Chương 224: Quảng Động Hồ trụy long | Lạn Kha Kỳ Duyên

Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 10/03/2025

Doãn Triệu Tiên phía sau cũng cảm khái, ban đầu khi nhận được lệnh bổ nhiệm ở Uyển Châu Lệ Thuận Phủ, chuẩn bị nhậm chức trước khi về Kê Châu Ninh An Huyện, Tấn Vương Thiếu Sư Lý Mục Thư còn thập phần thần bí cải trang đến dịch trạm bái phỏng hắn.

Lúc ấy Lý Mục Thư bái phỏng với mục đích không nói rõ ràng, chỉ bảo hắn lần này cắt cử đến Uyển Châu, tuy là Thánh Thượng dìu dắt tiến hành, nhưng rất nhiều người cũng rất khẩn trương, dặn Doãn Triệu Tiên đến Uyển Châu phải giữ bình thản, thủ vững bản tâm.

Lúc đó, Lý Mục Thư không nói rõ nguyên do, nhưng Doãn Triệu Tiên vẫn nghe được một phần ẩn ý, tựa hồ đã lo lắng cho an nguy của hắn, cũng lo hắn có thể bị thay đổi vì chuyến đi Uyển Châu, loại lo lắng ấy không thể giả được.

Cho nên về sau trước đêm nhậm chức, Tấn Vương truyền tin đến Ninh An Huyện, nói thẳng sẽ bí mật phái người thay thế những người hầu và thành viên tổ chức theo nhậm ban đầu, Doãn Triệu Tiên cũng không từ chối, đến nay bên cạnh Doãn Triệu Tiên vẫn có nhiều vị võ công cao cường.

Tuy nhiên, chuyện chính sự, Doãn Triệu Tiên chỉ than thở với Kế Duyên một chút, không có ý định nói rõ chi tiết, vốn mời hảo hữu tới cũng không phải vì việc này.

“Tốt, tốt, nhìn thấy Kế tiên sinh, ta nhịn không được than thở một phen, mong tiên sinh chớ trách, lần này ta mời tiên sinh tới tham gia yến tiệc của tiểu nhi, bất quá còn phải chờ thêm một thời gian nữa.”

Kế Duyên có thể đến, Doãn Triệu Tiên rất cao hứng, nhưng bây giờ hài tử còn chưa ra đời, đương nhiên không thể bày rượu.

“Ừm, tôn phu nhân sinh vào lúc nào?”

Kế Duyên biết rõ còn cố hỏi một câu, Doãn Triệu Tiên cũng vui mừng trả lời:

“Đại phu nói phu nhân ta dưỡng thai thỏa đáng, thai khí ổn định, còn khoảng nửa tháng nữa là đến ngày sinh rồi.”

“A, không sai, không sai, vẫn là phải sớm chúc mừng Doãn phu tử!”

“Ha ha ha ha… Đa tạ, đa tạ, chỗ ở của Kế tiên sinh ta đã sớm an bài thỏa đáng, ở tại hậu phủ khách xá.”

Kế Duyên cũng cười chắp tay, vậy thì không cần khách khí với hảo hữu.

Hai người gặp mặt nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua lúc nào không hay. Doãn Triệu Tiên tuy chỉ than thở một chút, nhưng cũng không để ý đã qua hơn nửa ngày, sau khi chiêu đãi vài món ăn thường ngày, hắn vốn định tự mình đưa Kế Duyên đến khách xá, nhưng lại có công vụ cần xử lý, đành phải để hạ nhân làm thay.

Dưới sự dẫn đường của một tên tôi tớ, đi qua khu vườn phía sau không lớn, vượt qua hành lang, đến khu vực khách xá của phủ đệ.

“Kế tiên sinh mời, phía trước là tới nơi.”

Tôi tớ khách khí dẫn Kế Duyên tiến lên, đến khách xá sau đó mở cửa giới thiệu bày biện trong phòng, sau đó mới cáo từ Kế Duyên.

“Kế tiên sinh, ngài cứ nghỉ ngơi ở đây, có yêu cầu gì cứ việc phân phó, ở hành lang bên kia gọi một tiếng là được, ta xin cáo lui trước!”

“Tốt, làm phiền!”

Kế Duyên chắp tay cảm tạ, tôi tớ cũng vội vàng đáp lễ.

“Vâng, vâng.”

Đi một đoạn xa, gã tôi tớ quay đầu nhìn Kế Duyên, thấy đối phương không vào nhà, chỉ đứng ở cửa ra vào nhìn đình viện, ngắm bầu trời, không kiêu ngạo lại thêm không câu nệ, khí độ ung dung bất phàm.

Một phần hạ nhân trong phủ kỳ thật cũng tò mò về Kế Duyên, lão gia nhà mình chưa từng thiết yến khoản đãi ai trong nhà, cũng chưa từng lưu người ở lại trong phủ, những người ở xa đến tặng lễ đều ở dịch trạm và khách sạn, vị Kế tiên sinh này lại đặc biệt như thế, ăn ở đều tại trong phủ, xem ra đúng là bạn thân của lão gia rồi.

Kế Duyên tùy ý nhìn qua phòng mình, ngoại trừ giường, bàn, đài, ghế cơ bản, còn có văn phòng tứ bảo và một bộ cờ vây, không tính xa hoa nhưng lại chu toàn.

Xem xong, Kế Duyên cũng không ở lại đây nghỉ ngơi, mà đi ra ngoài, bước ra một bước, bàn chân mây mù khói bay, trực tiếp rời khỏi phủ đệ.

Đường phố Lệ Thuận Phủ vẫn phồn hoa như cũ, thương nhân từ khắp Đại Trinh, thậm chí các quốc gia xung quanh, đều đến đây mua hàng dệt tơ lụa. Toàn bộ thành thị dựa vào sản phẩm tơ lụa mà phồn vinh, khắp nơi là khách sạn, nhà hàng và trà lâu, thanh lâu sòng bạc cũng nhiều hơn hẳn các thành quách khác.

Đây mới chỉ là Lệ Thuận Phủ, châu phủ Vân Ba Phủ đoán chừng còn cao hơn một bậc.

Kế Duyên đi xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, nương theo thính lực nhạy bén và thị lực mơ hồ kết hợp, hành tẩu không trở ngại, cũng có thể nghe được tiếng người nghị luận, một đường tìm những âm thanh lớn, thêm vào đó là tự mình hỏi đường, đi tới Miếu Ti Phường.

Sớm khi mới đến thế giới này, Kế Duyên đã biết, Thành Hoàng tuy bảo hộ một phương, nhưng không thể chủ động can thiệp vào vật chất dương thế, nhất là liên quan đến nhân đạo đại thế, càng ỷ lại vào nguyện lực thì càng như vậy.

Loại kiêng kị này một phần bắt nguồn từ biến số của nhân đạo ảnh hưởng đến thần chỉ, cũng bắt nguồn từ tu hành và tâm cảnh của bản thân họ, lại thêm những bài học lịch sử từ xa xưa.

Dần dần, Âm Ti không thể can thiệp chuyện dương thế, nhất là những đại sự, trở thành một thiết luật bất thành văn.

Dù vậy, mỗi khi vương triều diệt vong, vẫn có một số Thành Hoàng vì Tinh thần Đồng Vương phấn chấn mà liên lụy quá sâu, cùng nhau hủy diệt, cho nên đối với loại chuyện này, Âm Ti các nơi vừa giữ kín như bưng, vừa mâu thuẫn trong lòng.

Kế Duyên đến Miếu Ti Phường đương nhiên là để tới Thành Hoàng Miếu, tuy sẽ không can thiệp, nhưng Âm Ti không thể không biết chuyện này, hắn không phải đi điều tra án, mà là đi xem xét tình hình tà khí và oán khí sinh sôi trong địa hạt của Lệ Thuận Phủ.

Bất luận ở thành thị nào, Miếu Ti Phường thường là nơi phồn hoa náo nhiệt bậc nhất, Lệ Thuận Phủ cũng vậy.

Khi Kế Duyên đi qua đường phố Miếu Ti Phường, tiếng rao hàng và trả giá ồn ào náo nhiệt, du khách từ nơi khác đến cũng không ít, dù sao Thành Hoàng Miếu ở đâu cũng là địa điểm du lãm, nơi tập trung mỹ thực và quán rượu.

“Này, vị tiên sinh này, mua vài nén hương đi, dâng hương cho Thành Hoàng gia, bảo vệ ngài công thành danh toại, cũng có thể bảo vệ tài nguyên quảng tiến a!”

“Ai, vị đại tiên sinh này, hương của ta tốt lắm, là đàn hương lớn mới làm, năm văn tiền một nén, ta còn có nến đỏ thật đây này!”

Kế Duyên đi tới, mấy chủ quán hàng rong chào mời hương nến.

“Không cần, ta không đến thắp hương.”

“Không cần, không cần, thật không cần…”

Có quầy hàng hai ba người cùng xem, chủ quán thật sự nhiệt tình, còn ra khỏi quầy hàng, giới thiệu hương nến cho từng khách hành hương đi ngang qua, Kế Duyên đều liên tục từ chối.

Hơn nữa hương này quá đắt, một nén hương bằng ăn một bát mì ở nơi khác, hơn nữa chỉ sợ đắt không chỉ có hương.

Trong Thành Hoàng Miếu, du khách đông như dệt, các điện đường hầu như không có chỗ nào yên tĩnh, Kế Duyên theo một đám khách hành hương đi qua các điện trong miếu, xem những người ăn mặc sang trọng cầu thần bái thần.

Phần lớn họ cầu tài lộc, lợi ích, người dân bình thường đến bái thần ít đến đáng thương.

Bên cạnh Kế Duyên có một miếu công đứng tuổi, thấy Kế Duyên chỉ đi xem mà không dâng hương, hơn nửa cũng là du khách, quần áo tuy không hoa lệ, nhưng khí độ phi phàm, trên đầu cài một cây trâm ngọc đen, dưới ánh sáng trong veo, xem ra là vật giá trị liên thành.

Giờ phút này thấy Kế Duyên không đi lại, đứng ở bên cạnh một lát, ông bèn tiến lên hỏi thử:

“Vị tiên sinh này có muốn dâng vài nén hương cho Thành Hoàng không? Nếu quyên chút tiền hương hỏa, Thành Hoàng gia sẽ phù hộ mọi sự thuận lợi.”

Kế Duyên quay đầu nhìn lão giả này, lại nhìn tượng Thành Hoàng.

“Ha ha… Thành Hoàng lão gia nhà ngươi hương hỏa cường thịnh, nhưng đáng tiếc, nhiều hương hỏa như vậy lại không dám nhận.”

“Ách… Tiên sinh nói vậy là ý gì?”

Kế Duyên lắc đầu.

“Không có gì thâm sâu, chỉ là ý trên mặt chữ mà thôi.”

Nơi đây dâng hương, tụ hội hương hỏa nguyện lực, Thành Hoàng nơi này thật sự không dám tùy tiện nhận, phần lớn là cầu lợi ích, hương hỏa này mang theo “độc tính”, trong miếu có gieo quẻ cũng sẽ không trả lời một số người, họ gieo quẻ cũng chỉ là xác suất mà thôi.

“Tiên sinh nói đúng a!”

Một tiếng nói mang theo thở dài truyền đến từ bên cạnh, một nam tử trung niên mặc áo đen, đầu đội mũ vuông đen, da vàng như nến, tiến tới chắp tay với Kế Duyên.

Kế Duyên cũng đáp lễ với đối phương.

“Ra ngoài miếu một chuyến thì thế nào?”

“Cung kính không bằng tuân mệnh!”

Nam tử cùng Kế Duyên một hỏi một đáp, sau đó một trước một sau thong thả rời khỏi chủ điện Thành Hoàng Miếu, miếu công phía sau gãi đầu, có chút khó hiểu, hôm nay gặp hai người quái dị.

Hai người không đi cửa lớn, mà xuyên qua một cửa hông ít người, thong thả đi đến bờ sông nhỏ bên ngoài Thành Hoàng Miếu.

Nơi đây cũng có người đạp thanh du ngoạn, nhìn như nhân gian tường hòa.

Ra đến bên ngoài, nam tử áo đen liền trịnh trọng khom người thở dài với Kế Duyên.

“Tiên sinh thương mục Pháp Nhãn, mặc ngọc quay đầu, đạo uẩn nội liễm phản phác quy chân, nếu Lý mỗ đoán không sai, hẳn là Kế tiên sinh trong truyền thuyết a?”

Hả?

Kế Duyên ngạc nhiên, trong truyền thuyết… Kế tiên sinh?

‘Danh tiếng ta vang dội như thế, còn truyền đến tận Uyển Châu, hơn nữa cái gì gọi là trong truyền thuyết?’

Nếu nói ở Kê Châu, hắn có chút danh tiếng, Kế Duyên cảm thấy còn đáng tin, nhưng đây là Uyển Châu.

Kế Duyên chỉ có thể hoàn lễ, đồng thời cười lễ phép.

“Truyền thuyết gì đó không dám nhận, nhưng tại hạ xác thực họ Kế tên Duyên, đúng là ‘Kế tiên sinh’ đặc biệt mà Lý Thành Hoàng nói tới, ta chính là người đó.”

“Quả nhiên là Kế tiên sinh, Lý mỗ cũng chỉ là đoán thử, không ngờ lại gặp được ngài.”

Lý Thành Hoàng cũng lộ ra nụ cười.

“Hiện giờ Đại Trinh sợ sẽ lâm vào thời loạn, có Kế tiên sinh trấn áp tứ phương, cũng là may mắn của Đại Trinh ta.”

‘Chờ một chút, ngươi đang nói cái gì?’

Kế Duyên có chút mơ hồ, chẳng lẽ hắn ngủ hơn nửa năm, thế giới lại biến hóa lớn như vậy?

“Không biết Thành Hoàng đại nhân có thể nói rõ, Kế mỗ thật không hiểu ra sao!”

“Trước mặt Kế tiên sinh, không dám xưng đại nhân, xin tiên sinh đừng trách tội tại hạ…”

Thành Hoàng cười khổ một tiếng.

“Đại Trinh nhân đạo mờ mịt, Thành Hoàng chúng ta thấp thỏm trong lòng, như ánh nến trước gió, trước đây…”

“Gào gào ~~~~”

Một tiếng long ngâm vang lên ở chân trời xa, Kế Duyên và Thành Hoàng đều biến sắc, nhìn về phía bầu trời phía bắc.

“Ùm… Ùm… Gào gào…” “Ầm ầm…”

Tiếng Long Ngâm rõ ràng không ổn, vang vọng chân trời, khiến bách tính trong thành nhìn lên, thấy phía bắc có một dải mây mưa, lúc như thú dữ gào, lúc như trâu già kêu thảm, xen lẫn sấm sét vang dội.

Nhiều người nhìn xa, phía bắc có một đám mây như rơi xuống chân trời, giống hình rắn lớn, không bằng nói là một con rồng.

“Ầm ầm…”

Sấm sét vang dội, mây đen ập đến, sắc trời tối sầm.

Long Ngâm và rồng kêu là hai khái niệm khác nhau, tiếng long ngâm xa xăm lại to lớn, rồng kêu lại như trâu già, hỗn loạn vang lên, hiển nhiên con Long Giao này tình trạng cực kém.

Kế Duyên lo lắng không biết có phải Ứng thị không, nhưng tiếng long ngâm hiển nhiên không phải của con Long Giao quen thuộc.

“Nơi đó là?”

“Bẩm Kế tiên sinh, nơi đó là Quảng Động Hồ, cách đây không đến trăm dặm, cũng thuộc Lệ Thuận Phủ.”

Thành Hoàng nghiêm túc trả lời.

Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà ‘ai cũng biết’ đến giờ.
Từ một tác giả đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác giả đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ.
Nếu là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua “Không Khoa Học Ngự Thú”.
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã kết thúc.

Quay lại truyện Lạn Kha Kỳ Duyên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1363: Đại điển

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 10, 2025

Chương 238: Pháp hội mở màn

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 10, 2025

Chương 1362: Bát phương tân khách

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 10, 2025