Chương 197: Dựng linh lung | Lạn Kha Kỳ Duyên

Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 09/03/2025

Này cá lớn phản ứng, thấy trên thuyền hai người một cáo cũng đều vui vẻ. Hồ Vân từ lưng Doãn Thanh nhảy xuống, đi đến trước lò, dùng sức ngửi ngửi nồi đất, sau đó nhìn chằm chằm Kế Duyên, chờ đợi phần của mình.

Chính Kế Duyên múc tràn đầy một bát, xem chừng chỗ còn lại cũng gần bằng một bát, thế là liền đem nồi đất nhấc xuống khỏi lò, đặt trên mặt đất, bỏ thìa vào trong nồi.

“A, ngươi nhiều nhất, chỗ còn lại trong nồi đều là của ngươi, tự mình uống đi!”

Xích Hồ nào để ý gì nhiều, nắm lấy thìa liền hoạt động.

Kế Duyên nếm thử canh cá Ngân Khiếu Tử này, quả nhiên là tư vị tươi ngon phi thường, nhịn không được liền ực ực ực ực uống một hơi cạn sạch.

Hắn biết rõ Ngân Khiếu Tử, loại linh vật do tinh túy của nước tụ lại mà sinh, kỳ thật còn có phương thức luyện hóa tu tiên khác, nhưng không thể nghi ngờ, cách nấu canh này tuyệt đối là có hương vị ngon nhất.

Doãn Thanh cũng uống cạn sạch canh cá trong bát của mình, thấy Hồ Vân vẫn còn đang múc từng thìa uống, coi là trong nồi còn nhiều, liền mon men muốn xin thêm một ít.

“Hồ Vân, cho ta thêm chút nữa đi, ngươi một con hồ ly uống cả nồi thì tham quá.”

Hồ Vân căn bản không để ý tới hắn, nhục trảo giữ chặt thìa, tăng nhanh tần suất, cuối cùng bưng cả nồi đất lên như bưng bát, đem mấy giọt nước canh cuối cùng uống cạn, thấy Doãn Thanh há hốc mồm.

Kế Duyên nhìn xem bên thuyền còn đổ thừa không đi Đại Thanh Ngư, chỉ chỉ nồi đất bên cạnh.

“Hết thảy cũng chỉ có thế, ngoại trừ thuyền phu uống gần nửa chén, còn lại bốn người chúng ta mỗi người một bát, đã không còn.”

Nghe Kế Duyên nói chuyện với cá lớn, Doãn Thanh và Xích Hồ không biết từ lúc nào đã úp sấp bên mạn thuyền, nhìn chằm chằm đầu Đại Thanh Ngư trong nước.

Hồ Vân xem như lần đầu tiên nhìn thấy tinh yêu thuộc tính khác ngoài mình và Lục Sơn Quân, cho nên tỏ ra đặc biệt hưng phấn và tò mò.

“Uy, ngươi còn chưa luyện hóa hoành cốt sao? Trong nước lạnh như vậy, mùa đông ngươi sống làm sao?”

Đại Thanh Ngư khuấy khuấy bọt nước, hướng về phía Xích Hồ đang thò một cái đầu và hai móng vuốt ra mép thuyền.

“Ba… Ba… Ba…” phun ra một chuỗi bong bóng.

“Kế tiên sinh nói ngươi tích đức hành thiện, có phải hay không đã cứu không ít người? Ngươi có từng gặp Thủy Công trong nước này không, chính là Thủy Quỷ…”

“Ba… Ba… Ba…” Đại Thanh Ngư vẫn là một chuỗi bong bóng.

Rõ ràng là cáo nói cá không hiểu, nhưng hình tượng này cho Doãn Thanh và Kế Duyên cảm giác lại hài hòa lạ thường, tựa như một hỏi một đáp, đôi bên đều có thể hiểu được nhau.

Này Đại Thanh Ngư tu hành tuổi tác kỳ thật so với Hồ Vân lâu hơn rất nhiều, tâm tính cũng ổn định hơn Hồ Vân, bất quá chung quy vẫn là như lục bình trôi nổi, không nơi nương tựa, là dã tu tinh quái. Thêm vào đó, Hồ Vân sau khi hóa thành cờ thường ăn đan khí và có một phần tiện lợi khác, mới khiến cho tu hành của Đại Thanh Ngư lạc hậu hơn Hồ Vân.

Đương nhiên, loại lạc hậu trên con đường tu hành này, không thể đánh đồng trực tiếp với sức chiến đấu, ít nhất người sáng suốt xem xét liền biết, giờ phút này mấy Hồ Vân cũng chưa chắc đánh thắng được một Đại Thanh Ngư.

Chờ một cáo một cá vấn đáp một trận, Kế Duyên mới mở miệng nói.

“Không bằng như vậy đi, ngươi này Đại Thanh Ngư cứ ở dưới nước đi theo thuyền nhỏ này, cùng chúng ta đến đoạn sông Xuân Mộc Giang bên ngoài Xuân Huệ Phủ, ta có thể bảo vệ ngươi không bị Giang Thần và tuần hành ở đoạn sông kia xua đuổi.”

Kế Duyên nói đến đây liền quay sang Doãn Thanh.

“Ngươi sau này đọc sách ở Huệ Nguyên thư viện tại Xuân Huệ Phủ, mỗi khi gặp ngày nghỉ, liền chọn thời điểm đến đoạn sông yên tĩnh ngoài thành, đọc sách cho Đại Thanh Ngư này nghe.”

Doãn Thanh kinh ngạc đưa tay chỉ vào mũi mình.

“Ta?”

Đại Thanh Ngư cũng ở trong nước “Ba… Ba… Ba…” một trận.

Kế Duyên biểu lộ yên lặng, nhìn Doãn Thanh, nó thân linh tính nội liễm chu lưu thân trúng, tâm hồn giữa thì có chút mơ mơ hồ hồ, hơi có chút ý vị thâm trường phải nói.

“Đúng vậy a, tâm dục linh lung, người làm việc đều tốt, để Đại Thanh Ngư bớt đi đường vòng.”

Thấy Kế tiên sinh nói nghiêm túc, Doãn Thanh cũng không từ chối nữa, khẽ nói một tiếng “Tốt”.

Bên kia Hồ Vân và Đại Thanh Ngư hiển nhiên đều nghe được Kế Duyên và Doãn Thanh nói, Đại Thanh Ngư mặc dù còn chưa luyện hóa hoành cốt, thế nhưng tu hành ở đoạn sông này tuổi tác hẳn không ngắn, nên có thể nghe hiểu không ít tiếng người, ít nhất vừa rồi những lời kia lý giải không khó.

Thế là Kế Duyên liền cực kỳ trịnh trọng hướng về phía mặt nước hỏi nó.

“Vừa rồi ta nói chẳng qua là chúng ta đơn phương bàn bạc, ngươi nếu không nguyện, cũng có thể không cần để ý.”

Kế Duyên nói xong lời này, đem mấy cái chén cùng nồi đất thu thập xong, đồng thời dùng chén đến bên thuyền múc một chén nước nhỏ, dội tắt than củi còn sót lại trong lò, nhìn lại xung quanh mặt sông nơi xa, tối nay ở phụ cận dừng lại thuyền liền bọn hắn một chiếc.

“Tốt, sắc trời đã tối, các ngươi tùy ý, ta đi nghỉ trước.”

Nhẹ nhàng lưu lại một câu nói như vậy, Kế Duyên liền trở về buồng nhỏ trên thuyền, đem rèm che phía trước hạ xuống một nửa.

Doãn Thanh ở bên ngoài bồi tiếp một cáo một cá hàn huyên, cảm thấy buồn ngủ, thế là đến bên mép thuyền kia đi tiểu rồi cũng trở về buồng nhỏ trên thuyền đi ngủ, chỉ còn lại Hồ Vân và Đại Thanh Ngư ở đó tiếp tục nói mò.

“Lớn xanh, ngươi biết không, quê quán Ngưu Khuê Sơn của ta có một con hổ rất rất hung dữ, cái miệng nó há to ra, ngươi cũng không đủ cho nó nuốt một ngụm… Còn có Kế tiên sinh có một con chim giấy rất kỳ quái, Doãn Thanh nói là Kế tiên sinh gấp lúc nhàn rỗi, ta hoài nghi kia là Chướng Nhãn Pháp, bên trong nhất định là một con chim đã thành tinh…”

“Ba… Ba… Ba…”

Sáng sớm ngày thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng, người chèo thuyền từ phía sau khoang lái tỉnh lại.

“Ôi a ~~~~”

Ngáp một cái, duỗi lưng một cái, chỉ cảm thấy tinh khí dồi dào, nguyên khí tràn đầy, chân khí toàn thân đều lưu động thông thuận hơn, mỏi mệt tích tụ mấy ngày trước cũng tan biến hết.

“Ai da, canh cá của Kế tiên sinh kia quả nhiên là thang thuốc đại bổ, chưa từng thử qua dược hiệu thuốc bổ thần kỳ như vậy, Sơn Vương Sâm sợ là cũng kém xa, cái này tốn bao nhiêu tiền của chứ…”

Súc miệng rửa mặt xong, hắn đi đến khoang thuyền phía trước, hai cánh cửa khoang còn đóng, hai vị khách chắc hẳn còn đang ngủ.

Người lái đò hán tử từ bên ngoài khoang thuyền đi qua, đi lên phía trước xách cái lò, đến phía sau thấy nồi đất và chén đều đã được rửa sạch, nhìn lại cửa khoang phía trước, bát đũa đêm qua ăn cũng đã được rửa sạch sẽ, bày ở bên ngoài.

‘Đây mới là người đọc sách!’

Mang theo ý nghĩ này, hán tử một tay nhấc lò và nồi đất, đồng thời đặt đũa và thìa lên trên đó, tay kia nâng một chồng lớn chén lớn nhỏ, vẫn từ bên ngoài khoang thuyền đi về phía sau khoang thuyền.

Thay cái lò đất thó có hỏa lực lớn hơn, luộc cháo, người chèo thuyền lấy mảnh trúc và một nắm cỏ tranh nhỏ, đi đến đuôi thuyền, cởi quần ra rồi ngồi xuống.

“Phù phù…” một tiếng, một đoạn vật chất rơi xuống nước, sau đó, dưới đáy nước có một đạo thanh ảnh bay ra xa…

Nửa canh giờ sau, Kế Duyên và Doãn Thanh lần lượt thức dậy, chào người lái đò một tiếng buổi sáng, rồi cùng nhau ăn cháo với dưa muối mới lấy từ trong vại dưa muối trên thuyền.

Mà người lái đò hán tử đã sớm rửa mặt xong và ăn cơm xong thì bắt đầu chèo thuyền, đẩy thuyền nhỏ đi về phía Xuân Huệ Phủ.

Tâm tình tốt, người lái đò hán tử còn “Ai hắc ~~~ ai hắc ~~~~” ngâm nga, điệu hát này suýt chút nữa khiến Kế Duyên ở trong lòng hát theo ‘Tây Hồ cảnh đẹp tháng ba’ rồi.

Ước chừng hai ngày rưỡi sau, vào buổi chiều, thuyền nhỏ đã tới đích, dừng sát ở bến đò lớn bên ngoài Xuân Huệ Phủ, cũng làm cho Kế Duyên lại một lần nữa được chứng kiến cảnh tượng náo nhiệt trên mặt nước mùa xuân, so với Thông Thiên Giang bên ngoài Kinh Kỳ Phủ, thiếu đi mấy phần bận rộn nhưng lại có thêm mấy phần sinh cơ và ý vị “Xuân”.

Người lái đò hán tử không muốn thu tiền thuyền của Kế Duyên và Doãn Thanh, nếu nói đêm đó uống Thiên Nhật Xuân hắn còn có thể giả ngu, thì sau đó uống canh cá quả thật là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, thế nào cũng có giá trị cao hơn tiền thuyền.

Kế Duyên thấy hắn khăng khăng như thế, cũng không khuyên nhiều, nói tiếng cảm ơn rồi dẫn Doãn Thanh vào phủ thành Xuân Huệ Phủ.

So với lần trước đến, lúc này Kế Duyên cũng không tính là quá quen thuộc đường đi, bất quá Huệ Nguyên thư viện ở Xuân Huệ Phủ cũng thuộc về nơi mười phần nổi danh, tìm ra cũng không khó khăn.

Xem như vừa đi vừa dẫn Doãn Thanh và Hồ Vân dạo qua một vòng trong thành phố hoa lệ này, để Doãn Thanh làm quen một chút với hoàn cảnh mới.

Vì không để Hồ Vân gây ra phiền phức không cần thiết trong thành, Kế Duyên còn đặc biệt đem khối âm mộc tiểu bài hiệu mà Thành Hoàng Xuân Huệ Phủ nhờ Doãn phu tử mang đến treo lên người Xích Hồ, như vậy mặc dù có Nhật Dạ Du Thần khám phá thần thông của Xích Hồ, cũng sẽ không thấy liền động thủ.

Đồng thời, Kế Duyên cũng ấp ủ trong lòng một kế hoạch hơi có vẻ ranh mãnh, để cho Hồ Vân nhìn xem thế nào là cuộc sống khổ cực của yêu tu, ví dụ như nhìn lão Quy kia, biết rõ tính mạng nguy hiểm.

====================

Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà ‘ai cũng biết’ đến giờ.

Từ một tác giả đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác giả đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ về cho bản thân.

Là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua Không Khoa Học Ngự Thú.

Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã end.

Quay lại truyện Lạn Kha Kỳ Duyên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1341: Vạn quỷ hoành hành

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 10, 2025

Chương 215: Trường mộng

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 10, 2025

Chương 1340: Trong trí nhớ Thần khí

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 10, 2025