Chương 330: Giới vực đưa đò | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 11/03/2025
Chữ “Phúc” dính lên rồi, gỡ mãi không xuống. Lương Bình Nhạc lui lại mấy bước nhìn kỹ, phát hiện chữ được dán vô cùng ngay ngắn, không khỏi tấm tắc khen ngợi.
“Cha, mẹ, tỷ phu, mọi người mau tới xem, chữ ‘Phúc’ này tự mình dán lên cửa rồi, bóc cũng không ra.”
Hành động kỳ lạ này tự nhiên thu hút sự hiếu kỳ của người nhà. Trương Phú cùng vợ con, người nhà họ Lương đều lũ lượt kéo tới cửa, ngắm nhìn chữ “Phúc” được dán cực kỳ tỉ mỉ.
Trong lúc mọi người còn đang thắc mắc, chăm chú quan sát chữ “Phúc”, chợt mơ hồ thấy có ánh sáng nhàn nhạt lóe lên rồi biến mất.
“Ồ! Cha mẹ, ngoại công, cữu cữu, chữ này có ánh sáng, chắc chắn là bảo bối!”
Tiếng trẻ con vang lên, khiến những người bên cạnh giật mình.
“Đúng vậy, ta hình như cũng thấy!”
“Không lẽ mắt ta hoa?”
“Đây, đây chẳng phải là bảo bối sao?”
Lương Xuân Lan vội vàng hỏi phu quân Trương Phú.
“Tướng công, bên nhà chúng ta, lúc dán chữ ‘Phúc’ cũng tự dán lên cửa sao?”
“Không biết, cha trực tiếp phết hồ rồi dán, có lẽ cũng dán ngay ngắn, nhưng chúng ta vội tới đây nên không để ý kỹ…”
Lương Bình Nhạc ở bên cạnh hưng phấn nói.
“A, tỷ phu, bên nhà các ngươi chắc chắn cũng vậy, hai chữ này đều do Kế tiên sinh viết, lại nói, chữ này có thể là bảo bối. Ta nghe nói, một số văn nhân tài đức cao thâm, hạ bút như có thần trợ, một bài văn chính là chí bảo, hai chữ này chắc chắn cũng vậy!”
Lão Lương nghe xong liền nói.
“Ôi chao, vậy chữ này dán trên cửa, phong sương phơi nắng chẳng phải đáng tiếc sao, nhỡ đâu hỏng mất, hay là tìm người bóc ra thì hơn?”
“Đúng thế! Có điều bóc không xuống!”
“Bóc làm gì, đây là chữ Phúc năm mới, Kế tiên sinh đã bảo dán ở đâu thì cứ dán ở đó.”
“Đúng đúng, bản lai mạt đảo!” (ý nói: bỏ gốc theo ngọn)
Dù sao đi nữa, tâm trạng mọi người vẫn rất tốt, chữ “Phúc” trên cửa càng nhìn càng thuận mắt. Thậm chí, khi trở vào trong phòng trò chuyện, chốc chốc lại ra nhìn hai cái.
…
Còn người viết chữ “Phúc” kia, giờ phút này đang trên lưng cá voi vượt trùng dương, sau lưng đã sớm không còn thấy đất liền.
Kế Duyên nhìn biển cả mênh mông phía xa, dù trong mắt thế giới vẫn mờ ảo, nhưng cảm giác rộng lớn khoáng đạt lại tựa như cưỡi mây bay lên chín tầng trời.
‘Nhập gia tùy tục!’
Nghĩ đến đây, Kế Duyên trong lòng không còn ngăn cách, ngược lại nảy sinh chút hứng thú. Vốn định ra ngoài đi dạo, dù trong kế hoạch là tới Đông Thổ Vân Châu, nhưng giờ đã phải ra hải ngoại, đường tuy xa xôi, nhưng coi như được mở mang kiến thức.
“Cự Kình tướng quân, ngươi luôn tự xưng như vậy, còn chưa biết tên họ ngươi.”
“Hắc hắc, Kế tiên sinh không biết, ta gọi là Cự Kình tướng quân, sau này nếu có cơ hội cần xưng danh báo họ, cũng có thể gọi Cự Kình. Không biết có ai có họ Cự không, nếu không có, vậy ta chính là người đầu tiên!”
Cự Kình này hiển nhiên rất lạc quan, nhất là sau khi đón được Kế Duyên và Ứng Nhược Ly, tâm trạng rõ ràng rất tốt, nói chuyện phiếm rất nhẹ nhàng.
Kế Duyên nghe vậy, chỉ cười không nói thêm.
“Đông Hải mênh mông, đường xa vạn dặm, vượt châu qua biển không phải chuyện một sớm một chiều. Kế tiên sinh, Nhược Ly nương nương, nếu hai vị không chê, có thể vào bụng ta, bên trong khá rộng rãi.”
Sóng biển cuồn cuộn, Cự Kình tướng quân bơi với tốc độ cực nhanh, lớn tiếng nói với hai người trên đỉnh đầu. Thân hình hắn to lớn gấp mười mấy lần cá voi bình thường, trong bụng dù không phải có Càn Khôn, nhưng không gian tuyệt đối rộng rãi. Có điều, Kế Duyên và Ứng Nhược Ly đều không có sở thích này.
Kế Duyên không nói gì, Ứng Nhược Ly chỉ khẽ đáp.
“Ngươi cứ bơi đi, chúng ta không cần ngươi lo.”
Kế Duyên lắc đầu, hất tay áo, một án thư bằng gỗ mun bay ra, sau đó bút, mực, giấy, nghiên cùng văn phòng tứ bảo khác cũng bay ra, cây bút lông sói thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng mờ ảo cũng xuất hiện.
“Khung cảnh này, ngược lại có chút giống Vân Trung Du Mộng, Giang Thần nương nương cứ tự nhiên, Kế mỗ viết chữ.”
Kế Duyên trải rộng giấy ra, lấy chặn giấy đè lên. Ứng Nhược Ly tự nhiên đi tới một bên, vươn ngón tay thon dài chấm vào nghiên mực, tụ lại một tia nước nhỏ, sau đó một tay kéo tay áo dài, một tay cầm thỏi mực bên cạnh, chậm rãi mài mực.
“Kế thúc thúc, lần này ra Đông Hải, cách Thông Thiên Giang không biết bao nhiêu vạn dặm, ngài gọi ta là Giang Thần nương nương, người khác nghe dễ suy diễn, không chừng lại có phiền phức, vẫn nên gọi ta là Nhược Ly đi!”
Long Nữ nói có lý, dù Kế Duyên từ trước đến nay đều quen gọi kính xưng, nhưng mình và lão Long gia cũng coi như quan hệ thân thiết, không có gì đáng ngại.
Bất quá, không cần phải thử gọi ngay, Kế Duyên nói một câu “Nói có lý”, liền cầm bút lông sói chuẩn bị chấm mực.
Long Nữ mỉm cười, lấy thỏi mực ra, nhìn Kế Duyên chấm bút vào nghiên mực, lấy một chút mực mới mài, sau đó đặt bút lên giấy, bắt đầu viết.
Đề bút chính là « Vân Trung Du Mộng », chỉ khác lần này, không phải sao chép hành văn thông thường cho Vệ gia, cũng không phải ý cảnh nguyên bản, mà là gia nhập cảm thụ của chính Kế Duyên.
Chữ viết vào trang giấy, mực lập tức khô, hiển nhiên là Thiên Lục Thư.
Kế Duyên chưa từng học qua Thiên Lục thành sách chính thống, nhưng bản thân có Tiên Khí, tâm ý tương thông, lâu dần đối với Thiên Lục Thư kia cảm ngộ cũng nước chảy thành sông, không cần cố ý học tập.
Lần này, Kế Duyên viết rất chậm, tuy không có dị tượng bộc phát, nhưng Long Nữ ở bên cạnh cũng cực kỳ nghiêm túc.
…
Thời gian đã là cuối tháng chạp, đến đêm giao thừa, Kế Duyên vẫn nghiêng người bên án thư, chậm rãi viết, mỗi khi mực cạn, Long Nữ lại lập tức mài mực.
“Ầm ầm…”
“Ô… Ô… Ô…”
Bầu trời sấm chớp cuồng nộ, gió lớn quét sạch xung quanh, sóng biển trên mặt biển dâng cao, chỉ có điều mưa gió không thể đánh tới án thư của Kế Duyên.
“Ầm ầm…”
“Ào ào ào ào…”
Mưa to như trút nước, Kế Duyên cũng đã viết đến những chữ cuối cùng của Vân Trung Du Ký.
Chữ cuối cùng hạ xuống, Kế Duyên ngẩng đầu nhìn bầu trời, sấm sét vang dội, gió lớn gào thét.
“Hiện tại chính là đêm giao thừa, đối với ta tu hành cũng có chút liên quan.”
Long Nữ đang nhập thần ngắm nhìn văn chương trên án thư, nghe Kế Duyên nói, cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời.
“Kế thúc thúc, có cần ta xua tan mây sấm này không?”
Nàng là thủy trạch chi thần, lại là Long Giao, chỉ cần muốn, làm được điều này không khó.
“Khoan đã, Lôi Bạo dữ dội trên biển này cũng hiếm thấy.”
Kế Duyên giơ tay vung tay áo lên, từ trong ống tay áo bắn ra một vệt kim quang, vừa xuất hiện liền mơ hồ có tiếng sấm, sau đó bay thẳng vào tầng mây.
Xoẹt~~
Tia chớp màu vàng bày ra trên chân trời, hóa thành bốn chữ lớn lôi quang lượn quanh, chính là “Khu, tà, trói, mị.” (trừ tà, trói yêu quái)
Ứng Nhược Ly trước đó đã nghe huynh trưởng nói qua việc này, thực tế là Cao Thiên Minh ở Thiên Thủy Hồ đã nói với huynh trưởng một chút, sau đó truyền đến tai nàng và phụ thân.
Lúc này nhìn lên bầu trời, trong lòng lập tức hiểu rõ đó là gì.
‘Kế thúc thúc Sắc Lệnh Lôi Chú!’
Như để đáp lại suy nghĩ của Ứng Long nữ, trong nháy mắt Lôi Chú bày ra trên bầu trời, Lôi Bạo sấm chớp lập tức càng thêm cuồng nộ.
“Rắc rắc… Ầm ầm…”
“Ầm ầm… Rắc rắc… Oanh…”
Từng đạo tia chớp bổ vào Lôi Chú, tốc độ càng lúc càng nhanh, số lượng càng ngày càng nhiều.
Bầu trời dưới tầng mây và mặt biển đều bị tia chớp dày đặc chiếu sáng, tựa như vô số máy ảnh không ngừng chớp, đợi nửa khắc sau, Lôi Bạo che phủ tầm mắt đã yếu đi không ít.
Theo Kế Duyên vẫy tay, đạo Lôi Chú nhìn không có biến hóa lớn lại trở về trong tay hắn.
Đây cũng là điểm Kế Duyên đắc ý nhất đối với đạo Lôi Chú này, sau khi ngũ khí trong thân viên mãn, Kế Duyên đối với đạo Lôi Chú này cũng có cảm ngộ mới, giống như lúc trước thu nạp thủy trạch tinh khí và lôi đình của Mặc Vinh, Lôi Chú bây giờ cũng có thể dẫn lôi dẫn điện.
Điều kiện tiên quyết là quy mô Lôi Bạo phải đủ lớn, nếu là dông tố thông thường, không chừng thu nạp lôi đình còn không kịp tiêu hao khi Lôi Chú tản ra.
“Kế thúc thúc, vậy ta xua tan mây mưa này nhé?”
“Làm phiền!”
Long Nữ cười cười, trực tiếp nhảy lên, hóa thành một con Ly Giao to lớn giữa không trung, ngoại trừ ánh sáng đỏ trên thân giao, còn có thần quang nhiều màu bao quanh, bơi lượn thăng thiên, chui vào trong tầng mây.
“Gào gào —— —— ”
Tiếng long ngâm vang vọng mây, mơ hồ có thể thấy đuôi rồng to lớn quét qua trong mây, dẫn dắt tầng mây hóa thành hình dạng đuôi rồng.
“Ùm… Ùm…”
Tầng mây trên bầu trời tựa như một chậu nước tĩnh lặng bị người khuấy động, bày ra cảm giác rung chuyển ly kỳ.
Chỉ chốc lát, mưa to đã ngừng, sau đó tầng mây dần dần tan đi, lộ ra bầu trời đầy sao phía sau.
Ứng Nhược Ly lượn quanh một vòng trên không trung, Lôi Bạo vân đã tan nhưng chưa lập tức hạ xuống, mà nhìn về phía xa nghiêng phía trên, nơi đó có một chiếc phi không chi chu (thuyền bay) đang đi trên bầu trời, xét về kích thước, chiều dài phải gần một dặm.
Ánh mắt Kế Duyên cũng đồng dạng rơi xuống phi thuyền phía xa, vừa rồi bị Lôi Bạo ngăn trở, ngay cả hắn cũng không cảm giác được phía xa có một con thuyền như vậy, nhìn tư thái và pháp quang mờ ảo trên thân thuyền, không khỏi lẩm bẩm nói.
“Chắc là giới vực độ thuyền (thuyền đưa qua các giới vực) rồi.”
Ở một bên khác, giới vực chi chu kia trước đó cảm giác được lôi đình chi lực trong Lôi Bạo phía dưới chợt giảm, đã cảm thấy có chuyện không bình thường, sau đó nhìn thấy một con Giao Long bơi lượn trong mây, xua tan mây sấm trong thời gian ngắn.
Giới vực độ thuyền tự nhiên là một loại công cụ viễn độ do người tu hành sáng tạo, có thể chở người, nhưng chưa chắc tất cả đều là người tu hành hoặc tu sĩ có thành tựu, ngoại trừ người tu hành thấp, thậm chí có rất nhiều phàm nhân.
Giờ khắc này, một số người trên mạn thuyền bỗng nhiên nhìn thấy Ly Giao phía trước, lập tức kích động kêu lớn.
“Rồng! Có rồng! Mau đến xem, một con rồng thật lớn!”
“Ở đâu?”
“Kia kìa!”
“Mau đến xem… Mau đi gọi sư huynh tới xem!”
“Trời ơi, thì ra loài rồng lớn như vậy, đây là giao hay Chân Long?”
Một bên mạn thuyền tụ tập càng ngày càng nhiều người, có trẻ có già, có bình tĩnh có kích động, rất nhanh có Chân Nhân tu sĩ trên phi thuyền vọt tới trước mặt mọi người, lớn tiếng quát lớn.
“Tất cả yên lặng! Không được mạo phạm Long Giao trong biển!”
Một Chân Nhân khác cũng thân hình biến ảo, xuất hiện bên cạnh tu sĩ cao quan trước đó.
“Sư huynh, con giao này không có sừng, toàn thân ánh sáng đỏ, chắc là Ly Giao trong truyền thuyết?”
“Không sai được, loại Long Giao này thường không phải ác bối, chỉ cần không mạo phạm, sẽ không có chuyện gì!”
Thảo luận một câu, hai người nhìn thấy Ly Giao chuyển mắt nhìn sang, không dám thất lễ, cùng nhau khom người chắp tay, coi như hành lễ thăm hỏi.
Ứng Nhược Ly thản nhiên nhìn phi thuyền phía xa, hạ xuống từ bầu trời, lần thứ hai hóa thành thân người, rơi xuống lưng cá voi.
Lúc này, tu sĩ có thị lực xuất chúng trên phi thuyền mới phát hiện, trên mặt biển còn có một con Cự Kình, trên đó bày án thư, ngoại trừ Ly Giao vừa hóa thành nữ tử thân mang tú bào, lơ lửng sợi thô, còn có một người, đang chắp tay sau lưng ngẩng đầu nhìn về phía phi thuyền, tay còn lại cầm bút, hiển nhiên án thư kia là của người này.
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân giáng xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt