Chương 347: Lục giáp thân còn có ba phần hiệp khí | Lạn Kha Kỳ Duyên

Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 11/03/2025

Đức Thắng Phủ từ trước đến nay, vốn là một trong những đại phủ có thứ hạng trung bình khá trở lên tại Kê Châu, sự phát triển của phủ thành cũng luôn tương đối ổn định.

Ngoài kinh tế và dân sinh phát triển tốt đẹp, giang hồ Đức Thắng Phủ cũng không phải chốn tầm thường. Từ xưa đến nay nơi đây nổi danh trên giang hồ, thậm chí danh tiếng còn lớn hơn nhiều so với thứ hạng của Đức Thắng Phủ trên quan trường Kê Châu.

Bởi vì ngoài phủ thành Đức Thắng Phủ có một tòa Lạc Hà sơn trang, mà Lạc Hà sơn trang lại được hưởng tiếng tăm trên võ lâm. Lạc gia ở Đức Thắng Phủ, đã dần dần trở thành một thế lực có danh vọng trong phạm vi võ lâm Đại Trinh.

Tục ngữ có câu “Văn phú vũ”, những đệ tử mới của Lạc Hà sơn trang tập võ luyện võ, cần lượng lớn dược liệu và đủ loại tư bổ phẩm, không có đủ tài lực thì không cách nào duy trì.

Nhờ vào việc hợp tác cùng Ngụy gia, một thế lực mạnh về tiền tài quyền thế, kinh tế của Lạc gia những năm gần đây cũng phát triển không ngừng, không hề làm ảnh hưởng tới địa vị võ lâm.

Trong những con phố phồn hoa nhất phủ thành Đức Thắng Phủ, cũng có sản nghiệp của Lạc Hà sơn trang.

Tháng ba, tháng tư mùa xuân, chính là thời điểm hoa tươi đua nở, cũng là lúc các thương khách sau một mùa đông dài lại bắt đầu hoạt động náo nhiệt.

Một ngày nọ, phố xá Đức Thắng Phủ hết sức náo nhiệt, thời tiết tốt cộng thêm có mấy đội thương đội nổi tiếng đến, khiến cho rất nhiều người trong thành đổ xô ra đường đi chợ.

Nào là son phấn mới đến, tơ lụa hàng dệt từ Uyển Châu, dược liệu từ Kim Châu, thậm chí cả da thú thu mua từ các huyện trấn xung quanh…

Đủ loại thương phẩm mới lạ thú vị đều được cung cấp đầy đủ, bày bán tại những vị trí bắt mắt nhất của các cửa hàng và quầy hàng ven đường.

Hiện tại mặt trời chói chang, trong thành lại náo nhiệt như thế, trong Lạc Hà sơn trang cũng có người không nén được, đến phủ thành dạo chơi một vòng. Mà thích nhất loại phố xá này, trong đó có Lạc Ngưng Sương, tuổi gần bốn mươi.

Xem như một trong chín thiếu hiệp năm đó, là người gần nhất, Lục Sơn Quân đương nhiên cũng là người đầu tiên tìm đến Lạc Ngưng Sương.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến vào Đức Thắng Phủ, hai đứa trẻ ở hai bên màn xe, chiếm cứ lỗ hổng màn xe, hiếu kỳ nhìn ra ngoài, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

“Mẹ, mẹ, bên kia có người còn khoác tấm da thú dày như vậy, có phải là đặc biệt sợ lạnh không ạ?”

“Mẹ, nhìn bên kia kìa, có người đầu trọc kìa…”

“Mẹ, còn có bên này, còn có bên này nữa, có người dùng trường mâu đâm vào cổ mình, hắn thật lợi hại, trường mâu cong rồi mà cổ không sao, võ công của hắn nhất định rất cao!”

“Ai, nếu huynh trưởng cũng có thể đi cùng thì tốt…”

Một đứa trẻ đột nhiên có chút thất vọng nói.

Trong xe, Lạc Ngưng Sương khẽ cười, giải thích:

“Mấy ngày trước khảo nghiệm võ nghệ, huynh trưởng của các con bị bá bá trách phạt, phạt hắn một tháng không được rời khỏi Lạc Hà Sơn. Bất quá chúng ta có thể mang chút đồ ăn ngon về cho hắn.”

“Vâng!” “Đúng rồi, con muốn mang cho đại ca một con gà quay, ha ha ha…”

Lạc Ngưng Sương cười lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng đã hơi nhô lên lần nữa. Những năm gần đây nàng mang thai hai lần, đại nhi tử đã đến tuổi học võ, mà hai đứa bé song sinh thì mới bảy tuổi, cùng chơi đùa trong xe. Bất quá nàng vẫn rất mong có một đứa con gái.

“Xuy…”

Theo tiếng phu xe ghìm cương, xe ngựa giảm tốc độ, rất nhanh dừng lại trước một cửa hàng lớn.

“Tiểu thư, chúng ta đến rồi!”

“Tốt, hai đứa đừng làm rộn nữa, chúng ta xuống xe thôi.”

“A ~~” “Xuống xe xuống xe, tìm cha xin tiền tiêu vặt mua mứt quả nào!”

Hai đứa trẻ hi hi nhốn nháo xuống xe, mà phu xe từ đầu đến cuối vẫn chờ ở một bên, trông thấy Lạc Ngưng Sương đi ra, mới đưa tay đỡ nàng xuống xe.

Mặc dù đã gần bốn mươi tuổi, nhưng Lạc Ngưng Sương có nội công thâm hậu, lại được bảo dưỡng tốt, vẫn giữ được làn da mịn màng, phong vận vẫn còn.

Cửa hàng là một tiệm tạp hóa lớn, dầu muối tương dấm và gạo thóc công cụ đều có bán, cũng là sản nghiệp của Lạc Hà sơn trang, do vị hôn phu ở rể của Lạc Ngưng Sương quản lý.

“Phu nhân, sao nàng lại tới đây, ở nhà an tâm dưỡng thai đi chứ!”

Một nam tử râu đẹp, mang theo hai tiểu nhị trong tiệm bước nhanh ra, theo bộ pháp mà xét, người này cũng là người luyện võ.

“Cha!”

“Tướng công.”

Hai đứa trẻ gần như đồng thanh cùng mẫu thân, khiến nam tử kia cười ha hả. Mặc dù là ở rể, nhưng ở Lạc Hà sơn trang hắn sống cũng rất như ý, thê tử xinh đẹp, con cái đầy đủ, cuộc sống hài lòng, không có gì phải đòi hỏi thêm.

Lạc Ngưng Sương nắm tay tướng công, đang định nói chuyện, chợt có cảm giác kỳ quái, quay đầu nhìn vào bên trong cửa hàng.

Bên trong có mấy người đang mua gạo, có một vị phụ nhân đang chọn sọt tre, còn có một tiên sinh áo xanh cài trâm trắng đang xem bánh đường xốp giòn. Loại cảm giác kỳ quái kia liền biến mất.

“Phu nhân, nàng nhìn gì vậy?”

Lạc Ngưng Sương lắc đầu, cảm thấy vừa rồi có thể là ảo giác.

“Không có gì, nghe nói hôm nay trong thành náo nhiệt, chúng ta muốn vào thành đi dạo, chàng có bận không?”

Nam tử nhíu mày nhìn vào trong tiệm, sau cùng lắc đầu nói:

“Không được, lát nữa Ngụy gia có một đội thương đội lớn trở về, có rất nhiều hàng hóa quan trọng ta phải tự mình xem xét. Hay là thế này, ta phái người đi cùng các nàng, lại gọi thêm một chiếc kiệu nhỏ.”

Lạc Ngưng Sương cũng không phải người ngang ngược, từ chối kiệu, chỉ nói đi cùng bọn nhỏ là được rồi.

Ra khỏi cửa hàng, hai đứa trẻ càng thêm hoạt bát, đi theo hai gia phó chăm sóc cũng có vẻ vất vả. Lạc Ngưng Sương cũng ngắm nghía xung quanh, xem son phấn, tơ lụa vải vóc, đi ngang qua tiệm rèn lại không hề nhìn binh khí.

Lục Sơn Quân theo sau một khoảng cách, nheo mắt nhìn mỹ phụ nhân thân hình đầy đặn phía trước.

‘Ngược lại là đã trải qua cuộc sống giúp chồng dạy con, chẳng qua là ban đầu lập chí làm hiệp, ha ha, ở một mức độ nào đó cũng là trái với lời ước a?’

Lục Sơn Quân mỉm cười, trong lòng câu này nhiều nhất xem như mang theo ý tự giễu, còn chưa đến mức phát điên mà bất mãn với việc một vị phụ nhân lấy chồng sinh con.

Bất quá ước hẹn năm đó đối với Lục Sơn Quân mà nói ý nghĩa phi phàm, cũng sẽ không đơn giản rời đi như vậy. Hắn tiến lại gần Lạc Ngưng Sương hơn, thu liễm yêu khí, vận chuyển pháp lực nhàn nhạt vào hai mắt.

Trong hoảng hốt tựa như một đôi mắt to hẹp dài có thần liếc nhìn Lạc Ngưng Sương.

Ngoài nhân hỏa khí và thai khí, ngược lại cũng không có sát khí, nhưng một chút dò xét tất yếu vẫn không thể bỏ qua, Lục Sơn Quân không muốn cuộc tìm kiếm người đầu tiên kết thúc dễ dàng như vậy.

Nghĩ đến đây, Lục Sơn Quân liếc nhìn xung quanh, rất nhanh phát hiện mục tiêu. Ở nơi xa xa, có một nam tử nhìn không có gì đặc biệt, thường đi ngang qua người khác, liền có thể thuận tay lấy túi tiền hoặc đồ vật đáng tiền trên người đối phương.

Hơn nữa người này hiển nhiên có võ công, một lần đắc thủ, mấy bước liền có thể vượt qua mấy người, lại có vẻ nhẹ nhàng tự nhiên.

‘Ha ha, chính là ngươi!’

Lục Sơn Quân lộ vẻ tươi cười, chuyển hướng về phía người kia. Bởi vì y phục của hắn tinh xảo, trâm cài trên đầu lại nổi bật, cộng thêm bộ pháp lỗ mãng, quả nhiên liền bị người kia để mắt tới.

Nam tử kia thấy Lục Sơn Quân, một thư sinh áo xanh, trong lòng cười thầm, cảm thấy là một con mồi béo bở, thế là mấy bước liền tiếp cận bên cạnh hắn.

Nhìn như hờ hững đi ngang qua, mượn khoảng cách, một tay đã nhanh chóng hướng về phía túi gấm bên hông Lục Sơn Quân.

Chỉ là khi tay chạm vào, cái túi kia thế mà biến mất, nam tử sững sờ, liền đối diện với một đôi mắt hẹp dài màu hổ phách.

“Ực…”

Trái tim đột nhiên run lên, trong nháy mắt trở nên đờ đẫn, lại khôi phục thanh minh ngay sau đó, mà Lục Sơn Quân đã lướt qua hắn.

Nam tử kia lắc đầu, không nhớ nổi vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Tiếp tục bước nhanh về phía trước, bỗng nhiên như bị ma quỷ ám ảnh, đi thẳng về phía một lão hán mặt mày vàng vọt, đoạt lấy túi tiền trong ngực lão rồi bỏ chạy. Xung quanh không ít người đều thấy cảnh ấy.

Lão hán kia cũng sửng sốt một chút, kịp phản ứng mình bị cướp tiền, lập tức xông lên bắt lấy nam tử.

“Ngươi! Cướp tiền à! Trả lại cho ta, trả lại cho ta! Đây là tiền cứu mạng con trai ta, ngươi trả lại cho ta!”

“Làm gì? Ta lúc nào cướp tiền của ngươi?”

Nam tử lắc đầu, tức giận đẩy lão hán ra.

Người sau bị đẩy ngã vào một quầy hàng, phát ra tiếng “Ai u”, người chung quanh vây lại chỉ trỏ nam tử kia.

“Chính là hắn, vừa rồi ta cũng thấy!” “Đúng, hắn rõ ràng đã cướp.”

“Báo quan đi, báo quan, không thể để hắn chạy thoát!”

Đức Thắng Phủ quản lý coi như không tệ, mọi người cũng không lạnh lùng, có người đỡ lão hán dậy, có mấy người tự phát vây quanh nam tử này.

‘Hỏng rồi, ta vừa rồi làm chuyện ngu xuẩn gì vậy? Không tốt, mau tránh!’

“Tránh ra, ai cản ta ta liền đấm chết hắn!”

Nam tử khoa tay múa chân, đánh một chưởng vào người trước mặt, người này liền bị đánh lui mấy bước, ngã ngồi trên đất ho khan liên tục.

“Người này biết võ công!” “Mọi người cẩn thận.”

“Quan sai đâu, quan sai ở đâu?” “Đánh người, hắn muốn bỏ chạy!”

Xa xa, Lạc Ngưng Sương cũng nhìn thấy cảnh này, hai tay nắm chặt, nhưng sờ bụng lại do dự không ra tay.

“Ai… Chúng ta đây đều là dân thường, tiền mồ hôi nước mắt của lão hán kia xem ra là bị cướp rồi không chỗ tìm. Người này biết võ công, trốn thoát rồi chắc chắn khó mà truy nã. Đáng tiếc những đại hiệp giang hồ kia, chỉ hành hiệp trượng nghĩa theo lời đồn, bây giờ lại không gặp được!”

Bên cạnh có tiếng thở dài.

“Mẹ…”

Nam hài nhìn Lạc Ngưng Sương, yếu ớt gọi. Lạc Ngưng Sương nhìn hai đứa trẻ, lại nhìn về phía xa, tròng mắt hơi híp, dặn dò hai người hầu:

“Chăm sóc tốt cho chúng!”

Dứt lời, trực tiếp thi triển khinh công, tránh qua người đi đường xung quanh, nhảy vào đám người bên kia, chặn bả vai nam tử đang muốn bỏ chạy.

“Dừng lại!”

“Muốn chết!”

Người kia tưởng rằng có kẻ không biết điều xen vào, quay đầu thúc cùi chỏ tấn công, kết quả lại bị Lạc Ngưng Sương hóa giải, đồng thời dùng quyền đánh vào sau lưng nam tử.

“Ầm…”

Bị đau, nam tử biết người tới có võ công, mặc dù thấy rõ là một phu nhân, nhưng lại không dám lưu thủ, lập tức tấn công Lạc Ngưng Sương.

“Ba” “Ba” “Ầm” “Đùng” “Oanh”…

Một quầy hàng đổ sập, một chiếc ghế gỗ nhỏ bị đá nát, người vây xem cũng chạy tán loạn.

“Ai u!” “Tránh ra nào…”

“Cẩn thận cẩn thận!”

Hai người giao thủ động tác cực nhanh, trong mắt người thường chỉ là tay chân đan xen, giao thủ nhiều lần, lo lắng nên ra tay càng nặng, thân hình di chuyển thoăn thoắt.

Nhưng Lạc Ngưng Sương nội công thâm hậu hơn, mặc dù võ công có phần sa sút, nhưng vẫn thành công đánh ngã đối phương sau hơn ba mươi chiêu, chặt một đòn vào cổ đối phương.

“Khụ, khụ khụ ách ôi… Khụ khụ…”

Nam tử ôm cổ ho khan trên đất, tỏ vẻ khó chịu dị thường.

“Tránh ra tránh ra, tặc nhân ở đâu, tặc nhân ở đâu?”

Có quan sai tuần tra đuổi tới, rẽ đám đông, đặt đao lên cổ nam tử trên đất.

“Tốt nha!” “Bắt được tên tặc tử rồi.”

“Quá tốt rồi, mau trói hắn lại!”

“A, nữ hiệp vừa rồi đâu?”

“Đúng a, vừa rồi còn ở đây, thoáng cái đã không thấy…”

Giờ phút này Lạc Ngưng Sương mặt lạnh, đã mang theo hơi thở rời khỏi đám đông, đến chỗ thưa người, mới ôm bụng, mặt đầy mồ hôi lạnh.

Thấy cảnh này, mấy người Lạc gia chen qua đám đông, kêu to một tiếng, vội vàng tới đỡ.

“Tiểu thư! Tiểu thư người không sao chứ?”

“Mẹ!” “Mẹ người làm sao vậy?”

“Tiểu thư, chúng ta mau đi về thôi!”

Lạc Ngưng Sương bình phục hơi thở, khoát tay:

“Không, không thể có động tác lớn, tìm một chỗ, ngồi, ngồi một chút!”

“Bên kia có quán trà, đỡ tiểu thư qua đó ngồi một chút.” “Đi đi đi!”

Một đoàn người đi chậm rãi về phía trước, cẩn thận dìu Lạc Ngưng Sương, chỉ một lát mà đã mệt mỏi không chịu nổi, đi tới một quán trà.

Lục Sơn Quân nhìn đám người vẫn còn bị vây quanh, tiếp tục chậm rãi đi theo đoàn người Lạc Ngưng Sương.

Phía trước trong quán trà, tiên sinh kể chuyện vừa kể xong một đoạn, nhấp ngụm trà rồi đi nhà xí phía sau.

Giờ khắc này, Kế Duyên đã sớm trở lại Đại Trinh, đứng ở hành lang phía sau quán trà, đưa tay ngăn tiên sinh kể chuyện vừa từ nhà xí trở về.

“Ách, xin hỏi ngài là?”

Thấy vị nam tử áo trắng hào hoa phong nhã này ngăn mình, tiên sinh kể chuyện nghi hoặc hỏi.

Kế Duyên chắp tay thi lễ, cười hỏi:

“Không biết tiên sinh có biết một đoạn truyện, nói về khoảng hai mươi năm trước, chín vị anh hùng hiệp sĩ đến Ninh An Huyện trừ hổ không?”

“A, ngươi nói là truyện đánh hổ của chín hiệp khách à, kia là hai mươi năm trước? Ta đây đương nhiên biết rõ.”

“Vậy thì tốt quá, ta xin tiên sinh lát nữa kể lại đoạn truyện này. Xin tiên sinh vui lòng nhận cho!”

Nói xong, Kế Duyên lấy ra hai đồng Thông Bảo Đương Ngũ từ trong tay áo, đưa cho tiên sinh kể chuyện, người sau cười nhận lấy.

“Dễ nói dễ nói!”

Đằng nào đoạn truyện trước cũng kể xong rồi, cũng nên kể truyện mới, có người đặt, có thể kiếm thêm chút tiền lại có thể làm chuyện tốt, đương nhiên là tốt. Chỉ là ngẩng đầu lên, tiên sinh áo trắng đưa tiền kia đã không thấy đâu.

“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quay lại truyện Lạn Kha Kỳ Duyên

Bảng Xếp Hạng

Chương 569: Đỗ Trường Sinh thi pháp

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 13, 2025

Chương 1692: Ninh Thần Chú

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 13, 2025

Chương 568: Tiên sinh mặt mũi

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 13, 2025