Chương 297: "Dân phong thuần phác" nơi tốt | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 11/03/2025
Kế Duyên vừa nói vừa hơi chắp tay, coi như đáp lễ Yến Phi.
So với năm đó khí thế hừng hực, hăng hái tuổi trẻ hiệp sĩ, Yến Phi bây giờ rõ ràng đã sớm rũ bỏ vẻ non nớt, thêm vào đó một phần tang thương cùng những thứ khác.
Theo Kế Duyên thấy, không cần nhìn cũng biết Yến Phi bây giờ, không chỉ bảo kiếm trên chuôi không còn tua rua, mà trong lòng, đoán chừng cũng vậy.
Nghe Kế Duyên nói vậy, Yến Phi không hề cảm thấy bị châm chọc hay mạo phạm, chỉ mỉm cười.
“Tiên sinh nhìn thấu triệt, tha hương ngộ cố tri, chúng ta không cần hàn huyên những chuyện phong cảnh vô vị kia nữa, đi thôi, trời sắp tối rồi. Trong vòng trăm dặm này không có tòa thành trấn thứ hai nào ra hồn, ta mời tiên sinh vào thành uống chén rượu.”
Nói xong, Yến Phi rời khỏi đình, Kế Duyên cũng theo sau. Lúc đi ngang qua thi thể những người kia, Kế Duyên dừng lại một chút.
Thấy Kế Duyên dừng bước, Yến Phi cũng dừng lại phía trước, quay đầu nhìn hắn.
“Kế tiên sinh có lẽ muốn thay bọn họ nhặt xác chôn cất?”
Kế Duyên nhìn Yến Phi, lắc đầu.
“Không thân chẳng quen, lại muốn đẩy ta vào chỗ chết, như bọn hắn nói, nơi đây ban đêm còn dài, lắm thú dữ qua lại, cần gì làm phiền chính mình.”
Vốn tưởng Kế Duyên sẽ lại giảng giải một phen đạo lý, tính toán thuyết phục mình cùng nhau giúp đỡ chôn cất thi thể, ai ngờ nghe vậy lại khiến Yến Phi sửng sốt.
“Vậy tiên sinh nhìn gì?”
“Không có gì, nhìn cô hồn dã quỷ mà thôi, đi thôi.”
Nói xong, Kế Duyên lại cất bước, đi trước về phía trước.
Trên thi thể chín người, có quỷ hồn đã thoát ra khỏi thân thể, có thì còn một nửa ở bên trong, đều ngây ngốc mờ mịt, tạm thời chưa rõ mình đã chết.
Không có Âm Soa đến, lại không Thổ Địa dẫn đường, không người đưa tang cũng không người nhà mang linh vị gọi hồn.
Cô hồn dã quỷ, chính là nói loại này. Bởi vì lúc chết oán niệm không sâu, cũng chẳng làm nên trò trống gì, hiện tại quan hệ với nhục thân còn chưa đứt hẳn, còn một hơi dương khí, một cơn gió đêm thổi qua liền thành chân quỷ, nếu ngu ngơ một chút, ngày mai trời sáng chiếu vào, liền đủ khổ.
Yến Phi đứng nguyên tại chỗ một hồi, ánh mắt đảo qua thi hài trên mặt đất, suy nghĩ một chút, bèn ngồi xổm xuống lục lọi, lấy chút tiền bạc trên người chín người, rồi mới nhanh chân đuổi theo Kế Duyên.
Nhìn Kế Duyên áo trắng theo gió bay, bước chân ung dung mà nhỏ dần, Yến Phi nhịn không được nói:
“Kế tiên sinh, ngài bây giờ ăn mặc, so với năm đó khác biệt rất nhiều.”
Lần cuối Yến Phi gặp Kế Duyên, là ở trong khách sạn tại Ninh An Huyện. Khi đó Kế Duyên chỉ vừa mới đổi bộ quần áo hành khất lam lũ, lại thêm không có khiếu thẩm mỹ cổ điển, cách ăn mặc vẫn cực kỳ khó coi.
Thêm nữa cũng không có khí độ như hôm nay, nói năm đó Kế Duyên cùng hiện tại khác biệt một trời một vực, kỳ thật cũng không quá đáng.
Ai cũng thích nghe lời hay, cho dù là Kế Duyên bây giờ, nghe được câu này, cũng hiếm thấy gãi đúng chỗ ngứa, nhìn Yến Phi cười nói:
“Yến đại hiệp biết nói chuyện, hiện tại rượu, Kế mỗ mời!”
…
Mặc dù Kế Duyên và Yến Phi đều không cố tình tăng nhanh bước chân, nhưng chỉ năm dặm đường cũng không tốn bao nhiêu công phu, rất nhanh hai người đã về đến nội thành Nam Đạo Huyện.
Vinh Nguyên Lâu là tửu quán có tiếng ở Nam Đạo Huyện, Kế Duyên và Yến Phi đến chính là nơi này.
Đến ngoài tửu lâu, sắc trời đã nhá nhem tối, Yến Phi cùng Kế Duyên đi tới, từ xa đã bị tiểu nhị của tiệm nhìn thấy, lập tức tươi cười ra đón.
“Ai, Yến đại hiệp ngài tới rồi? Lâu lắm không thấy ngài! Vị này là?”
“Là cố nhân của Yến mỗ, Kế tiên sinh. Vinh Nguyên Lâu này tuy không sánh được những nơi sang trọng trong tòa thành lớn, nhưng ở Nam Đạo Huyện này cũng coi như được, ít nhất rượu pha ít nước.”
Yến Phi trả lời tiểu nhị, rồi giới thiệu với Kế Duyên một câu, hỏa kế nghe xong vẫn tươi cười, không chút xấu hổ.
“Ai u Yến đại hiệp, xem ngài nói kìa, cái gì gọi là pha ít nước? Vinh Nguyên Lâu chúng ta chưa từng làm chuyện trái lương tâm như thế, xưa nay không pha nước vào rượu, mau mời vào!”
Tiểu nhị ở cửa ra vào giơ tay mời, nhiệt tình chiêu đãi hai người đi vào, hỏi qua là muốn phòng riêng hay ngồi thường, rồi dẫn hai người lên lầu hai, vị trí dựa sát phía ngoài.
Ngoài một vò rượu, còn gọi thêm bốn món chay, bốn món mặn, cộng thêm một bát canh, coi là rất phong phú.
Tiểu nhị ghi món xong liền vội vã rời đi.
Vị trí này ở lầu hai kỳ thật nhìn không có cửa sổ hay tường, ngoài tấm gỗ thấp ngang ngực khi ngồi xuống, chỉ có cột gỗ và mành trúc.
Bất quá trên thực tế, ở bốn góc lầu hai còn hướng ra một vài tấm ván gỗ, khi trời gió to mưa lớn, những tấm ván gỗ này sẽ được dựng lên, lầu hai liền biến thành một căn phòng kín.
Thiết kế này ở Đại Trinh rất hiếm thấy, ít nhất Kế Duyên hầu như chưa từng thấy qua, nhưng không thể không nói, có chút đặc sắc.
Giờ phút này tiểu nhị đã cuộn mấy tấm rèm cạnh bàn Kế Duyên bọn họ lên cột lại, nên nhìn rất thông thoáng, có cảm giác như đang mở tiệc bên hàng rào, hiệu quả ngắm cảnh rất tốt.
“Kế tiên sinh, sao ngài lại đến Tổ Việt Quốc? Kê Châu cách đây không gần đâu.”
Ấn tượng của Yến Phi về Kế Duyên, còn dừng lại ở mười hai năm trước, trong lòng cho rằng hắn có thể là một cao nhân Huyền Đạo, nhưng rốt cuộc có bản lĩnh gì, nói thật cũng không rõ ràng lắm.
“Ra ngoài tùy tiện đi một chút, nhận thức thiên địa mới, cũng kết duyên nhận biết bạn mới.”
“Vậy tiên sinh ngài đi được đủ xa!”
“Có lẽ vậy…”
Kế Duyên không nói thêm về đề tài này, mà nhìn về phía Yến Phi.
“Ngược lại Yến đại hiệp ở đây, khiến Kế mỗ cảm thấy ngoài ý muốn. Từ biệt năm đó ở Ninh An Huyện, chín vị thiếu hiệp năm đó, Kế Duyên cũng chỉ gặp qua ba người, Yến đại hiệp là người thứ ba.”
“Ồ? Hai người trước là ai?”
Đồ ăn còn chưa lên, Yến Phi dọn hai chén đĩa, rót cho Kế Duyên và mình một chén trà. Cho dù là hắn, nghe Kế Duyên nói vậy cũng thấy hiếu kỳ.
Kế Duyên uống một hớp nhuận giọng, đáp:
“Người thứ nhất là Đỗ Hành Đỗ đại hiệp, người thứ hai là Lục Thừa Phong Lục đại hiệp, cả hai đều có thăng trầm, cũng đều có sở ngộ, có lẽ tương lai cũng xứng danh ‘Đại hiệp’. Đúng rồi, Yến đại hiệp lại vì sao tới đây?”
Yến Phi cầm chén đĩa uống trà, lặng lẽ nghe, đến khi Kế Duyên hỏi câu này, mới đặt chén đĩa xuống đáp:
“Mài kiếm mà thôi.”
Hắn không nói mình hành hiệp trượng nghĩa gì, chỉ nói là mài kiếm. Kế Duyên nhìn hắn không nói, Yến Phi khẳng định không nói hết, nhưng ít ra nói không sai.
Giống như Yến Phi nói, một thân tuy nhìn tang thương, nhưng có lẽ thường nhân nhìn không ra, ở trong mắt Kế Duyên, Yến Phi mơ hồ lộ ra vẻ sắc bén.
“Yến đại hiệp, Kế tiên sinh, đồ ăn của các ngài tới rồi, đây là thịt ngựa mới nấu, phải ăn lúc mới ra lò mới ngon nhất.”
Tiểu nhị bưng khay, phía trên có bát lớn thịt nóng hổi, còn có một vò rượu nhỏ, đặt đồ ăn xuống liền dọn rượu, đặc biệt nói:
“Còn có vò rượu ủ lâu năm này, Yến đại hiệp ngài xem, giấy niêm còn chưa mở, tuyệt không pha nước! Các ngài chậm rãi dùng, ta đi mang đồ ăn khác cho các ngài!”
Ngựa ở đâu cũng không rẻ, dù là loại kém cũng không tùy tiện mổ, Kế Duyên nhìn thịt ngựa thơm nức mũi này, không phải mới mẻ, thì là có ai xui xẻo.
Tiểu nhị đi rồi, Yến Phi liền mở giấy niêm bình rượu, rót cho Kế Duyên và mình thêm rượu, dùng chính chén đĩa uống trà lúc trước.
“Tiên sinh, ngài gặp qua Đỗ Hành và Lục Thừa Phong, vậy có biết võ công của Yến mỗ bây giờ, so với bọn họ ai mạnh ai yếu?”
Kế Duyên cũng không kiêng kỵ hay cấm kỵ gì, nếm thử rượu này trước, sau đó đáp:
“Luận võ công, Lục Thừa Phong kém ngươi rất nhiều, còn so với Đỗ Hành, Kế mỗ cũng không biết các ngươi ai mạnh ai yếu.”
Câu trả lời này khiến Yến Phi hơi bất ngờ, Đỗ Hành năm đó có thể là phế một tay, không ngờ lại mạnh hơn Lục Thừa Phong.
Rất nhanh, đồ ăn đều được dọn đủ, hai người vừa ăn vừa uống, trò chuyện đôi ba câu.
Kế Duyên mới biết, Yến Phi tám năm trước đã rời khỏi Đại Trinh, chuyển tới Tổ Việt Quốc này, đồng thời ở đây còn xông pha ra một danh hiệu, gọi là “Phi Kiếm Khách”.
Mà Yến Phi cũng mới biết Đại Trinh những năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như Hoàng Đế băng hà.
“Nguyên lai Nguyên Đức Hoàng Đế đã băng hà rồi? Vậy tân Hoàng Đế hiệu là gì?”
Rốt cuộc là người Đại Trinh, Yến Phi dù lạnh lùng đến đâu, nghe Hoàng Đế băng hà cũng biến sắc.
“Vậy thì không rõ, Kế mỗ rời khỏi Đại Trinh khi, Tấn Vương điện hạ còn chưa đăng cơ, quốc tang phô trương không nhỏ.”
“Sau khi chết phô trương thì có ích gì.”
“Không sai, Yến đại hiệp nói rất đúng, lão Hoàng Đế trước khi chết cũng chẳng khác gì lão nông bình thường, nắm lấy cổ Tấn Vương giao phó hậu sự, cũng lộ ra khát vọng sống và sợ chết.”
Yến Phi gắp thêm một miếng thịt ngựa nhai, vô thức hỏi:
“Việc này tiên sinh biết rõ ràng vậy?”
“Đúng vậy a, lúc ấy ta ở ngay bên cạnh nhìn xem.”
Kế Duyên nói đùa một câu, khiến Yến Phi hơi sửng sốt, sau đó mới bật cười lắc đầu.
Giờ phút này trời tối mịt, hai người đang ăn uống, phương xa truyền đến tiếng thét của nữ tử.
“A —— —— ”
Theo Kế Duyên nghe, luôn cảm thấy có chút gượng gạo, hắn mới quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, Yến Phi liền mở miệng:
“Nguyên Tề khách sạn, tiên nhân khiêu.”
“Nha…”
Kế Duyên có chút im lặng, thật là nơi “dân phong thuần phác”.
“A —— ——!”
Tiếng thét chói tai lại vang lên, Kế Duyên nhíu mày, lập tức đứng dậy.
“Kế tiên sinh, ngài không cần để ý, loại sự tình này ở đây nhiều lắm, cũng tốt để cho loại sắc dục làm cho hôn mê đầu óc mua chút giáo huấn, ghi nhớ thật lâu.”
“Lần này tiếng kêu không đúng.”
Kế Duyên nhìn hắn, nói xong câu này, người đã nhảy ra lan can, chân điểm ở mép hiên, như một con én nhẹ nhàng bay vút đi.
“Khinh công thật giỏi!”
Yến Phi ngây người nhìn bóng lưng Kế Duyên, trong miệng hơi kinh ngạc thốt lên một câu, rồi cũng đứng dậy, ném một thỏi bạc lên bàn, vội vàng vận khởi khinh công thân pháp, đuổi theo Kế Duyên.
—
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt