Chương 351: Vậy cũng là Hổ Quyền? | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 11/03/2025
Kế Duyên, ở một mức độ nào đó, vẫn là người có chút tinh thần công bằng.
Năm đó cửu thiếu hiệp, hắn từng gặp Đỗ Hành, Lục Thừa Phong, Yến Phi và cả Lạc Ngưng Sương. Lan Ninh Khắc cũng là một trong cửu thiếu hiệp, gặp mặt trước một lần là điều nên làm.
Cho nên Kế Duyên cố ý bày ra ván cờ này, gặp Lan Ninh Khắc trước một lần, ít nhiều cũng vì chút tình cảm năm xưa. Nếu lần gặp này Kế Duyên thấy hắn thuận mắt, chưa chắc đã không làm gì đó. Nhúng tay vào mệnh lệnh của Lục Sơn Quân là không thể, nhưng với Lan Ninh Khắc, có lẽ đó lại là một cơ hội.
Mà thôi, giờ nói những điều này cũng vô ích. Kế Duyên đã gặp Lan Ninh Khắc, lại còn rất chán ghét hắn. Thôi thì xem tạo hóa của chính hắn vậy.
Nói lại chuyện khác, sau khi Kế Duyên rời đi, Lan Ninh Khắc mang theo người hầu, cảm thấy mất hứng mà rời đi.
Vốn có được một bức chữ đẹp, tâm tình cũng coi như tốt, kết quả trong bức chữ lại thêm hai câu châm chọc, chẳng khác nào ăn phải ruồi bọ, thật khó chịu.
Chốt lại là bức chữ này quả thực rất đẹp, dù hiện tại, nếu nói vứt bỏ thì vẫn có chút không nỡ, đúng là kiểu “gân gà”. (ý nói thứ vô vị, bỏ thì tiếc, giữ lại chẳng có tác dụng)
“Lan gia, kỳ thật ta có thể phá giải bức chữ này. Ngài xem một hàng này, tuy rằng xé ra thì nhìn giấy có vẻ ngắn đi nhiều, nhưng ý tứ lại rất tốt.”
Người hầu mở tờ giấy ra, giơ lên giữa không trung, lấy tay làm như dao thử cắt vào một vị trí, giả vờ vạch một đường.
“Ừm, cứ làm như vậy đi.”
Lan Ninh Khắc lạnh lùng nói một câu, ánh mắt vẫn đảo quanh bốn phía. Người hầu cũng oán hận nói.
“Nếu để ta gặp lại tên thư sinh kia, nhất định phải cho hắn một trận!”
“Nếu không phải đang ở Đỗ Minh Phủ, đổi lại là ở Định Nguyên…”
“Bất quá chữ này chúng ta đã thấy người kia viết, sao lại có thêm mấy chữ?”
Mấy người đều có chút nghi hoặc không hiểu, cảm thấy có chút tà dị, hiện tại cũng tạm thời không có hứng thú đi dạo trong thành nữa, chuẩn bị trở về khách sạn.
Trên đường phố, có hai chiếc xe ngựa vừa từ hướng cửa thành đi vào, vì né tránh người đi đường, nên trong thành cứ đi lại dừng, chậm rãi tiến lên. Người đánh xe đầu tiên chính là Lục Thừa Phong.
Vốn dĩ hắn nhìn như thờ ơ, nhưng khi thoáng nhìn ba người đi ngang qua bên đường, liền bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Dường như cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt kia, Lan Ninh Khắc cũng quay đầu nhìn về hướng đó, thấy hai chiếc xe ngựa đang đi tới, cùng với một người phu xe ở trên.
“Các ngươi có nhận ra người đánh xe kia là ai không? Nhìn có chút quen mắt.”
Lan Ninh Khắc hỏi dò hai người bên cạnh, hai người kia nhìn rồi cũng lắc đầu.
“Chưa từng thấy qua.”
Lan Ninh Khắc nhíu mày, lẩm bẩm nói:
“Hiện tại thật kỳ quái.”
Nhiều năm không gặp Lục Thừa Phong, Lan Ninh Khắc đã gần như quên mất dáng vẻ của Lục Thừa Phong.
Nhưng Lục Thừa Phong trên xe ngựa hiển nhiên không như vậy, hắn nheo mắt nhìn từ xa người đàn ông trung niên có vẻ ngoài phát tướng, ăn mặc sang trọng kia. Theo xe ngựa đến gần, hắn trực tiếp ghìm cương ngựa lại.
Mà Lan Ninh Khắc cũng dừng bước, hai bên đối mặt trong chốc lát, cách nhau khoảng một trượng (3,33m).
Lục Thừa Phong hơi có vẻ cảm khái, thản nhiên nói:
“Lan Ninh Khắc, nhiều năm không gặp, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ?”
Trong lòng Lan Ninh Khắc giật mình, người này không những quen mặt, hơn nữa còn nhận ra mình?
“Các hạ là người phương nào?”
Lục Thừa Phong hơi sững sờ, hắn nghĩ tới mấy loại tình huống, duy chỉ có không ngờ tới Lan Ninh Khắc lại không nhận ra mình.
Hắn đột nhiên nhớ tới năm đó mình xách rượu tới Cư An Tiểu Các bái phỏng Kế tiên sinh. Lúc trước hắn từng thổn thức nói với Kế Duyên rằng mình cũng sắp không nhớ rõ tên mấy người kia, nhưng trên thực tế khi thấy Lan Ninh Khắc, tất cả ký ức đều ùa về, mà đối phương lại thật sự không biết mình.
“Ha ha, a a a a, ha ha ha ha ha…”
Lục Thừa Phong đột nhiên cười một trận điên cuồng, khiến cho Lan Ninh Khắc cùng người đi theo cực kỳ bất mãn, một người trong bọn họ tức giận nói:
“Ngươi cười cái gì?”
“Không không không, ta cười không phải các ngươi, mà là chính ta, ha ha ha ha… Biết mình còn chưa đến mức không chịu nổi, là một chuyện rất đáng mừng.”
Lục Thừa Phong ngừng cười, hướng về phía Lan Ninh Khắc ôm quyền chắp tay.
“Tại hạ Lục Thừa Phong, gặp qua Lan đại hiệp. Lần võ lâm đại hội này, có cơ hội được kiến thức thủ đoạn của đại hiệp.”
Nói xong, Lục Thừa Phong cũng không nói thêm lời nào, nhẹ nhàng giật dây cương, xe ngựa lại bắt đầu chuyển bánh.
Lan Ninh Khắc cau mày đứng tại chỗ nhìn xe ngựa đi xa, suy nghĩ một lúc mới đột nhiên giật mình.
“Là hắn?”
“Lan gia, ngài biết Lục Thừa Phong này sao?”
Lan Ninh Khắc gật đầu, nói với người bên cạnh:
“Người này là người của Vân Các ở Kê Châu, lúc trước Vân Các vẫn còn có chút danh tiếng. Khi còn trẻ, ta từng cùng người này du ngoạn, chỉ là thời gian lâu quá nên không nhận ra.”
Lan Ninh Khắc còn muốn nói thêm vài câu, đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn về một phía. Tại hướng cửa thành mà xe ngựa vừa đi qua, chỉ thấy dòng người qua lại, vừa rồi trong nháy mắt đó có chút tim đập nhanh.
Liên tiếp xảy ra chuyện kỳ quái, Lan Ninh Khắc thật sự không còn tâm trạng nào mà đi dạo nữa, mang người trực tiếp trở về khách sạn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trời đã nhá nhem tối, sự náo nhiệt ban ngày bắt đầu giảm xuống, cửa hàng đóng cửa, bách tính về nhà. Mà Lan Ninh Khắc nghỉ ngơi trong khách sạn nửa ngày cũng không thể không chuẩn bị ra ngoài lần nữa.
Mặc dù hiện tại trở về sau có chút bất an, rất không muốn ra ngoài, nhưng bữa tối này đã hẹn với người ta từ sáng, đối phương vừa là người quen cũ, vừa là danh túc trong võ lâm, không nên lỡ hẹn.
“Cốc cốc cốc… Lan gia, chúng ta nên đến Nhân Quý Lâu rồi.”
Ngoài cửa phòng, người hầu đã gõ cửa nhắc nhở, Lan Ninh Khắc đáp:
“Biết rồi, lập tức ra ngay.”
Một lát sau, ba người xuống lầu, rời khỏi khách sạn đi về phía Nhân Quý Lâu.
Lúc này mặt trời đã lặn về phía tây, trên đường phố tuy rằng trời còn chưa tối hẳn, nhưng xung quanh màu sắc đã có vẻ mờ nhạt, người đi đường cũng không nhiều.
Nhân Quý Lâu đã treo đầy những chiếc đèn lồng, đi từ xa đã có thể nghe được âm thanh vô cùng náo nhiệt, hiển nhiên việc làm ăn cực kỳ phát đạt.
Gần đây là thời gian diễn ra võ lâm đại hội của Đỗ Minh Phủ, những tửu lầu nổi tiếng như Nhân Quý Lâu, tự nhiên không thể thiếu khách giang hồ.
Đến cửa, tiểu nhị nhiệt tình chào mời Lan Ninh Khắc ba người đi vào.
“Khách quan, có đặt chỗ trước không ạ? Hiện tại khách rất đông, nếu không đặt chỗ trước, có thể phải chờ một chút.”
“Giang Mãnh Giang đại hiệp hẹn chúng ta.”
Nghe người hầu nói như vậy, tiểu nhị mắt sáng lên, vội vàng nói:
“A a, vậy nhất định là Lan đại hiệp đã đến, mời lên lầu, mời theo ta lên lầu. Lầu hai gần cửa sổ có nhã tọa, Giang đại hiệp đã đến!”
Tiểu nhị trong tiệm nhiệt tình dẫn ba người đi lên, tại lầu hai, Lục Sơn Quân ngồi ở vị trí gần đầu cầu thang, một mình chiếm một bàn. Thấy Lan Ninh Khắc đi lên, nhếch môi lộ ra vẻ mặt như cười mà không phải cười.
Trong mắt Lục Sơn Quân, trên người Lan Ninh Khắc sát khí quấn quanh, lại thêm oán khí không tan. Bản thân điều này kỳ thật không có gì đáng nói, người trong giang hồ vốn sát khí nặng, chém giết cũng là chuyện thường tình, nhưng trên người Lan Ninh Khắc lại không có khí khái chính trực khó nói rõ.
Thấy Lan Ninh Khắc và những người khác ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ, Lục Sơn Quân gắp một miếng thịt kho tàu trên bàn, nheo mắt nhìn về hướng cửa sổ.
Bên bàn kia, tính cả Lan Ninh Khắc ba người, tổng cộng có năm người, ngồi vây quanh một bàn tám người.
“Giang đại hiệp yên tâm, Lan mỗ chắc chắn tại lần võ lâm đại hội này đoạt được thứ hạng cao, cũng chắc chắn lên tiếng ủng hộ ngài!”
Hán tử họ Giang cả người cơ bắp cuồn cuộn, gương mặt cũng lộ vẻ dương cương, nhưng lời nói cử chỉ lại có chút khác biệt với vẻ bề ngoài, cười ha hả rót rượu cho Lan Ninh Khắc.
“Có câu nói này của Lan đại hiệp, Giang mỗ nắm chắc cao hơn một chút. Lần này võ lâm Kê Châu chuẩn bị kết thành một sợi dây thừng, ai chiếm được tiên cơ, lợi ích có thể rất lớn. Nếu Giang mỗ thượng vị, đương nhiên sẽ không quên Lan đại hiệp!”
“Hắc hắc, Giang đại hiệp một thân Hổ Quyền tại toàn bộ Kê Châu không ai có thể sánh bằng, phóng tầm mắt ra Đại Trinh cũng ít có người địch nổi, hơn nữa lại trí dũng song toàn, ngài không thượng vị, về tình về lý đều không thể nói nổi!”
Chuyện tương tự kỳ thật cũng không hiếm thấy, người như Giang Mãnh cũng không chỉ có một. Ai cũng biết lần võ lâm đại hội này quan trọng, những hành động bỏ phiếu, lôi kéo đã quá quen thuộc, nhưng riêng như vậy là không đủ, cuối cùng vẫn phải so tài xem thực lực.
“Ha ha ha ha… Lan Ninh Khắc! Giang Mãnh! Hai tên tiểu nhân hèn hạ các ngươi quả nhiên ở chỗ này!”
Một tiếng gầm thét đột nhiên từ cửa cầu thang truyền đến, sau đó bốn nam tử mặc trang phục màu lam bước nhanh lên lầu, ai nấy đều mang theo binh khí.
“Ồ? Mấy người các ngươi là?”
Lan Ninh Khắc nheo mắt dò hỏi, thầm nghĩ hiện tại luôn bất an, sợ là ứng với chuyện này.
Bên cạnh Giang Mãnh cũng cười lạnh liên tục, dù ai bị người khác mắng trước mặt công chúng như vậy cũng sẽ không vui vẻ.
“Ha ha ha ha… Các ngươi hai tên cẩu tặc, ta biết ngay các ngươi sẽ không biết xấu hổ mà đến tham gia võ lâm đại hội. Ta là Phiền Thông, lúc trước hai người các ngươi làm hại ta cửa nát nhà tan, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi.”
“Ai nha khách quan, trong tửu lâu không thể đánh nhau, chúng ta…”
“Ngươi tránh ra, làm hỏng đồ đạc chúng ta bồi thường theo giá!”
Người nói chuyện đẩy chưởng quỹ khách sạn đang đến khuyên can ra.
“Keng” “Keng” “Keng” “Keng”
Bốn người đều rút đao ra, chỉ về phía mấy người bên cửa sổ.
Lục Sơn Quân một mình ăn uống, không đứng dậy, mà vận khí pháp lực nâng cao tai mắt, nghe những âm thanh khác trong khách sạn.
“Các ngươi xem, bên kia tên béo kia chính là Thiết Tiên Khách Lan Ninh Khắc, ngồi đối diện là Giang Biên Mãnh Hổ Giang Mãnh, hai người này đều không phải thứ tốt lành gì. Lúc trước Định Nguyên Phủ Phiền gia bị ép đến cửa nát nhà tan, hai người bọn hắn là đầu sỏ.”
“Suỵt… Nói nhỏ thôi!”
“Hừ, kẻ thù tìm tới cửa, còn không cho ta nói? Hơn nữa đây là Đỗ Minh Phủ, trong lúc võ lâm đại hội, ngay cả Lạc trang chủ cũng có mặt, không thể để loại bại hoại võ lâm này thượng vị. Ta sợ bọn hắn làm gì, Phiền gia năm đó liên tiếp gặp đại nạn, đầu tiên là mất Kiếm Ý Thiếp, sau đó lại bị ép giao ra nhiều năm nghiên cứu. Sau khi sự việc xảy ra, những kẻ giậu đổ bìm leo này, là hạng người mà chúng ta, người trong giang hồ khinh thường!”
Lục Sơn Quân nhìn bàn đang nói chuyện, là ba nam tử có hình dạng bình thường, nói năng tự nhiên hào sảng, nhưng âm thanh lại ép xuống cực thấp, hiển nhiên vẫn sợ gây chuyện.
“Chịu chết đi!” “Giết!”
Phiền Thông cùng đồng bạn gầm lên một tiếng, vung đao về phía Lan Ninh Khắc và Giang Mãnh. Thấy thân pháp của bọn hắn, Lan Ninh Khắc liền yên tâm hơn nửa, không phải cao thủ nhất lưu gì.
“Gào…”
Giang Mãnh rống to một tiếng, lại có cảm giác như tiếng gầm của mãnh thú, lách mình lên trước bàn, hai tay thành trảo, xoay người hạ thấp trọng tâm, tránh đám người, vung mạnh song trảo.
“Choang~” “Rầm” “Soẹt….” “Phập…”
“Rầm…”
Một người dựa vào một đôi tay không, cứng rắn chặn lại bốn thanh binh khí, máu tươi bắn tung tóe.
Bốn người này tuy rằng thân thủ cũng không tệ, nhưng so với đối thủ thì kém quá xa, cho dù Lan Ninh Khắc không ra tay, không đến mười mấy hiệp đã không bị đánh bay binh khí thì cũng bị trọng thương ngã xuống đất.
Những vị khách bình thường vây xem đã sớm sợ hãi chạy hết, mà khách giang hồ tuy không đến mức bỏ chạy, nhưng lại không ai ra tay.
“Rầm…”
Phiền Thông bị một chưởng đánh vào ngực, bay ngược ra đụng vào cột trụ bên cạnh ngã xuống, “A… Phụt” một tiếng phun ra một ngụm máu lẫn bọt.
Ngẩng đầu nhìn Giang Mãnh đang đến gần, lộ ra nụ cười thê thảm.
“Ha, ha… Ta, ta đã sớm biết không phải đối thủ của các ngươi, nhưng ta chính là muốn ép các ngươi động thủ, ép các ngươi vận công, ta đã sớm ở…”
“Hừ, ngươi cho rằng chút thủ đoạn dùng độc này của ngươi Giang mỗ lại không phát hiện ra sao? Chúng ta uống rượu, đều là giả vờ.”
Khi Giang Mãnh nói chuyện, Lan Ninh Khắc cũng từ trong tay áo lấy ra một cái bát sứ, bên trong đựng đầy rượu độc vốn nên uống.
“Ha ha ha…”
Phiền Thông vẫn cười.
“Thì sao chứ, thanh danh của các ngươi đã xấu, lần võ lâm đại hội này, người đến không ít, rất nhanh chuyện hôm nay sẽ truyền khắp thiên hạ. Muốn làm Bắc Đẩu võ lâm? Muốn chiếm tiên cơ? Nằm mơ đi! Ha ha ha ha ha ha…”
Phiền Thông tự biết thiên phú võ học có hạn, dù có thêm độc dược cũng chưa chắc có thể thành công. Hắn chỉ muốn làm cho hai người này khó chịu, khó chịu đến mức bọn hắn không thể nào đặt chân vào võ lâm đại hội. Còn tương lai của Phiền gia, giao cho người có hy vọng hơn vậy.
“Ngươi muốn chết!”
Giang Mãnh lần này là thực sự nổi giận, vận khởi hổ trảo đột nhiên đánh về phía trán Phiền Thông.
“Vút…”
Có tiếng xé gió truyền đến, Giang Mãnh còn chưa đánh trúng Phiền Thông, phản xạ có điều kiện né tránh.
“Đùng…”
Chỉ thấy một chiếc đũa bắn vào giữa Giang Mãnh và Phiền Thông trên sàn nhà, cắm sâu vào tấm gỗ mấy tấc, đuôi đũa còn hơi rung rung.
“Ai? Ai dám xen vào chuyện này?”
Giang Mãnh gầm lên nhìn về một bên, nhìn về hướng đầu cầu thang, quét qua những người ở các bàn bên kia, không ít người ánh mắt đều né tránh, duy chỉ có một người không động.
“Có ý tứ, chỉ với chút tài mọn này của ngươi cũng xứng gọi là Hổ Quyền?”
Một thanh âm mang theo ý cười rõ rệt truyền đến, người có dáng vẻ thư sinh áo xanh kia, đứng lên từ vị trí của mình.
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân giáng xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lui về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già sức yếu, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên truyền kỳ bất hủ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt