Chương 207: Tình cảnh không ổn hiệp sĩ | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 10/03/2025
Kế Duyên run run trang giấy viết thư, xem xét kỹ lưỡng không thấy có chỗ nào sơ sót mới gấp lại cẩn thận rồi bỏ vào phong thư.
‘Xem chữ như gặp người, Đỗ Hành tay trái viết chữ đã trôi chảy hữu lực như thế, hẳn là giống như tư thế luyện võ, tuy chưa đạt đến hoàn mỹ nhưng vô cùng mạnh mẽ.’
Cất kỹ thư của Đỗ Hành, Kế Duyên lại xem thư của Doãn Thanh và Doãn Triệu Tiên.
Nội dung thư của Doãn Thanh cũng giống như dự liệu, phần lớn chỉ miêu tả tình hình gần đây, cũng nói một chút về việc đọc sách bên bờ sông, học được sách nào, mặt nước có phản ứng gì, nhưng không hề viết bất kỳ từ ngữ nào như “Đại Thanh Ngư” hay “Lão Quy”. Đây cũng là bức thư gần nhất về thời điểm này, được viết vào nửa tháng trước.
Thư của Doãn Triệu Tiên được viết vào cuối thu, khoảng cách từ Uyển Châu đến đây và từ Kim Châu đến đây không chênh lệch quá nhiều. Có điều, thư của Đỗ Hành và thư của ông lại chênh lệch hơn một tháng, bởi vì đường sá lưu thông khác nhau, thêm nữa Doãn Triệu Tiên là Tri phủ, tốc độ truyền tin chênh lệch nhiều như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Trong thư, Doãn phu tử hiếm khi thổ lộ nỗi phiền muộn trong lòng với Kế Duyên, nói rằng dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng quan trường vẫn phức tạp hơn tưởng tượng rất nhiều. Từ trên xuống dưới, thậm chí trong một phủ nha cũng có nhiều chuyện cẩu thả, xúi quẩy. Chuyện hai mặt vẫn còn là thứ yếu, một số người thật sự là giá áo túi cơm, ngoài ăn ra không làm được gì mà còn không muốn nhàn rỗi. Có điều, hai năm nay, công phu dưỡng khí của ông cũng tăng trưởng, ngày càng thuận buồm xuôi gió, bắt đầu chỉnh đốn Lệ Thuận Phủ.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất trong thư của Doãn Triệu Tiên không phải là kể khổ với Kế Duyên, ông không phải người nhàm chán như vậy. Tin tức chính yếu từ đầu thư là Doãn phu nhân đã có hỉ mạch, xác nhận đã lâu, sau đó đặc biệt viết thư báo cho Kế Duyên và Doãn Thanh.
Xem xong thư của bạn tốt, biểu cảm của Kế Duyên có chút kỳ diệu.
“Cái này… Không biết Doãn Thanh xem thư của Doãn phu tử, sẽ có cảm thụ gì…”
Xem xong ba phong thư, Kế Duyên đứng trong viện suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu nhìn cành cây táo trĩu quả, sau đó vươn tay về phía cây táo lớn nói.
“Xin một quả táo mới.”
Thoại âm vừa dứt, trên cành cây liền có một quả Hỏa Táo rơi xuống, vừa vặn rơi vào lòng bàn tay Kế Duyên.
Cũng giống như hiệu quả đá hóa thành tro trước kia, Hỏa Táo này cầm trong lòng bàn tay cũng lạnh lẽo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một luồng linh khí hỏa lực sung mãn bên trong. Đương nhiên, hỏa lực này tương đối nhu hòa.
Lấy Hỏa Táo, Kế Duyên nhanh chóng trở về phòng, tìm hai cái khóa, đóng kỹ cửa phòng khóa lại, sau đó ra sân nhỏ khóa lại cửa viện. Mặc dù có người tới tìm, tỷ lệ mở khóa không lớn, nhưng như vậy ít nhất cũng cho người ta biết hắn đi vắng, không cần phải chờ đợi.
Làm xong những việc này, Kế Duyên đứng ngoài cửa viện, lấy từ trong ngực ra một cái cẩm nang, khẽ điểm ngón tay coi như để lại lời nhắn, sau đó tiện tay ném về phía nội viện Cư An Tiểu Các. “Sưu” một tiếng, túi gấm xẹt qua một đường cong, trực tiếp treo trên đầu cửa chính của căn nhà.
Cẩm nang rơi trên cửa vẫn nghiêng trái nghiêng phải, trong quá trình này, từ trong lỗ hổng của cẩm nang lặng lẽ ló ra một mẩu giấy nhỏ màu trắng, nhìn ra bên ngoài rồi lại lập tức rụt trở về.
Kế Duyên ở bên ngoài nhìn quanh một chút, không do dự nữa, thi triển Chướng Nhãn Pháp, sau đó khinh công thả người nhảy lên, cuốn lên một trận thanh phong giữa không trung, bay lên cao, rồi ngự vân rời khỏi Ninh An Huyện.
…
Kim Châu nằm ở phía tây bắc Kê Châu, cũng nằm ở phía bắc Kinh Kỳ Phủ. Tính theo khoảng cách đường thẳng, đường đi gần hơn so với từ Kê Châu đến Kinh Kỳ Phủ. Thế nhưng, nếu người bình thường muốn đi từ Kê Châu đến Kim Châu, chắc chắn sẽ tốn thời gian hơn so với đi Kinh Kỳ Phủ, bởi vì giao thông quá kém, đường xá gập ghềnh, hơn nữa không có nhiều đường thủy có thể sử dụng được.
Kế Duyên dùng phi hành, tuy bớt được một chút hạn chế của mặt đất, nhưng không phải là thuận buồm xuôi gió hoàn toàn. Sau khi bay ba bốn canh giờ, cương phong ở chân trời dường như không ổn định, có xu thế cuốn xuống, khiến Kế Duyên khi phi hành không thể không cẩn thận. Nếu không phải vì truy cầu tốc độ, có nhiều chỗ thậm chí còn không bằng Kế Duyên dùng chân chạy mà thông thuận hơn.
Ước chừng sau khi mặt trời lặn được hơn một canh giờ, Kế Duyên mới đặt chân lên đất Kim Châu trong sắc trời lờ mờ, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ không khí lạnh hơn Kê Châu rất nhiều.
Nơi này là một châu thuộc bắc cảnh Đại Trinh, luận về độ phồn vinh, có thể coi là một trong những nơi kém nhất trong phạm vi lãnh thổ Đại Trinh. Chủ yếu là do dân cư thưa thớt, thiên tai cũng không coi là nhiều, nhưng mùa đông và đầu xuân thật sự gian nan, thời gian trồng trọt cũng ít đi rất nhiều.
Kế Duyên hạ xuống ở một trấn nhỏ mà hắn không biết tên, hắn không hỏi đường, cũng không bói quẻ, mà chỉ dựa vào cảm ứng khí cơ giữa mình và quân cờ để tìm đến đây.
Đứng bên ngoài trấn, mở to Pháp Nhãn nhìn tình hình trong trấn. Tuy nhìn có vẻ thô sơ, nhưng ít nhất bên ngoài không có yêu tà chi khí. Chỉ có điều, nhân hỏa chi khí dường như không quá nồng đậm, luôn có cảm giác củi đốt lửa không vượng, chỉ riêng điểm này đã khiến Kế Duyên phải lưu tâm hơn.
Đây không phải là do ít người, trên thực tế, cho dù chỉ có một người, nhân hỏa khí cũng có vượng và không vượng.
Huyện Đình Thủy chỉ có một khách sạn quy mô không lớn, mặc dù gọi là huyện, nhưng trong mắt Kế Duyên không khác gì một trấn lớn hơn một chút.
Tại khách sạn tên là Nghênh Khách Lâu này, mấy gian phòng trên đã nửa tháng không có khách thuê mới, đó chính là Đỗ Hành và một số hiệp sĩ bằng hữu của hắn.
Điều kỳ lạ là ba gian phòng trên sát bên nhau, gian giữa bị đả thông vách gỗ hai bên, ba gian phòng đặt chín cái giường, đồng thời tận lực kê sát vào nhau. Mấy cái lò sưởi trong phòng không ngừng đốt than, nướng bên trong ấm áp.
Ở giữa tam liên phòng, Đỗ Hành ngồi ở trung tâm, một thanh trường đao không tra vào vỏ cứ như vậy được tay phải nắm, dựng đứng trên mặt đất. Đôi mắt tuy nhắm, nhưng nhìn bộ dạng này của hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể đột nhiên ra tay.
Bên cạnh còn có ba tên võ giả giang hồ, có người ngồi trước bàn trà, có người ngồi xếp bằng trên mặt đất luyện nội công. Mà trên những chiếc giường kê sát nhau, đều có người đang ngủ, trong đó có ba người khỏe mạnh, bốn người còn lại sắc mặt tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại dù đang ngủ, thân thể co rúm lại như thể rất lạnh.
“Cốc cốc cốc…”
“Ai?”
Tiếng đập cửa vang lên, Đỗ Hành đột nhiên mở to mắt, một tên võ giả bên cạnh bàn càng hướng về phía ngoài cửa quát khẽ hỏi dò.
“Khách quan, nước nóng nấu xong rồi, có muốn mang vào không?”
Là giọng của tiểu nhị, Đỗ Hành liếc mắt ra hiệu cho một võ nhân, người kia gật đầu đứng lên, mở cửa cẩn thận nhìn tiểu nhị rồi mới trả lời.
“Mang vào đi, đúng rồi, có tin tức gì không?”
Tiểu nhị ngáp một cái, nhìn vào bên trong rồi mới trả lời.
“Giữa mùa đông, có thể có tin tức gì, vào đông tuyết lớn phong tỏa đường, người đi lại cũng không nhiều.”
“Ừm, ngươi đi đi.”
“Vâng!”
Nhìn tiểu nhị rời đi, võ giả kia mới đóng cửa lại.
“Đỗ đại hiệp, chúng ta tới huyện này lâu như vậy đều gió êm sóng lặng, xem ra lần này đã thoát rồi.”
Đỗ Hành nhìn đồng bạn bên cạnh, cau mày lắc đầu.
“Chưa hẳn, không thể lơ là cảnh giác, đối thủ lần này của chúng ta không phải giang hồ bại hoại, sơ sẩy một chút là vạn kiếp bất phục!”
“Ừm!” “Đúng!”
Những người khác phụ họa, trong mắt cũng có vẻ lo lắng.
“Thật là bị mùa đông này làm trễ nải, nếu không chúng ta đã sớm đi phủ thành rồi.”
“Không có cách nào, Kim Châu hoang vắng, đường sá càng ác liệt, những huyện nhỏ này, thậm chí còn không bằng trấn lớn ở các châu khác, đến một miếu Thành Hoàng cũng không có!”
Giống như để hòa hoãn bầu không khí, trong lúc nói chuyện có người nói đùa.
“Gặp qua chuyện này, sau này trở lại giang hồ cũng có chuyện để nói, Đỗ đại hiệp, nhớ rõ Đỗ gia từng có cao thủ say rượu chém quỷ, chúng ta cũng không kém bao nhiêu chứ?”
Sự tích Đỗ Dục Thiên say rượu chém quỷ trên giang hồ không được coi là bí văn, đương nhiên tin hay không là tùy người, bao gồm cả Đỗ Hành trước kia. Bất quá, bây giờ những người ở đây có lẽ càng muốn tin tưởng.
Đỗ Hành không nói chuyện, một người khác lại tự giễu nói một câu.
“Bất quá chúng ta hình như không thể giết được những quỷ vật kia!”
Nói đến đây, hán tử vừa rồi nói chuyện không biết là nghĩ mà sợ hay là tức giận.
“Mẹ nó, rõ ràng đã chặt đầu yêu phụ kia, thế mà còn không chết, lại tìm tới cửa. Những hài đồng đáng sợ kia cơ hồ đều không sao, cũng chỉ có Đỗ đại hiệp điên cuồng thúc giục đao khí chém một đứa, đốt cháy nó. Chuyện này nói ra cũng không ai tin!”
“Ghê tởm nhất là độc này, Lý Thông Châu võ công cao cường như vậy, thế mà cũng không bức trừ được độc tố, dùng hết dược thạch ngược lại càng thêm thoi thóp. Nếu không có hắn và Đỗ đại hiệp cùng trấn giữ, chúng ta làm sao lại bị… Ai!”
Đỗ Hành vẫn ngồi đó, dựng đao, nghe người khác nói, bản thân không mở miệng.
“Đỗ huynh, ngươi nói chúng ta có thể trốn được không?”
Một người bên cạnh mang chút quầng thâm mắt, giống như Đỗ Hành, có chút mệt mỏi khó nén. Hắn vừa nói, gian phòng lại im lặng.
Đỗ Hành nhìn hắn, lại nhìn quanh.
“Nhất định có thể, chúng ta viết nhiều thư như vậy, nhất định sẽ có viện thủ tới!”
“Có thể Kim Châu tình huống này… Bắt đầu mùa đông phía sau những thư kia chưa chắc đã đưa ra ngoài, bắt đầu mùa đông phía trước thì…”
Võ nhân này không nói tiếp, mọi người đều biết bắt đầu mùa đông phía trước bọn họ còn chưa ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc, vẫn luôn chữa thương cho đồng bạn. Cho đến khi bắt đầu mùa đông, tình huống đột nhiên trở nên quỷ dị, những thương binh vốn nên ổn định lại chuyển biến xấu.
“Sẽ không!”
Đỗ Hành trầm giọng quát một tiếng, chấn chỉnh tinh thần của những người khác.
“Ta từng nhận được tin tức của Ngụy gia, nói một vị cao nhân sư trưởng của ta đã du ngoạn trở về nhà, đề nghị ta đến bái phỏng. Lúc đó ta ở nơi khác không thể trở về, nhưng trước khi bắt đầu mùa đông ta đã viết thư cho hắn, chỉ cần sư trưởng của ta có thể nhận được thư…”
“Rắc rắc rắc… Rắc rắc rắc rắc rắc rắc…”
Một loại âm thanh nhỏ bé vang lên, tiếng nói của Đỗ Hành ngừng lại, võ nhân trong phòng đều vô thức nhìn lên trên đỉnh đầu.
Một người trong đó nổi da gà, chỉ chỉ phía trên, thấp giọng nói.
“Mái… Mái nhà…”
—–
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt