Chương 272: Cái thứ hai cược | Lạn Kha Kỳ Duyên

Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 10/03/2025

Trong điện, hai vị tâm phúc của Ngô Vương nhìn tờ giấy, sắc mặt cũng biến đổi lớn.

“Lại có thể như thế…”

“Thật không ngờ, ta vốn cho rằng Doãn Triệu Tiên là người khó bị lôi kéo vào cuộc tranh đấu hoàng thất nhất, không ngờ…”

“Ha ha, tình huống bình thường đúng là như vậy, có điều trước khi Doãn Triệu Tiên còn là bạch thân, Tấn Vương đã lôi kéo được hắn, đây mới là mấu chốt.”

Ngô Vương nhìn bầu trời âm u ngoài cửa phòng, tâm tình càng khó nói nên lời, ngoại trừ phẫn nộ và bất an, còn có một loại cảm giác nhục nhã khó hiểu.

Trước kia hắn còn mấy lần thành ý tràn đầy đi lôi kéo, lấy lòng Doãn Triệu Tiên, bây giờ nghĩ lại, tất cả những điều này phỏng chừng đều bị Doãn Triệu Tiên chê cười, khẳng định cũng bị Tam đệ của mình chê cười, khẳng định cũng bị phụ hoàng của mình chê cười.

‘Hừ hừ… Xem chừng bản vương sắp trở thành trò cười rồi.’

Ngô Vương có thể tưởng tượng ra Tam đệ của mình ở sau lưng trào phúng hắn thế nào, thậm chí còn có thể tưởng tượng ra, thấy được hành vi buồn cười này của hắn, phụ hoàng của mình ở ngự thư phòng sau long án sẽ có ánh mắt lạnh lùng ra sao.

Ngô Vương Dương Khánh rất rõ phụ hoàng mình là người thế nào, tính cách ra sao, bởi vì hắn cũng có tính cách tương tự, loại chuyện bị người nhạo báng coi thường này, tuyệt đối là cực kỳ giảm điểm trên long án.

‘Khó trách gần đây lão Tam lại yên tĩnh như vậy… Chỉ sợ là đang chờ Doãn Triệu Tiên vào kinh thôi!’

“Doãn Triệu Tiên quả thực giấu rất sâu, điểm này bản vương cũng không ngờ tới…”

Nói lời này, Ngô Vương đã siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi mới tiếp tục:

“Có điều, hươu chết về tay ai còn chưa thể biết được, bản vương thừa nhận lão Tam quả thực có chút bản lĩnh, nhưng chỉ dựa vào một Doãn Triệu Tiên, không ảnh hưởng được phụ hoàng bao nhiêu, tính cách phụ hoàng bản vương rõ ràng…”

“Điện hạ nói rất đúng! Một Tri Châu nho nhỏ, cho dù được đế sủng, chẳng lẽ có thể lay chuyển được Thánh Thượng sao?”

“Không sai, giờ phút này chúng ta không thể tự loạn trận cước!”

Ngô Vương xoay người lại, cười gật đầu.

“Đại thần trong triều ủng hộ bản vương nhiều hơn so với ủng hộ lão Tam, tin rằng trong mắt đa số, ủng hộ bản vương mới là có phần thắng lớn nhất, các vị phụ tá cũng ủng hộ đích trưởng kế vị, bất luận thế nào bản vương vẫn có phần thắng lớn hơn.”

Nói đến đây, Ngô Vương thu liễm nụ cười, định thần nhìn hai vị tâm phúc.

“Bất quá, trong triều rất nhiều đại thần ủng hộ bản vương, tuy là một sự khẳng định đối với bản vương, nhưng cũng là một loại nguy hiểm, với sự âm hiểm của lão Tam, nếu thật sự dùng thủ đoạn gì mê hoặc tâm trí phụ hoàng, lập chiếu truyền vị cho hắn, thân phận Hoàng tử có thể bảo vệ ta bình an, nhưng những đại thần ủng hộ ta ngày sau chắc chắn sẽ bị thanh toán.”

Ngô Vương hơi nheo mắt lại, nhìn về phía thanh bảo kiếm treo lơ lửng trong phòng khách.

“Phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên chuẩn bị một chút… Các ngươi thấy sao?”

Ngô Vương nói khẽ, ánh mắt quét về phía Binh Bộ đại thần và quan viên Thượng Thư tỉnh, hai người này lưng nóng lên, liếc nhau, không ai dám nói chuyện.

Mặc dù thân thể Nguyên Đức Đế đã ngày càng suy yếu, nhưng trong bảy tám ngày sau đó, lại hiếm thấy ba lần thượng triều.

Doãn Triệu Tiên tuy là Tri Châu Uyển Châu, nhưng cũng cùng nhau lên triều.

Văn võ bá quan trên dưới triều đình, rất nhiều người đã rõ ràng cảm giác được Hoàng Đế đang an bài một số hậu sự, ví dụ như một số công việc tương quan trước kia chưa từng ủy quyền, đã bắt đầu để các bộ đại thần tiếp nhận một số việc vốn nên do bọn họ quản lý.

Ví dụ như, một số trọng phạm trong thiên lao, địa lao mà Hoàng Đế có thể nhớ tên, hoặc là chọn chém, hoặc là thả về triều, tránh cho sau này có thể sẽ đại xá thiên hạ, giảm miễn hoặc miễn trừ cho những người mà hắn không vừa mắt.

Lại ví dụ như cố ý nhắc nhở Thượng Thư tỉnh và Lại bộ bình công tích của Doãn Triệu Tiên, chuẩn bị điều hắn vào kinh thành đồng thời thăng chức.

Nhưng trong thời gian này lại không nói một chữ nào về việc lập trữ, thậm chí ngay cả tên một Hoàng tử cũng không hỏi đến, trên tảo triều càng coi nhẹ các Hoàng tử, trừ phi có người tự mình dâng tấu chương, mới để ý một chút.

Loại tình huống này, đối với Tấn Vương và Ngô Vương, hai Hoàng tử mà nói đều là một loại dày vò.

Kế Duyên không phải cuồng nhìn lén, mặc dù hắn vốn đến xem màn này, có thể trong lúc đó tự nhiên đi qua Tấn Vương phủ và Ngô Vương phủ, cũng chỉ nhìn qua loa, không xem chi tiết, cũng chưa từng vào hoàng cung.

Có điều thú vị là, từ khi Doãn Triệu Tiên vào kinh thành, hai Hoàng tử đối với kết quả lập trữ của lão Hoàng Đế, đều ôm thái độ bi quan, thậm chí đều có trình độ nhất định sẽ có chút tăng thêm, cũng riêng phần mình lưu lại một chút hậu thủ, chỉ là từng có phần có hợp lực, không thể không nói mặc dù không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng thật sự là huynh đệ.

Doãn Triệu Tiên để tránh hiềm nghi, trong thời gian này ngoại trừ vào triều hoặc đến các bộ vị trong triều xử lý công vụ, cơ bản đều ở dịch quán không ra khỏi cửa, Ngô Vương và Tấn Vương trong lúc đó đều từng phái người đến tiếp xúc hắn, nhưng tất cả đều đóng cửa không gặp.

Mùng chín tháng chín, đêm Trùng Dương.

Trong dịch quán lớn nhất Kinh Kỳ phủ, Doãn Triệu Tiên ở tòa nhà độc viện, bên ngoài có quân tốt thị vệ thủ hộ, bên trong có tôi tớ quản sự hầu hạ, giờ này khắc này, hắn đang múa bút viết trong phòng.

“Cốc cốc cốc…”

“Là ai?”

Một giọng nói trung chính trầm tĩnh vang lên ngoài cửa.

“Là ta.”

Doãn Triệu Tiên trong phòng nghe tiếng tay hơi run, vội vàng đặt bút xuống, đi vòng qua án thư, tự mình đến trước cửa mở cửa lớn, quả nhiên thấy Kế Duyên đang đứng ở bên ngoài, mỉm cười chắp tay.

“Doãn phu tử, gần đây vẫn tốt chứ?”

“Kế tiên sinh? Ngài ở Kinh Kỳ phủ? Mời mau vào!”

Doãn Triệu Tiên đáp lễ sau đó tránh người ra, nghiêng người làm tư thế mời, còn nhìn quanh bên ngoài, bất quá nghĩ đến Kế Duyên không phải người bình thường, thị vệ và hạ nhân không có phản ứng gì cũng là bình thường, liền không nghĩ nhiều nữa.

Chờ Kế Duyên vào trong nhà, Doãn Triệu Tiên mới có chút kinh hỉ cùng Kế Duyên hàn huyên.

“Kế tiên sinh, lúc trước Uyển Châu từ biệt, chớp mắt đã gần ba năm! Ngài lần này đến kinh thành là đặc biệt tới tìm ta? Hay là tìm Thanh nhi, khoa cử thành tích của nó tuy chỉ là nhị giáp, có thể nhất định là giấu nghề, như vậy cũng tốt, danh tiếng ta quá thịnh cuối cùng không phải chuyện tốt…”

Doãn Triệu Tiên, người không nói nhiều lắm trong ấn tượng triều chính, giờ phút này lại líu lo không ngừng, khiến Kế Duyên không thể xen vào.

‘Thôi được, ngươi nói gì thì là thế ấy vậy.’

Kế Duyên trong lòng bất đắc dĩ than thở một câu, đối với sự kích động của hảo hữu kỳ thật vẫn rất lý giải, hắn vừa nghe Doãn Triệu Tiên nói vừa đi đến trước thư án, thấy được thứ Doãn Triệu Tiên đang viết trước đó.

Không phải tấu chương triều đình, không phải công văn khẩn cấp, cũng không phải ngâm thơ làm phú phong hoa tuyết nguyệt, mà là một bài văn mang tính dạy học.

“A, đây là «Vụ Học» mà Doãn mỗ gần đây vẫn đang khởi thảo, tương lai nếu có thể phổ biến, đối với thiên hạ học sinh nhất định là có chỗ tốt.”

Kế Duyên nhìn Doãn Triệu Tiên nói:

“Có tiện cho Kế mỗ xem qua không?”

“Kế tiên sinh cứ tự nhiên!”

Kế Duyên gật đầu, đi đến một đầu án thư, cầm lấy mấy tờ giấy lật xem.

Doãn Triệu Tiên thân có Hạo Nhiên Chính Khí, trong câu chữ khí tướng bộc lộ, nhìn giống như chữ do người tu tiên lưu linh sở sách, trong mắt Kế Duyên vô cùng rõ ràng.

Nội dung này còn chưa đóng thành sách, xem như bản nháp sơ thảo, nội dung bên trong đối với Kế Duyên mà nói cũng là một màn nhiên, mặc dù có đủ loại nội dung, nhưng về cơ bản vẫn là hy vọng có thể nâng cao tỷ lệ biết chữ, đồng thời mở lại một số nội dung như “Quân tử lục nghệ”, nhìn như đơn giản nhưng bao hàm thâm ý.

Nói theo cách của Kế Duyên kiếp trước, Doãn Triệu Tiên rất có ý muốn chậm rãi xác lập một loại “tinh thần” người đọc sách, đem cái gọi là “khí khái” gần gũi với dân hơn, rõ ràng hơn.

“Cúi đầu cầm bút viết văn, cầm kiếm ra trận diệt trừ cường đạo, không tệ!”

Kế Duyên vừa mở miệng, Doãn Triệu Tiên liền sáng mắt lên, lần thứ hai trịnh trọng chắp tay vái về phía hắn.

“Quả nhiên là Kế tiên sinh, câu hay tuyệt diệu, đem suy nghĩ của Doãn mỗ biểu đạt thật thỏa đáng!”

Kế Duyên lật thêm vài tờ rồi đặt giấy về chỗ cũ, tâm tình cũng tốt hơn nhiều so với lúc mới đến.

Người bạn thân này của mình, nói cho cùng, so với làm quan, lại càng coi trọng giáo hóa, giống như dự định ban đầu khi hắn lựa chọn bước vào sĩ đồ, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, cho nên nhiều năm như vậy, xưng hô với Doãn Triệu Tiên cũng hoàn toàn như trước đây.

“Doãn phu tử, mặc cho đường mà trọng xa a!” (Đường còn dài và gánh nặng còn lớn)

“Ha ha, vạn dặm chi hành bắt đầu từ dưới chân.”

Kế Duyên rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, Doãn Triệu Tiên cũng rất tự nhiên châm trà cho Kế Duyên sau đó ngồi trên một chiếc ghế khác.

“Doãn phu tử, ngươi cảm thấy trong cuộc tranh đoạt hoàng quyền Đại Trinh, Tấn Vương và Ngô Vương ai sẽ thắng?”

Doãn Triệu Tiên sững sờ, nhịn không được cười lên.

“Kế tiên sinh cũng hỏi vấn đề này, bất quá ngài tuy không phải phàm tục, nhưng lần này Doãn mỗ có thể rõ ràng hơn ngài một chút, sớm từ ngày vào kinh, ta đã biết ai là thái tử.”

“Nha… Kế mỗ nhất thời hứng thú, không bằng cùng Doãn phu tử đánh cược?”

Kế Duyên cười nói một câu.

Hoàng cung đại nội, trong ngự thư phòng, Nguyên Đức Đế nằm nghiêng trên giường mềm.

Ánh đèn chiếu sáng ngự thư phòng, lão Hoàng Đế hiếm thấy lúc này còn đang lật xem một quyển tạp thư, mặc dù sắc mặt không tốt, tinh thần vẫn còn coi là có thể.

Một lát sau, lão thái giám thân tín đi theo Nguyên Đức Đế lâu nhất đi vào ngự thư phòng, trong tay cầm một cuộn giấy.

“Bệ hạ, Tiền thống lĩnh đưa tới.”

Lão Hoàng Đế nhìn lão thái giám, người sau hiểu ý tiến lên, chậm rãi mở cuộn giấy ra, đưa nội dung cho lão Hoàng Đế xem.

Người sau mặt không biểu tình xem hết, mới vuốt vuốt huyệt Thái Dương.

“A… Ha ha… A a a a…”

Nguyên Đức Đế cười khan vài tiếng.

Hơn một phút sau, vẫn là tên lão thái giám đưa mật tín kia, đang dẫn mấy tiểu thái giám cùng mấy tên thị vệ trong cung vội vàng xuất phát.

Trong một căn phòng nào đó ở hoàng cung, một lão thái giám đang ngồi trên giường mềm vừa ăn mứt hoa quả uống trà, vừa xem «Xuân Cung Phù Hội».

Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc” vang lên.

“Ai vậy?”

“Là ta.”

Lão thái giám bên ngoài lên tiếng, cùng người bên ngoài đưa mắt ra hiệu, liền có tiểu thái giám mở cửa.

“Nha, Lý công công! Sao ngài lại tới đây…”

Lão thái giám trong phòng nhìn người tới, vội vàng xuống giường nghênh đón, đều là lão hoạn quan đi theo Nguyên Đức Đế nhiều năm, nhưng đối phương được sủng ái hơn mình một chút.

“Hàn công công, bệ hạ cảm niệm công công nhiều năm phụng dưỡng, đặc mệnh ta mang đến chút ban thưởng, ngài cũng biết, bệ hạ lâm thời khởi ý, ta cũng không dám trì hoãn, bất quá chạy chút việc mà thôi.”

“Ừ ừ, bệ hạ vẫn nhớ đến lão nô, Lý công công mời vào, không biết là ban thưởng gì?”

Lão thái giám tươi cười rạng rỡ, thấy được tiểu thái giám bên cạnh Lý công công bưng khay gỗ, bên trên còn che kín một khối vải đỏ, bên trong nhô lên không biết là thứ gì.

Lý công công cười tránh ra một chút nói:

“Bệ hạ hậu ái, xin Hàn công công xem qua.”

Hàn công công nhìn hắn, hơi nhíu mày, vẫn mang theo ý cười tiến lên hai bước.

Trong nháy mắt nhẹ nhàng vén vải đỏ lên, tay phải liền run lên, phía dưới vải đỏ lộ ra, là lụa trắng và bầu rượu…

Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà ‘ai cũng biết’ đến giờ. Từ một tác giả đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác giả đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ cho bản thân. Nếu là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua “Bất Khoa Học Ngự Thú”. Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã kết thúc.

Quay lại truyện Lạn Kha Kỳ Duyên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1408: Dị tượng

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 10, 2025

Chương 283: Gặp lại Nguyên Sinh

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 10, 2025

Chương 1407: Chờ

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 10, 2025