Chương 326: Ai cũng có kinh sợ thời điểm | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 11/03/2025
Trong lòng có suy đoán này, Kế Duyên cũng không úp mở mà trực tiếp hỏi Cự Kình:
“Mặc gia trong miệng ngươi, có phải tên là Mặc Vinh?”
Đột nhiên nghe Kế Duyên hỏi vậy, Cự Kình trên mặt biển đang líu lo không ngừng bỗng ngây người, một con mắt cẩn thận nhìn Kế Duyên, thấp thỏm trong lòng không giảm, không biết nên trả lời thế nào, vạn nhất Mặc gia đắc tội với đối phương thì sao?
Bất quá Kế Duyên cũng không cần Cự Kình trả lời ngay, từ phản ứng của Cự Kình đã đoán ra, liền trực tiếp nói:
“Nếu ngươi nói là Mặc Giao tu hành ở Uyển Châu, Đại Trinh thì không cần chờ nữa, Mặc Vinh sẽ không tới đâu.”
Trong đầu Kế Duyên thoáng qua hình ảnh Mặc Giao sau khi chết, hồn phách ly tán, dù bây giờ nghĩ lại vẫn khiến hắn thổn thức, hóa thành cơn giận của lão Long năm đó, Kế Duyên vẫn còn nhớ rõ.
Nhìn về phía mặt biển xa xa, cũng không biết bây giờ tàn hồn kia đã “chạy nước” xong chưa, có hóa thành một luồng Chân Linh vô tri vô giác, có tìm được cơ hội tu luyện lại hay không.
Mặt biển chập chùng lên xuống, gió biển vẫn thổi, Cự Kình hiển nhiên không quá đần độn, sau một lát phản ứng liền mơ hồ nghĩ tới điều không hay, nhìn Thanh Đằng Kiếm trong tay Kế Duyên, trong lòng khẽ run:
“Ngươi, ngươi đã làm gì Mặc gia?”
Kế Duyên lắc đầu, nhìn về phía Cự Kình:
“Không phải ta, tám năm trước, Mặc Vinh trên đường từ Đông Hải kiếm ăn trở về, gặp phải rất nhiều yêu tà phục kích, tự bạo Long châu mới trốn về được Đại Trinh, bởi vì bị thương quá nặng, tinh nguyên trong thân thể tán loạn mà rơi xuống, không lâu sau thì bỏ mình ở Quảng Động Hồ…”
Nói đến đây, Kế Duyên dừng lại một chút, mới nói tiếp:
“Trước khi lâm chung, Kế mỗ và Ứng Hoành lão tiên sinh đứng bên cạnh thi thể Mặc Giao, nhìn Long Hồn nó ly tán.”
Cự Kình không nói gì, tựa hồ chưa tỉnh táo lại sau khi nghe tin này, thật lâu sau mới không thể tin mà lẩm bẩm:
“Không thể nào, không thể nào! Mặc gia đạo hạnh sâu như vậy, tiện tay có thể bóp chết ta, sao có thể, sao có thể chết!”
‘Mặc gia chết thật rồi? Hay hắn đang lừa ta? Có thể Mặc gia lúc trước nói hàng năm chắc chắn sẽ ra biển… Chẳng lẽ Mặc gia thật sự xảy ra chuyện rồi? Vậy ta phải làm sao? Ta không đi được giang hà, lại không biết ai…’
Mặc dù là một Cự Kình, nhưng Kế Duyên có thể cảm giác được sự bối rối của đối phương, thân hình đong đưa khiến sóng lớn xung quanh càng thêm kịch liệt, chờ đối phương tỉnh táo lại một chút, Kế Duyên mới mở miệng:
“Ngươi tìm Mặc Giao có chuyện gì? Hay là muốn tìm Ứng lão tiên sinh? Là ngươi muốn tìm hay quân mẫu của ngươi muốn tìm?”
Kế Duyên lập tức suy nghĩ rất nhiều, cũng suy đoán quân mẫu mà Cự Kình nhắc tới, có phải chính là phu nhân của lão Long, mẹ đẻ của Long Tử và Long Nữ?
Cự Kình giờ phút này rõ ràng tràn đầy ưu sầu, thậm chí có chút hoang mang lo sợ, nghe Kế Duyên nói, vẻ sầu lo càng thêm rõ rệt, miệng lẩm bẩm:
“Ta chỉ có thể tìm Mặc gia, ta chỉ dám tìm Mặc gia a…”
Giống như chợt tỉnh ngộ, lập tức nhìn về phía Kế Duyên:
“Tiên trưởng! Ngài có quen biết Long Quân?”
Vừa rồi Kế Duyên nói cùng lão Long nhìn Mặc Giao Long Hồn ly tán, vậy hiển nhiên là bạn không phải thù, nếu không cũng không có tư cách đứng ở đó vào thời điểm này, phải biết một khắc này đối với loài rồng mà nói rất quan trọng.
“Có quen biết.”
Cự Kình hơi kích động, vô thức bơi lại gần, thấp giọng hỏi:
“Rất quen?”
Kế Duyên nhìn hắn, gật đầu:
“Rất quen.”
“Vậy, vậy ngài có thể gọi được Long Quân không?”
Cự Kình có chút kích động và mong đợi.
Kế Duyên suy nghĩ một chút, dựa vào giao tình của mình và lão Long, cho dù là chuyện có nguyên nhân rõ ràng, bảo hắn đích thân từ Đại Trinh đến đây nhìn Cự Kình này, nghĩ hẳn là không khó, liền trả lời:
“Nghĩ là có thể.”
“Kia…”
Cự Kình có chút do dự, kéo dài giọng, sau cùng mới nói:
“Nếu không, nếu không, xin tiên trưởng, giúp, giúp ta báo tin cho Nhược Ly nương nương? Hoặc là Phong điện hạ cũng được!”
Rõ ràng Cự Kình này rất sợ lão Long, ấp úng nửa ngày cuối cùng vẫn chỉ dám gọi Long Nữ và Long Tử.
Kế Duyên cũng không kích động hắn, bình tĩnh gật đầu:
“Được, ta đi giúp ngươi gọi, ngươi trước kia đều tìm Mặc Vinh? Lần trước tới là khi nào?”
“Ta trước kia không tới tìm Mặc gia, lần trước gặp hắn, đại khái, đại khái phải bốn năm mươi năm rồi, cụ thể ta cũng không nhớ rõ.”
Kế Duyên hiểu rõ, thời gian này, hồi tưởng lại lời nói của Lý Bảo Thiên, Thành Hoàng Lệ Thuận Phủ ở Uyển Châu, tính toán lại vừa vặn không sai biệt lắm là lúc Mặc Giao vừa mới vào Quảng Động Hồ.
“Được, ngươi tạm chờ, ta đi Thông Thiên Giang, Đại Trinh một chuyến, trong lúc này nếu đói bụng, cố gắng tìm chỗ thích hợp ăn cá, những ngư dân kia bị ngươi dọa sợ quá rồi.”
“Vâng vâng vâng, bản tướng ách… Ta nhất định làm theo!”
Nói đến đây, Cự Kình nghi hoặc hỏi:
“Tiên trưởng không hỏi xem ta vì sao trước đó lại đến?”
Kế Duyên cười cười:
“Hơn phân nửa là việc nhà, nếu tiện ta sẽ biết, chờ tìm được người, tự nhiên sẽ nói cho ta biết. Kế mỗ ngược lại muốn hỏi, ngươi tin ta?”
Cự Kình nhìn Thanh Đằng Kiếm đã trở lại sau lưng Kế Duyên, giờ phút này Tiên Kiếm không ẩn thân, trong lòng thầm nhủ, công khai nào dám nói không tin.
“Tin được! Tiên trưởng xem xét chính là hữu đạo cao nhân, phàm tuyệt diệu tiên tu hạng người, đều cực kỳ ít nói dối, tin được!”
“Tốt, nếu như vậy, ta đi trước.”
Kế Duyên cũng không rõ ràng Cự Kình tính toán điều gì, liền cưỡi mây bay lên, hướng về phía tây nam mà bay đi.
Chờ Kế Duyên bay mất khoảng hơn một phút, Cự Kình vẫn cẩn thận nhìn bầu trời đêm phía xa, lúc này mới tranh thủ thời gian “ào ào ào…” phun ra bọt nước rồi lặn xuống.
‘Tranh thủ thời gian chạy trước rồi nói!’
…
Ước chừng một ngày rưỡi sau, trong nội địa Đại Trinh, Thủy Phủ Thông Thiên Giang.
Giờ phút này trời đã sáng, chẳng qua lại là thời tiết lạnh giá trước giao thừa, thuyền bè trên Thông Thiên Giang không nhiều.
Kế Duyên cưỡi mây hạ xuống, trực tiếp bay vào mặt nước, phá tan một mảnh bọt nước nhỏ rồi biến mất trên sông.
Hắn đến Thủy Phủ Thông Thiên Giang không nhiều, nhưng ký ức về đường đi vẫn còn mới mẻ, quen đường quen nẻo bơi thẳng đến vị trí chính xác, tránh khỏi cấm chế dưới nước, đi thẳng đến khu vực đầu nguồn của Thủy Phủ.
Có mấy tên tuần giang Dạ Xoa xa xa liền thấy có người đạp sóng mà đến, nhao nhao tụ tập về phía đó, đợi đến gần thấy rõ là Kế Duyên, tất cả đều lập tức chắp tay khom người:
“Chúng ta tuần giang Dạ Xoa, gặp qua Kế tiên sinh!”
Kế Duyên đã dừng lại khi Dạ Xoa đến gần, xem hướng Thủy Phủ ẩn hiện phía sau bọn họ, hơi chắp tay đáp lễ:
“Không cần đa lễ, ta có việc vào Thủy Phủ, muốn tìm Long Quân nhà các ngươi, còn có Giang Thần nương nương và Ứng điện hạ, có ở trong phủ không? Làm phiền Dạ Xoa thông báo một tiếng!”
Các vị Dạ Xoa nhìn Kế Duyên, không có chút pháp lực khí tức, vật đục trong nước tự rời khỏi người, thêm vào cử chỉ và lời nói quen thuộc, cơ bản xác định là Chân Nhân không sai, hơn nữa ở Đại Trinh này, có thể biết Kế tiên sinh, ai dám giả mạo?
“Kế tiên sinh nói chuyện này, ngài đến Thủy Phủ Thông Thiên Giang chúng ta, tự nhiên không cần xin chỉ thị, mời tiên sinh theo ta vào phủ!”
“Vậy thì tốt, mời dẫn đường.”
Dạ Xoa nói thì nói thế, nhưng Kế Duyên không thể không có lễ nghĩa.
Hai tên Dạ Xoa thu lễ rồi dẫn Kế Duyên bơi về phía Thủy Phủ, hai tên Dạ Xoa khác cực nhanh đi trước một bước, mang theo một trận dòng nước bọt khí vào Thủy Phủ thông báo.
Không lâu sau, một tên Dạ Xoa đã đến Long Đàm dưới lòng đất sâu trong Thủy Phủ Thông Thiên Giang, thông qua thủ vệ, cẩn thận bơi vào trong, đến trước mặt quái vật khổng lồ đen kịt trong bóng tối, cung kính khom người nói:
“Khởi bẩm Long Quân, Kế tiên sinh tìm ngài, còn có Giang Thần nương nương và Ứng điện hạ.”
Trong bóng tối, như có hai tấm màn lớn dâng lên, lộ ra màu hổ phách mang theo quang trạch phía sau.
“Kế Duyên gia hỏa này!”
Lẩm bẩm một câu, trực tiếp hóa thành một trận quang vụ, biến thành một lão giả cẩm bào, chính là Ứng Hoành thân người, nói với Dạ Xoa:
“Đi thôi.”
“Rõ!”
Bình thường có việc thông báo Long Quân, hơn phân nửa hoặc là một câu “Cút”, hoặc là không thèm để ý, Dạ Xoa không khỏi nghĩ, quả nhiên vẫn là Kế tiên sinh có mặt mũi lớn.
Phòng khách chính của Thủy Phủ cung điện, Ứng Nhược Ly đã sớm đến, Ứng Phong lại chưa thấy đâu.
Lão Long dáng đi không vội không chậm, nói là đi đường, càng giống như hơi trên dưới trượt trong nước, còn chưa từ hậu sảnh đi đến tiền phòng, liền nghe thấy nữ nhi hiếm thấy thất thố mà lớn tiếng kinh ngạc:
“Kế thúc thúc! Ngài nói có thể là mẫu thân của ta phái người tìm đến?”
Một tiếng thét này, khiến lão Long dừng bước, biểu hiện trên mặt cực kỳ phức tạp xoắn xuýt, đưa tay bắt lấy Dạ Xoa còn đang đi lên phía trước.
Người sau kinh hoảng định hành lễ, liền bị lão Long che miệng lại.
Lão Long lấy ngón tay điểm nhẹ lên trán Dạ Xoa, thanh âm vang lên trong lòng:
‘Ngươi ra ngoài, liền nói không gọi được ta!’
Dạ Xoa mở to hai mắt nhìn Long Quân nhà mình, biểu lộ mười phần không hiểu, sau đó lại nghe thấy thanh âm vang lên trong lòng:
‘Cứ theo ta nói, còn có, Kế Duyên lỗ tai thính quá, đừng lộ sơ hở, không cần xưng ‘phải’ lĩnh mệnh, đi thẳng.’
Dạ Xoa kịp phản ứng, khẽ gật đầu, chuyển thân nhìn về phía tiền phòng, quay lại nhìn Long Quân thì phát hiện hắn đã biến mất.
Long Quân trạng thái này là Dạ Xoa chưa từng thấy qua từ khi vào hầu trong thủy phủ, nhưng hắn không dám nghĩ nhiều, chỉ biết mệnh lệnh của Long Quân là ưu tiên.
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt