Chương 319: Chân Tiên lưu thư | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 11/03/2025
Nói lời khó nghe, người Vệ gia đến không mang lại chút kinh hỉ nào, ngược lại còn có chút hoài nghi Kế Duyên có phải đang lừa gạt bọn họ hay không.
Nếu là thật sự lừa người, Vệ Hiên cùng Vệ Khắc cũng không dám khẳng định có quan hệ gì với Yến Phi hay không, cho nên dù có chút hoài nghi, lời nói ra cũng cố gắng uyển chuyển.
“Ách, Kế tiên sinh, ngài xác định trên sách viết tên là « Vân Trung Du Mộng » truyền kỳ? Vệ gia ta đời đời truyền thừa, thế hệ trước đều nói đây là bí tịch võ công không tầm thường, chính là bảo điển thành danh của Vệ thị tiên tổ…”
Kế Duyên cười cười, nhìn Vệ Hiên nói.
“Xem ra nhà các ngươi truyền lại có sai sót, cuốn sách này không phải bí tịch võ công, người viết sách cũng không họ Vệ, mà gọi là Trọng Bình Ngừng, dường như là một phương thuật sĩ hải ngoại.”
“A? Không họ Vệ?”
Không chỉ người Vệ gia bên cạnh, mà ngay cả Yến Phi cùng Ngưu Bá Thiên đều sửng sốt một chút.
Vệ Hiên nhíu mày nhìn Kế Duyên, sợ rằng tiếp theo sẽ nói chính mình vừa hay biết chuyện của hậu nhân Trọng Bình Ngừng.
“Các vị đừng nóng vội, Kế mỗ đối với Vô Tự Thiên Thư này của các ngươi tuy cảm thấy hứng thú, nhưng còn không đến mức bịa chuyện lừa gạt các ngươi, nếu Vệ gia cho phép, Kế mỗ an tọa tại nội đường này xem qua một phen.”
Dù sao khách ở xa tới, người Vệ gia trong lòng tuy lẩm bẩm, nhưng trên mặt lại không biểu lộ, Vệ Hiên hào sảng cười nói.
“Tiên sinh nói quá lời, bao năm qua không ai có thể nhìn ra chữ viết trên sách, hôm nay biết tiên sinh có thể nhìn thấy, Vệ gia ta cao hứng còn không kịp, xin tiên sinh cứ từ từ thưởng lãm trong nội đường, chỉ là, Vệ gia ta cũng có một yêu cầu quá đáng…”
Yến Phi nhíu mày nhìn về phía người Vệ gia, chủ yếu là Vệ gia phu tử Vệ Hiên và Vệ Khắc, hiển nhiên hai người này không quá tin tưởng Kế tiên sinh, Ngưu Bá Thiên chỉ mỉa mai cười cười, không nói bất kỳ lời nào, ngược lại cũng đối với « Vân Trung Du Mộng » cảm thấy rất hứng thú.
Không đợi Vệ Hiên nói hết lời, Kế Duyên đã đoán được ý hắn, chỉ bất quá do hắn nói ra có thể người Vệ gia lại đem lòng sinh nghi, cho nên kiên nhẫn chờ.
“Chỉ là hy vọng, sau khi tiên sinh xem xong, có thể đem nội dung trên thiên thư thuật lại cho chúng ta, cũng làm cho chúng ta biết được Thiên Thư trong nhà viết những gì.”
“Ừm, cũng không ngại, bất quá thuật lại khó tránh khỏi nhớ không được đầy đủ, ta viết xuống cho các ngươi nhé?”
“Cái này tự nhiên là tốt nhất!”
Kế Duyên vừa đề nghị, người Vệ gia tự nhiên hai tay tán thành.
“Mau đi mang bút mực giấy nghiên cho tiên sinh…”
Vệ Hiên phân phó xong hạ nhân, liền chuyển thân cung kính nói với Kế Duyên.
“Tiên sinh xin cứ tọa hạ từ từ, nếu hôm nay tiên sinh sao chép bảo điển tiên tổ lưu lại cho Vệ gia ta, Vệ gia ta tất nhiên vô cùng cảm kích!”
Vệ Hiên ngoài miệng không chút nào thiếu sót lễ nghĩa, nhưng rốt cuộc có mấy phần cung kính thì chỉ có hắn biết, hơn nữa Kế Duyên rõ ràng nói người viết sách là Trọng Bình Ngừng, hắn lại vẫn gọi là Vệ thị tiên tổ lưu lại, chỉ là không nói thẳng là tiên tổ viết mà thôi.
Kế Duyên cũng không nói toạc ra, gật đầu sau đó cầm sách ngồi xuống vị trí của mình, liền chuyên tâm xem, mà Yến Phi bọn người nhất thời cũng không có lời nào để nói.
Thẳng đến một lát sau, gia phó bưng khay tới, bên trên chuẩn bị sẵn văn phòng tứ bảo, giấy tuyên còn là một xấp dày.
Kế Duyên cũng không ngẩng đầu, đưa tay gõ “cộc cộc” lên bàn trà, ra hiệu đem văn phòng tứ bảo đặt ở đó.
Yến Phi chủ động nhận lấy khay của gia phó Vệ gia, giúp bày biện văn phòng tứ bảo, đem giấy tuyên xếp ngay ngắn, liền tự mình mài mực cho Kế Duyên, thái độ này đúng là đối đãi với một trưởng bối quan trọng.
Kế Duyên không ngẩng đầu, đem Thiên Lục Thư trong tay đặt lên bàn, một bên lật xem, một bên lấy tay cầm bút, rất tự nhiên chấm mực nước trên nghiên, sau đó trực tiếp viết lên tờ giấy tốt đã được chặn giấy đè.
Chữ rất nhỏ, nhưng lại vô cùng tinh diệu, đơn giản chữ nhỏ như chữ lớn, thần pháp vẹn toàn, chỉ là viết mấy chữ mở đầu, người Vệ gia liền biết Kế tiên sinh viết chữ này, tuyệt đối là thư pháp đại gia.
Có câu nói xem chữ như xem người, có thể viết ra thần diệu như thế, vô thức khiến cho vị trí của Kế Duyên trong lòng đám người Vệ thị nâng cao một chút.
“Ngự thanh phong nhàn vân, đạp thiên sơn vạn thủy, bách xuyên hà lưu hữu kiến, quần phong cao ngất chu du, huề tinh quang thôi xán, cố tứ thì phong quang nhi đồng…”
Theo Kế Duyên viết, lực chú ý của mọi người bắt đầu dần dần tập trung đến nội dung trong sách, đây chỉ là chữ viết đơn thuần, đồng thời không gia nhập hàm chân ý trong Thiên Lục Thư, nhưng dù vậy, một cảm giác thư thái, tiêu diêu tự tại, vẫn như cũ từ trong lòng mọi người tự nhiên sinh ra.
“Quan diệu thiên hà chi thượng, hạ sát u minh huyền hoàng, nãi ngô bối tiên tu chi sĩ, tâm trì nhi hướng vãng chi cảnh…”
Kế Duyên tiếp tục viết, khiến người xem dần hiểu rõ nhân vật chính trong nội dung này, tựa hồ là một vị tiên nhân.
Yến Phi và Ngưu Bá Thiên tự nhiên không chút nào ngoài ý muốn, dù sao Vô Tự Thiên Thư này vốn không phải phàm sách, mà người Vệ thị thì nhao nhao nhìn nhau, nhưng cũng rất nhanh đem lực chú ý kéo về trên trang giấy.
Kế Duyên căn bản không để ý ý tưởng của những người khác, vốn cho rằng « Vân Trung Du Mộng » này chỉ là một phần du ký cá nhân bình thường, tuy là người tu tiên viết, nhưng ngoại trừ chân thật hơn, bản chất không khác gì truyền kỳ bình thường.
Nhưng giờ phút này, thần ý của Kế Duyên tựa như theo ghi chép trong Thiên Lục Thư, cùng nhau phiêu đãng giữa thiên địa, phần tự tại thư thái kia tựa như đến từ dẫn dắt trong sách, có huyền diệu chi lực khiến tâm thần hắn du đãng.
Gần như không tự chủ được, ý thức của người trong ý cảnh diễn hóa ra thiên địa tú lệ của « Vân Trung Du Mộng », cưỡi thanh phong đạp mây trắng, nhập mộng du đãng giữa thiên địa.
Thân thể cùng ý thức phảng phất giờ khắc này phân làm hai cá thể, một cái lật xem sách, hạ bút có thần, một cái như si như say như mộng như ảo, để ý cảnh bên trong thần du ảo diệu.
“Yến, Yến huynh đệ… Ngươi xem chung quanh…”
Ngưu Bá Thiên đột nhiên huých cánh tay Yến Phi, thanh âm trầm thấp nói, khiến người sau dời ánh mắt từ trên giấy đi, xem xét bốn phía, thân thể liền cứng đờ.
Người Vệ thị đồng dạng nghe được Ngưu Bá Thiên nói, ngẩng đầu nhìn bốn phía, sau một khắc, tất cả mọi người há to miệng không nói nên lời.
Rõ ràng vẫn là ở trong phòng khách chính đường, nhưng mơ hồ tựa như nổi lên một tầng sương mù nhàn nhạt.
Xuyên thấu qua sương mù, có thể nhìn thấy chung quanh đã hóa thành một mảnh thiên địa rộng lớn khác, nơi này không vách tường không lan can, phía trên lại không có mái ngói che chắn, thiên địa linh tú thu hết vào tầm mắt.
“Ầm ầm…”
Mơ hồ có thể nghe được tiếng sấm chân trời, ngay cả Yến Phi và Ngưu Bá Thiên cũng không tránh khỏi giơ tay ôm quyền, huống chi là người Vệ thị.
“Ào ào ào ào…”
Bích Hải Triều Sinh, lật sóng bọt nước văng khắp nơi.
Đám người tựa như đang trên một chiếc thuyền con, cảnh vật bốn phía chuyển động nhanh chóng, xung quanh thời gian cũng biến ảo khó lường, có tuyết lớn mênh mông cũng có lá xanh hoa hồng, có quần tinh rạng rỡ cũng có sấm sét vang dội.
“Ô hô, khởi tứ phương bất nhạc, bất quá đình nhất mộng nhi dĩ!”
Kế Duyên hạ bút cuối cùng, dị tượng chung quanh trong nháy mắt tiêu thất, hắn cũng cùng Yến Phi bọn người “tỉnh táo” lại.
“Sách hay, sách hay! Cuốn sách này tuy không phải huyền diệu tiên pháp, nhưng không mất là một phần bảo điển! Kế mỗ bình sinh thấy Thiên Lục chi thư, lấy cuốn sách này là nhất!”
Kế Duyên hiện tại tâm tình có chút kích động cũng có chút cảm khái, nhịn không được đứng dậy, đi tới đi lui mấy bước, ánh mắt thường xuyên nhìn về phía bản « Vân Trung Du Mộng » này.
Lời tán thưởng này của Kế Duyên là không kìm được, đương nhiên cũng làm cho đám người nghe rõ ràng, Yến Phi và Ngưu Bá Thiên kinh ngạc vì Kế tiên sinh đánh giá cao như thế, nhất là người sau.
Lão Ngưu rất rõ Kế tiên sinh rốt cuộc là nhân vật nào, đây chính là người có thể cùng Chân Long nâng cốc ngôn hoan, chỉ điểm thiên hạ chúng sinh, cao tuyệt tiên tu.
Có thể được Kế Duyên đánh giá như thế, Thiên Lục Thư này thật là hiếm có.
Kế Duyên hiện tại cảm giác phi thường tốt, phần tiêu diêu tự tại trong « Vân Trung Du Mộng » này, đơn giản như một phiên bản khác của 《 Tiêu Dao Du 》, chỉ bất quá Kế Duyên nói 《 Tiêu Dao Du 》, là thông qua thủ đoạn của bản thân thể hiện đạo lý trong đó, mà bản Thiên Lục Thư này, để Kế Duyên tự thân chân chính cảm nhận được thần cùng ý của người viết sách, từ tâm cảnh cùng hiểu được nhận lấy xung kích to lớn.
‘Người viết cuốn sách này, ít nhất cũng là Chân Tiên cao nhân!’
Kế Duyên lúc này cực kỳ xác định, Trọng Bình Ngừng này, tuyệt đối là một Chân Tiên đẳng cấp cao nhân, không chừng còn có thể cao hơn, nếu không tuyệt đối không viết ra được thần tủy như trong sách.
Một trận tiếng sấm nhỏ bé vang lên, không phải bắt nguồn từ ngoài phòng, mà là bắt nguồn từ trong người Kế Duyên.
“Ầm ầm… Ầm ầm…”
Trong kinh ngạc của mọi người, Kế Duyên nhẹ nhàng phất tay đè xuống trong người, tạm thời đè lại tiếng sấm, tiếng sấm vừa nổi lên, hắn cũng không để ý nhiều, quay đầu nhìn về phía Vệ thị.
“« Vân Trung Du Mộng » này có thể cho Kế mỗ, hoặc là, mượn Kế mỗ xem duyệt một thời gian, đến lúc đó hoàn trả tất có hậu báo!”
“Chuyện này…”
Người trong Vệ thị hơi có chút do dự, bản sách tiên tổ lưu lại này hiển nhiên thần dị phi thường, vừa rồi Kế tiên sinh này đọc sách, thế mà từ trong sách bay ra dị tượng, nghĩ đến tuyệt đối là một tiên thư, sách này cho người khác mượn, Vệ thị sao có thể yên tâm?
Mặc dù Kế tiên sinh này có thể nhìn thấy chữ viết trong sách cũng khẳng định không phải người bình thường, nhưng người không bình thường này không phải cũng đối với sách này rất để ý sao!
“Tiên sinh, đây là chí bảo gia truyền của Vệ thị ta, mặc dù từ trước đến nay đều hào phóng cho giang hồ cùng đạo quán xem xét, nhưng chưa từng cho mượn, ngoại nhân cũng chưa từng nhắc tới yêu cầu này, tiên sinh giúp Vệ thị ta sao chép sách, tự nhiên là làm cho chúng ta vô cùng cảm kích, nhưng cũng xin tiên sinh đừng làm khó chúng ta…”
Kế Duyên hiếm thấy có chút ảo não, hắn vừa rồi tuy đắm chìm trong sách, nhưng không có nghĩa là không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, đã như thế, Vệ thị này vẫn không tin hắn, hiển nhiên là lòng dạ quá hẹp hòi.
Kế Duyên sắc mặt tuy lạnh lùng, nhưng cũng không nói gì, chỉ là nhìn đám người Vệ thị một hồi.
“Cũng được, thật là vật gia truyền của Vệ thị, vậy Kế mỗ không làm phiền.”
Lời còn chưa dứt, Kế Duyên đã dưới chân nổi mây khói, một trận thanh phong quét sạch, trong nháy mắt đạp vân phi thiên mà đi.
Hắn xác thực muốn mượn « Vân Trung Du Mộng » xem thêm mấy lần, nhưng quan trọng nhất vẫn là thần du lần đầu tiên này, dệt hoa trên gấm đương nhiên tốt, nhưng không có cũng không sao.
Ngưu Bá Thiên và Yến Phi lúc này mới giật mình, vội vàng đuổi theo ra ngoài cửa hướng lên trời hô to.
“Kế tiên sinh ~~~ ngài đi đâu?”
“Tâm có sở ngộ, tham huyền cơ, chúng ta cùng dạo đến đây là hết, hữu duyên gặp lại!”
Tiếng Kế Duyên truyền đến, thân hình đã bước trên mây tiêu thất chân trời, Ngưu Bá Thiên có lòng muốn đuổi theo, nhưng nghe lời này của Kế Duyên, liền dừng bước chân, chỉ có thể oán hận nhìn người Vệ gia.
“Ai –!”
====================
Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà ‘ai cũng biết’ đến giờ.
Từ một tác giả đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác giả đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ.
Nếu là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua Không Khoa Học Ngự Thú.
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã end.