Chương 321: Định Phong Tán Vân | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 11/03/2025
Nghiêm chỉnh mà nói, đây có thể coi là lần đầu tiên trong đời này Kế Duyên được tận mắt nhìn thấy biển cả chân chính.
Đường ven biển ngày càng gần, Kế Duyên chỉ đảo mắt qua địa hình Duyên Hải cùng thôn xóm trên mặt đất, không chút do dự bay thẳng vào phạm vi hải dương.
Dù bây giờ hắn không còn là người bình thường của kiếp trước, nhưng giờ phút này, ở giữa biển trời bao la, một cảm giác mênh mông của thiên địa và nhỏ bé của bản thân vẫn tự nhiên sinh ra.
Lúc này, Kế Duyên cố ý hạ thấp độ cao, để bản thân ở dưới tầng mây. Phía dưới là biển xanh cuồn cuộn, phía trên là mây bay cuồn cuộn, tại khoảnh khắc cấp tốc phá không mà đi, thậm chí còn có ảo giác như đang lướt qua giữa hai vùng biển.
Tuy nhiên, loại cảm giác hài lòng này càng sâu, đạo uẩn trên thân càng có chút không thể áp chế nổi. Có điều, Kế Duyên vẫn một đường hướng đông bay, trước mắt đều là biển cả mênh mông, không hề thay đổi lộ trình.
Chẳng bao lâu, trong tầm mắt xuất hiện một hòn đảo nhỏ vừa vặn. Pháp Nhãn mở to, quan sát từ trên cao, toàn bộ hòn đảo ngoại trừ thảm thực vật, thú nhỏ và chim chóc, không hề có người ở hay động vật lớn ẩn hiện, đúng là nơi thích hợp.
Nói là đảo nhỏ, cũng là so với đất liền, kỳ thật diện tích không hề nhỏ. Ít nhất cũng đủ chứa một dãy núi, phải có đến mười ngọn núi. Trong đó có một số ngọn núi cao ngất, dốc đứng, có thể cao tới trăm trượng, bên trên là đỉnh nhọn do thiên công tạo vật.
Kế Duyên vẫn đang giá mây tiếp cận, ánh mắt đảo qua các ngọn núi trên đảo nhỏ, cuối cùng chọn ra một điểm.
“Vù vù…”
Thanh Đằng Kiếm khẽ vang lên, đi đầu bắn ra, trong chớp mắt đã đến phía trên đảo nhỏ.
“Tranh ~”
Tiên Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang xẹt qua trên đỉnh một ngọn núi đá của đảo nhỏ. Trong đó, ngọn núi cao nhất, tảng đá nhọn trực tiếp bị gọt đi một đoạn. Ngay sau đó, kiếm quang khuấy động, khối nham thạch đang muốn lăn xuống cũng bị đánh cho vỡ nát, chỉ còn lại đá vụn theo gió bay lơ lửng.
Trên đỉnh ngọn Thạch Phong kia còn lại một khối đá vuông vắn, to lớn như bồ đoàn. Mà mấy hơi thở sau, hai chân Kế Duyên trước sau lần lượt rơi vào đó.
Nhìn quanh một vòng, Kế Duyên cực kỳ hài lòng với vị trí này. Sau khi cân nhắc, hắn thay bạch bào trên thân, mặc vào bộ áo bào xám quen thuộc, sau đó liền ngồi xếp bằng tại chỗ.
Hai mắt khép hờ, thần tồn cửa trước, một hít một thở tuần hoàn trong ngoài thân thể, giao hòa cùng thiên địa, bắt đầu tu hành, cảm ngộ.
Mặt trời mọc rồi lặn, thủy triều lên xuống, mây gió biến ảo, nóng lạnh giao hòa…
Kế Duyên không phải là không để ý tới sự tình bên ngoài, ngược lại, hắn cực kỳ nhạy cảm với biến hóa của ngoại giới. Bất luận là sấm sét vang dội hay gió táp mưa sa, hắn đều cảm thụ được sự biến hóa trong đó. Đêm đến, khi tinh tú giăng đầy trời, hắn cũng sẽ ngẩng đầu mà xem.
Có thể Kế Duyên lại giống như cực kỳ trì độn, đối với hết thảy biến hóa đều không có chút phản ứng nào. Bất luận mưa gió táp vào thân hay tia chớp vờn quanh, đều không có bất kỳ động tĩnh dư thừa nào. Cả người hắn, thần như vong ngã, hình như ngây dại.
Dần dần, cảm giác trong «Vân Trung Du Mộng» trong lòng giảm đi, lại kéo dài tới thân thể. Ngũ khí trong thân Kế Duyên bừng bừng, tương tự như cảnh tượng thời tiết biến hóa mà hắn quan sát được, hoặc bốc lên mây cuồn cuộn, hoặc trời quang gió nhẹ, ngũ khí tuần hoàn tương sinh, bừng bừng phấn chấn chuyển động.
Mà khi ngũ khí sinh sôi đạt đến đỉnh điểm, Kế Duyên từ trạng thái chịu ảnh hưởng của gió mây bốn mùa, dần dần chuyển sang ảnh hưởng xung quanh. Một luồng phong khinh vân đạm, điềm tĩnh chi ý theo đỉnh núi nơi Kế Duyên ở dập dờn lan tỏa…
Tổ Việt Quốc tuy trở mặt với Đại Trinh, nhưng cơ bản vẫn dùng chung một bộ niên lịch tính toán. Hay nói cách khác, điều này còn phải ngược dòng về nhiều triều đại trước kia, là tàn dư từ thời kỳ Đại Chu Hoàng Triều, khi quốc gia còn chưa chia cắt.
Bốn mùa biến hóa, đến mùa thu năm Nhâm Thìn, cũng chính là năm thứ tư Kế Duyên tĩnh tọa trên hải đảo, ngoài khơi đang có một trận phong bạo bao trùm tới.
Thế giới này không có dự báo thời tiết, cũng không có thông tin toàn cầu, lại càng không có người chỉ dẫn cho thuyền bè ra khơi về nguy cơ bão tố. Cho nên một số thuyền ra khơi khá xa, đôi khi sẽ phải đối mặt với thời tiết ác liệt bất ngờ, đây là một khảo nghiệm kép đối với cả thuyền và người đi thuyền.
Nói chung, thuyền đánh cá sẽ không ra khơi quá xa để đánh bắt. Một mặt là kỹ thuật bảo quản cá không tốt, khoang thuyền cũng không thể chứa quá nhiều, mặt khác chính là nguy hiểm.
Nhưng mọi thứ luôn có ngoại lệ. Nhiều khi gần bờ không đánh được nhiều cá, một số thuyền đánh cá lớn liền mang theo rất nhiều ngư dân, cùng nhau kết bạn ra khơi xa. Cá quý thì nuôi ở khoang thuyền, không nuôi được thì trực tiếp ướp gia vị, lưu trữ.
Rủi ro và lợi ích có quan hệ trực tiếp, một chuyến ra khơi xa, thường thường có thể thu hoạch bội thu.
Năm nay vào hạ, các thôn ven biển như Tiền Cảng Thôn và Lệ Loan Thôn, nhiều chỗ gần bờ luôn không bắt được cá. Bất đắc dĩ, hai thôn tổ chức đội thuyền lớn, kết bạn ra khơi đánh bắt.
Nhưng lần này, vận may không đứng về phía đội ngũ sáu chiếc thuyền đánh cá lớn của Tiền Cảng Thôn và Lệ Loan Thôn. Còn chưa bắt đủ cá, ngược lại đã bị phong bạo đột ngột ập đến vây khốn.
Trên mặt biển lúc này gió táp mưa sa, tiếng sấm “ầm ầm…” khiến cho mấy chiếc thuyền ở giữa không thể la hét, nghe thấy nhau.
“Ầm ầm… Ào ào ào ào…”
Sóng lớn đập vào mạn thuyền của một chiếc thuyền đánh cá, khiến cho ngư dân trên thuyền ngã trái ngã phải. Chủ thuyền gắt gao nắm chặt bánh lái, khống chế hướng đi, bản thân suýt chút nữa cũng bị hất tung.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ chết sao!?”
Có ngư dân trẻ tuổi bối rối hô hoán với những ngư dân xung quanh. Bọn họ nhìn quanh, những chiếc thuyền khác có chiếc chìm nổi, có chiếc nhất thời không thấy đâu, có thể đã chìm.
Thậm chí có một chiếc thuyền, buồm còn chưa hạ, tình thế cực kỳ nguy hiểm.
“Im miệng! Nắm chắc vào…!”
“Ầm ầm…”
“A…”
Sóng lớn ập đến, cả chiếc thuyền đánh cá nghiêng hẳn sang một bên. Một người trực tiếp bị hất văng ra khỏi thuyền. Những người còn lại trên tàu, không vào khoang nhỏ thì đều gắt gao ôm, nắm lấy cột buồm, mạn thuyền, căn bản không có dư lực để cứu người kia.
“Nắm chắc! Tất cả đều nắm chắc vào…! Sóng lớn lại tới rồi ~”
Một người dùng hết sức lực rống to, nhưng thanh âm của hắn quá nhỏ bé so với tiếng gió rít, sóng gào trong cơn mưa bão.
“Ầm ầm… Ào ào ào ào…”
Thuyền nghiêng trái nghiêng phải, lắc lư không ngừng, suýt chút nữa đã lật úp hoàn toàn. Vật dụng trong khoang thuyền càng là ùng ục lăn qua lăn lại. Người trốn trong khoang thuyền giống như những viên xúc xắc trong cốc xúc xắc, vừa va đầu vào nhau, vừa phải tránh né đủ loại đồ vật rơi đập.
Con người thật nhỏ bé, trong thiên uy này còn không bằng lục bình, rơi xuống nước cơ hồ không có khả năng sống sót.
Chủ thuyền trên mấy chiếc thuyền là những người chịu áp lực lớn nhất, cũng là nguy hiểm nhất. Bọn họ phải bảo toàn không chỉ tính mạng của bản thân, mà còn là sinh mạng của toàn bộ thuyền viên.
Một hán tử tự buộc mình vào lan can, không ngừng lau nước biển trên mặt. Đột nhiên, trong tầm mắt hắn nhìn thấy một hòn đảo, lập tức điên cuồng hướng về phía chủ thuyền của chiếc thuyền này rống to:
“Trương gia, Trương gia, bên kia có một hòn đảo!”
Chủ thuyền là một người lớn tuổi, râu tóc hoa râm nhưng thân thể cường tráng. Từng thớ cơ bắp trên người run rẩy, gồng mình khống chế bánh lái, đồng thời, đôi mắt cũng quan sát tứ phương, cố gắng điều chỉnh hướng thuyền trước khi đợt sóng lớn tiếp theo ập đến, tránh cho bị hất tung trực tiếp.
Hắn đương nhiên cũng nhìn thấy hòn đảo bên kia, nhưng hòn đảo đó quá ít chỗ thoải, nhiều mặt dốc đứng. Lúc này xông bừa qua, bị gió thổi sẽ đập vào vách đá, tất cả mọi người sẽ thịt nát xương tan. Hơn nữa, ở địa hình đó, dù có tránh được vách đá, thuyền cũng rất dễ bị đá ngầm làm hư hại, cũng khó mà sống sót.
“Trương gia, lại gần đảo bên kia đi!”
Lại có ngư dân rống to, người ở trên biển gặp phải nguy cơ này, nhìn thấy một mảnh đất liền sẽ như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng.
“Không được! Xông bừa qua, chính là muốn chết, hơn nữa, cũng không dựa vào được…”
Trên đỉnh một ngọn núi của hòn đảo, Kế Duyên đột nhiên mở to mắt. Lúc này, chính là thời khắc phong bạo xoay vần, trời đất tối sầm, nhưng Pháp Nhãn của hắn nhìn xuống, phương xa lại có mấy chiếc thuyền nhấp nhô trong mưa gió, rõ ràng đều đang lâm vào tình thế nguy hiểm.
Mấy năm nay, Kế Duyên rất ít khi thấy có thuyền lái đến vùng biển xa như vậy. Dù sao kỹ thuật và sức lực có hạn, thuyền đánh cá các loại đều không đi xa được. Thuyền hàng tuy có, nhưng phần lớn đều đi ven bờ, hoặc là có đường thủy đặc biệt.
Kế Duyên tĩnh tọa lĩnh hội mấy năm qua, đã thu hoạch tương đối khá, mặc dù còn chưa trọn vẹn, vốn không nên gián đoạn. Có thể tại trước mắt, nhìn thấy nhiều thuyền như vậy lâm vào nguy cơ sinh tử, có năng lực mà không ra tay không phải là đạo xử thế của Kế Duyên.
Tay phải vung tay áo, xung quanh, mảng lớn nước mưa bị Kế Duyên thu nạp tới, hội tụ thành một quả cầu nước to lớn trong lòng bàn tay. Sau đó, Kế Duyên đưa hai tay vào trong quả cầu nước, nhu chuyển, hoạt động.
Pháp lực toàn thân Kế Duyên cũng theo động tác mà vận chuyển, ngự phong, ngự thủy chi pháp tùy tâm niệm mà chuyển hóa, trong miệng ngậm Sắc Lệnh mà không phát.
Lần này là một cơn bão lớn trên mặt biển, Kế Duyên muốn nhanh chóng xua tan nó, dù dùng ngự phong, ngự thủy chi pháp lấy xảo thắng thế, cũng phải tiêu hao lượng lớn pháp lực. May mà đây không phải là do Tiên Yêu hạng người khống chế thiên tượng, ứng phó vẫn tính thong dong.
Theo quỹ tích hoạt động của hai tay Kế Duyên càng lúc càng lớn, quả cầu nước trong chốc lát khuếch tán ra, đem quỹ tích hoạt động của hai tay phía trước khuếch tán, hình thành mấy chữ “Văn” bằng sóng nước, to lớn cỡ vài người.
“Định Phong, Tán Vân!”
Sau một khắc, Kế Duyên đột nhiên vung tay áo, quét bốn chữ lớn về phía bầu trời.
Xoát!
Phảng phất như có một trận đạo uẩn ba động vô hình khuếch tán, trong phạm vi xung quanh, phong bạo dần dần mất đi động lực, mây đen dày đặc trên bầu trời cũng bắt đầu chậm rãi tan rã.
Mấy chiếc thuyền lớn vẫn lắc lư, đó là do sóng lớn còn chưa bình ổn lại. Có thể người trên thuyền đã có thể cảm nhận rõ rệt sự biến hóa trong nháy mắt.
Sóng nhỏ đi, mấu chốt là, gió và mưa đều ngừng.
Không bao lâu, màn đêm mờ mịt cũng dần dần rút đi, tầng mây trên đỉnh đầu dần tan, có ánh nắng chiều hắt xuống, chiếu lên đám người mờ mịt trên thuyền, ấm áp.
—
Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao kể từ sau thời đại của bộ truyện mà ‘ai cũng biết’.
Từ một tác giả đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác giả đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ cho bản thân.
Nếu là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua “Không Khoa Học Ngự Thú”.
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã end.