Chương 291: Lấy lực phá lực | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 11/03/2025
Đêm mưa trên sườn núi, Ba Tử sau khi bình phục lại hơi thở gấp gáp của mình, bèn nói với Kế Duyên:
“Tiên sinh, nơi đó chính là Nam Vương Trại.”
Kỳ thực, từ lúc rời khỏi hoang thôn, đi thăm dò chiến trường rồi đến sơn trại của đám phỉ đồ, toàn bộ quá trình tốn rất ít thời gian. Cho dù là đằng vân giá vũ, phi hành ở cự ly ngắn chắc chắn tốc độ sẽ không quá nhanh, lại thêm việc biết đường và lo ngại bay quá, chi bằng súc địa mà đi còn hiệu quả hơn.
Dù toàn bộ hành trình không cần Ba Tử tự mình chạy, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, thân thể hắn cũng tiêu hao không ít, chủ yếu là bị kích thích về mặt tinh thần.
Kế Duyên nhìn về phía sơn trại tối đen như mực ở phía xa, Pháp Nhãn nhìn lại thấy hỏa khí vẫn còn dồi dào, nhưng hắn biết rõ đây chỉ là ảo ảnh. Bởi vì hỏa khí này không còn bốc lên, tựa như đám cháy bị dập tắt, sương mù chuyển từ đen thành trắng, nhìn thì có vẻ dồi dào nhưng kỳ thực đã lụi tàn.
Nắm lấy cổ áo Ba Tử, Kế Duyên nhảy vọt lên, giữa không trung dùng chân điểm nhẹ lên mưa gió, vượt qua mấy trăm trượng khoảng cách, trực tiếp đáp xuống bên trong Nam Vương Trại.
Toàn bộ trại im ắng, không một tiếng động, ngay cả những con ngựa trong chuồng cũng không hề nhúc nhích.
Trong Pháp Nhãn của Kế Duyên, toàn bộ trại không những không có chút sinh khí nào, mà ngay cả hồn khí cũng không còn. Hiển nhiên, bất luận là người hay ngựa, đều bị hút khô hồn thân tinh nguyên trước khi chết.
Đến gần như vậy, Kế Duyên cũng có thể ngửi thấy mùi tử khí nồng nặc.
“Không chỉ một? Dưới mặt đất?”
Kế Duyên nhíu mày, vung tay lên, Thanh Đằng Kiếm xoay tròn bay lên.
“Ực… Cái, cái gì không chỉ một?”
Ba Tử nuốt nước bọt, thấp thỏm hỏi, còn chưa kịp đợi Kế Duyên trả lời, đã cảm thấy cổ áo truyền đến cự lực, cả người đột nhiên mất trọng lượng.
“Ai ai ai a ——!”
Kế Duyên một tay ném Ba Tử lên trời, gần như cùng lúc Ba Tử bay lên, mặt đất nhao nhao nổ tung.
“Bịch… Bịch… Bịch…”
Ba cái thi thể quần áo tả tơi xông tới, nhào về phía Kế Duyên, đồng thời còn có một cái ở phía sau, dưới mặt đất tiếp cận, lộ ra song trảo chộp về phía cổ chân Kế Duyên.
Những quái thi này thân như tàn ảnh, tốc độ cực nhanh, nhưng ở trước mặt Kế Duyên thì chưa đáng kể.
Kế Duyên tựa như trượt băng, nghiêng người né tránh quái thi nhào tới cắn, vận khởi Thiết Hình Chiến Thiếp cương mãnh chưởng pháp, lấy linh khí làm cơ sở, giáng một chưởng thật mạnh vào bên thân một quái thi.
“Bịch…” một tiếng trầm đục tựa như đánh vào nghìn lớp da thuộc, quái thi bị đánh trúng như bị cự thú va phải, bay ngược mấy trượng về một bên, sau đó “Bịch” một tiếng, đâm vào một gian phòng trong sơn trại, rồi “Oanh…” một tiếng, phá nát bức tường phía bên kia của gian nhà, rơi ầm xuống đất. Có thể thấy được uy thế của một chưởng này của Kế Duyên.
Có điều, sau một chưởng, chính Kế Duyên vậy mà cũng cảm nhận được một luồng lực phản chấn quỷ dị, chỉ là hắn tận lực không hóa giải lực đạo này, thân thể bởi vì cự lực cũng trượt ngược sang một bên, trong quá trình này, hai chân cày lên trên mặt đất một vệt nước bùn.
Hai quái thi còn lại, thừa cơ biến hướng, hóa thành tàn ảnh, lần nữa nhào về phía Kế Duyên đang bay ngược.
“Hô…”
Một trận âm thanh tựa như tiếng gió rít vang lên, một ngụm khí tức đỏ xám từ trong miệng Kế Duyên phun ra, đuổi tới hai quái thi tà dị.
Ngụm khí tức này vừa xuất hiện liền tỏa ra một mảnh ánh sáng nhàn nhạt, chiếu sáng màn đêm đen kịt xung quanh.
Xoát… một tiếng, hai quái thi trong phút chốc nhiễm một mảnh hỏa sắc, hai cỗ thân thể tựa như hóa thành than củi nung đỏ, nhiệt lực cùng hỏa quang thiêu đốt khiến những giọt mưa rơi trên thân chúng bị bỏng đến mức “Xì xì xì… xì…” rung động, một mảng lớn bạch khí bốc hơi xung quanh.
“Gào… Gào…”
Quái thi bốc cháy, trong khoảng thời gian ngắn còn ý thức, bản năng cầu sinh khiến chúng điên cuồng lao vào hố nước bên cạnh, nhưng ngọn lửa này căn bản không thể dập tắt.
Toàn bộ quá trình thiêu đốt chỉ kéo dài hai nhịp hô hấp, sau đó hai “hỏa nhân” liền mất đi ánh sáng, triệt để hóa thành tro tàn, tan rã trong hố nước.
Kế Duyên liếc nhìn mặt đất, cái thứ vừa rồi bắt chân hắn đã biến mất.
Loại “cơ hội tốt” mà Kế Duyên tận lực tạo ra cho chúng, thế mà không thể khiến thứ dưới mặt đất kia xuất hiện, lại càng không nói đến việc dẫn dụ mấy tên còn lại đào lên giáp công. Điều này nói rõ, chúng không phải chỉ biết giết chóc, hút tà vật, mà là có linh trí.
“Cương thi hay là cái gì? Lại độn thổ? Xảo trá tàn nhẫn…”
Vừa lẩm bẩm, Kế Duyên vừa súc địa dưới chân, trực tiếp băng qua gian nhà bị đánh xuyên, đi tới bên cạnh quái thi bị hắn đánh trúng một chưởng.
Nó vừa mới đứng dậy, Kế Duyên đã nhẹ nhàng như sợi bông bước tới, đạp lên một mảnh gỗ vụn bên cạnh nó, đưa tay phải ra vung tay áo.
Xoát… một tiếng, quái thi trên mặt đất biến mất không thấy gì nữa, trực tiếp bị thu vào trong tay áo.
“Tựa hồ còn có mấy cái? Hừ!”
Kế Duyên ngưng thần nhìn quanh sơn trại, dưới chân khẽ nhảy, bắt lấy Ba Tử đang “A a a…” kêu loạn, sau đó đáp xuống đỉnh một gian nhà trong sơn trại.
Trên bầu trời, thân kiếm Thanh Đằng Kiếm sáng lên ánh huỳnh quang.
“Tranh ——”
Tiên Kiếm ra khỏi vỏ, một dải lụa màu bạc đột nhiên lóe lên, nối liền sơn thể của sơn trại và Tiên Kiếm trên bầu trời thành một đường thẳng tắp, mảnh khảnh.
“Bịch…”
Mặt đất bị kiếm khí mở ra một cái miệng lớn…
Gần như cùng một sát na…
“Oanh ——”
Trong tiếng nổ vang, kiếm quang màu bạc theo sườn núi này nghiêng xuống, nổ tung xuyên ra, kiếm khí trực tiếp xuyên thủng sơn thể của ngọn đồi này.
Trong nháy mắt, sơn thể “Long long long…” rung chuyển nhè nhẹ.
Ba Tử hoàn toàn dựa vào một tay Kế Duyên xách cổ áo mới không ngã xuống, hai chân đã hoàn toàn mềm nhũn.
…
Trong hoang thôn, trên xà nhà của căn phòng lớn hoang phế, một con hạc giấy trốn ở phía trên, rụt đầu nhìn xuống phía dưới.
Bên ngoài một đống lửa, bên trong một đống lửa, hạc giấy vừa vặn ở giữa xà nhà, tránh được nhiệt lực bốc lên từ đống lửa.
Hạc giấy tuy rằng còn chưa có linh trí rõ rệt, thế nhưng bản năng xu cát tị hung lại cực mạnh, nhiều khi có thể cảm giác được một số thứ rất nhỏ bé, đối với một số khí tức nhỏ bé và vật mang theo tính chất đặc thù cũng dị thường mẫn cảm.
Trước đó, Đỗ Trường Sinh sử dụng người giấy phù triệu hoán lực sĩ phiên bản thấp, khi lực sĩ từ trạng thái lá bùa biến hóa ra, sinh ra một loại biến hóa kỳ lạ mà huyền ảo, lúc ấy cũng là con hạc giấy này cảm giác được, mang theo Kế Duyên tìm tới.
Kế Duyên để hạc giấy lại nơi này, cũng là một loại thủ đoạn phòng ngừa vạn nhất, dù sao có đôi khi phản ứng của người thường không đủ, cũng thiếu năng lực sớm phát giác nguy cơ.
Hạc giấy giờ phút này, ngoại trừ chăm chú nhìn lá bùa vàng trong tay Hoàng Chi Tiên, cũng quan sát động tác của tất cả mọi người phía dưới.
Một số võ giả hong khô áo khoác, liền để đồng bạn che chắn, cởi áo lót khoác lên áo khoác, lại hong khô y phục khác; bên kia, tiểu nữ hài uống nước ấm, gặm bánh khô nướng mềm; cùng một nam tử gồng mình chịu đựng, chậm rãi thả ra một cái rắm, còn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra…
Từng cảnh tượng hạc giấy đều không hiểu nhiều, thậm chí rất nhiều đều không có khái niệm, vẻn vẹn chỉ nhìn thấy mà thôi, nhất là nam tử đánh rắm kia, một phen động tác của hắn, trong mắt hạc giấy không có chút ý nghĩa nào, nhưng nó lại vẫn nhìn cực kỳ nghiêm túc.
Chỉ là lúc này, bên ngoài lại có một loại khí tức khiến hạc giấy bất an hiển hiện, nó bản năng tìm kiếm thân ảnh Kế Duyên, nhưng lúc này chủ nhân không có ở đây, sau đó hạc giấy đã nhìn chằm chằm Hoàng Chi Tiên, hoặc là nhìn chằm chằm lá bùa hình người màu vàng trong tay đối phương.
Không lâu sau, hai con ngựa bên ngoài cũng bắt đầu táo động.
“Hí hí hí hí… Hí hí hí hí…”
“Tê tê… Phốc lỗ lỗ…” “Pặc pặc… Pặc pặc pặc pặc…”
Đây là hai con ngựa già, gầy trơ xương nhưng rất có linh tính, chúng ở bên ngoài xao động, dậm chân, tiếng hí không ngừng vang lên, táo bạo muốn thoát khỏi dây cương trói buộc.
Nghe được động tĩnh của ngựa, mấy người Hàn Minh đều rất để ý, ngựa chính là tài sản trọng yếu của bọn hắn.
“Ngựa của chúng ta, phải ra ngoài xem xem, vạn nhất chạy mất thì sao?”
“Đúng đúng đúng, đi ra xem một chút!”
Hàn Minh cùng một thanh niên trai tráng khác đứng dậy, Hoàng Chi Tiên nhìn ra bên ngoài tối đen như mực, lại thấy hai người này đều là người bình thường không biết võ công, liền cũng đứng lên nói.
“Ta đi ra xem cho các ngươi.”
Thấy Hoàng Chi Tiên có vẻ muốn đi ra ngoài, hạc giấy trên xà nhà lúc này vỗ cánh bay xuống, bay thẳng đến trước mặt Hoàng Chi Tiên, Hoàng Chi Tiên chỉ cảm thấy trước mắt có cái gì xẹt qua, còn chưa kịp thấy rõ, đã cảm thấy ngón tay đau nhói.
“Hí… A…”
Ngón tay cái của tay trái Hoàng Chi Tiên trực tiếp bị mổ ra một lỗ nhỏ, bị đau liền buông lỏng tay, lá bùa màu vàng cũng theo lòng bàn tay trượt xuống.
“Có con chim biết mổ người…” “Trốn trong phòng tránh mưa?”
“Không đúng, là một con chim giấy!”
“Nó, nó tự biết bay?”
Hoàng Chi Tiên thấy rõ ràng tình huống, kinh ngạc lên tiếng, những người bên cạnh đều vô thức đứng lên.
Bất quá một con chim giấy bay qua lại trước cửa, mặc dù làm cho người ta cảnh giác nhưng còn chưa tới mức e ngại, mấy người đều là một mặt hiếu kỳ.
Hạc giấy vỗ cánh bay đến bên cạnh lá bùa trên mặt đất, dừng lại, một cánh phẩy phẩy, chỉ vào lá bùa vàng trên mặt đất.
Lúc này, một số người mới hậu tri hậu giác phát hiện, người giấy vàng thế mà tản ra từng đợt huỳnh quang màu vàng tựa như khói.
Hoàng Chi Tiên nhìn vết thương trên ngón tay mình, người giấy vàng trên mặt đất đã nhiễm máu.
Hạc giấy quay đầu nhìn ra bên ngoài, lần thứ hai đổi góc độ, bay đến bên cạnh người giấy vàng, vẫn dùng cánh chỉ vào lá bùa.
Lần này, Hoàng Chi Tiên hiểu ý của nó, nhìn ra bên ngoài, nhíu mày do dự một chút, thử thăm dò kêu một tiếng.
“Lực sĩ gọi đến.”
Xoát…
Giấy vàng đột nhiên hóa thành một trận khói mù lượn lờ, huỳnh quang màu vàng bao phủ xung quanh, một thân ảnh hùng tráng dị thường hiển hiện trong đó, trong khoảng thời gian cực ngắn, hoàng quang liền tan đi.
Nguyên địa xuất hiện một Thần Nhân khôi ngô phi thường, thân cao vượt qua mười thước, toàn thân mặc kim khôi kim giáp, sắc mặt đỏ như hồng ngọc, râu tóc đều như cương châm, khăn vàng trước ngực và sau lưng tung bay, cũng lộ rõ một loại cảm giác huyền bí.
Hoàng Chi Tiên vốn cũng coi là một tráng hán, thế nhưng đứng trước Kim Giáp Lực Sĩ, phảng phất như một đứa trẻ choai choai.
Kim Giáp Lực Sĩ cúi đầu nhìn về phía Hoàng Chi Tiên, sau đó lại nhìn về phía hạc giấy bên cạnh.
Trầm mặc rõ ràng hai nhịp hô hấp, Kim Giáp Lực Sĩ nghiêng người, chuyển một góc độ, mặt hướng hạc giấy đang bay lượn trên không trung, cung kính chắp tay thi lễ.
“Tôn thượng!”
Cung kính hành lễ xong, Kim Giáp Lực Sĩ xoay người hướng ra ngoài cửa, cúi đầu tránh khung cửa, sải bước ra ngoài.
Đám người trong phòng, ánh mắt có chút không thể tin, đều gắt gao nhìn chằm chằm Kim Giáp Thần Nhân.
Thấy Kim Giáp Thần Nhân đi ra bên ngoài, thân thể hơi khuỵu xuống, cánh tay trái mở ra phía trước, tay phải nắm quyền giơ lên, khăn vàng trước ngực và sau lưng tung bay phấp phới.
Trong âm thanh xé gió, xé rách không khí, nắm đấm của Kim Giáp Lực Sĩ như đạn pháo oanh ra, đánh thẳng về phía mặt đất nghiêng phía trước.
“Ô…” “Oanh…”
Mặt đất bị xé toạc, một vết nứt trong khoảnh khắc kéo dài hơn mười trượng.
“Bịch…”
Cách đó vài chục trượng, mặt đất nổ tung, một bóng đen trực tiếp bị một kích này hất tung ra khỏi lòng đất.
Long long long long long long…
Mặt đất rung chuyển nhè nhẹ, tất cả mọi người trong phòng phía sau Kim Giáp Lực Sĩ đều có cảm giác đứng không vững, nóc nhà không ngừng có tro bụi rơi xuống, một lát sau mới bình ổn lại.
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.”
“Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt.