Chương 335: Ngươi sợ vợ! | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 11/03/2025
Kế Duyên theo mạn thuyền nhảy xuống, đáp xuống lưng Cự Kình Tướng Quân, Long Nữ vội vàng theo sau. Trì Quy cùng Lâm Tiệm do dự một chút rồi không đi xuống.
Đứng trên lưng Cự Kình, Kế Duyên mở miệng hỏi:
“Cự Kình Tướng Quân, ngươi có nghe thấy tiếng trống và thấy hồng quang trên trời vừa rồi không?”
Cự Kình Tướng Quân lúc này trạng thái có chút kỳ lạ, do dự nói:
“Bẩm Kế tiên sinh, ta không nghe thấy tiếng trống nào, cũng không thấy hồng quang gì cả. Có điều, vừa rồi ta cảm thấy rất ức chế, cơ hồ khó mà khống chế bản thân, suýt chút nữa đã lặn xuống biển sâu. Cuối cùng, ta không tự chủ được kêu lên một tiếng, sau đó…”
Cự Kình cố gắng quay mắt lên, nhìn về phía Kế Duyên trên lưng:
“Sau đó ta nghe được một tiếng quái khiếu, tiếng kêu kia dọa bản tướng quân sợ chết khiếp, may mà lập tức biến mất!”
“Ngươi nghe được tiếng kêu kia?”
Kế Duyên cảm thấy kinh ngạc nhưng lại hợp tình hợp lý.
“Đúng vậy, ta nghe được âm thanh quái khiếu đó. Thanh âm cực kỳ quái dị, lại pha chút khàn khàn, tựa như gần ngay trước mắt mà lại như xa tận chân trời. Lúc quân mẫu nổi giận ta cũng không sợ hãi đến thế!”
Mặt biển dưới thân Cự Kình nhấp nhô, hắn có chút sợ hãi hỏi Kế Duyên:
“Kế tiên sinh, ngài là đạo diệu cao nhân, kiến thức rộng rãi, ngài có biết tiếng kêu kia là gì không? Là yêu quái phương nào?”
“Chờ một chút, ngươi cũng nghe thấy ư? Sao ta lại không nghe thấy?”
Ứng Nhược Ly khó tin hỏi Cự Kình Tướng Quân. Tu vi của Cự Kình Tướng Quân ở trước mặt nàng còn chưa đáng kể, vậy mà con cá voi ngốc nghếch này lại có thể nghe được?
“Hả? Nhược Ly nương nương không nghe thấy sao?”
Cự Kình Tướng Quân càng thêm kinh ngạc, vội vàng giải thích cho Ứng Nhược Ly cảm giác sợ hãi kiềm chế vừa rồi, còn nàng ta thì đăm chiêu nhìn Kế Duyên.
Chuyện này rất kỳ quặc, ngay cả Kế thúc thúc nhìn cũng có chút không hiểu.
“Việc này không cần quá lo lắng. Đã không có manh mối thì không nghĩ nhiều nữa. Bàn đồ ăn kia còn chưa trả tiền, ta đi thanh toán.”
Trở lại phi thuyền, Kế Duyên trực tiếp về tửu lâu kia. Trả tiền xong, hắn cũng không có hứng thú ở lại, chuẩn bị rời đi.
Kỳ thật ban đầu Kế Duyên rất muốn ngồi thử phi thuyền của Cửu Phong Sơn giới vực. Có điều chuyến đi này có người quen, mục đích lại khác, hơn nữa không thể bỏ Cự Kình Tướng Quân lại mà tự mình ngồi thuyền. Đây là phi thuyền, rất ít khi đi trên mặt biển, cũng không thể để Cự Kình Tướng Quân đi theo.
Ăn cơm trên Tiên gia phi thuyền quả nhiên đắt đỏ, tốn trọn mười lượng bạc. Kho bạc của Kế Duyên lập tức vơi hơn nửa, nhưng kỳ thật những món ăn và rượu ngon thông thường chỉ chiếm không đến một lượng. Phần lớn tiền là ở bàn đồ ăn được gọi là “Tiên Khí Thời Sơ” kia.
Hương vị thì không thưởng thức ra được gì, giá cả lại đắt cắt cổ.
Vốn là kết một thiện duyên, Kế Duyên phải đi, hai vị Chân Nhân của Cửu Phong Sơn tự nhiên đưa tiễn đến tận mạn thuyền.
“Kế tiên sinh, gặp lại tức là hữu duyên. Ta thấy ngài tiên đạo chi khí thuần khiết tường hòa, chính là thế gian cao đức đại tu. Cửu Phong Sơn chúng ta ở tại Bắc Cảnh Hằng Châu, mỗi giáp tổ chức Tiên Du đại hội. Tính toán thời gian không còn mấy năm, Mậu Tuất năm giữa hè sẽ khai mạc. Đến lúc đó nếu tiên sinh có nhàn hạ, có thể đến Cửu Phong Sơn chúng ta bái phỏng.”
Trì Quy nói đến đây, lấy ra một mảnh trúc từ trong người, hai tay đưa cho Kế Duyên:
“Kế tiên sinh, đây là tín vật của Cửu Phong Sơn chúng ta. Nếu ngài đến bái phỏng, sơn môn sẽ dẫn ngài đến chỗ ta hoặc Lâm Tiệm. Mong rằng Kế tiên sinh nếu có rảnh rỗi thì nể mặt đến đây, không cần đợi Tiên Du đại hội, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh!”
Kế Duyên cũng không chối từ, đưa tay nhận lấy xem xét. Trên mảnh trúc viết bốn chữ “Cửu Phong Ngự Lệnh”, cũng có cấm chế đặc thù chứa đựng.
“Tốt, có rảnh nhất định sẽ đến bái phỏng!”
Kế Duyên cầm mảnh trúc chắp tay.
“Vậy chúng ta xin cáo từ, không cần tiễn!”
“Kế tiên sinh bảo trọng!”
Hai vị Chân Nhân tiễn biệt, Kế Duyên khẽ gật đầu, trực tiếp lần thứ hai bay khỏi giới vực phi thuyền. Ứng Nhược Ly ở bên cạnh thậm chí còn không chào hỏi hai người, bay thẳng xuống.
Hai vị Chân Nhân Cửu Phong Sơn tặng trúc bài và nhiệt tình mời mọc, đều chỉ nhắm vào một mình Kế Duyên, rõ ràng không coi Long Nữ là đối tượng mời. Long Nữ tuy không thèm để ý, nhưng trong lòng ít nhiều có vẻ không vui, nên giả vờ như không quan tâm.
Lần thứ hai đặt chân lên lưng Cự Kình Tướng Quân, giới vực phi thuyền đã bay lên. Trên phi thuyền, Trì Quy, Lâm Tiệm cùng một số tu sĩ Cửu Phong Sơn đều chắp tay hướng về phía Kế Duyên, Kế Duyên chỉ gật đầu, không đáp lễ.
“Hừ, tu tiên phần lớn đều có tính tình giống nhau, đối với Yêu tộc chúng ta có nhiều thành kiến.”
Thấy Ứng Nhược Ly hiếm khi có chút hờn dỗi, Kế Duyên cười cười an ủi:
“Dù sao thành kiến cố hữu là như vậy. Nếu ngươi lộ ra thân phận Giang Thần nương nương, có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Hơn nữa, vừa rồi bọn họ nếu thật sự mời, đến lúc đó ngươi cũng thật sự đi, nói không chừng sẽ làm mất mặt, còn không bằng không mời.”
“Ta mới không thèm! Cự Kình Tướng Quân, thất thần làm gì, còn không mau bơi?”
“A a a! Tuân mệnh!”
Nghe được Ứng Nhược Ly nói, Cự Kình Tướng Quân nào dám chậm trễ, vội vàng vung cái đuôi lớn.
“Ầm ầm…” Một tiếng, sóng lớn phía sau nổi lên, thân hình Cự Kình lao vọt về phía trước. Giờ khắc này, giới vực phi thuyền đã bay càng ngày càng xa, chỉ còn lại một bóng thuyền nhỏ nhoi trong màn đêm.
Kế Duyên lúc này không còn hứng thú viết chữ, mà đứng trên lưng cá voi đón gió biển, tâm tư lơ lửng tận chân trời.
Tiếng trống đặc thù kia rốt cuộc là gì, tiếng kêu kia là gì, vì cái gì Cự Kình Tướng Quân cũng có thể nghe được, vì cái gì hắn lại không nghe được đầy đủ? Phía Đông Hải kia, có cái gì?
Kế Duyên tin rằng, vào thời khắc giao thừa năm cũ năm mới xuất hiện chuyện kỳ quái như vậy, nhất định là có nguyên nhân. Hơn nữa có thể bị hắn nhìn thấy, không chừng có liên quan đến tiếng cá voi kêu vang trước đó của Cự Kình Tướng Quân.
“Ai… Nhân lực có hạn, thế gian ảo diệu khó dò!”
Kế Duyên thở dài, Long Nữ nhìn hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không lên tiếng.
…
Thông Thiên Giang Thủy Phủ, Long Tử Ứng Phong đi chơi và uống rượu với bạn bè ở phương xa rốt cục đã trở về Thủy Phủ.
Long ảnh du hành đến cấm địa Thủy Phủ, liền phát hiện nhiều cung điện bị sụp đổ, có chỗ nhìn cũng là mới xây xong.
Giao Long hóa thành một nam tử cẩm bào, tóm lấy một Ngư nương nửa người đang đi qua.
“Xảy ra chuyện gì? Có kẻ to gan dám tấn công Thông Thiên Giang Thủy Cung của ta?”
“Điện hạ ngài đã về? Không phải có người tấn công Thủy Phủ, mà là Long Quân trong lúc ngủ mơ hắt hơi hai cái, đem toàn bộ Thủy Vực Thông Thiên Giang khuấy động đến rối tinh rối mù.”
Ứng Phong hiểu rõ gật đầu.
“A, thì ra là thế. Cha ta thế mà lại hắt hơi, bao nhiêu năm rồi chưa từng thấy qua, thật đáng tiếc…”
Ứng Phong không hỏi thêm, đi thẳng về phía chủ điện, ngồi phịch xuống một chiếc ghế lớn thoải mái, gác chân lên lan can ghế, đưa tay lấy một cái bánh ngọt bỏ vào miệng nhấm nháp, lại lấy ra một bầu rượu từ trong ngực. Ngửi ngửi hương vị xong, hắn cẩn thận há miệng đổ một tia rượu vào không trung.
“Chậc chậc chậc a ~~~~ không thể uống nhiều không thể uống nhiều, đây là muốn cho Kế thúc thúc!”
Bầu rượu bạch ngọc óng ánh này chính là một “Ngàn Đấu Bình”, cũng coi là một kiện bảo bối. Đúng như tên gọi, đừng nhìn cái bình nhỏ xíu này, bên trong có thể chứa đến ngàn đấu rượu, xem như rất nhiều.
“Hắc hắc, Kế thúc thúc nhất định sẽ thích! Nếu tâm tình của hắn tốt, có thể dạy ta Lôi Chú thì tốt, vậy ta liền…”
Ứng Phong lại vui mừng nghĩ ngợi, thông qua bạn nhậu Cao Thiên Minh, hắn đã biết được Kế thúc thúc có mấy đại thần thông chưa từng lộ ra. Tam Muội Chân Hỏa tự nhiên là làm cho người ta e ngại, nhưng Ứng Phong cảm thấy hứng thú nhất chính là Lôi Chú.
Đi loanh quanh trong cung điện vài vòng, thế mà không thấy muội muội mình.
“Nhược Ly đâu?”
Ứng Phong nhíu mày, muội muội hắn ngoại trừ giúp cha hành vân bố vũ, xưa nay sẽ không ra ngoài. Dùng lời của Kế Duyên kiếp trước, chính là rất “trạch nữ”, có thể hắn về lâu như vậy, thế mà không thấy muội muội ra.
“Này ngươi, có thấy Nhược Ly không?”
Ứng Phong hỏi một Ngư nương đang bưng bánh ngọt mới tới, đối phương lắc đầu liên tục.
“Giang Thần nương nương đoạn thời gian này không ở Thủy Phủ, nô tỳ không biết đi phương nào!”
Ứng Phong nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài, thấy có Dạ Xoa đến, liền trực tiếp hỏi:
“Các ngươi có biết Nhược Ly đi đâu không?”
Hai tên Dạ Xoa vốn định đến báo cáo, tự nhiên dừng bước chắp tay trả lời:
“Bẩm điện hạ, đoạn thời gian trước Kế tiên sinh ghé thăm, mời Long Quân, Giang Thần nương nương cùng Ứng điện hạ đi một nơi. Giang Thần nương nương lúc ấy liền đi theo.”
“Hả? Cha ta cũng đi? Chỉ còn lại ta không đi?”
Dạ Xoa vội vàng cẩn thận trả lời:
“Long Quân ngủ say, Kế tiên sinh và Giang Thần nương nương gọi mấy lần, cũng không tỉnh, cho nên vẫn còn ở Long Đàm.”
Ứng Phong trợn mắt nhìn về phía Long Đàm phía sau cung điện.
“Cha ta không tỉnh? Nói mò! Hắn khẳng định là giả vờ ngủ! Kế thúc thúc tìm đến mà không đi, nhất định là có gì đó kỳ quái!”
Hai Dạ Xoa dù ở trong nước cũng suýt đổ mồ hôi, vội vàng cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng.
Ứng Phong truy vấn:
“Vậy bọn họ đi đâu, ta còn đuổi theo!”
“Nghe nói, nghe nói là đi cực Đông Hải, gần Bắc Hải, một yêu vật cá voi tên Cự Kình Tướng Quân cầu đến Kế tiên sinh, hy vọng Thủy Phủ có thể đi giải vây cho quân mẫu.”
“Mẹ ta ——!”
Ứng Phong quát to một tiếng, trên mặt lộ vẻ bối rối.
“Xảy ra chuyện gì rồi, mẹ ta thế nào? Sao lại cầu viện đến Kế thúc thúc, sao không trực tiếp tới Thông Thiên Giang? Mau nói cho ta biết đi thế nào, ta đi tìm bọn họ!”
“Điện hạ đừng vội, điện hạ đừng vội. Kế tiên sinh và Giang Thần nương nương đã đi rất lâu, chúng ta không biết đường, ngài giờ không nói cước trình có đuổi kịp không, cũng không biết đi hướng nào!”
Một Dạ Xoa khác cũng khuyên:
“Đúng vậy điện hạ, ngài không cần lo lắng. Lần này đi có Kế tiên sinh đi cùng, không giống Long Quân đích thân đến, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì!”
Ứng Phong đi qua đi lại, hai tay đập mạnh vào nhau.
“Ai, ta đi tìm cha ta!”
Bước chân vội vàng, Ứng Phong đi thẳng tới bên ngoài Long Đàm. Thấy hắn nổi giận đùng đùng, đám Dạ Xoa cũng không dám cản trở. Ứng Phong xông vào, lại bị bong bóng bắn ra.
“Cha! Đừng giả bộ ngủ, cho ta vào, không được thì cha nói cho ta biết đi thế nào đến chỗ mẫu thân cũng được! Cha —— cha quá đáng!”
Ứng Phong tức giận đấm một quyền vào cửa Long Đàm, chỉ làm lõm một vết trên cấm chế bọt khí, rất nhanh liền khôi phục lại.
“Cha, ngươi… ngươi ngươi ngươi… Ngươi sợ vợ!”
“Gào ~~~~ đồ hỗn trướng —— —— ”
Lão Long mắng chửi theo tiếng Long Ngâm vang lên.
Ầm ầm…
Sóng nước lớn xoay tròn, trực tiếp hất văng Ứng Phong. Thông Thiên Giang một lần nữa rung chuyển, toàn bộ Thủy Phủ Cung lại gặp tai họa…
====================
Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao kể từ sau thời đại của bộ mà “ai cũng biết”.
Từ một tác giả đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác giả đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ.
Nếu là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua “Không Khoa Học Ngự Thú”.
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã kết thúc.