Chương 198: Nguyên lai là ngươi! | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 09/03/2025
Huệ Nguyên thư viện nằm ở góc đông nam của Xuân Huệ Phủ, vị trí thanh tịnh, diện tích rộng lớn, kiến trúc lầu các cao thấp đan xen tinh xảo. Trong thư viện, mai, lan, trúc, cúc đều được trồng mới khắp nơi.
Trong số các phu tử giảng dạy, không thiếu những lão thư sinh từng đạt thành tích cao trong các kỳ thi Châu Giải, thậm chí còn có hai vị quan viên cáo lão về quê nhưng không chịu ngồi yên.
Nói theo cách của Kế Duyên kiếp trước, thì đây là nơi có môi trường học tập ưu mỹ, đội ngũ giáo viên hùng hậu, không hổ là đại thư viện bậc nhất Kê Châu.
Tuy rằng có không ít vọng tộc tử đệ theo học tại Huệ Nguyên thư viện, nhưng con của Doãn thị tự nhiên là đặc biệt. Thư viện đã sớm mong chờ Doãn Thanh, lần trước nhận được thư của Doãn thị, biết Doãn Thanh sẽ đến trong vài ngày tới, nên người gác cổng của thư viện gần đây cũng đặc biệt lưu tâm việc này.
Huệ Nguyên thư viện thi hành chế độ học trò nội trú, ngay cả học sinh có nhà ở Xuân Huệ phủ thành cũng không được phép về nhà ở. Trừ ngày nghỉ, vào thư viện từ lúc mặt trời mọc đều cần có sự phê chuẩn của phu tử, có chút giống trường học ký túc xá thời Kế Duyên kiếp trước.
Điểm khác biệt cũng rất rõ ràng, việc học ở thư viện chủ yếu là tự học, học trò cùng nghe giảng bài sau đó tự mình nghiên cứu. Tuy thường cách một khoảng thời gian sẽ có khảo thí về học vấn, văn chương, nhưng không có nhiều bài tập, hơn nữa các phu tử phần lớn cùng ăn cùng ở với học trò. Không chỉ dạy học vấn, mà còn dạy cách đối nhân xử thế, quan hệ thầy trò giữa học sinh thân mật hơn nhiều so với thời Kế Duyên kiếp trước.
Người gác cổng tại Huệ Nguyên thư viện tự nhiên cũng có nhãn lực, gần đây không phải ngày nghỉ, có người dáng vẻ thư sinh tới, rất có thể là Doãn Thanh.
Cho nên khi thấy Kế Duyên và Doãn Thanh đi tới, mơ hồ cảm thấy có thể là con của quan trạng nguyên đến. Nhất là khi nhìn từ xa, Doãn Thanh diện mục thanh tú, đoan chính, tư văn, thẳng tắp, còn Kế Duyên tuy không giống thư sinh chính thống nhưng khí độ phi phàm.
Quả nhiên, khi Doãn Thanh và Kế Duyên đến gần, Doãn Thanh vác rương sách đi đến chỗ người gác cổng, thở dài rồi mở miệng.
“Tại hạ là Doãn Thanh, đến từ Đức Thắng Phủ, Ninh An Huyện, chuyên tới Huệ Nguyên thư viện cầu học!”
“Có thư tín không?”
Người gác cổng hỏi, Doãn Thanh liền đặt rương sách xuống, lấy ra hai phong thư, một phong là của cha mình, Doãn Triệu Tiên viết, một phong là của lão phu tử hiện tại của huyện học Ninh An Huyện.
“Đây là thư của cha ta và Chu phu tử, mời xem qua.”
Doãn Thanh đưa thư, một trong số những người gác cổng vội vàng hai tay tiếp nhận, nói một câu “Xin chờ một chút”, rồi vội vàng chạy về phía nội viện.
Kế Duyên đứng ở phía ngoài, dùng Pháp Nhãn quan sát tỉ mỉ Huệ Nguyên thư viện, nơi nghe nói đã lập viện bốn mươi năm, đào tạo ra ba vị Thám Hoa, một vị Bảng Nhãn, quả nhiên là nơi văn khí tung bay.
Chỉ chốc lát sau, có mấy vị phu tử tuổi tác khác nhau vội vàng cùng người gác cổng đi tới. Vừa đến cửa, Doãn Thanh liền cung kính hướng các vị phu tử hành lễ đệ tử.
“Các vị phu tử tốt!”
“Tốt tốt tốt, Doãn Công chi tử quả nhiên cũng tuấn tú lịch sự, khí độ phi phàm!”
“Không tệ, Doãn công tử có thể đến Huệ Nguyên thư viện đọc sách, xem ra thư viện tương lai là phải có thêm một Trạng Nguyên rồi, ha ha ha. . .”
Doãn Thanh liên tục nói “Không dám”.
Trong lúc hàn huyên, có lão phu tử hướng về phía Kế Duyên đứng ngoài chắp tay.
“Không biết vị tiên sinh này là người nào của Doãn công tử?”
Lão phu tử này cũng là người từng trải, Kế Duyên cài Mặc Ngọc Trâm búi tóc nhưng không phải tất cả tóc đều buộc lên, tóc phía sau, hai bên và tóc mai đều có vẻ tản mạn, nhưng tổng thể lại rất tự nhiên. Tuyệt không phải cách ăn mặc của thư sinh chính thống, mà có chút giống một phần giang hồ khách, thoải mái không bị trói buộc.
Kế Duyên cũng chắp tay đáp lễ.
“Tại hạ họ Kế, tên Duyên, là hàng xóm của Doãn gia, cũng là bạn của Doãn phu tử. Doãn Thanh lần đầu đi xa nhà, ta cùng đi với hắn đến đây.”
“A, nguyên lai là Kế tiên sinh, thất kính thất kính!”
Doãn Triệu Tiên trước kia từng là phu tử dạy học ở huyện học, chuyện này không phải bí mật ở cả nước. Có điều bây giờ ở Kê Châu, thậm chí một bộ phận người đọc sách ở Đại Trinh, đều quen gọi Doãn Triệu Tiên là “Doãn chữ khúc” hoặc “Doãn Công”, còn xưng hô “Doãn phu tử”, chỉ có thể nói là quen thuộc lâu ngày khó sửa đổi.
“Kế tiên sinh, còn có Doãn công tử, mời vào!”
Dưới sự mời mọc của phu tử, Kế Duyên và Doãn Thanh cùng nhau tiến vào thư viện.
Mang gia thuộc tham quan thư viện cũng là truyền thống của Huệ Nguyên thư viện, các vị phu tử đều có việc, nên cuối cùng chỉ có một vị Trần lão phu tử dẫn bọn họ tham quan.
Trong lúc đó, cũng có một vài học trò trong thư viện đến xem Doãn Thanh, muốn gặp mặt con của Doãn chữ khúc trong truyền thuyết rốt cuộc có tướng mạo ra sao. Cũng may Doãn Thanh có bề ngoài không làm cha mình mất mặt, tuy không phải ai cũng “trông mặt mà bắt hình dong”, nhưng một bề ngoài tốt chắc chắn là một lợi thế lớn.
Cuối cùng đến học xá của Doãn Thanh, làm thủ tục nhập học cho Doãn Thanh, Kế Duyên cũng tạm biệt Doãn Thanh. Bất quá, Kế Duyên hứa với Doãn Thanh là hai ngày sau, vào ngày nghỉ của Huệ Nguyên thư viện, mới có thể trở về Ninh An Huyện.
Còn Hồ Vân, dĩ nhiên là ở cùng khách sạn với Kế Duyên.
Đêm đó, tại một khách sạn trong phủ thành, Kế Duyên nằm ngửa trên giường, nhắm hai mắt, hô hấp đều đều, thoạt nhìn như đã ngủ say.
Hồ Vân nằm dưới đất, tai khẽ động, lặng lẽ mở mắt, đứng thẳng người lên, ghé vào bên giường Kế Duyên, nhón chân lên, ngó Kế Duyên. Thấy Kế tiên sinh ngủ rất ngon, Hồ Vân liền rón rén đi về phía cửa sổ.
Hồ Vân duỗi một móng vuốt hồ ly ra, nắm lấy then gỗ, sau đó cẩn thận mở cửa sổ.
“Kẹt kẹt. . .”
Trục gỗ cũ kỹ chuyển động, phát ra tiếng vang nhỏ, Hồ Ly nghe mà toát mồ hôi, chậm rãi quay đầu nhìn, mới thở phào nhẹ nhõm. Hồ Vân rất sợ quay đầu lại thì thấy Kế tiên sinh đứng ngay sau lưng.
Thấy Kế tiên sinh vẫn còn ngủ say, Hồ Vân vội vàng đem then gỗ cài vào cửa sổ, sau đó nhảy một cái, nhẹ nhàng từ lầu hai rơi xuống mặt đất ở hậu viện khách sạn. Toàn bộ quá trình không một tiếng động, xòe cái đuôi to ra, đơn giản là có diệu dụng giống đuôi sóc.
‘Hắc hắc!’
Trong lòng mừng thầm, Hồ Vân nhanh chóng chạy về phía ngoài thành.
Bên giường Kế Duyên, Thanh Đằng Kiếm dựa vào cán, chậm rãi lơ lửng, nhưng Kế Duyên nằm trên giường, mắt không mở ra, chỉ khẽ nói.
“Ta sớm có an bài, theo hắn đi thôi!”
Nghe chủ nhân lên tiếng, Thanh Đằng Kiếm liền hạ xuống, yên tĩnh dựa vào bên giường.
Đại khái qua hai hơi thở, Kế Duyên đột nhiên ngồi dậy.
“Thú vị như vậy, không có lý do gì ta không đi xem, vẫn là phải đi!”
Kết quả là Kế Duyên khoác áo ngoài, xỏ giày, mang theo Thanh Đằng Kiếm, cũng từ cửa sổ nhảy ra ngoài. . .
Trước đó, khi ngồi thuyền tới Xuân Huệ Phủ, hai ngày trong đêm, Kế Duyên và Doãn Thanh đã sớm cùng Đại Thanh Ngư xác định vị trí gặp gỡ ở bờ sông, thuận tiện cho Doãn Thanh sau này vào ngày nghỉ, có thể tìm được Đại Thanh Ngư.
Mà Hồ Vân, bí mật cũng đã hẹn Đại Thanh Ngư buổi tối gặp mặt ở đó, hắn cảm thấy lúc trở về, Kế tiên sinh rất có thể sẽ mang hắn đằng vân giá vũ về Ninh An Huyện, nên phải tranh thủ lúc này, cùng bạn mới tụ họp tâm sự.
Đi gặp Đại Thanh Ngư, sự hưng phấn hòa tan cảm giác căng thẳng khi đến nơi xa lạ, Hồ Vân chạy một mạch đến bên tường thành, như thạch sùng leo lên đỉnh tường thành, rồi theo vách tường chạy xuống, sau đó dọc theo đoạn sông Nam Giang, vừa chạy vừa tìm.
Ước chừng không đến một khắc đồng hồ, Hồ Vân cuối cùng cũng tìm được địa điểm đã hẹn, mấy cây dương liễu đặc biệt cường tráng, mọc ngang ra mặt nước, cũng chính là nơi người nhà họ Ngụy gặp lão Quy lúc trước.
Hồ Vân vừa thấy mấy cây dương liễu lớn mọc ngang sông, trong lòng vui mừng, nhanh chóng nhảy lên phía trước, trực tiếp nhảy lên một cây dương liễu.
Nhìn mặt sông đen nhánh, Hồ Vân thấp giọng gọi về phía mặt nước.
“Đại Thanh. . . Đại Thanh. . . Ngươi có ở đó không?”
“Ào ào ào. . .”
Dưới cây dương liễu, mặt nước nổi lên bọt nước, một con Đại Thanh Ngư nổi lên.
“Ba. . . Ba. . . Ba. . .”
“Ha ha ha, ngươi ở đây, hiện tại Kế tiên sinh mang ta đi một nhà điểm tâm rất lớn, so Miếu Ngoại Lâu ở Ninh An Huyện còn khí phái hơn, đồ ăn bên trong rất ngon. Tới tới tới, đừng nói Hồ ca không nghĩ đến ngươi, Kế tiên sinh không cho ta đi tìm Doãn Thanh, liền đều cho ngươi.”
Hồ Vân vẫy cái đuôi to về phía trước, một cặp móng vuốt tìm tòi trong đám lông tơ trên đuôi, lấy ra hai gói lá sen nhỏ.
Thấy cảnh này, Kế Duyên đã đến gần đó từ lúc nào, nấp trên một cây dương liễu, cũng sửng sốt. Hắn biết Hồ Vân giấu điểm tâm, cũng nhắm mắt làm ngơ, chỉ là không ngờ lại giấu nhiều như vậy, với tính tham ăn của Hồ Vân thì đây là điều hiếm thấy.
Xích Hồ chậm rãi mở gói lá sen, đem từng khối bánh ngọt ném xuống nước, Đại Thanh Ngư ở dưới đón lấy.
“Ha ha ha. . . Không biết có thể cho ta nếm thử tư vị của món điểm tâm này không?”
Cách đó không xa, mặt nước lay động, một giọng nói già nua truyền đến. Đại Thanh Ngư bản năng bơi ra xa một khoảng, dựa vào bờ né tránh, nhưng không dám rời quá xa, vì Hồ Vân còn trên cây.
“Ào ào ào. . .”
Lưng đen lão Quy nổi lên mặt nước, vì cây dương liễu nằm ngang mặt nước, nên mắt rùa to lớn và mắt cáo chỉ cách nhau không đến một mét.
‘Thật lớn một con lão Quy, so Lục Sơn Quân còn lớn hơn. . .’
Hồ Vân có chút hối hận vì tò mò mà không né tránh ngay, bây giờ thì có chút sợ hãi.
“Ngươi cũng muốn ăn điểm tâm?”
Xích Hồ nhìn gói lá sen mở ra trên cành cây, cực kỳ hoài nghi món điểm tâm mà lão Quy nói có phải là những thứ này không, không chừng mình mới là món điểm tâm của hắn, nhưng vẫn bản năng cầm mấy viên bánh ngọt ném xuống.
Lão Quy rướn cổ, há mồm đón lấy mấy viên bánh ngọt, nhét kẽ răng còn không đủ, nhấm nháp trong miệng một hồi.
“Ừm. . . Tư vị cũng không tệ.”
Lão Quy nhìn Xích Hồ và Đại Thanh Ngư ở bên kia, cách khoảng hai ba trượng, rõ ràng rất sợ, nhưng đã sẵn sàng tư thế.
“Hôm nay Hồng Dạ Xoa đại nhân có việc, mời ta thay tuần tra đoạn sông này, không ngờ lại gặp hai vị, xem như hữu duyên. Thủy tộc bơi trong nước đến đây không có gì lạ, ngược lại là ngươi, một con Hồ Ly lại xuất hiện ở gần Xuân Huệ phủ thành, không sợ bị Âm Ti sai dịch bắt đi sao?”
“Ta, ta có cái này. . . Không sợ!”
Hồ Vân dùng móng vuốt vuốt lông ngực, lộ ra một tấm bảng hiệu bằng gỗ Âm Trầm.
“Nha. . . Ta mới cảm thấy khí cơ của ngươi đặc thù, khó mà phỏng đoán, thì ra là thế, bất quá ngươi có thể ở lại Xuân Huệ Phủ, nhưng Đại Thanh Ngư này không thể ở lại đoạn sông này.”
Lão Quy dùng chân khua một cái, Đại Thanh Ngư chỉ cảm thấy nước xung quanh chuyển động như một xoáy nước, làm nó bơi thế nào cũng không thoát ra được, sau đó còn bị dẫn tới gần lão Quy.
“Uy uy uy, ngươi làm gì, buông Đại Thanh ra, cẩn thận ta tìm Kế tiên sinh tới đối phó ngươi!”
Lão Quy cười cười, hiếm thấy Thủy tộc và lục địa yêu vật lại có tình cảm tốt như vậy.
“Như vậy đi, hiếm thấy gặp được lục địa Yêu tộc, ngươi cũng coi như đã luyện hóa hoành cốt, lại nói năng rõ ràng, coi như có chút lịch duyệt, theo ta nói chuyện, nếu có chuyện lý thú có thể làm ta vui vẻ, ta hứa sẽ giúp đi cầu tình với Dạ Xoa đại nhân và Giang Thần, có thể cho Đại Thanh Ngư này ở lại đoạn sông này.”
Lão Quy nói như vậy cũng là tự nâng cao thân phận, ra vẻ mình rất quen biết với Giang Thần, kỳ thật hắn cũng chỉ dám cầu Dạ Xoa, có điều loại chuyện này, cầu Dạ Xoa là đủ rồi.
“Ách, trò chuyện cái gì a?”
“Tự nhiên là cố sự trên lục địa rồi…!”
Loại yêu cầu này, Hồ Vân cảm thấy không khó, Đại Thanh Ngư cũng ở bên cạnh, liền thử nói một chút chuyện vặt trong núi và ở Ninh An Huyện. Thêm vào đó, lão Quy thỉnh thoảng còn phụ họa vài câu, khiến Xích Hồ hứng thú, máy hát vừa mở ra là không dừng lại được.
Loại cảm giác nói chuyện phiếm với Yêu tộc khác, đồng thời nhận được sự tán đồng này, khác rất nhiều so với nói chuyện với Doãn Thanh. Hơn nữa, lão Quy không giống Lục Sơn Quân, tỏ ra ôn hòa hơn nhiều, Xích Hồ càng nói càng hăng, những chuyện mình trải qua, không ngừng kể ra.
Kết quả là, cuối cùng nói đến chuyện mới xuống núi bị thương, đang nói, Hồ Vân đã cảm thấy có chút không đúng, lão Quy đã lâu không nói chuyện, bầu không khí dường như có chút không ổn.
Cúi đầu xuống nhìn mặt nước, nghênh diện mà tới là một cái miệng rùa to lớn.
“Răng rắc ~ ”
Lão Quy cắn một cái, rơi mất một mảng lớn thân cây dương liễu, cách đầu Hồ Ly đang bị dọa đến cứng ngắc, chỉ có một thước.
Hồ Vân như con rối, kẽo kẹt quay đầu nhìn thân cây bên cạnh, trực tiếp bị miệng rùa cắn một hố to, nếu như đối phương không cắn thân cây mà là cắn mình. . .
“Ôi. . . Ôi. . .”
Lão Quy phát ra tiếng vang đáng sợ, nhai nuốt mảnh gỗ vụn, rồi nuốt xuống.
“Nguyên lai. . . Nguyên lai con Hồ Ly đáng chết đó chính là ngươi. . . !”
====================
Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà ‘ai cũng biết’ đến giờ.
Từ một tác giả đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác giả đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ về cho bản thân.
Nếu là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua Không Khoa Học Ngự Thú.
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã kết thúc.