Quảng cáo

Chương 328: Diệu bút sinh hoa | Lạn Kha Kỳ Duyên

Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 11/03/2025

Long Nữ vừa nổi giận, gió biển và sóng biển xung quanh liền trở nên dữ dội hơn.

Gần mặt biển bắt đầu xuất hiện một lớp sương mù mỏng, tựa hồ cũng có chút cuồn cuộn. Lúc này, một luồng phân thần của lão Long ẩn hiện trong sương mù, tâm trạng cũng chẳng khác gì nữ nhi của mình.

Bất luận quan hệ thế nào, người kia từ đầu đến cuối vẫn là phu nhân của lão Long, lại còn mang thai Ứng Nhược Ly và Ứng Phong trước khi hóa Chân Long. Tình cảm đã từng khắc cốt ghi tâm, sao có thể quên được?

Cự Kình cảm nhận được sóng lớn xung quanh, thân thể chập chờn lên xuống trong nước biển, cũng căm hận phụ họa:

“Nhược Ly nương nương nói rất đúng, con Yêu Long tạp chủng kia chán sống rồi, dám trêu chọc quân mẫu. Nếu không phải ta đạo hạnh thấp kém, đã sớm giết hắn!”

“Hừ, Mặc Vinh không ở đây, ta vẫn còn. Con Yêu Long kia lai lịch thế nào, thủ hạ có bao nhiêu yêu vật? Thôi, không cần nói nữa, lập tức đưa ta tới đó, ta liều mạng cũng không tha cho hắn!”

Ứng Nhược Ly tức giận, nhưng dù đang nổi nóng, lời nói ra vẫn không phải là vô não. Nàng biết lão cha mình không thể lay chuyển, nhưng Kế thúc thúc đang ở bên cạnh, nghe được nàng nói như vậy, rất có khả năng sẽ ra tay giúp đỡ.

Theo Long Nữ, cha mình và Kế thúc thúc, chỉ cần một trong hai người nguyện ý ra tay, tuyệt đối vạn vô nhất thất. Nàng tuy không muốn kéo Kế thúc thúc vào nhân quả việc nhà, nhưng tự nhận nếu mượn hắn một ít đồ vật thì vẫn có thể.

Quả nhiên, nghe Ứng Nhược Ly nói muốn đi liều mạng, Kế Duyên vẫn là không yên lòng, không thể ngồi yên không để ý. Trong ấn tượng của hắn, Long Tử Ứng Phong tương đối hoạt bát, còn Ứng Nhược Ly luôn đoan trang ổn trọng, rất ít khi thất thố như vậy. Người trong tình huống này dễ làm sai, hắn không thể không quản.

“Giang Thần nương nương chớ nên xúc động, đối phương nếu là ác giao từ Hoang Hải bên ngoài đến, lại dám dây dưa với lệnh đường như thế, ắt hẳn có chút môn đạo.”

Ứng Nhược Ly hít sâu một hơi để tỉnh táo lại, nói với Kế Duyên:

“Kế thúc thúc, ta tự nhiên biết trong đó ắt có tầng sâu nhân quả, nhưng thân là con gái, nghe được tin này sao có thể an tâm? Nhược Ly có một yêu cầu quá đáng, mong Kế thúc thúc đáp ứng, đương nhiên, Nhược Ly sẽ không để Kế thúc thúc ra tay dính máu!”

Nghe Long Nữ gọi người tu tiên này là “thúc thúc”, Cự Kình ở dưới mặt biển âm thầm tặc lưỡi.

Kế Duyên nhướng mày, nhìn thẳng Ứng Nhược Ly phía sau Cự Kình:

“Thỉnh cầu gì?”

Ứng Nhược Ly quét mắt về phía Tiên Kiếm sau lưng Kế Duyên:

“Nhược Ly cả gan, muốn mượn Thanh Đằng Tiên Kiếm của Kế thúc thúc dùng một lát. Cha ta nói, Tiên Khí có linh, Thanh Đằng Kiếm là Tiên Kiếm có lực sát phạt cực mạnh, quanh năm giấu kín phong mang dưỡng linh, nếu lộ hết tài năng thì ngay cả hắn cũng cực kì kiêng kị. Con súc sinh tạp chủng kia chắc chắn không đỡ nổi các kiếm, xin Kế thúc thúc giúp ta!”

Lão Long ẩn khí trong sương mù trên mặt nước, trong lòng cũng có chút lo lắng.

‘Nữ nhi ngốc, Thanh Đằng Kiếm trong tay Kế Duyên có thể vận dụng tự nhiên, nhưng trong tay con thì sao? Người ta đỡ không nổi hay không thì không nói, nhưng con thật sự có thể vung nổi không?’

Kế Duyên cảm nhận được Thanh Đằng Kiếm khẽ rung động, hiển nhiên không hài lòng với đề nghị của Ứng Nhược Ly.

“Thôi được, vậy đi, ta cùng ngươi đi một chuyến. Đến lúc đó gặp con Yêu Long kia, nếu ngươi cảm thấy nhất định phải trừ cho xong, ta sẽ cho ngươi mượn Thanh Đằng Kiếm. Có ta ở bên, Thanh Ảnh sẽ nghe lời hơn, có thể để ngươi vung ra một kiếm.”

Tiên Khí có sự kiêu ngạo của Tiên Khí, cho dù là Thanh Đằng Kiếm cực kì không muốn rời xa Kế Duyên cũng như vậy, điểm này Kế Duyên quá rõ ràng.

Mặc dù cũng có cách điều hòa, ví dụ như Kế Duyên trực tiếp mệnh lệnh Thanh Đằng Kiếm bảo vệ bên cạnh Long Nữ, nàng động thủ với ai liền chém người đó, nhưng chung quy vẫn không quá yên tâm.

Long Nữ cũng không già mồm, trực tiếp thi lễ cảm tạ:

“Kế thúc thúc nguyện ý đi cùng thì không còn gì tốt hơn, Nhược Ly vô cùng cảm kích! Vậy, chúng ta có nên lập tức lên đường?”

Kế Duyên suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về phía đất liền:

“Chờ một lát, Kế mỗ đi bờ biển làng chài một chuyến, sau đó sẽ cùng nhau khởi hành.”

Nói xong câu này, Kế Duyên đã bay về phía đất liền.

Long Nữ suy nghĩ một chút, nói với Cự Kình:

“Ngươi ở đây chờ, không được chạy loạn.”

Sau đó, Ứng Nhược Ly cũng bay theo hướng bờ biển.

Tổ Việt Quốc Duyên Hải Thiên Loan Thôn, các thôn xóm đều là một mảnh vui mừng hớn hở. Điều này không chỉ vì sắp qua Tết, mà còn vì yêu tà quấy nhiễu duyên hải bấy lâu đã bị đuổi đi, năm tới sẽ có thu hoạch cá không tệ.

Đây không chỉ là lời vị Pháp Sư kia nói, mà còn được mọi người xác minh. Có người thử thả lưới, đã bắt được một ít cá, tuy không nhiều, nhưng so với trước kia, tuyệt đối là thay đổi lớn.

Nhưng người Trương gia hai ngày nay vẫn có chút ngột ngạt, trước đó, Lương gia ở bến cảng thôn cũng như vậy.

Bởi vì lần trước trừ tà nổi lửa vào ban đêm, mọi người đều rút về nhà, những người còn lại không thiếu một ai, duy chỉ có Kế tiên sinh là không thấy.

Một người xa lạ, lại là trong đêm tối, nói là không từ mà biệt thì khả năng không lớn.

Ngày thứ hai, mọi người lại đi bờ biển tìm người, tự nhiên vẫn không phát hiện được gì, cho nên bất luận là Trương gia, Lương gia, hay là hương nhân phụ cận, đều cho rằng Kế Duyên đã rơi xuống biển gặp nạn.

Trong mắt hai nhà, đây đúng là chết tha hương, áy náy và e ngại đều có một ít, cho nên còn từng mang tiền giấy đến bờ biển đốt hai lần.

Bất quá, dù sao cũng sắp qua Tết, thêm vào tâm tính lạc quan về thu hoạch cá năm tới, hai nhà cũng xua tan lo lắng, bắt đầu bố trí năm mới.

Khi Kế Duyên trở lại Thiên Loan Thôn, đúng lúc là sáng sớm, Trương Phú và thê tử cùng mang thùng gỗ và khăn lau lau cửa sổ nhà mình, còn phụ thân thì đang chỉnh lý lưới đánh cá ở khoảng đất trống bên cạnh nhà.

Bởi vì mỗi nhà đều có lưới đánh cá và giàn phơi cá, khoảng cách giữa các hộ cũng tương đối rộng.

Kế Duyên chậm rãi đến gần, Ứng Nhược Ly thì đi theo sau mấy bước. Bách tính xung quanh đối với hai người đều nhìn như không thấy, duy chỉ có đến trước mặt Trương gia là ngoại lệ. Trương Phú lau xong cửa lớn, đúng lúc xoay người, nhìn thấy Kế Duyên đang ở ngay cửa nhà mình.

“Ái chà!” “Bịch… Thông…”

Trương Phú còn tưởng là thấy quỷ, thình lình bị dọa ngã sấp xuống, thùng nước cũng đổ xuống đất, tóe lên một mảnh nước đục.

Nghe được tiếng động, lão Trương cũng quay lại nhìn, thấy Kế Duyên cũng giật mình.

“Trương lão tiên sinh và Trương huynh đệ chớ sợ, Kế mỗ không phải quỷ, hiện tại Triêu Dương đã lên, ta đứng dưới ánh mặt trời, dưới chân lại có bóng, sao lại là quỷ được!”

Trương gia phụ tử lòng dạ bất an, cẩn thận nhìn xuống đất, quả thực có bóng dáng, lại thêm giữa ban ngày, nghĩ lại thì Kế Duyên là quỷ khả năng không lớn.

Cách chứng minh này là một bộ thuyết pháp lưu truyền trong dân gian, kỳ thật không quá chuẩn xác, ít nhất đối với một số quỷ vật lợi hại thì không đúng, nhưng có thể khiến bọn họ tin tưởng.

“Kế, Kế tiên sinh, ngài thật không có việc gì?”

“Không có việc gì, ta có thể có chuyện gì? Chỉ là đêm đó Kế mỗ có chút không tử tế, thấy Yêu Quái liền chạy trước, sau đó trực tiếp ra khỏi thôn, không quay đầu lại chạy thật xa…”

Kế Duyên nói đến đây, lộ ra vẻ ngượng ngùng.

“Sau đó nghe nói Pháp Sư trừ yêu, Kế mỗ trong lòng có chút áy náy, liền trở lại xem các ngươi, nếu không trong lòng vẫn canh cánh. Đúng rồi, người nhà họ Lương không sao chứ?”

“Không, không có việc gì…”

Trương Phú vô thức trả lời một câu.

Nghe được điều này, Kế Duyên mới cười, thở dài với hai người:

“Nếu các ngươi không có việc gì, Kế mỗ hiện tại an tâm không ít, đa tạ mấy ngày trước đây chiêu đãi, cũng đa tạ sau khi sự việc xảy ra còn đặc biệt trở lại tìm ta!”

“Chuyện này, tiên sinh nói tới chuyện này à…” “Đúng vậy, tiên sinh không có việc gì chúng ta cũng an tâm không ít!”

Lời thoái thác của Kế Duyên rất hợp lý, cũng là nhân chi thường tình, hai cha con này lại thật sự yên tâm, cũng an ủi Kế Duyên hai câu.

“Ừm, Kế mỗ vẫn cảm thấy có chút canh cánh, hơn nữa lập tức phải đi, đã đến đây, muốn tặng chút lễ hồi báo chư vị…”

Kế Duyên cân nhắc nói như vậy, Trương Phú và lão Trương vội vàng chối từ.

“Không cần không cần, tiên sinh ở xa tới là khách, chiêu đãi là lẽ đương nhiên, ngài còn giúp chúng ta kết trận…”

Lúc này, phụ nữ và trẻ em trong nhà Trương gia cũng ra ngoài, Trương Phú liền giải thích vài câu, để người trong nhà đều rõ ràng Kế Duyên còn sống.

Mà lúc này, Kế Duyên cũng giả vờ như vừa nghĩ ra điều gì, làm ra vẻ giật mình:

“Đúng rồi! Các ngươi đang dọn dẹp nhà cửa chuẩn bị đón Tết đúng không?”

Kế Duyên quét mắt thùng nước và khăn lau trong tay Trương Phú, cùng cửa nhà Trương gia.

“Vậy đi, Kế mỗ thân không có gì đáng giá, không có gì có thể mang ra, các ngươi đã muốn ăn Tết, tất nhiên cần dán chữ, ta liền cho các ngươi và người nhà họ Lương viết hai chữ ‘Phúc’, chữ của Kế mỗ vẫn có thể coi được, không quá kém!”

“Cái này, cái này có tiện không?” “Tiện chứ sao không…”

Người Trương gia có chút động lòng, nếu là Kế Duyên có thể viết, đỡ phải đi chợ mua.

“Tiện! Tiện! Bút mực Kế mỗ đều mang, các ngươi tìm hai tờ giấy đỏ là được!”

“Ừ ừ ừ, có, có, mẹ nó, mau mang giấy đỏ chuẩn bị cắt ra!”

Trương Phú tranh thủ thời gian phân phó thê tử, người sau cũng nhanh chóng vào nhà tìm.

Sau đó, người Trương gia lại lần nữa thịnh tình mời Kế Duyên vào nhà uống trà.

Ước chừng nửa khắc sau, trên bàn vuông trong nhà Trương gia, trải sẵn hai tờ giấy đỏ, bên trên bày một nghiên mực đã mài xong, một cây bút lông thô to được Kế Duyên cầm trong tay.

Trong tay Kế Duyên là một cây bút lông sói chân chính, là do Kế Duyên tự tay làm trong mấy năm ở hải đảo, mượn cảm ngộ trong tu hành. Lần này cũng là lần đầu tiên sử dụng.

Chấm mực, múa bút trên giấy đỏ, một chữ “Phúc” nét bút dày đặc liền xuất hiện. Giờ khắc này, Long Nữ ở gần quan sát, tựa như có thể nhìn thấy ngòi bút của Kế Duyên nở rộ đóa hoa màu hồng nhạt.

‘Diệu bút sinh hoa!’

“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân giáng xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lui về tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già sức yếu, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quay lại truyện Lạn Kha Kỳ Duyên

Bảng Xếp Hạng

Chương 741: Đàm luận lấy đình chiến

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 15, 2025

Chương 740: Gió sinh hỏa thế

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 15, 2025

Chương 739: Hố yêu hố ma Lục Sơn Quân

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 15, 2025