Chương 195: Thật có Thủy Công? | Lạn Kha Kỳ Duyên

Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 09/03/2025

Doãn Thanh và Hồ Vân tuy không hiểu Kế tiên sinh đang làm gì, nhưng biết rõ Kế tiên sinh làm việc ắt có đạo lý của mình, thấy Kế tiên sinh thúc giục cũng liền tranh thủ đi theo.

Lúc trở về cảm giác nhanh hơn so với khi đến, về tới hàng đường Lão Hoa Sơn đã có thể thấy một phần xe bò, xe lừa, xe ngựa chở hàng hóa, hành lý hoặc khách khứa đến và đi, cũng có không ít người đi bộ như Kế Duyên và Doãn Thanh.

Đi trên đường, Hồ Vân liên tục nhìn bao lá sen Kế Duyên mang theo, nhớ rõ mấy phiến lá sen này vẫn là lúc mua bánh bột ngô ở huyện Cửu Đạo Khẩu xin của chủ quán, không ngờ lại dùng để đựng cá, Xích Hồ bản năng cảm thấy con cá kia không đơn giản.

Mà Doãn Thanh thì ngoại trừ thỉnh thoảng nhìn cá trong tay Kế Duyên, còn liên tục nhìn phía sau Kế Duyên, đi được một lúc thấy xung quanh không có người và xe ngựa, hắn liền không nhịn được nhỏ giọng hỏi dò Kế Duyên.

“Kế tiên sinh, thanh kiếm vừa rồi xuất hiện trên tay ngài đâu, sao giờ lại không thấy?”

Doãn Thanh ngó bao vải Kế Duyên đeo, cái bọc nhỏ như vậy hiển nhiên không nhét vừa một thanh trường kiếm, hình dạng cũng không đúng.

“Ngươi nói Thanh Đằng Kiếm à, kiếm này không muốn cũng không thể tùy tiện bày ra trước mặt người khác, giấu ở nơi không ai thấy.”

“Nha…”

Câu trả lời lấp lửng này của Kế tiên sinh chẳng khác nào không muốn nói rõ, Doãn Thanh cũng thôi.

“Nhưng thanh bảo kiếm kia thật là đẹp, xanh biếc xanh biếc cảm giác rất linh động, nhìn qua liền biết tuyệt đối là thần binh lợi khí, đúng không Kế tiên sinh?”

Kế Duyên cười cười chưa kịp nói gì.

“Vù vù…”

Một trận tiếng kiếm reo mờ ảo vang lên, Doãn Thanh và Hồ Vân thoáng ù tai, ánh mắt không khỏi nhìn hai bên, lại không thể phát hiện nguồn gốc của cảm giác kỳ quái này, chỉ có Kế Duyên “Hắc hắc” hai tiếng rồi không nói nữa.

Hàng đường ở đầu Lão Hoa Sơn men theo triền núi bằng phẳng mà mở, đi thẳng đến một bến đò khác cũng không mất bao công sức.

Dù Kế Duyên và Doãn Thanh chỉ là người bình thường đi bộ, đến giữa trưa cũng đã tới bến đò bên cạnh Tiểu Thuận Hà ngoài núi.

Trong rương sách của Doãn Thanh vẫn còn bánh bột ngô và điểm tâm mua ở huyện thành Cửu Đạo Khẩu, nên bọn hắn không có ý định ăn cơm ở cửa hàng tửu quán tại bến đò, mà đi tìm đò ngang.

Năm đó Kế Duyên tới bến đò này canh giờ còn sớm, bây giờ lại đúng lúc là thời gian bến đò bận rộn, đều là người chèo thuyền dỡ hàng và người lái đò mời chào khách.

Bầu không khí ở bến tàu khiến Hồ Vân ghé trên rương sách có chút khẩn trương, nhất là những người chèo thuyền bắp thịt rắn chắc, hai tay trần kê đệm da vác hòm gỗ và khung lớn “Hắc hầu hắc hầu” lên xuống, cho Hồ Ly một loại cảm giác áp bách khó hiểu, luôn cảm thấy cái rương kia sẽ đập vào mình, cũng lạ Doãn Thanh không có việc gì hay kể chuyện hương nhân cùng nhau đánh tinh quái.

Kế Duyên dẫn Doãn Thanh đi tới đi lui trên bến đò, Doãn Thanh cảm thấy Kế tiên sinh đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Kế tiên sinh, ngài đang tìm vật gì sao?”

Kế Duyên đi một vòng, không tìm được chiếc thuyền nhỏ năm đó, cũng không biết là cha con nhà thuyền kia không làm ăn nữa, hay là đã ra khơi đúng lúc không gặp, hẳn là khả năng thứ hai là chủ yếu.

Đối mặt với câu hỏi của Doãn Thanh, Kế Duyên cười cười.

“Không có gì, tùy tiện xem thôi, hai người các ngươi muốn ngồi thuyền lớn hay thuyền nhỏ?”

“Thuyền lớn!” “Thuyền nhỏ!”

Hai thanh âm vang lên trước sau, Doãn Thanh và Hồ Vân hiếm thấy ý kiến khác biệt, Doãn Thanh muốn ngồi thuyền lớn, Hồ Vân lại muốn ngồi thuyền nhỏ.

Doãn Thanh quay đầu, vừa vặn đối mặt với khuôn mặt hồ ly hơi thấp thỏm, ngây ra một lúc rồi sửa lời với Kế Duyên.

“Kế tiên sinh, vẫn là ngồi thuyền nhỏ thôi, ít người thanh tĩnh.”

“Tốt, vậy chúng ta ngồi thuyền nhỏ!”

Dẫn Doãn Thanh đi thẳng đến một chiếc thuyền nhỏ có kiểu dáng không khác biệt lắm với thuyền của cha con nhà kia năm đó, Kế Duyên nói với hán tử đang đội mũ rơm ngủ gật trên boong thuyền.

“Người lái đò, thuyền này có đi Xuân Huệ Phủ không? Người lái đò…”

Gọi hai tiếng, người lái đò mới bỏ mũ rơm xuống ngồi thẳng dậy, nhìn Kế Duyên và Doãn Thanh đứng ở trên bờ bến tàu, thoạt nhìn như hai thư sinh.

“Người lái đò, có đi Xuân Huệ Phủ không?”

Kế Duyên lại hỏi một lần.

Người lái đò gãi gãi mặt rồi gãi đầu, có vẻ hơi nhàn tản trả lời.

“Bao thuyền hai lượng, chờ khách đi chung cũng được, hạn ngồi tám người.”

Nhìn hán tử kia một thân khí huyết mờ ảo ẩn trong người, hẳn là một người luyện võ có võ công không tầm thường, có thể giá này hơi cao, Kế Duyên khoát tay.

“Hai lượng? Kê Châu này không có tai họa gì, vật tư dồi dào, không đến mức phí thuyền tăng nhiều như vậy, bao thuyền hai trăm chữ lại bao đồ ăn trên thuyền thì sao?”

Người lái đò lộ thân thể ra bờ sông vốc nước rửa mặt, nhìn chằm chằm lên bờ.

“Nha, vẫn là người hiểu chuyện, vậy đi, khách quan nếu lập tức bao thuyền thì đi luôn, vậy thì hai trăm chữ, nếu chuẩn bị chờ thêm khách đi chung, vậy cuối cùng tổng phí là bốn trăm chữ, thế nào?”

Kế Duyên gật đầu.

“Tốt, vậy lái thuyền luôn, chúng ta bao thuyền!”

“Được rồi, khách quan sảng khoái, vị công tử này chậm đã, coi chừng coi chừng, ta dựng cầu ván cho ngài!”

Nghe Kế Duyên chuẩn bị sảng khoái bao thuyền, hán tử thái độ thân thiện hơn không ít, vội vàng dựng ván gỗ trên thuyền, để Doãn Thanh giẫm lên cầu ván lên thuyền.

Doãn Thanh đeo rương sách lên thuyền, người lái đò cũng đưa tay đỡ, chỉ là khi Doãn Thanh vừa bước chân lên thuyền nhỏ, Hồ Vân liền từ trên rương sách nhảy xuống thuyền.

Xích Hồ mặc dù trọng lượng rất nhẹ, nhưng khi rơi xuống boong thuyền, hán tử lái đò vẫn nhướng mày, vô thức nhìn xung quanh, sau đó mới chú ý Kế Duyên lên thuyền.

“Người lái đò, công việc trên thuyền này chỉ có mình ngươi?”

Kế Duyên nhìn quanh thuyền, trong khoang không có người thứ hai, vậy chẳng phải không có người thay phiên.

“Hắc hắc, tại hạ một mình, yên tâm đi đại tiên sinh, người khác ba ngày ta cũng ba ngày, người khác năm ngày ta vẫn là ba ngày, không chậm trễ được!”

Trong lúc nói chuyện, người lái đò đã mở dây thừng ở bến tàu, dùng sào tre đẩy thuyền nhỏ dần dần rời khỏi bờ.

“Ngồi vững ngồi vững, lái thuyền rồi…! Hắc ~~~~ nha ~~~~”

Khí huyết trên thân người lái đò tăng vọt, vận kình chèo thuyền, bắp thịt trên người lộ rõ, toàn bộ thuyền nhỏ lắc lư trái phải rời bến tàu ra ngoài.

Doãn Thanh trên thuyền không vững, vội vàng ngồi xuống ghế trong khoang thuyền đỡ lấy, ngay cả Xích Hồ lần đầu ngồi thuyền cũng ghé vào ghế, móng vuốt trước sau ôm lấy mặt ghế.

Chỉ có Kế Duyên đứng yên ở phía trước khoang thuyền nhìn mặt sông Tiểu Thuận Hà, thân hình không hề lay động, khiến người lái đò phía sau nheo mắt nhìn kỹ, thầm nghĩ có phải mình nhìn lầm hay không.

Hán tử kia chèo thuyền hiển nhiên mạnh hơn lão thuyền phu năm đó, buổi chiều đã tới chỗ giao nhau của Tiểu Thuận Hà và Xuân Mộc Giang.

Bất quá giống như người lái đò năm đó, thuyền nhỏ cũng dừng lại ở đây, hán tử kia từ từ đi đến phía trước, lấy từ trong khoang thuyền ra một cây xiên cá cán dài, trên cán xiên còn buộc một sợi dây thừng dài.

“Hai vị khách quan chờ một chút, ở cửa sông này nhiều cá lớn, đồ ăn tối nay trông cả vào đây!”

Doãn Thanh và Hồ Vân đều không giấu được hiếu kỳ, đi ra ngoài xem hán tử xiên cá thế nào, Kế Duyên cũng cười đứng cạnh cột buồm.

Quanh đó có một số thuyền nhỏ thuyền lớn đi qua, cũng có thuyền nhỏ dừng lại ở đây, hoặc thả lưới hoặc ném cần.

Người lái đò ngưng thần nhìn mặt nước, xuyên qua sóng nước lấp lánh tìm kiếm biến hóa yếu ớt dưới nước, nếu là tân thủ có thể sẽ vì ánh sáng khúc xạ mà không thể phán đoán vị trí cá ở đâu, nhưng đối với người lái đò này hiển nhiên không thành vấn đề.

“Kế tiên sinh, sao hắn lại đứng im không động?”

“Suỵt… Nhìn cho kỹ!”

Kế Duyên vừa dứt lời, người lái đò đột nhiên động, bắp thịt toàn thân như bùng nổ, mang theo khí thế mạnh mẽ ném xiên cá.

Sưu ~ “Bịch…”

Bọt nước bắn lên, xiên cá bay ra một trượng xiên vào trong nước, cây xiên dài một trượng chỉ còn một phần cán lộ ra mặt nước.

“Ha ha ha… Trúng rồi!”

Hán tử cười một tiếng, nhanh chóng kéo dây thừng về, một lát sau, một con cá mè lớn còn đang giãy giụa bị kéo lên.

“Thân thủ tốt!”

Kế Duyên tán thưởng một câu, Doãn Thanh cũng gọi lớn “Lợi hại”.

Xa xa còn truyền đến tiếng vỗ tay lẻ tẻ, theo âm thanh nhìn lại, vừa vặn có thuyền lớn đi qua, trên thuyền có khách cũng thấy cảnh này, vỗ tay khen hay.

“Hắc hắc hắc, quá khen quá khen, kiếm ăn trên sông nước mà!”

Người lái đò không thu tay, cảm thấy một con cá mè còn chưa đủ ăn, gỡ cá mè từ xiên xuống để vào chậu gỗ, lần thứ hai nâng xiên ngưng thần.

Hình ảnh này khiến Kế Duyên không hiểu sao lại nghĩ đến Nhuận Thổ và Tra, tư thế giống hệt hình minh họa trong sách giáo khoa kiếp trước.

Một con cá mè lớn bốn năm cân và một con cá trắm cỏ không kém bao nhiêu là thu hoạch của hán tử, sau đó hắn cao hứng bừng bừng trở lại chèo thuyền, lái thuyền ra khỏi cửa sông, hướng về phía Xuân Huệ Phủ.

Hiện tại trên mặt sông không có gió, buồm cũng không có tác dụng, nhưng sức chèo thuyền của hán tử từ đầu đến cuối không hề giảm, có vẻ như muốn chèo đến tối mới thôi, chỉ là đến một vị trí nào đó trên Xuân Mộc Giang, Kế Duyên liền hô dừng.

“Người lái đò, dừng thuyền một chút!”

“A? Khách quan nếu mắc tiểu, cứ việc ở đầu thuyền hướng ra mặt sông mà giải quyết, hướng về phía bờ, đầu kia đều là rừng hoang, không có ai thấy!”

Kế Duyên dở khóc dở cười.

“Người lái đò, ta không phải muốn đi vệ sinh, đêm nay chúng ta nghỉ ở đây một đêm, ngày mai lại đi!”

“A?”

Người lái đò nhìn sắc trời, có chút khó hiểu, với tốc độ chèo thuyền của hắn, hoàn toàn có thể đi thêm một đoạn đường dài nữa mới thả neo.

Kế Duyên chắp tay giải thích.

“Năm đó đi qua đoạn sông này, đã xảy ra một chuyện thú vị, lúc này xúc cảnh sinh tình, muốn giống như lúc trước ở đây một đêm, làm phiền người lái đò tạo điều kiện.”

Người lái đò gãi đầu, cũng đáp lễ.

“Được được được, ngài là kim chủ, muốn thế nào thì cứ thế ấy! Ai, người đọc sách đúng là phiền phức…”

Nửa câu đầu trả lời vang dội, nửa câu sau nhỏ giọng lẩm bẩm phàn nàn, tất cả đều lọt vào tai Kế Duyên.

Đã Kế Duyên khăng khăng yêu cầu, người lái đò cũng thả neo dừng thuyền ở đây, sớm bắt đầu xử lý hai con cá, sau đó mang lò ra chuẩn bị đồ ăn.

Trước khi mặt trời lặn, người lái đò đã chuẩn bị xong đồ ăn, hai món cá đều là cá chưng, thêm gừng và một phần tương liệu tự chuẩn bị, chỉ là sau khi dọn xong đồ ăn, Kế Duyên liền mượn lò và nồi đất của người lái đò, nói là muốn xách tới đầu thuyền nấu canh.

Người lái đò tò mò cũng đi liếc mắt nhìn, phát hiện trong nồi nước lớn có hai con cá nhỏ màu bạc dài bằng bàn tay, cũng không biết từ đâu ra, trong rương sách kia có cái nồi nhỏ gì sao, hình như cá vẫn còn sống, mặc dù khi thả vào nước thì lật bụng, nhưng mang và vây cá vẫn thỉnh thoảng động đậy.

“Ách, khách quan, có cần ta giúp ngài xử lý hai con cá này không, mang cá và nội tạng…”

“Không cần không cần, như vậy là được rồi!”

Kế Duyên cười từ chối ý tốt của người lái đò, khiến người này dở khóc dở cười, trong lòng thầm nghĩ ‘Mấy tên mọt sách này quả nhiên là mọt sách!’

Trời dần tối, trong khoang thuyền Kế Duyên, Doãn Thanh và người lái đò bưng bát ăn cơm, Hồ Vân ghé bên cạnh bàn thèm thuồng nhìn, thỉnh thoảng Doãn Thanh “không cẩn thận” làm rơi một miếng thịt cá xuống, tần suất hoàn toàn không thể thỏa mãn khẩu vị của Xích Hồ.

Có một điều người lái đò rất cao hứng, vị Kế tiên sinh kia thế mà trong lúc dùng cơm lại lấy ra một bình Thiên Nhật Xuân, loại danh tửu này không rẻ, khiến người lái đò có chút ngại, dù sao rượu này còn đắt hơn cả tiền thuyền.

Ăn uống gần xong, người lái đò đi ra đầu thuyền đi tiểu, Doãn Thanh mới vội vàng đơm đầy một bát cơm, xối nước tương và nước canh thịt cá lên trên, cấm chiếc thìa để sang một bên ghế.

Hồ Vân với tốc độ như chớp, dùng móng vuốt nắm lấy thìa, húp sùm sụp vào miệng, ăn ngon vô cùng, cảm giác lén lút sau khi bị bỏ đói lâu như vậy, so với ăn bữa chính ở Ninh An Huyện còn ngon hơn nhiều.

Người lái đò giải quyết xong đến bên kia múc chút nước sông rửa tay, sau đó đi đến đầu thuyền cho thêm củi than vào lò.

“Mùi vị vẫn rất thơm… Kế tiên sinh kia hình như không cho gia vị gì…”

Hán tử hít hít mũi, nhịn không được dùng ống tay áo quấn tay để tránh bị bỏng, hé nắp nồi đất ra nhìn.

Lập tức, một mùi thơm nồng đậm từ trong nồi tràn ra, ngửi thôi đã thấy toàn thân tê dại, nhìn lại bên trong, hai con cá đã biến mất, chỉ còn lại một nồi nước trong suốt màu trắng bạc.

“Ào ào ào…”

Xung quanh trên mặt sông đột nhiên có tiếng nước, người lái đò giật mình tỉnh lại, lập tức chột dạ đậy nắp lại, nhìn mặt sông cách đó mấy trượng, gợn sóng đang dần tan đi.

“Ào ào ào…”

Lần này âm thanh ở phía trước đầu thuyền, người lái đò đột nhiên vượt qua vài thước, nhìn về phía gợn nước, mơ hồ thấy có ánh sáng xanh lóe lên rồi biến mất, mà gợn nước kia khuấy động không nhỏ, tuyệt không giống cá bình thường.

Dù có võ công trong người, người lái đò cũng sợ hãi, chẳng lẽ thật sự có Thủy Công?

====================

“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân giáng xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lui về tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một Chân Nhân cao thủ tuổi già sức yếu, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quay lại truyện Lạn Kha Kỳ Duyên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1343: Thánh Hỏa

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 10, 2025

Chương 217: Trước kia một phong thư

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 10, 2025

Chương 1342: Màu máu tế đàn

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 10, 2025