Chương 253: Cầu được vào U Minh | Lạn Kha Kỳ Duyên

Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 10/03/2025

Lục Thừa Phong khi nói những lời này, ngữ khí mang theo vẻ tự giễu rõ rệt.

“Nhớ ngày đó chúng ta chín người mới quen tại Lạc Hà sơn trang, khi ấy vẫn là đầu xuân…”

Lúc trước, chín tên thiếu hiệp trẻ tuổi đến từ khắp nơi theo trưởng bối tới Lạc Hà sơn trang tham dự lễ hội. Năm đó, bọn hắn ai nấy đều hăng hái, tụ tập lại với nhau chỉ trong hai ba ngày, cùng nhau tận hưởng hào hùng giang hồ, đều là một bộ dáng vẻ gặp nhau hận muộn.

Một lần tình cờ nghe nói Kê Châu có mãnh hổ tập kích người, mà quan phủ địa phương lại bất lực, chín người tự cao võ công liền ăn ý với nhau, cùng đi tới Ninh An Huyện…

Lục Thừa Phong tuy nói hắn không nhớ rõ đầy đủ tên của tám người còn lại, nhưng một chút chuyện cũ then chốt thì lại rõ mồn một trước mắt, mà càng nhiều chuyện hơn cũng theo hồi ức dần dần rõ ràng, tới một mức độ nào đó, ai làm chuyện gì đều thốt ra.

Kế Duyên có thể cảm thụ được, đây không chỉ đơn thuần bởi vì hắn vừa báo ra chín cái tên kia, mà là Lục Thừa Phong khi nhớ lại đoạn ký ức này, tự nhiên liền hiện lên người kia, cho nên không thể nói là đã quên đối phương.

Trong toàn bộ quá trình, Kế Duyên đều không nói gì, chỉ làm một người lắng nghe thích hợp.

Lục Thừa Phong cũng không có hồi tưởng quá nhiều, chỉ kể đến khi gặp Kế Duyên tại Sơn Thần Miếu cũ nát, bởi vì những chuyện phía sau Kế Duyên đều đã biết.

Kể xong chuyện gặp Kế Duyên ở Sơn Thần Miếu, hắn ngẩng đầu nhìn Kế Duyên.

“Kế tiên sinh, ngài nói, nếu như lúc trước chúng ta không khoe khoang đến Ninh An Huyện, không có ý nghĩ viển vông lên núi trừ hổ, có phải rất nhiều chuyện kết quả sẽ khác đi?”

Kế Duyên gõ ngón tay lên tấm thẻ tre hóa thành ngọc giản, suy nghĩ một chút rồi cười đáp.

“Ngươi Lục đại hiệp, mà nói, lúc trước Lục thiếu hiệp chẳng qua là bớt đi một đoạn mạo hiểm, quỹ tích đời người chưa chắc sẽ thay đổi lớn, chân chính ảnh hưởng lớn nhất tự nhiên là Đỗ Hành, cùng Lạc Ngưng Sương, Triệu Long và Yên Phi mấy người kia.”

Kế Duyên nói là sự thật, lúc trước, tính cả Lục Thừa Phong, có năm người trừ bị kinh sợ ra thì không tổn hại gì, bốn người bị thương kia thì thương thế một người so với một người nặng hơn, ảnh hưởng cũng một người so với một người lớn hơn.

Đỗ Hành bị phế cánh tay phải thì không nói, còn Lạc Ngưng Sương, một nữ hiệp vốn băng cơ tuyết phu, trên thân từ gốc cổ kéo dài xuống ngực qua bụng lưu lại mấy đạo vết sẹo sâu, cơ hồ không còn như xưa. Trong xã hội phong kiến này, giang hồ vẫn là nam tính chiếm chủ đạo, nữ hiệp kết cục phần lớn là gả làm vợ người, nữ tử lại thích chưng diện, trên thân lưu lại vết sẹo đáng sợ chính là ảnh hưởng rất lớn.

Còn Triệu Long dùng côn, bị đuôi hổ kích thương, nội phủ tổn thương cũng cực nặng, những năm này không nghe thấy tin tức gì của Triệu Long, cũng không biết hắn rốt cuộc ra sao.

Yên Phi cũng bị lợi trảo làm bị thương không nhẹ, nhưng khi đó đối diện yêu vật, đối diện sinh tử, cũng làm hắn sau khi khỏi bệnh có đột phá.

Nói chung, bốn người này mới chân chính chịu ảnh hưởng cả đời, còn Lục Thừa Phong thì không đáng kể.

Đương nhiên, ảnh hưởng lớn nhất có thể là Kế Duyên, trong khoảng thời gian gian nan nhất, không ai cõng hắn xuống núi.

Nghe Kế Duyên nói, Lục Thừa Phong lại tự giễu cười cười.

“Kế tiên sinh dạy rất đúng.”

Kế Duyên nhìn bộ dáng tang thương mà tinh thần sa sút của hắn, khẳng định là đã trải qua một hoặc nhiều chuyện hối tiếc, con người thường hay trốn tránh, mong muốn quay lại quá khứ, mong muốn thay đổi.

“Lục đại hiệp, có thể đem tâm sự thổ lộ hết với Kế mỗ, không ai quy định giang hồ hào hiệp thì không thể xuân bi thu buồn.”

Kế Duyên nói xong, đứng dậy đi tới phòng bếp, lấy hai cái chén sành ra, đặt ở trên bàn đá, khẽ vỗ bình rượu một cái liền mở giấy dán.

Ngửi mùi rượu rồi rót vào hai chén.

Rượu này có một luồng khí tức dược liệu nhàn nhạt, không phải rượu thường.

Lục Thừa Phong cũng không khách khí, cầm chén lên kính Kế Duyên một chút rồi uống cạn, thưởng thức mùi rượu, đôi mắt không khỏi đỏ lên.

“Kế tiên sinh, ta đã gặp Đỗ Hành, ta muốn hỏi ngài…”

Lục Thừa Phong ngẩng đầu lên nhìn Kế Duyên, ánh mắt đón lấy đôi mắt xanh biếc kia.

“Ngài thật sự là thần tiên a?”

Lúc trước Kế Duyên tuy cứu bọn hắn, nhưng kỳ thật cũng không hiển lộ quá mức thần dị, cao nhân khẳng định là cao nhân, nhưng một số tự viện miếu thờ cũng có Pháp Sư lợi hại.

Theo tuổi tác và từng trải, đối với những cao nhân này cũng hiểu rõ hơn, có chút còn được thêu dệt thêm, kính sợ đối với Kế tiên sinh trước kia cũng dần phai nhạt.

Thế nhưng, trước đó gặp lại Đỗ Hành, nghe được một số chuyện, cảm giác thần bí của Kế tiên sinh lại sâu sắc hơn.

“Lục đại hiệp lần này tới là vì xem Kế mỗ, hay là vì xem thần tiên?”

Kế Duyên nói một câu, cũng uống rượu, rượu không mạnh, vị đắng chát lại rất đậm.

“Kế tiên sinh, Thừa Phong nghe nói, tiên nhân thần thông quảng đại, pháp lực thông huyền, trường sinh bất tử, tiêu dao thế gian, có thể đằng vân giá vũ, cũng có thể du tẩu U Minh, là thật a?”

‘Xem ra là đến xem thần tiên.’

Kế Duyên thở dài trong lòng, cũng không cố kỵ nữa, nhìn Lục Thừa Phong, bấm đốt ngón tay tính toán, đã hiểu một số chuyện.

“Nói đến, năm đó Cư An Tiểu Các này, vẫn là Lục đại hiệp bỏ vốn thay Kế mỗ mua, một chút việc có thể giúp, Kế mỗ tự nhiên sẽ giúp.”

Lục Thừa Phong vừa định mở miệng, Kế Duyên liền giơ tay ngăn lại, đôi mắt xanh biếc nhàn nhạt nhìn hắn.

“Ta đã biết lệnh đường thọ hết, cũng biết Lục đại hiệp trong lòng bi thương, nhưng người chết không thể sống lại, đừng nói Kế mỗ không tính là Chân Tiên Đại La, dù có là thật, cũng không thể để lệnh tôn lệnh đường sống lại.”

Bấm đốt ngón tay, Kế Duyên đã mơ hồ tính ra chuyện của Lục Thừa Phong.

Lục Thừa Phong lúc này mới lộ ra nụ cười.

“Kế tiên sinh hiểu lầm, Thừa Phong không phải kẻ tham lam, không cầu Tiên pháp của ngài, cũng không hy vọng xa vời cha mẹ hoàn dương, chỉ là…”

“Chỉ là không rõ thế gian này có hay không có âm phủ, cha mẹ ta có hay không ở đó, người ta nói song thân qua đời lại báo mộng con cháu, nhưng ta, ta lại chưa từng mơ thấy…”

Những năm này Lục Thừa Phong đã từng phong quang, kiêu ngạo, từng có được rất nhiều, cũng mất đi rất nhiều, phụ thân ngoài ý muốn qua đời, Lục thị Vân Các như sụp đổ, liên tiếp chịu đả kích từ bên ngoài lẫn bên trong.

Lúc này Lục Thừa Phong mới hiểu, phong quang ngày xưa chẳng qua là lầu các trên không, giống như thanh danh giang hồ không phải do công phu thật mà có, mất đi phụ thân che chở, tuy có chút bạn bè trưởng bối giúp đỡ, nhưng sau đó, đủ loại khi nhục theo nhau mà tới.

Có kẻ báo thù, có kẻ thèm muốn lợi ích từ địa vị giang hồ của Vân Các, lại thêm những hiệp sĩ muốn khiêu chiến Lục thị chưởng pháp để nâng cao uy danh.

Võ lâm và giang hồ chính là như thế, thế lực võ lâm thường ít được quan phủ bảo hộ, không có võ công và năng lực của phụ thân, muốn an phận, phải chịu đựng uất ức và bất đắc dĩ, Lục Thừa Phong như thế, còn đại ca Lục Thừa Vân, trụ cột của Vân Các thì càng sâu sắc hơn.

Khác biệt là Lục Thừa Vân tính tình cứng cỏi, gắng gượng chống đỡ áp lực, còn Lục Thừa Phong thì không chịu được, bị hiện thực đánh gục, ngoại trừ vụng trộm luyện võ, trong mắt người ngoài, hắn đã trở thành kẻ đồi phế, tiểu quân tử Vân Các ngày nào không còn.

Đợi đến khi mẫu thân yêu thương nhất cũng bệnh nặng qua đời, Lục Thừa Phong càng hận chính mình, hận võ công không tốt, không đủ thiên phú, hận mình vô năng, có chút hâm mộ, thậm chí ghen tị với ca ca.

Lục Thừa Vân “cường đại” như thế, có thể tha thứ cho đệ đệ vô dụng, có thể cắn răng nuốt máu chèo chống Vân Các, còn Lục Thừa Phong thì không chịu được, võ công cũng không có gì đặc biệt, không thể giúp gì, đối với Lục Thừa Phong, đây cũng là một loại tuyệt vọng.

Mà mẫu thân mất, giống như phá nát phần tuyệt vọng này, lòng tin triệt để sụp đổ.

Những chuyện này Lục Thừa Phong không dám nói tỉ mỉ với Kế tiên sinh, nhưng luôn cảm thấy đôi mắt Kế tiên sinh như có thể nhìn thấu lòng người, như có thể thấy tất cả.

“Kế tiên sinh, người chết thật sự sẽ biến thành quỷ sao, cha mẹ ta có hay không cũng coi thường ta, kẻ phế nhân này? Nếu ngài thật sự là thần tiên, có thể mang ta xuống U Minh, gặp gỡ bọn họ không?”

Đây là một yêu cầu hoang đường, Lục Thừa Phong không biết đã hỏi bao nhiêu Pháp Sư, đi qua bao nhiêu miếu thờ, biết rõ khả năng không lớn, nhưng trước mặt Kế tiên sinh, hắn vẫn mang theo hy vọng hỏi lại.

Kế Duyên uống cạn rượu trong chén, không trả lời ngay, mà đứng lên đi hai bước, đến ngoài bóng cây, nhìn lên bầu trời.

“Lục đại hiệp đã từng có được rất nhiều, cũng mất đi rất nhiều, nhưng đây đều là quá khứ, mặt trời vẫn luôn ở đó, mây đen rồi sẽ tan, sắc trời có thể tự do chiếu rọi.”

Kế Duyên xoay người nhìn Lục Thừa Phong.

“Về phần lệnh tôn lệnh đường, âm thọ chưa hết, Kế mỗ liền dẫn ngươi đi gặp bọn họ một chút.”

“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát, Vô Tận Ma Uyên lùi về tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già sức yếu, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên truyền kỳ bất hủ.”

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quay lại truyện Lạn Kha Kỳ Duyên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1389: Tuyệt vọng cùng quyết tuyệt

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 10, 2025

Chương 263: Mê kiếm chi hồ

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 10, 2025

Chương 1388: Tàn lụi

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 10, 2025