Chương 349: Giấu tài Lục Thừa Phong | Lạn Kha Kỳ Duyên

Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 11/03/2025

Kế Duyên dù sao cũng là sư phụ của Lục Sơn Quân, đệ tử này của mình suy nghĩ điều gì, ít nhiều gì ông vẫn có thể đoán được. Thêm vào đó, có một số việc ông cũng có cảm giác, cho nên kỳ thực căn bản không cần phải lặn lội đi theo, mà là có thể trực tiếp đến trước một bước, ở nơi thích hợp chờ đợi.

Đạt đến cảnh giới của Kế Duyên bây giờ, những chuyện có quan hệ không nhỏ tới bản thân, đôi khi chỉ cần một ý niệm, liền có thể như phúc chí tâm linh mà tính toán được điều gì đó, lại hiện lên một địa danh, biết được có thể sẽ có chuyện gì phát sinh ở nơi đó.

Huyện Ngọc Xương, Lục thị của Vân Các ở ngay tại nơi này.

Vân Các nhiều năm trước gặp đại biến, địa vị giang hồ rớt xuống ngàn trượng, nhưng huynh đệ Lục thị ở huyện Ngọc Xương danh tiếng lại càng vang dội hơn trước kia, chỉ cần là người huyện Ngọc Xương, không ai là không biết đến Lục Thừa Phong và Lục Thừa Vân.

Hai người bọn họ dùng sức lực của bản thân, ổn định lại cơ nghiệp của Vân Các nhất mạch. Mấy năm gần đây, người trong Vân Các cũng đã an định trở lại, bất luận là luyện võ hay là làm các nghề nghiệp khác cũng đều vững vàng, thiết thực.

Bất quá so với Lục Thừa Vân, thanh danh của Lục Thừa Phong lại không chút nào được truyền đi, giang hồ đều cho rằng Lục Thừa Phong sớm đã sa đọa, hoang phế võ công, không còn nhuệ khí.

Hôm nay, bên ngoài một nhà kho của Vân Các, có hai chiếc xe ngựa đang dừng lại ở đó. Bốn năm người không ngừng ra vào nhà kho, vận chuyển vải lụa, rượu ngon, những vật phẩm này lên xe, lại thêm một khối ngọc thạch lớn tốt nhất cũng được mang lên xe.

“Tốt, được rồi!”

Lục Thừa Phong tự mình kiểm kê xong, những người khác cũng dừng lại động tác, khóa kỹ cửa kho lại.

Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Lục Thừa Phong mới phất tay, những người đồng môn cùng lên xe, cưỡi ngựa chậm rãi đi ra phía ngoài.

Đến bên ngoài phủ, Lục Thừa Vân đã đợi sẵn ở đó, thấy xe ngựa đi ra, bước nhanh về phía trước đưa cho Lục Thừa Phong một cái bao phục.

“Phái người mới may y phục, đến nơi nhất định phải thay ra, đừng có mặc cái thân tàn tạ này của ngươi, nhớ kỹ ngươi đi làm cái gì.”

Nhìn đại ca của mình một bộ ân cần khuyên bảo, Lục Thừa Phong nhếch miệng.

“Y phục bất quá chỉ là vật ngoài thân, đều là người trong giang hồ, so tài là võ công chứ không phải y phục, nếu chỉ nhận y phục mà không nhận người, vậy thì không cần luyện võ, đi mở tiệm may nhỏ hết cho rồi.”

“Ngươi cái đồ hỗn trướng này, nghe khẩu khí của ngươi giống như là đi tìm thù. Vân Các Tiểu Quân Tử trước kia rất chú trọng dáng vẻ, sao bây giờ lại thành ra thế này, để tâm cho ta! Y phục là để ngươi đi bái phỏng Chu gia, còn như đại hội, vì Vân Các, ngươi nhất định phải nổi danh!”

Lục Thừa Vân giả bộ tức giận, mới khiến Lục Thừa Phong miễn cưỡng gật đầu, nhận lấy cái bao phục kia.

“Huynh trưởng cứ ở nhà chờ, chút chuyện nhỏ này ta tự sẽ giải quyết.”

Lục Thừa Vân nghe nói như thế cười lạnh một tiếng.

“Ha ha, có bản lĩnh tự mình sinh một đứa bé ra đây? Cút mau!”

Lục Thừa Phong mặt mày tối sầm, không cùng huynh trưởng của mình tranh cãi, vung roi ngựa, tự mình điều khiển xe chậm rãi rời đi.

Huyện Ngọc Xương vốn dĩ không tính là quá náo nhiệt, thêm vào đó bây giờ mới chỉ là sáng sớm, trong thành chưa có người đi lại, xe ngựa thông suốt đi thẳng ra ngoài thành.

Ngồi trên xe ngựa xóc nảy, Lục Thừa Phong một bên điều khiển xe, một bên hai mắt nửa mở điều tức nội lực, vận chuyển chân khí chu thiên trong người, bộ pháp luyện võ không ngừng nghỉ một khắc.

Lúc trước Kế tiên sinh cho quả thực không phải là vật phàm, những năm này đại ca hắn Lục Thừa Vân cả ngày bận rộn đủ loại việc vặt của Vân Các, cơ bản không có nhiều thời gian luyện công, thế mà võ công không những không giảm sút, ngược lại còn tinh tiến, khiến chính Lục Thừa Vân rất bất ngờ, nhưng lại mơ hồ hiểu được có quan hệ tới việc đệ đệ mình năm đó cho một quả thần dị.

Võ công của Lục Thừa Phong cũng không ngừng tinh tiến, có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân, dựa vào ý chí tiến thủ, vết chai đầy tay chính là minh chứng tốt nhất, võ học tạo nghệ ngược lại so với Lục Thừa Vân càng thêm vững chắc.

Phía sau Vân Các có một khu rừng, trong đó có mấy chục cây đại thụ bị đánh thân cây nát nhừ, có nhiều chỗ gốc cây bị đánh bật cả rễ lên khỏi mặt đất, đó cũng là vết tích Lục Thừa Phong khổ luyện võ nghệ.

Giang hồ đồn đại Vân Các sớm đã xuống dốc, lại không biết những năm này huynh đệ Lục thị nằm gai nếm mật, ở nơi xa ánh mắt của mọi người mà kinh doanh Vân Các đâu ra đấy, đồng thời võ công cũng không ngừng đề thăng. Vân Các càng là trước đó bỏ đi không ít nhân tố không ổn định, giữ lại đều là những người trung tâm, cùng Vân Các tiến bộ.

Lúc này, xe ngựa đang chậm rãi tiến lên, Lục Thừa Phong một bên điều khiển xe một bên luyện công, thoạt nhìn như là buồn ngủ, có thể những đệ tử Vân Các bên cạnh không chút nào có ý định hỗ trợ, biết rõ Lục Thừa Phong sẽ không đánh xe đi lệch.

“Các ngươi nói lần này Chu gia, có nguyện ý gả tiểu thư nhà họ cho nhị gia của chúng ta không?”

“Ha ha, đó là phúc khí của Chu gia bọn họ, có gì mà không nguyện ý!”

“Khó mà nói, gia chủ lần trước tự mình qua đó, Chu thị mặc dù lễ độ, nhưng cũng không lập tức đồng ý.”

“Không thể nói như vậy, người ta lần trước gặp nhị gia lúc nào… Lại nói nhị gia tốt xấu gì cũng bốn mươi rồi, Chu gia tiểu thư mới hơn hai mươi…”

“Ai, ngược lại cũng chỉ là tiện thể, đến lúc đó nhị gia tại cái đại hội gì đó nổi danh, người ta còn không rõ nhị gia tốt sao?”

Phía sau một chiếc xe ngựa, ba đệ tử Vân Các trò chuyện, cũng không sợ Lục Thừa Phong nghe được, ngược lại tính tình nhị gia nhà mình mọi người đều hiểu rõ, nghe được cũng không sao cả.

Chu thị ở tận Đỗ Minh Phủ, lộ trình cũng không tính là quá gần, cũng thường xuyên giúp đỡ Vân Các trông nom sản nghiệp ngọc khí ở Đỗ Minh Phủ, xem như là bạn cũ của Lục gia.

Lục Thừa Phong say mê luyện võ, lại phải giúp đỡ huynh trưởng bảo vệ Vân Các, chưa từng suy nghĩ tới chuyện yêu đương, có thể huynh trưởng như cha, nhìn Lục Thừa Phong tuổi tác càng ngày càng lớn, con trai đã rất cao, Lục Thừa Vân càng thêm nóng vội, vẫn muốn Lục Thừa Phong thành gia.

Lúc này Lục Thừa Phong cùng đi tham gia giang hồ đại hội ở Đỗ Minh Phủ cố nhiên là chính sự, nhưng đi Chu gia làm quen cũng rất quan trọng.

Hai chiếc xe ngựa một trước một sau, đi qua huyện, qua thôn mấy ngày, khoảng cách tới Đỗ Minh Phủ cũng ngày càng gần.

Một ngày nọ, thời tiết âm u không thấy ánh nắng, trên con đường nông thôn, Lục Thừa Phong bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn thấy phía trước đang ngồi ở ven đường trên một tảng đá là một nam tử áo xanh.

Lục Thừa Phong mặc dù nhìn như đang ngủ gà ngủ gật, có thể kỳ thực đối với động tĩnh xung quanh rất mẫn cảm. Hắn tại mấy hơi thở trước đó nhìn về phía xa chỗ kia, rõ ràng không có một ai, vậy mà chỉ trong một cái chớp mắt lại xuất hiện một người ngồi ở đó nghỉ ngơi, thực sự quá mức quỷ dị.

Hai chiếc xe ngựa chạy chậm rãi, Lục Thừa Phong nhìn như vẫn như cũ giống như vừa rồi, kỳ thực tinh thần đã tập trung cao độ, nhìn chằm chằm vào nam tử ven đường.

Theo khoảng cách càng ngày càng gần, thậm chí có thể nhìn thấy đối phương tay áo thanh sam có vân đen, nhìn thấy trên đầu cài một cây trâm trắng nõn hơi cong.

Rốt cục, xe ngựa và người bên đường lướt qua nhau, Lục Thừa Phong nhìn như không nhúc nhích, nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm người kia, mà đối phương thì không giấu diếm ngồi trên tảng đá, nhìn Lục Thừa Phong trên xe ngựa.

Vẻn vẹn một phen nhìn chăm chú như vậy, thế mà lại khiến Lục Thừa Phong sinh ra một loại cảm giác nguy cơ nhàn nhạt, loại nguy cơ này đến mức không hiểu vì sao, mơ hồ có loại cảm giác đi lại bên vách núi, có thể nhìn kỹ người kia, lại không còn loại cảm giác này, phảng phất như vừa rồi tất cả đều là ảo giác.

Lục Thừa Phong mở mắt ra, nhíu mày, vừa rồi thật sự là ảo giác sao?

Đang suy tư, bỗng nhiên trong tai khẽ động, có tiếng xé gió truyền đến.

Sưu…

Lục Thừa Phong đưa tay trực tiếp nắm lấy một nhánh phi tiêu phóng tới, đồng thời đẩy người bên cạnh ra, bản thân mượn lực hướng một bên khác né tránh.

“Keng…”

Ngoài phi tiêu Lục Thừa Phong bắt được trong tay, có hai phi tiêu khác đánh vào ghế xe vừa rồi hắn và người bên cạnh ngồi.

Nói là phi tiêu, nhưng chỉ là ba cái lá sắt bình thường.

“Ai?”

Quát lên một tiếng lớn, Lục Thừa Phong nheo mắt lại, đạp chân xuống, hướng về phía rừng cây bên cạnh phóng đi, vận khởi chưởng lực hung hăng đập vào một gốc cây.

“Uống!”

“Ầm…”

Thân cây phía sau trực tiếp bị đánh ra một trận gỗ vụn, còn một người khác bị đánh bay ra ngoài, cây đại thụ lay động không ngừng, lá cây nhao nhao rơi xuống.

Lục Thừa Phong một kích thành công không dừng bước, truy đuổi mà đi, tiến vào rừng cây lại không thấy người vừa rồi bay ngược vào, tựa như hư không tiêu thất.

“Lục Thừa Phong, nạp mạng đi!”

Một tiếng trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, có một người cầm đao lăng không đánh xuống, tại thời điểm Lục Thừa Phong kịp phản ứng, lưỡi đao đã đến trước mắt, thậm chí ngay cả một tia âm thanh cũng không có.

“Keng… Ầm…”

Chưởng thứ nhất đập vào cạnh đao, xúc cảm phản hồi cực kỳ lạnh lẽo, chưởng thứ hai gần như đồng thời ấn hướng ngực người tới, chạm vào một chưởng với tay kia của đối phương.

Đối phương người nhẹ như yến, đối xong một chưởng này thế mà bay lên hơn một trượng, đẩy ra xa, sau khi hạ xuống nhẹ nhàng điểm một cái, thân hình mơ hồ một chút lại xuất hiện ở trước mắt Lục Thừa Phong, đao quyền liên tiếp đoạt mệnh.

“Phanh phanh phanh… Đùng đùng ầm, cộc cộc… Keng keng keng…”

Hai người không ngừng giao thủ, trong thời gian ngắn liều mạng hơn hai mươi hiệp, tốc độ khiến người bên ngoài nhìn vào cơ hồ hiện ra mơ hồ.

Hơn hai mươi hiệp sau đó, lại đối bính một chưởng, người tới đẩy ra vài chục bước, đứng ở bên kia nhìn Lục Thừa Phong, người sau cũng rốt cục có thể quan sát đối phương.

Người này tướng mạo bình thường, dáng người bình thường, nhưng hai mắt lại mang theo một luồng vẻ âm tàn.

Lục Thừa Phong cúi đầu nhìn hai tay của mình, đã kết lên một tầng sương trắng, nội lực chuyển vài vòng mới hóa giải được.

“Các hạ dùng võ công tà môn gì, cùng ta lại có thù oán gì?”

Nam tử kia ngẩng đầu nhìn sắc trời, hướng về phía Lục Thừa Phong nhếch miệng cười một tiếng.

“Tiểu tử, võ công của ngươi không tệ lắm.”

“Tàm tạm!”

Lục Thừa Phong nheo mắt lại, thấp giọng đáp lễ một câu, liếc qua xe ngựa, bên kia không có dị thường, xem ra kẻ tập kích xác thực chỉ có một người.

Chỉ là ánh mắt vừa liếc về phía bên kia, nam tử trước mắt lại bắt đầu mơ hồ, sau đó vừa lui vào phía sau cây liền biến mất không thấy gì nữa. Lục Thừa Phong đuổi theo lại không phát hiện ra bất cứ thứ gì, tìm trong rừng rất lâu đều không có tung tích.

Bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể coi như thôi, lên xe lại tiếp tục lên đường, có thể đối với lần giang hồ đại hội này, mức độ coi trọng lại được nâng lên.

Bên phía Lục Sơn Quân, vị trí Lục Sơn Quân ngồi, có sương mù nhàn nhạt hiện lên, nam tử vừa rồi xuất hiện ở đây, chắp tay hướng về phía Lục Sơn Quân hành lễ.

“Sơn Quân, võ công của Lục Thừa Phong kia không tệ, tuyệt không phải như lời đồn là người đã hoang phế.”

“Ừm, như thế rất tốt.”

Lục Sơn Quân lên tiếng, nhìn nam tử này nói.

“Biết rõ vì cái gì những Trành Quỷ khác ta đều thả, duy chỉ có không thả ngươi?”

“Sơn Quân tự có suy nghĩ.”

Nam tử tuyệt không dám cùng người trước mắt động khí.

“Ha ha, ngươi cũng không cần oán hận, ngươi chết ở nơi khác chính là nên xuống Âm Ti chịu hình ngục. Vừa rồi Lục Thừa Phong kia, ngươi mấy lần muốn hạ sát thủ, nếu không phải người này bản thân võ công cao minh, dương cương cường thịnh, ngươi liền động thủ rồi.”

Lục Sơn Quân nheo mắt lại.

“Ta vừa là thử hắn, cũng là thử ngươi, hắn không tệ, ngươi lại không được, thành thật ở lại đi.”

Dứt lời, Lục Sơn Quân há miệng hút Trành Quỷ vào trong miệng.

====================

Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà ‘ai cũng biết’ đến giờ.

Từ một tác giả đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác giả đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ.

Nếu là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua Không Khoa Học Ngự Thú.

Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã kết thúc.

Quay lại truyện Lạn Kha Kỳ Duyên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1650: Thiên Tuyệt Đãng Hồn

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 12, 2025

Chương 526: Động Thiên “Tự làm sạch “

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 12, 2025

Chương 1649: Cậy vào

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 12, 2025