Chương 206: Chân Hỏa hiện ra, tin xa đến | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 10/03/2025
Bất kể thế nào, Kế Duyên vẫn phải ưu tiên hoàn thiện pháp quyết trước. Nếu đã quyết định thông qua Kim Kiều để tiếp dẫn Tam Muội Chân Hỏa ra ngoài, vậy ắt phải suy tính kỹ càng hậu quả của việc này.
Muốn vận dụng Tam Muội Chân Hỏa, chỉ dựa vào nghịch chuyển Thiên Địa Hóa Sinh khẳng định là chưa đủ, hoặc nói cần phải kết hợp với tinh xảo ngự hỏa chi thuật, hình thành một loại ngự hỏa chi pháp đặc thù.
Nếu sau cùng có thể thành công, Kế Duyên còn muốn kết hợp với tình huống của bản thân, nghịch thôi diễn ra diệu pháp dị thuật chân chính của Tam Muội Chân Hỏa.
Những thứ khác đều có thể giải quyết, quan trọng nhất là làm thế nào để tạo ra Tam Muội Chân Hỏa thì phải tốn nhiều thời gian nghiên cứu. Đồng thời, cuối cùng có thể còn cần chính Kế Duyên một câu sắc lệnh, thứ không thể lách qua chính là bảo hộ an toàn cho bản thân.
Kế Duyên ngồi trong tiểu viện suốt năm ngày ròng, ngoại trừ hoàn thiện Ngự Pháp, còn mô phỏng rất nhiều lần lộ tuyến vận hành khả dĩ của Chân Hỏa.
Đầu tiên, Tam Muội Chân Hỏa từ ý cảnh đan lô thông qua Kim Kiều đến đan thất, sau đó khẳng định lại theo khí hải mà ra. Tuyến đường cứng rắn nhất mà cũng tốt nhất là ngược lên trái tim, qua Thiên Trung, dọc theo Tuyền Cơ và Thiên Đột đến Thừa Tương, sau đó chân chính hiện ra ở Khẩu Khiếu, cũng chính là xuất hiện tại trong miệng đang khép kín.
Tuyến đường ngược lên này được Kế Duyên xem là cực kỳ ổn thỏa, cũng có khả năng lớn nhất sẽ không có tiếp xúc thực chất với bên ngoài thân thể.
Bởi vì tu hành khiếu huyệt tuy phần lớn có cùng tên và vị trí với kinh lạc huyệt vị trên toàn thân thể, nhưng tu tiên khiếu huyệt còn ẩn vào bên trong. Với thân thể tự nhiên là có liên hệ chặt chẽ, nhưng nó lại như một vật xen giữa hư và thực, ở một mức độ nào đó, có thể vô cùng lớn mà cũng có thể vô cùng bé.
Mặc dù cũng sợ bị Chân Hỏa đốt cháy, nhưng nếu Kế Duyên có ý ước thúc, có thể từ phương diện chân ý mà tưởng tượng các khiếu huyệt thành một không gian bao la, tăng thêm Chân Hỏa chỉ dẫn một luồng, giảm bớt khả năng “chạm tường”.
Mà nguy hiểm lớn nhất là tại khoảnh khắc Tam Muội Chân Hỏa chân chính hiển lộ, cũng chính là lúc từ Thừa Tương vào Khẩu Khiếu. Ý tưởng của Kế Duyên là phong hỏa Ngự Pháp cùng hiện, lấy ngự hỏa chi pháp ước thúc Chân Hỏa, phụ trợ thêm ngự Phong Chi pháp để thổi Chân Hỏa ra ngoài.
Tóm lại là tận hết khả năng để quá trình diễn ra ngắn gọn và hiệu suất, giảm thiểu khả năng “va chạm”.
Còn như bắn ra từ ngón tay các loại, tốt nhất là đừng nghĩ tới. Lộ trình xa đã đành, khoảnh khắc thoát ly đầu ngón tay khiếu huyệt khẳng định sẽ trải qua bên ngoài thân.
Mà trong miệng thì khác, ngậm miệng chứa thì trong miệng là Khẩu Khiếu, mở miệng thổi thì Chân Hỏa ra, không cần phải chạm vào bên ngoài thân thể.
Kỳ thực, nếu truy cứu kỹ càng, còn có một con đường luôn luôn có thể đi, dường như còn ngắn hơn một chút, đó chính là đi xuống…
Nhưng Kế Duyên dù thế nào cũng không phải kẻ không quan tâm thể diện, tối thiểu vẫn có chút truy cầu, con đường kia, tuyệt đối không đi!
Năm ngày sau, Kế Duyên tự thấy đã chuẩn bị thỏa đáng. Để cầu ổn thỏa, Kế Duyên rốt cục cũng ra khỏi Miếu Ngoại Lâu, chọn một bàn thức ăn ngon, ăn uống no nê, sau đó trực tiếp trở về phòng, nằm xuống luyện pháp nghỉ ngơi, chuẩn bị bồi bổ tâm thần đã hao phí trong suốt thời gian qua.
Đối với Tam Muội Chân Hỏa, thật sự không cần quá nhiều pháp lực, thậm chí không cần dùng lực cũng được, chỉ cần có thể thi triển tinh tế ngự hỏa và ngự phong là đủ. Thứ tiêu hao cực kỳ lớn lại là tâm thần, phương diện này hắn vẫn có vốn liếng hùng hậu.
Lại qua ba ngày, khi Kế Duyên mở cửa phòng ra, bên ngoài đã phủ một lớp tuyết mỏng. Nhiệt độ không khí dường như trong mấy ngày ngắn ngủi này đã hạ xuống đến mức tuyết không tan.
Kế Duyên nhìn mặt đất phía trước phòng, trên mặt tuyết còn có một số dấu chân nhỏ, hiển nhiên là Hồ Vân lưu lại. Trước đó khi hắn nghỉ ngơi, tâm thần đắm chìm, không cảm thấy nguy cơ sẽ không tỉnh lại, cho nên hiếm khi không nghe thấy tiếng bước chân của Hồ Vân.
Trong ba ngày qua, Kế Duyên ở trong mộng cũng đã hiểu thấu đáo hơn một chút. Với linh giác của hắn hiện tại, Chân Hỏa một khi ra khỏi đan thất, càng đến gần Khẩu Khiếu, nếu có nguy hiểm, cảm giác nguy cơ sẽ càng ngày càng mạnh. Ngược lại thì nằm trong phạm vi khống chế được, cũng coi như một loại phương thức nắm giữ.
Đạt được minh ngộ này, Kế Duyên cũng không do dự nữa. Vốn là hơn nửa ý vận chi pháp, cũng không cần làm nóng người, trực tiếp đứng ở trong nội viện, thần hội tụ, tự ngộ pháp quyết để ý cảnh vận chuyển. Đồng thời, thân hình Kế Duyên cũng hiển hiện cuồn cuộn trong ý cảnh sơn hà.
Sơn phong và đan lô to lớn còn không kịp nổi thân cao trong ý cảnh của Kế Duyên. Đưa tay vuốt nhẹ bên cạnh đan lô, một loại lực hút mơ hồ quấn quanh đan lô, mở miệng lấy sắc lệnh phụ trợ.
“Dẫn Chân Hỏa hiện thân.”
Sắc lệnh vang vọng trong ý cảnh.
Bàn tay khổng lồ dẫn ra phía ngoài, liền có một luồng lửa màu xám, bên trong ánh vàng, bên ngoài chỉ có ánh sáng, bị dẫn tới bên cạnh mấy lỗ thủng của đan lô. Vào thời khắc này, Kế Duyên vẫn cảm thấy không nên dẫn quá nhiều, liền ý niệm khẽ động, tâm thần cắt giảm một tia, thế là luồng hỏa quang kia từ ngọn lửa sáng loáng biến thành một luồng sương mù màu đỏ xám.
‘Lần này không sai biệt lắm!’
Trong ý cảnh, Kế Duyên với thân hình cuồn cuộn vung tay áo hất lên, giữa thiên địa hiển hiện một cây cầu nối ánh vàng rực rỡ. Luồng Chân Hỏa khí đỏ xám như khói lập tức được đưa ra khỏi ý cảnh sơn hà, xuất hiện trong đan thất của Kế Duyên.
Giờ khắc này, Kế Duyên chỉ cảm thấy thân thể ấm áp, trên mặt không hiện, nhưng trong lòng lại tràn ngập vui mừng, biết Đạo Chân Hỏa thật sự đã được tiếp dẫn ra ngoài.
Vào Thiên Trung, lên Tuyền Cơ, qua Thiên Đột, đến Thừa Tương…
Chân Hỏa theo tâm thần dẫn lưu của Kế Duyên mà lên, trong nháy mắt đã gần sát Khẩu Khiếu. Một cảm giác nóng rực cũng càng ngày càng mãnh liệt, may mà Kế Duyên còn không có cảm giác được thống khổ gì. Đồng dạng, cảm giác nguy cơ cũng không có nhiều, hoặc là nói cơ hồ không có.
Điều này khiến Kế Duyên trong lòng đại định, lập tức trực tiếp dẫn Chân Hỏa vào Khẩu Khiếu.
Giờ khắc này, Kế Duyên chỉ cảm thấy trong miệng ngậm một khối than, bỏng miệng nhưng lại nằm trong phạm vi chịu đựng, có thể cũng không cần thiết phải ngậm mãi.
Chìa tay ra, một hòn đá to bằng nắm tay bên cạnh cây táo lơ lửng bay lên. Cùng thời khắc đó, Kế Duyên há miệng thổi ra ngoài.
“Hô…”
Một trận gió tinh vi mang theo một luồng “khói” đỏ xám theo trong miệng Kế Duyên thổi ra, thoáng qua liền đụng vào viên đá kia.
Chân Hỏa khí theo Kế Duyên khống chế, quấn chặt lấy viên đá. Chỉ thấy viên đá với tốc độ mắt thường có thể thấy được biến thành màu đỏ, sau đó lại không như Kế Duyên tưởng tượng hóa thành nham tương, mà là trực tiếp trở nên u ám.
Mà Chân Hỏa khí cũng giống như đã mất đi mục tiêu, tan biến vào hư vô.
Kế Duyên chau mày nhìn viên đá đang lơ lửng giữa không trung, sau đó buông lỏng khống chế. Giờ khắc này, hòn đá rốt cuộc không duy trì được hình dạng, hóa thành tro bụi rơi xuống mặt đất.
Vô ý thức đưa tay tiếp lấy một phần tro bụi, cảm giác vào tay lạnh như băng, nhưng dùng Pháp Nhãn nhìn kỹ lại có thể mơ hồ cảm nhận được một luồng hung mãnh hỏa diễm lưu lại vết tích.
Kế Duyên nhìn cây táo lớn bên cạnh, lại nhìn Thanh Đằng Kiếm sau lưng, dường như tự lẩm bẩm, lại hình như cũng đang hỏi chúng.
“Phải nói không hổ là Tam Muội Chân Hỏa a…”
Bất quá, Kế Duyên dường như quên mất kỳ thật miễn cưỡng vẫn có thể tính là có người thứ tư ở đây. Trốn ở trong ngực Kế Duyên một góc, con hạc giấy nào đó vẫn ở trạng thái xếp chồng, lặng lẽ chui sâu vào trong y phục.
“Cốc cốc cốc… Cốc cốc cốc…”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
“Kế tiên sinh có ở nhà không? Kế tiên sinh?”
“Cốc cốc cốc…”
“Tới rồi, tới rồi.”
Kế Duyên vừa trả lời vừa bước nhanh về phía cửa viện. Mở cửa ra xem xét, bên ngoài đứng một sai dịch trẻ tuổi, bộ mặt nhìn còn có chút non nớt, ở cửa ra vào co người lại, xoa xoa tay.
Thấy Kế Duyên mở cửa, đối phương hiển nhiên rất cao hứng, vội vàng chắp tay ân cần thăm hỏi, sau đó lấy ra mấy phong thư trong ngực.
“Kế tiên sinh, ngài rốt cục đã về. Hai ngày trước ta cũng có tới, nhưng lúc đó trong nhà không có người. Đây, đây là thư của ngài, thời gian có thể dài có thể ngắn, nhưng đều là hai ngày trước mới đến bưu dịch, ta mang đến cho ngài đây!”
Kế Duyên đáp lễ, sau đó nhận lấy thư, nhìn đối phương rất lạnh, cũng ân cần nói một câu.
“A a a, đa tạ đa tạ, bên ngoài lạnh, không bằng vào nhà uống chén nước nóng a?”
Kế Duyên đương nhiên không đun nước, nhưng đối với hắn, muốn làm một bình trà nóng lại cực kỳ đơn giản.
Sai dịch xoa xoa tay, dậm chân, nhìn vào bên trong Cư An Tiểu Các. Cửa phòng bên kia mở ra, bên trong nhìn âm u. Cây táo trong nội viện mặc dù phủ đầy tuyết, nhưng vẫn xanh biếc.
“Ách… Ta còn có công vụ phải bận, sẽ không quấy rầy nữa…”
“Được rồi, tiểu Soa gia xin cứ tự nhiên.”
“Tốt, cáo từ!”
Kế Duyên lần thứ hai cùng đối phương vấn lễ, sau đó đưa mắt nhìn sai dịch đi xa, cuối cùng tiêu thất ở đầu hẻm.
Cũng không biết đối phương là bởi vì thật sự có việc, hay là Cư An Tiểu Các có ma dư uy vẫn còn, dù đã qua lâu như vậy, có thể không vào vẫn là không vào.
Nhìn thư tín trong tay, theo dấu niêm phong, không nhìn ra được là bao lâu trước kia viết. Một phong là của Doãn Thanh, một phong là của Doãn phu tử, còn có một phong lại là đến từ Đao Khách Đỗ Hành.
Kế Duyên đóng cửa viện lại, cúi đầu nhìn thư tín, đi trở vào trong nội viện, ngồi xuống trước bàn đá. Trước tiên, hắn hủy niêm phong thư của Doãn gia phu tử, xem qua loa một chút, cảm thấy không phải việc gấp, liền lại mở thư của Đỗ Hành ra, xem xét tỉ mỉ.
Kính thỉnh Kế tiên sinh khải duyệt:
Hoành du ở Kim Châu Thu Thủy bên bờ, nghe hương nhân nói một tà phụ, hỉ khoét lòng người mà ăn chi… Hai huyện chi địa lòng người bàng hoàng, quan phủ sai dịch vồ chi không cửa. Hoành tự tin võ công, liền cùng người bạn ngày đêm tuần tra, rút dao mà đợi…
… Cái này yêu phụ âm tà, không loại người tầm thường, hoành cùng chư hữu lực chiến một đêm, tử thương mười ba người, chém quỷ đồng bảy tên, đem yêu phụ gọt đầu, nó huyết đen đặc lại tanh hôi vô cùng… Phía sau người bạn lại có ba người độc phát bất trị…
Hoành coi là việc này kỳ quặc phi thường, đã không phải phàm tục chi họa, liền truyền thư Vu tiên sinh.
Đỗ Hành kính bẩm sách tại giáp thân năm thu đến yên lặng như tờ thời điểm.
…
Thư tín viết ngoằn ngoèo trên hai trang giấy, chữ viết mặc dù không coi là quá đẹp, nhưng nét bút lại mạnh mẽ hữu lực.
Kế Duyên càng đọc thư, lông mày càng nhíu chặt. Chuyện như vậy, thần chỉ ở bên kia không quản sao? Hoặc là nói, cũng có thể chỉ là người giang hồ luyện tà công nào đó làm ác?
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt