Chương 314: Không phải oan gia không gặp gỡ | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 11/03/2025
…
Nửa đêm, con phố hoa liễu nổi danh của Lộc Bình Thành vẫn đèn đuốc sáng trưng. Bên trong các lầu vũ ven đường, âm thanh yến oanh ríu rít ồn ào mà êm tai.
“Khách quan, ngài thật là lợi hại!”
“Ngưu ca ca, ngài vừa hào sảng lại vừa được lòng người, càng nhìn càng thấy anh tuấn ~”
“Ngưu lão gia, hay đêm nay ngài lưu lại đây đi ~~” “Đúng vậy a, Ngưu lão gia, ngài thật nhẫn tâm bỏ rơi chúng ta sao!”
Bốn năm cô nương trang điểm lộng lẫy vây quanh Ngưu Bá Thiên. Người sau trái ôm phải ấp, mặt mày hớn hở, được các nàng đưa tiễn mà đi ra ngoài lầu.
“Ai ai không được không được, lão Ngưu, khụ, tại hạ ngày mai còn có chuyện quan trọng phải đến bái phỏng Vệ gia danh môn ngoài thành. Ở lại đây đêm nay, sáng mai đám tùy tùng không tìm thấy ta lại sốt ruột mất!”
Lão Ngưu cười hắc hắc trả lời vấn đề của các cô nương, gian nan từ chối hết lần này đến lần khác lời mời ở lại.
“Oa, Ngưu lão gia bận rộn quá a!” “Ngưu ca ca đừng quên chúng ta nha!”
“Khách quan ngài đi thong thả ~~~” “Ngưu ca ca lần sau lại đến nha ~~~”
“Ha ha ha ha… Nhất định nhất định, lần sau nhất định sẽ đến!”
Lão Ngưu tươi cười rạng rỡ, lưu luyến không rời rời khỏi lầu đi ra ngoài. Đến bên ngoài, lão quay đầu nhìn lại, tấm biển đề tên thanh lâu vừa rồi lão ra treo cao, đóa hoa hồng trên đó nom thật thuận mắt.
“Nhuyễn Ngọc Lâu, tốt thật, thật muốn ở lại qua đêm, đáng tiếc…”
Ngưu Bá Thiên thò tay vào trong ngực lấy ra một cái túi tiền khô quắt, lắc lắc. Bên trong chỉ còn lại không có mấy đồng tiền lẻ, phát ra tiếng leng keng rời rạc.
“Ai, lần sau không gọi nhiều đào hồng như vậy nữa… Mấy cô nương phổ thông cũng rất không tệ mà, chậc chậc chậc…”
Ngưu Bá Thiên vừa chậc lưỡi, vừa cười hì hì rời khỏi con hẻm ôn nhu này, ba bước lại quay đầu, chìm đắm trong bóng đêm mà đi trên đường phố.
Đối với người thường mà nói, tầm nhìn phía trước dần dần hạ xuống, nhưng đối với Ngưu Bá Thiên, vẫn rõ ràng như ban ngày.
“Ôn hương nhuyễn ngọc, Ôn Hương Các, Nhuyễn Ngọc Lâu, tên gọi ngược lại đều hợp với tình hình.”
Thanh âm trung chính bình thản này đột nhiên vang lên khi đi ngang qua đầu hẻm, thình lình làm Ngưu Bá Thiên giật nảy mình.
“Ái chà chà Kế tiên sinh, ngài sao lại ở đây, ngài làm ta sợ muốn chết!”
Ngưu Bá Thiên vỗ ngực nhìn về phía đầu hẻm bên cạnh. Kế Duyên mặc một thân áo trắng đang đứng đó nhìn lão, đôi mắt xanh tựa như vĩnh viễn không gợn sóng.
Thấy Kế tiên sinh chỉ nhìn mình không nói lời nào, Ngưu Bá Thiên cười gượng gạo.
“Ta lão Ngưu thích ban đêm tản bộ, liền, liền ra ngoài đi dạo một chút, cái kia, ngài không phải đến bắt ta đi?”
Kế Duyên nhìn lão Ngưu che giấu túi tiền, lại nhìn dấu son môi trên mặt lão, lắc đầu nói:
“Không phải đến bắt ngươi, ngươi thích tầm hoa vấn liễu cũng không liên quan đến Kế mỗ. Theo ta đi một chỗ.”
“Chuyện gì a?”
Lão Ngưu có chút không nghĩ ra.
Kế Duyên vừa nói vừa nhìn về hướng nam thành.
“Hiếm thấy một tòa thành lớn, nửa đêm đi qua lại không có Du Thần tuần đạo, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
“A?”
Ngưu Bá Thiên sửng sốt một chút. Lão làm sao chú ý loại chuyện này, lại nói không có Quỷ Thần đối với lão ngược lại là chuyện tốt, đỡ phải đôi khi gặp phiền phức. Hơn nữa, vừa rồi lão một mực ở trong thanh lâu, căn bản không để ý đến tình huống bên ngoài.
Nhưng nghe Kế tiên sinh nói như vậy, Ngưu Bá Thiên tự nhiên cũng hiểu được điều gì đó.
“Đúng vậy, Lộc Bình Thành cũng không nhỏ a…”
“Đi thôi, đã gặp ngươi rồi, gặp phải chuyện gì khó giải quyết không chừng còn có thể nhờ ngươi làm chân chạy.”
Kế Duyên nói rất nghiêm túc, làm lão Ngưu nghe xong vui vẻ.
“Hắc hắc hắc, Kế tiên sinh đã nói vậy, ngài bảo ta đi hướng đông, lão Ngưu ta tuyệt không đi hướng tây! Đúng rồi, Yến huynh đệ đâu?”
“Để hắn ngủ.”
“Nha.”
Lão Ngưu lên tiếng, thấy Kế Duyên đã đi ra khỏi ngõ nhỏ cất bước, cũng vội vàng đuổi theo.
…
Một khu vực phồn hoa ở phía nam thành, ban ngày nơi này xe ngựa như nước, tiếng người huyên náo. Đến buổi tối lại yên tĩnh lạ thường. Ở vị trí trung tâm là một tòa Thành Hoàng Miếu, trong miếu đèn dầu vẫn sáng, có thể người coi miếu là miếu công đã sớm nghỉ ngơi.
Kế Duyên cùng Ngưu Bá Thiên từ phố hoa liễu một đường đi tới đây, đứng tại quảng trường trước sân miếu nhìn vào bên trong. Thần Đạo khí tức đạm mạc, nguyện lực tán mà không ngưng.
Kế Duyên giương mắt nhìn, trong tầm mắt, trên không miếu thờ trước mặt dâng lên từng đợt khói trắng nhàn nhạt.
“Vào xem.”
Hai người tiến lên phía trước mấy bước, nhẹ nhàng nhảy một cái vượt qua sân miếu, sau đó như một trận gió lướt vào trong miếu, qua từng tòa Thiên Điện mà thẳng tới chủ điện.
“Kẹt kẹt…”
Cửa lớn mở ra, đèn dầu trong miếu chiếu sáng chủ điện. Trong ánh đèn lờ mờ, tượng đất Thành Hoàng vẫn uy nghiêm, có thể trong mắt Kế Duyên lại không còn chút thần vận nào.
“Hắc hắc, thú vị, ta lão Ngưu là một Yêu Quái, lại vào được chủ điện của Thành Hoàng Miếu, thú vị!”
Ngưu Bá Thiên ở bên cạnh cười hắc hắc, có thể biểu lộ trên mặt Kế Duyên lại có chút ảm đạm.
“Thần đường chi hỏa đã tắt, Âm Ti Quỷ Môn Quan ẩn độn, ngôi miếu này đã hết ít nhất hơn mấy tháng rồi. Tự nhiên không có Thành Hoàng hay Quỷ Thần nào ra hỏi tội ngươi, không ngờ ngay cả Lộc Bình Thành cũng không có Quỷ Thần che chở…”
Đây đúng là chuyện nằm ngoài dự liệu của Kế Duyên, lấy quy mô của Lộc Bình Thành, nếu Thành Hoàng còn tại, đạo hạnh hẳn là không yếu.
Ngưu Bá Thiên cũng nhìn ra vấn đề của miếu thờ, chỉ là chờ Kế Duyên nói ra phán đoán cuối cùng.
“Nói như vậy, Thành Hoàng nơi này thật đã sớm thần vẫn rồi?”
“Thần vẫn cũng tốt, tự mình gãy mất Thần Đạo liên quan cũng được. Mất Thành Hoàng, Quỷ Thần còn lại căn cơ tổn hao nhiều, hẳn là trốn vào Âm Ti phong bế Quỷ Môn Quan, chờ đợi Thành Hoàng lấy lại.”
“Lấy lại?”
Kế Duyên gật đầu.
“Thần Đạo sự tình cực kì huyền diệu, chúng sinh tế bái thì Quỷ Thần không chết. Thành Hoàng Lộc Bình Thành này cho dù thần vẫn, chỉ cần dân chúng trong thành một mực tế bái hắn, vài chục năm, mấy chục năm, vị thần này sẽ tự mình rút hồn mà về giữa thiên địa, một lần nữa chấp chưởng Thần vị.”
Ngưu Bá Thiên mặc dù là một Yêu Quái đạo hạnh không cạn, có thể đây là lần đầu tiên lão nghe được loại chuyện này, đối với lão mà nói đây coi như là một loại bí mật.
“Vậy chẳng phải Quỷ Thần sẽ không chết sao?”
“Ha ha, một lần hồi sinh chính là một lần bắt đầu. Chỉ nhớ rõ trong lòng tín đồ cùng miếu chí ghi lại cái gọi là ‘sự tình khi còn sống’, không nhớ rõ sự tình Quỷ Thần lần trước, đạo hạnh, pháp lực, Kim Thân đều bắt đầu lại từ đầu, là thật sự không chết sao? Mà nếu Thành Hoàng Miếu đổ, hoặc là bởi vì hoàng sắc phong, lại hoặc hương hỏa trong thành ra đại đức, do hương nhân trọng nâng Thành Hoàng, thay người mà bái, hồi sinh cũng không thể.”
Kế Duyên nhìn Ngưu Bá Thiên ra vẻ suy tư, cảm khái nói một câu:
“Gửi ở Nhân Đạo, tổn hại tại Nhân Đạo vậy, bằng không Thành Hoàng vì sao còn sợ người giữa rung chuyển? Thân là đại đức là thứ nhất, lo lắng tự thân tồn tục là thứ hai.”
Bất quá hiển nhiên Ngưu Bá Thiên không phải đang cảm khái, mà là đang nghĩ một chuyện khác.
“Kế tiên sinh, vậy nếu mất Thành Hoàng lại ẩn độn ở Âm Ti, phàm nhân chết há không phải đều là cô hồn dã quỷ?”
Ngưu Bá Thiên tưởng tượng một chút cảnh tượng này, trong thành nhiều người như vậy, sinh lão bệnh tử tất cả đều biến thành quỷ, chẳng phải là tương đương với Vô Nhai Quỷ Thành sao?
Kế Duyên đã chuyển thân rời đi, Ngưu Bá Thiên cũng đuổi theo sát, vẫn không quên đóng cửa lớn của Thành Hoàng Điện.
“Vô thần đều có cách chết của vô thần, có người nhà tế bái thì không tính là cô hồn dã quỷ. Đưa tang thời điểm đi theo thân nhân khiêng Chiêu Hồn Phiên, đi hướng mộ phần Âm Trạch, cũng vẫn sẽ có Thổ Địa chiếu cố một hai, trong nhà cũng có linh vị tương thông, chỉ là khó mà liên quan tới Âm Ti mà thôi.”
Đang khi nói chuyện, hai người đã ra khỏi Thành Hoàng Miếu, bất quá Kế Duyên hiển nhiên không có ý định trực tiếp trở về khách sạn, mà là mang theo Ngưu Bá Thiên đi lại trong thành.
Theo đầu đường cuối ngõ thành nam, đi một mạch về phía bắc thành, xem ra không có mục đích rõ ràng.
Trong đêm tối yên tĩnh này, làm bạn là tiếng mõ cầm canh cùng tiếng chiêng, là tiếng gà gáy chó sủa nơi đầu đường cuối ngõ, thậm chí còn nhìn thấy một chút kẻ trộm cướp lén lút qua lại.
Gần nửa canh giờ sau, Ngưu Bá Thiên có chút nhịn không được.
“Kế tiên sinh, ta đây là làm gì nha?”
Kế Duyên không ngừng bước, mặt hướng về phía trước, mắt không chớp.
“Kế mỗ có thể làm được không nhiều, coi như thay Dạ Du Thần tuần tra một lần đường phố, nhìn xem Lộc Bình Thành này đi…”
Ngưu Bá Thiên gãi đầu một cái, cảm giác Kế tiên sinh có chút rảnh rỗi sinh nông nổi.
Hai người đi đến một con đường có mấy sòng bạc, Kế Duyên cùng Ngưu Bá Thiên đều dừng bước, một luồng yêu khí nhàn nhạt tràn ngập trong đó.
“Thật là có? Kế tiên sinh, để lão Ngưu ta giải quyết.”
“Không vội.”
Kế Duyên giơ tay ngăn cản Ngưu Bá Thiên lập tức muốn xông tới làm chân chạy, hai người đợi trên đường một hồi, liền thấy một cỗ xe ngựa đi tới, yêu khí cũng chiếm cứ trên xe ngựa.
Trong tai Kế Duyên, còn có thể nghe được từng đợt tiếng khóc truyền đến.
Trên xe ngựa, hai tên gia đinh hung ác trông giữ ba bốn đứa trẻ cùng hai người phụ nữ, bọn hắn đều treo nước mắt, mặt mày kinh hoảng.
“Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, đàn ông nhà các ngươi đã đem các ngươi bán đi rồi!”
“Khóc sướt mướt, lại khóc! Coi chừng đem các ngươi chặt cho chó ăn!”
Một tên ác nô trong đó giơ roi ngắn trong tay lên, mắng xong liền lấy lòng nhìn về phía một góc trong xe.
“Ách ha ha, Lục lão gia, ngài thứ lỗi a, mấy người này ngài xem còn hài lòng không?”
“Hắc hắc hắc hắc… Hài lòng, đương nhiên là hài lòng!”
Đang khi nói chuyện, Lục lão gia này còn liếm liếm môi, ánh mắt kia dọa mấy đứa bé sợ đến mức ngừng khóc.
…
Trên đường bên ngoài sòng bạc, Kế Duyên hơi mở mắt, trong tai cũng nghe được tiếng vang trong xe ngựa.
“Hừ, không phải oan gia không gặp gỡ! Còn nhớ rõ Yêu Quái muốn xin Cao Thiên Minh ăn đồng nam đồng nữ trong Vô Nhai Thành không, hắn ngay trên xe, chúng ta truy!”
Ngưu Bá Thiên lỗ mũi phun ra một luồng bạch khí, cũng lộ ra nụ cười nhe răng.
“Ừm…”
—
Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt