Quảng cáo

Chương 337: Về nhà a | Lạn Kha Kỳ Duyên

Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 11/03/2025

Ứng Nhược Ly cũng từng nghe qua một số chuyện trước kia, Kế Duyên cảm thán điều gì nàng tự nhiên có thể nghĩ tới.

“Nếu biết Tiên Hà Đảo, xem ra cũng không phải là hạng người mù mờ không có mắt.”

Long Nữ nói câu này Kế Duyên chỉ đồng ý một nửa, mở miệng nói:

“Vị Quốc Sư này của Đại Tú Hoàng Triều có thể khiến cho nước nhà điều động ra đội tàu khổng lồ như thế, cũng coi là được tin tưởng. Có điều cứ tìm kiếm như vậy, có thể tìm được sơn môn của Tiên Hà Đảo hay không thì chưa biết, mà có tìm được cũng chưa chắc cầu được linh đan diệu dược gì.”

Ứng Nhược Ly cười cười.

“Kế thúc thúc, vậy ngài lại không biết rồi.”

“Ồ? Sao lại nói vậy?”

Kế Duyên kinh ngạc hỏi, chỉ thấy Long Nữ nhìn về phía tổng quản thái giám ở đầu thuyền lớn nói:

“Tiên Hà Đảo danh tiếng vang dội, ngay cả ta quanh năm trốn ở Thông Thiên Giang này cũng nghe qua không ít. Huynh trưởng ta từng có một người bạn nhậu bị tiên tu của Tiên Hà Đảo trấn áp. Có tin đồn hòn đảo này nằm ở Đông Hải, lại có tin đồn nằm ở Bắc Hải, còn có người nói hòn đảo này có thể ở tận Hoang Hải…”

Kế Duyên nhướng mày, trước kia hắn từng nghe tin đồn, nói Tiên Hà Đảo ở ngay tại Đông Hải.

“Chẳng lẽ Tiên Hà Đảo còn có thể di chuyển?”

“Chuyện này Nhược Ly không rõ, nhưng ta xác thực nghe qua mấy loại thuyết pháp này. Sau đó cũng biết được có phàm nhân trong lúc vô tình lên đảo đồng thời nhận được tiên nhân ban cho đồ vật, những người này đều bình an trở về quê quán. Trong đó có một ít chuyện có căn cứ rõ ràng, không phải chuyện giả mạo.”

Long Nữ nói đến đây dừng một chút rồi mới tiếp tục:

“Ngược lại với chuyện này, bình thường hạng người tu hành, nếu không có quan hệ gì với trong đảo, cho dù có thuật phi hành, tùy tiện đi tìm Tiên Hà Đảo, đều chưa chắc có thể tìm được.”

Kế Duyên như có điều suy nghĩ nhìn về phía đầu thuyền.

“Nói như vậy, vị Quốc Sư kia của Đại Tú Hoàng Triều, cũng là vẫn tính có chút mánh khóe. Để bọn hắn đi thuyền xuyên qua hải vực khổ sở tìm kiếm, một mặt là nghĩ đụng vận may trực tiếp tìm được Tiên Hà Đảo, một phương diện cũng là có ý Tiên Hà Đảo tiên tu bị thành tâm như vậy cảm động.”

Theo đôi câu vài lời vừa rồi của Long Nữ, Kế Duyên trên cơ bản có thể xác nhận Tiên Hà Đảo tiên tu có lẽ vẫn tương đối có thiện niệm, đồng thời hắn đã từng nghe qua tin đồn tu sĩ của Tiên Hà Đảo trảm yêu trừ ma.

Ứng Nhược Ly nhìn đội tàu thật dài phía trước phía sau bị che phủ trong sương mù.

“Đúng như Kế thúc thúc nói, có thể vẫn chỉ là một loại mua bán đụng vận khí. Có lẽ đối với Đại Tú Hoàng Triều mà nói, một nhánh đội tàu như vậy đi đánh cược một tia hy vọng, xem như rất có lời.”

Kế Duyên cũng gật đầu nói:

“Xác thực, hoặc là đây cũng không phải là nơi duy nhất Đại Tú Hoàng Triều đặt cược, nói không chừng trong triều còn có không ít người tài giỏi, ví dụ như vị Quốc Sư có thể biết rõ Tiên Hà Đảo quen thuộc xử thế này.”

Ứng Nhược Ly hiếm thấy cảm thán một câu:

“Là cái lý này, chỉ bất quá, đám người này cũng thật đáng thương…”

Kế Duyên nhìn Long Nữ, dù sao cũng là Ly Long làm Giang Thần, đổi thành Yêu Quái khác, những người này sống chết có liên quan gì đến hắn.

“Ta đã từng gặp qua đế vương, mặc dù không thể đánh đồng tất cả, nhưng không thể không nói, đối với Hoàng Đế của đại Hoàng Triều, tính mạng của một đoàn người trên thuyền như thế, hẳn là cũng không thèm để ý.”

Cho dù chỉ còn lại không đến một trăm chiếc thuyền, số người trên đó vẫn lên đến hàng vạn, nói không chừng số người đã hy sinh cũng có số lượng này.

“Xem tướng mạo người này, không có chút khí vận mạnh mẽ nào, nghĩ đến là đối với việc này đã nản lòng thoái chí. Như vậy đi, chúng ta khuyên nhủ bọn hắn một chút.”

“Khuyên? Khuyên như thế nào? Chúng ta lại không có tiên đan trường sinh.”

Long Nữ nghi hoặc nhìn Kế Duyên.

“Tiên Hà Đảo liền có sao? Bọn hắn khổ tìm tám năm, hiện tại bất quá là một đạo hoàng mệnh đè ép không cách nào đứng dậy mà thôi, phàm là có chút cơ hội đều muốn về nhà.”

“Giữ vững được tám năm không quay lại, bọn hắn có thể nghe sao?”

Long Nữ nhìn Kế Duyên, chẳng lẽ Kế thúc thúc định thi triển thần thông uy hiếp, hoặc là trực tiếp thi triển thần thông để bọn hắn cưỡng chế quay đầu?

Ngược lại Kế Duyên cười cười, Ứng Nhược Ly dù sao vẫn còn ít ra ngoài.

“Nói tìm tiên dược, không bằng nói tìm tiên đảo, nói tìm tiên đảo, không bằng nói cuối cùng là đang tìm tiên nhân. Thấy tiên nhân, trong biển hay trên đảo có gì khác biệt? Chữ ‘Tiên nhân’ này, hẳn là có chút trọng lượng a?”

Nói như vậy Ứng Nhược Ly liền hiểu rõ, nàng chưa từng coi mình là “Tiên”, liên đới vừa rồi cũng có chút không đem Kế thúc thúc thân cận làm tiên. Có điều nghĩ kỹ lại, Tiên Hà Đảo có tiên nhân đạo hạnh và cảnh giới như Kế thúc thúc hay không còn chưa biết.

Đội tàu vẫn chậm chạp di chuyển, tiếng trống cũng chưa từng ngừng, chỉ là qua một hồi, sương mù bắt đầu dần dần tan đi.

Sương mù tản ra, trên mặt biển lập tức quang đãng hơn rất nhiều, những thuyền viên đoàn vốn có chút kiềm nén, tâm tình cũng thoải mái một chút, những người đánh trống tay mỏi nhừ cũng đều được nghỉ ngơi.

Tổng quản thái giám cũng thở phào một hơi, có điều một thanh âm lại đột nhiên vang lên bên cạnh.

“Vị đại nhân này hẳn là người thống lĩnh đội thuyền này a?”

“Ai!”

Tổng quản thái giám bị thanh âm giật nảy mình, trực tiếp nhảy ra hai bước, xung quanh cũng lập tức có vệ sĩ cầm binh khí xúm lại.

Bất quá vị tổng quản thái giám này lập tức giơ tay ngăn lại động tác của thủ hạ.

Người tới một thân thanh sam tay áo lớn, tóc dài phía trước tóc mai phía sau xõa, trên đó lại có búi tóc cài ngọc trâm. Xoay đầu lại nhìn mình, mặt không râu cũng không biết tuổi tác, một đôi mắt màu xám tro bởi vì mở to bằng cỡ bình thường lại là nhìn thẳng đối diện, cho nên cũng đặc biệt dễ thấy.

Tổng quản thái giám một tay sờ ngọc bội treo ở bên hông, khoảng cách gần như vậy mà không có chút cảm giác nóng rực nào, nói rõ đối phương không phải Yêu Quái.

Nhịp tim hơi có gia tốc, tổng quản thái giám cân nhắc hỏi một câu:

“Các hạ là lúc nào lên thuyền, lại là lúc nào đến bên cạnh ta?”

Kế Duyên thẳng thắn trả lời:

“Không sai biệt lắm chính là lúc ngươi cảm thán trở về nhà vô hạn định.”

“Vậy, vậy các hạ, các hạ có thể là tiên nhân của Tiên Hà Đảo? Tiên đảo có ở gần đây không?”

Người xung quanh đều bởi vì lời này nhìn xung quanh, có điều trên mặt biển mênh mông bát ngát, căn bản không có một chỗ nhô lên nào.

Kế Duyên liếc qua ngọc bội bên hông vị tổng quản thái giám này, vừa rồi còn không phát hiện, là động tác này của đối phương thu hút Kế Duyên chú ý, hiện tại xem ra ngược lại là một món đồ có môn đạo.

“Không cần tìm, Tiên Hà Đảo không ở gần đây, ta cũng không phải tiên nhân của Tiên Hà Đảo.”

Tổng quản thái giám hơi thất vọng sau đó lại lập tức tỉnh táo.

“Vậy tiên trưởng, ngài thật là tiên nhân không sai chứ?”

Kế Duyên cười cười, đây cũng là một người tinh ranh.

“Lấy góc độ cân nhắc của người thường, Kế mỗ làm tiên nhân cũng là thật sự đủ rồi.”

Tổng quản thái giám lúc này trực tiếp thở dài mà bái, vệ sĩ phía sau cùng thuyền viên học theo, cũng tranh thủ thời gian chắp tay thở dài.

“Tại hạ Kiều Dũng, tổng quản thái giám ngự tiền của Đại Tú, bái kiến tiên trưởng!” “Bái kiến tiên trưởng!”

Kế Duyên cũng không tránh, nhận cái cúi đầu này sau đó nhìn về phía Kiều Dũng.

“Ngọc bội trên lưng ngươi ngược lại có chút ý tứ, nghe nói các ngươi ra biển cũng gặp qua yêu tà, liền không sợ ta là yêu tà biến thành?”

Kiều Dũng đứng dậy lắc đầu nói:

“Ngọc bội này chính là Quốc Sư của Đại Tú ta ban tặng, tên là Giải Trĩ Bội, có thể phân biệt yêu tà hóa hình, cũng có thể phân rõ tiên phàm. Nếu yêu tà tới gần thì ngọc bội nóng bỏng, nếu tiên nhân giá lâm thì ngọc bội thanh lương dễ chịu, phàm nhân thì không có phản ứng.”

“Nha!”

Kế Duyên hiểu rõ gật đầu, vậy cũng bớt đi không ít phiền phức.

Bất quá Kiều Dũng nói kỳ thật không nói toàn bộ, Quốc Sư ban đầu ở trước khi hắn ra biển cho một đống bùa chú cùng đồ vật đồng thời dặn dò mấy câu đó, sau đó ở cuối cùng lại nói một câu.

Nếu như là gặp loại người vừa nhìn liền biết rõ ràng không phải phàm tục, mà ngọc bội vẫn như cũ không có chút phản ứng nào, thì người đến tự nhiên là càng thêm không tầm thường, là phúc hay họa phải tự mình phán đoán.

Có điều Kế Duyên đối với tên của ngọc bội kia lại cực kì để ý.

“Giải Trĩ?”

Nếu như là người khác nghe tên này, nói không chừng còn đang suy nghĩ viết như thế nào, có điều Kế Duyên lại lập tức nghĩ tới điều gì, đây chẳng phải là một loại Thần Thú phân rõ thiện ác hay sao, chỉ bất quá tri thức này đến từ kiếp trước mà thôi.

“Tiên trưởng, là viết như thế này…”

Kiều Dũng khoa tay hai cái, Kế Duyên liền biết mình không đoán sai, liền khoát tay chặn lại nói:

“Ta biết viết như thế nào, ngọc bội kia là Quốc Sư của các ngươi cho?”

“Đúng vậy!”

Kiều Dũng trả lời tất cung tất kính.

“Đại Tú Hoàng Triều ở nơi nào?”

“Bẩm tiên trưởng, Đại Tú Hoàng Triều ta nằm ở Hằng Châu thuộc bắc cảnh, chính là đại Hoàng Triều duyên hải phía nam!”

Kế Duyên từ mấy câu đơn giản liền hiểu ra rất nhiều ý tứ, Kiều Dũng này thế mà biết danh từ bắc cảnh Hằng Châu, mà Quốc Sư trong nước liền không giống như là không có thủ đoạn, hiển nhiên Hoàng Triều này cũng không đơn giản, ít nhất so với một số người ở Vân Châu cho rằng mình ở nơi trung tâm là thiên hạ duy nhất thì mạnh hơn nhiều.

Kế Duyên giờ khắc này đã quyết định, trước hết nghe ngóng chuyện Giải Trĩ, nếu như nơi khác không nghe được gì, liền đi tìm vị Quốc Sư kia hỏi một chút, bất quá bây giờ, vẫn như cũ.

“Ta nghe nói các ngươi muốn tìm Tiên Hà Đảo, cầu tiên đan?”

“Vâng! Nếu không có thu hoạch, chúng ta chung thân không được trở lại quê hương, hoàng mệnh như núi…”

Kế Duyên gật đầu, lạnh nhạt nói:

“Vậy các ngươi trở về đi, trở về nói cho Quốc Sư của các ngươi, liền nói mấy năm sau ta sẽ tới Tiên Du đại hội ở Cửu Phong Sơn, Tiên Hà Đảo tiên tu cũng sẽ tới, đến lúc đó ta giúp các ngươi hỏi một chút chuyện này có thể thành hay không. Hắn nếu biết Tiên Hà Đảo, hẳn là cũng biết Tiên Du đại hội, để cho Quốc Sư của các ngươi đi nói với Hoàng Đế.”

Đã ý chỉ là muốn bọn hắn có thu hoạch, vậy kỳ thật câu nói này của Kế Duyên, cũng coi là thu hoạch rồi, thậm chí có thể nói là đại thu hoạch. Bình thường nói, chỉ cần có vị Quốc Sư kia ở đó, nhất định là có thể qua ải, ít nhất cũng chỉ bị liên lụy chút ít, so với ở trên biển phiêu bạt một đời cuối cùng chết tha hương thì tốt hơn nhiều.

Kiều Dũng cùng phụ tá xung quanh nhìn nhau.

“Chuyện này… Xin hỏi tiên trưởng cao tính đại danh?”

“Bỉ nhân họ Kế, người đời đều gọi ta là Kế tiên sinh, việc này có tin hay không là tùy các ngươi định, nói đến thế thôi, Kế mỗ xin cáo từ.”

Nói xong lời này, Kế Duyên đã một bước nhảy ra đầu thuyền, điểm rơi sinh vân lăng không mà đi. Đợi đến chỗ xa, mặt biển dâng lên gợn sóng, có một quái vật khổng lồ tách nước biển hiện ra, đúng là một đầu Cự Kình, trên lưng nó còn có một người nhìn không rõ lắm.

Tại thời khắc thanh sam tiên nhân hạ xuống, người trên lưng cự thú trong biển chắp tay hành lễ với nó, sau đó hai người cùng đạp cá voi lưng, hướng về một phương hướng trong biển rời đi, chỉ một lát sau liền không thấy nữa.

“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.”

“Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quay lại truyện Lạn Kha Kỳ Duyên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1856: Trị Đàn trong ngoài

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 15, 2025

Chương 784: Bất chấp thiên số

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 15, 2025

Chương 1855: Đại quân áp cảnh

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 15, 2025