Chương 218: Thổ pháp đao tử ca | Lạn Kha Kỳ Duyên

Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 10/03/2025

Chương này, giấy viết thư bình thường vốn là một phần mặc bảo trân tàng có giá trị, nhưng nó không chỉ là một tự thiếp tinh diệu, bởi vì người viết không phải phàm nhân.

Bất quá thế nào đi nữa, đây dù sao cũng chỉ là một tờ giấy viết thư, Doãn Thanh cũng không chắc nó có thể có bao nhiêu công dụng, nhưng nhìn bộ dáng của ba nữ tử này, ít nhất cũng khiến các nàng giật nảy mình.

“Doãn huynh, giấy trong tay ngươi sao lại phát sáng?”

Mạc Hưu ở gần nhất, nhìn tờ giấy trong tay Doãn Thanh lưu quang bốn phía, tỏ ra cực kì kinh ngạc. Còn gã hành cước thương và hai thư sinh khác đứng cách đó hơi xa, tuy không nhìn rõ được như vậy, nhưng cũng mơ hồ thấy được tờ giấy trong tay Doãn Thanh đang phát ra từng cơn huỳnh quang.

“A, ba vị cô nương, các ngươi thế nào?”

Doãn Thanh kinh ngạc hỏi một tiếng, Mạc Hưu cũng nhìn các nàng hỏi thăm một câu.

“Đúng vậy a, các ngươi thế nào?”

“Hay là chúng ta ở đây quấy rầy các nàng rồi, vậy thế này đi, rương sách và quần áo mấy vị cô nương cứ mang, ta và Mạc huynh sang bên kia không nhìn các ngươi!”

Doãn Thanh trước hết đem giấy viết thư đặt lên bàn nơi Lôi Ngọc Sinh vốn ngủ qua, sau đó lấy hai bộ y phục trong rương sách của mình ra, rồi đem cả y phục của Mạc Hưu đặt lên bàn, lại một tay cầm rương sách đưa hết cho Mạc Hưu, còn mình cầm lấy giấy viết thư rồi cầm thêm hai cái kia, tránh để lát nữa bị “vô tình” đụng phải.

“Mạc huynh, chúng ta qua đó.”

Doãn Thanh liếc mắt ra hiệu cho Mạc Hưu, đối phương lúc này cũng có chút tỉnh táo lại, cùng Doãn Thanh mang theo rương sách đi về phía gã hành cước thương.

Doãn Thanh vốn chỉ định đến mang Mạc Hưu về, giờ không phải lúc khoe khoang.

Phía bên kia, mọi người đều nhìn ba nữ tử, sau đó phần lớn đều hướng về phía tờ giấy viết thư trong tay Doãn Thanh.

Giờ phút này, đến gần hơn một chút, rốt cục đám hành cước thương cùng Lâm Hâm Kiệt và Lôi Ngọc Sinh cũng thấy rõ tờ giấy trên tay Doãn Thanh, lưu quang không tan, thật ra là trên từng chữ nhỏ.

Doãn Thanh cũng không nói nhiều, chỉ cùng Mạc Hưu đặt rương sách xuống, sau đó ngồi xem giấy viết thư trong tay.

Trải qua sự việc vừa rồi, Hoang Dịch bên trong không khí trở nên tế nhị, đám hành cước thương ai nấy đều cầm chặt đao bổ củi, bốn thư sinh dưới cái nháy mắt liên tiếp của Doãn Thanh cũng phát hiện ra điều gì đó.

Ba nữ tử thân thể vẫn còn ướt sũng đứng cách đống lửa của thư sinh ngoài một trượng, từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm góc nhỏ nơi đám nam nhân, bởi vì khoảng cách với ánh lửa xa hơn một chút, nên biểu hiện trên mặt mọi người đều không rõ.

“Ô…Ô…” “Ầm ầm…”

Bên ngoài, tiếng gió không ngừng, tiếng mưa rơi không dứt, ngẫu nhiên tiếng sấm cũng có khi mạnh khi yếu, hai đống lửa trong Hoang Dịch thỉnh thoảng lại bị gió lọt vào thổi cho lay động.

Cầm thư xong, hỏa lực trên người Doãn Thanh và hỏa lực của những người xung quanh dường như cũng bị dẫn động, hơi có chút cùng chung mối thù mà tập hợp lại, góc nhỏ trong Hoang Dịch quả thực dương hỏa khí bừng bừng.

Ba nữ tử tuy nhìn không rõ lắm, nhưng có thể cảm giác được góc nhỏ kia có một luồng Trùng Dương khô vị nồng đậm, khiến giác quan của các nàng có vẻ hơi khó chịu.

Qua mười cái hô hấp, ba nữ tử tuy kiêng kị, nhưng vẫn mở miệng hỏi thăm một tiếng, dù sao vừa rồi cũng không bị tổn thương gì.

“Công tử ~~ trên tay ngươi, là cái gì nha ~~ nhìn giống như là một bảo bối vậy!”

Doãn Thanh hiện tại kỳ thật vẫn khẩn trương, thư của Kế tiên sinh rốt cuộc không phải Kế tiên sinh đích thân đến, chưa hẳn đã thật sự bảo vệ được mọi người. Hắn nhìn những người xung quanh, lấy lại bình tĩnh, hướng nữ tử kia trả lời.

“Không có gì đặc biệt, đây chỉ là một phong gia thư của trưởng bối, tại hạ tương đối sơ ý, xem xong rồi không cất kỹ.”

Doãn Thanh run tờ giấy viết thư, phía trên lưu quang như gợn sóng cũng lay động theo, tỏ ra mười phần thần kỳ.

“Ba vị cô nương bị dầm mưa ướt, vẫn là tranh thủ thời gian sưởi lửa, thay một bộ y phục khô ráo, nếu không sẽ bị bệnh mất. Đợi các ngươi hong khô quần áo của mình, ngày mai lại đem trả chúng ta là được, cũng không cần báo đáp chúng ta gì cả.”

Ý tứ trong lời nói của Doãn Thanh chính là hy vọng mọi người có thể bình an vô sự, nước giếng không phạm nước sông.

Ba nữ tử nhìn nhau, cuối cùng vẫn đi tới bên cạnh đống lửa, ôm chân ngồi xổm xuống, bắt đầu xem y phục của thư sinh để lại.

“Thật là tràn đầy thư hương, các tỷ muội, đã công tử bảo chúng ta thay y phục, vậy chúng ta liền thay đi, đỡ phải cảm lạnh.”

Hai người kia nghe vậy cười vui vẻ, thế mà cùng đứng lên bắt đầu cởi áo.

Vốn bên ngoài đống lửa có chắn bàn, bàn ở dịch trạm này không cao, nhưng mặt bàn cũng không nhỏ, nữ tử nếu muốn thay quần áo, nửa ngồi cũng hoàn toàn có thể, vừa vặn còn làm bình phong, ai ngờ ba người này lại cố ý đứng lên, khiến cho nửa thân trên thướt tha hiện ra không sót chút gì.

Theo y phục bong ra, da thịt trắng nõn, yếm hồng lộ ra, ánh mắt của mọi người ở góc nhỏ đều nhìn thẳng, biết rõ có vấn đề nhưng cũng rất khó dời đi, ngay cả Doãn Thanh mặt cũng nóng lên. Hắn tự nhiên cũng có hiếu kỳ với nữ tính, không đến mức làm ra chuyện phi lễ chớ nhìn, nhưng tình huống bây giờ là hắn phải thời khắc chú ý cử động của đối phương, không thể tùy tiện lơ là quan sát.

“Hừ, giả bộ cái gì nghiêm chỉnh…”

Một nữ tử thấp giọng thì thào một câu, sau đó mềm mại nói.

“Ai, tỷ tỷ, bên trong cũng ướt cả rồi ~ ”

“Vậy thì cởi đi, hi hi hi…”

Cảnh tượng ồn ào vui đùa này dường như trở nên mộng ảo, càng thêm câu người, khiến cho không ít hán tử bên kia miệng đắng lưỡi khô, không kìm được mà nuốt nước miếng.

Mấy nữ tử nhìn nhau, nheo mắt lại, có thể cảm nhận được dương khô cảm giác rõ ràng đã tản đi không ít, cũng không còn làm các nàng khó chịu như thế.

Mà chính Doãn Thanh, không có việc gì nhưng lại không lưu ý đến biến hóa của những người bên cạnh sau lưng.

“Đồi phong bại tục!”

Trưởng bối họ Lục đột nhiên mắng nhỏ một tiếng, cầm đao bổ củi “Keng keng…” gõ mấy cái xuống đất, giấy viết thư dường như cũng theo tiếng quát mắng của lão giả mà lấp lóe hai lần, rất nhiều người lập tức thanh tỉnh không ít.

Câu chửi nhỏ và động tác này của lão Lục đầu hiển nhiên đã chọc giận ba nữ tử kia, các nàng nhao nhao lạnh lùng nhìn về phía hắn, khóe miệng thậm chí còn hơi nhe răng.

Mà Doãn Thanh, khi ba nữ tử tức giận nhe răng, ảo giác tính nhìn thấy như có miệng mũi dài hiển hiện, trong nháy mắt đó thậm chí còn có chút cảm giác quen thuộc.

‘Hồ Ly Tinh!’

Trong lòng Doãn Thanh lập tức lóe lên ý nghĩ này, tóc gáy trên người cũng dựng đứng lên. Vừa rồi thế nào đi nữa kỳ thật cũng không tính là xác nhận, nhưng hiện tại hắn dám khẳng định.

Kết hợp với việc Doãn Thanh trước đó tình cờ thoáng nhìn động tĩnh dưới váy của nữ tử, chỉ sợ nửa thân dưới bị bàn che khuất kia còn có đuôi cáo.

Khi ba nữ tử lặng lẽ nhìn về phía lão giả họ Lục, Doãn Thanh phát hiện giấy viết thư trong tay dường như có nhàn nhạt lưu quang tràn ra, phiêu đãng xung quanh đám người này, sau đó, trong mơ hồ, rất nhiều người liền thấy ba nữ tử đang đứng ngược ánh lửa kia, trong mắt tràn ngập một loại u lục.

“Ai u mẹ ơi!” “Con mắt bốc lên lục quang a!”

“Đúng vậy a!”

“A, các ngươi cũng nhìn thấy? Ta còn tưởng mắt của ta có vấn đề!”

“Không không, ta cũng thấy được!” . . .

Lần này, tất cả mọi người thật sự tỉnh lại, trên thân nổi da gà từng đợt.

Mà mấy nữ tử kia nghe được đám người này nghị luận, lập tức giật mình, không biết mình làm sao lại để lộ sơ hở, nhưng cũng ý thức được hành vi dẫn dụ của mình chỉ sợ hiệu quả quá mức bé nhỏ.

Tam nữ cũng không còn õng ẹo nữa, ngược lại híp mắt lạnh lùng nhìn về phía đám người bên kia, được chú ý nhất tự nhiên là trưởng bối họ Lục và Doãn Thanh, mà kiêng kỵ nhất chính là giấy viết thư trong tay Doãn Thanh.

Chỉ là lâu như vậy trôi qua, tờ giấy ngoại trừ nhìn bất phàm, bề ngoài lại không có tác dụng gì khác, vẻ kiêng dè của ba nữ tử cũng đang yếu bớt, các nàng nhìn nhau nhiều lần.

Trong đó, một nữ tử mở miệng hỏi dò một tiếng.

“Vị công tử kia, xem ngươi làm người thế này chính trực, gia phong cực kỳ nghiêm khắc a? Trưởng bối nhà ngươi có thể thật viết ra chữ đẹp!”

Một người khác lập tức trêu chọc:

“Xem ra công tử cũng còn không hưởng qua chi hoan đâu ~ ”

“Ừm, xem ra gia cảnh ngươi trưởng bối không dạy qua ngươi loại học thức này!”

“Có muốn thử một chút hay không? A ha ha ha ha…”

Tam nữ cười đến mức run rẩy cả người, Doãn Thanh vẫn làm ra vẻ lặng lẽ bất vi sở động, linh vận mịt mờ lưu chuyển trên thân cũng khiến cho lưu quang của giấy viết thư nhìn như không thay đổi, kì thực càng thêm sinh động, thậm chí còn có thể để cho hắn mơ hồ nhìn thấy bóng của nữ tử bên cạnh đống lửa đối diện, ngẫu nhiên tránh qua một vệt đuôi ảnh.

Còn có thể nhìn thấy, dường như có từng đợt vật chất dạng khói không rõ ràng bay trên người nữ tử, đồng thời trở nên càng ngày càng đậm, mà bên ngoài “Ầm ầm” tiếng sấm cũng vang dội hơn không ít.

Trong bất tri bất giác, ban đầu chỉ có Doãn Thanh ngửi được một tia mùi khét, hiện tại những người khác cũng có thể ngửi được, đồng thời nghị luận với nhau xác nhận, tăng thêm màn vừa nhìn thấy, cảm giác dụ hoặc mà ba nữ tử mang đến cho mọi người gần như bằng không.

Mấy nữ tử, từng câu nói khó nghe, kì thực là đang thử dò xét, thậm chí còn xê dịch thân thể, chậm rãi hướng về phía bên kia gần thêm một chút, bộ dáng rõ ràng không thay đổi, nhưng trong giác quan của đám người lại càng ngày càng làm người ta sợ hãi!

“Ầm ầm…” Tiếng sấm vang lên lần nữa.

Một loại cảm giác nguy cơ trong lòng Doãn Thanh càng ngày càng mạnh, hắn ý thức được ba Hồ Ly Tinh này không có ý định từ bỏ.

“Lục đại bá, các ngươi hành cước thương bên ngoài có phải hay không cũng có thổ pháp gì?”

Doãn Thanh không quay đầu lại, thấp giọng hỏi thăm một câu, thư của Kế tiên sinh tuy thần kỳ nhưng dù sao cũng chỉ là một phong lưu thư.

Trưởng giả họ Lục và những người khác hiện tại cũng cảm thấy sợ hãi nhiều hơn một chút, nhưng nghe Doãn Thanh nói, nghĩ đến biện pháp mà nhánh thôn trại hành cước thương của bọn hắn đời đời truyền lại, “Ừ” một tiếng, sau đó hướng về phía tất cả mọi người nói.

“Mọi người chuẩn bị đao.”

Đám hành cước thương nhìn nhau, nắm lấy đao bổ củi.

“Keng… Keng…” “Keng… Keng…”

Mười mấy người bắt đầu lấy sống đao gõ xuống đất, trong mấy hơi thở, âm thanh từ thưa thớt dần trở nên chỉnh tề.

“Keng keng keng… Keng keng keng…”

“Hành thương víu núi hắc u… Cường nhân chặn đường hắc u… Cầm đao nơi tay hắc u…”

“Keng keng… Keng keng keng…”

“Lưng đeo trăm cân hắc u… Hoang sơn dã lĩnh hắc u… Không sợ hổ báo hắc u…”

“Keng keng… Keng keng keng…”

Mười hành cước thương càng hát thanh âm càng vang, khí thế cũng càng ngày càng thịnh, Doãn Thanh phát hiện lưu quang trên giấy viết thư trong tay cũng mạnh hơn không ít, đồng thời, linh quang tinh tế lưu chuyển giữa mười hành cước thương, một luồng hung sát khí theo đó dâng lên từ mười hán tử nhìn như giản dị này.

Loại dương sát khí này càng ngày càng mạnh, khiến cho sắc mặt ba nữ tử cũng thay đổi, các nàng thế mà lui về phía sau mấy bước, rõ ràng đám người đều là phàm nhân, nhưng lại như từng người hung ác, lập tức sẽ cầm đao chém người.

====================

“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quay lại truyện Lạn Kha Kỳ Duyên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1357: Bắc Thần kịch biến

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 10, 2025

Chương 232: Đây cũng không phải là phổ thông tên mù

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 10, 2025

Chương 1356: Kiếm này Vân Du

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 10, 2025