Chương 186: Không thể nói cảm thụ | Lạn Kha Kỳ Duyên

Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 09/03/2025

Đợi Cừu Phong đi rồi, trong nội viện Cư An Tiểu Các, Doãn Thanh cùng Hồ Vân mới thả lỏng người.

Kế Duyên còn chưa có về, Doãn Thanh liền ra dáng một vị phu tử, lên giọng giáo huấn Hồ Vân:

“Ngươi xem lại ngươi đi, một con hồ ly mà suốt ngày la hét om sòm. Cũng may là ở chỗ Kế tiên sinh, chứ nếu ở nơi khác, người ta thấy một con hồ ly lại còn chạy nhảy bằng hai chân, đã thế còn biết nói chuyện, đầu tiên là sợ gần chết, sau đó hoàn hồn lại sẽ vác cuốc xẻng các thứ, tụ tập dân làng đến đánh chết ngươi!”

“Ngươi nói bậy! Hơn nữa ta có sợ bọn họ đâu? Móng vuốt với răng của ta lợi hại lắm đó!”

Hồ Vân gào lên một tiếng, khoa trương móng vuốt sắc bén, gân cổ cãi với Doãn Thanh.

“Ồ, lợi hại vậy sao? Thế sao chúng ta chạy khắp hang cùng ngõ hẻm, ngươi vừa thấy chó đã co rúm lại trên lưng ta?”

Doãn Thanh bĩu môi, nhìn Xích Hồ với ánh mắt đầy khinh khỉnh. Xích Hồ như mèo bị chọc giận, xù lông, nhe răng nanh, trông như muốn liều mạng.

“Chậc chậc chậc…”

Doãn Thanh xắn tay áo lên, để lộ cánh tay rắn chắc:

“Tới đây tới đây, xem ai sợ ai nào!”

Một người một cáo giằng co hồi lâu, nhưng chẳng ai xông lên trước. Một lát sau, Doãn Thanh có vẻ mất kiên nhẫn, nhìn Kế Duyên đã đi qua bên cạnh, trở lại bàn cờ. Xem ra Kế tiên sinh không có ý định ngăn cản một trận đại chiến người – cáo.

“Thôi thôi, ta đường đường là người đọc sách, so đo với một con hồ ly thối mới học nói làm gì!”

Doãn Thanh lẩm bẩm, buông tay áo xuống.

“Thôi thôi, ta là cáo đọc sách, tuổi còn lớn hơn ngươi, so đo với một thằng nhóc làm gì!”

Hồ Vân cũng làm ra vẻ ta đây không thèm chấp.

Kế Duyên nghiêng đầu nhìn hai người, lắc đầu rồi tiếp tục đánh cờ.

Cảm ngộ kỳ lộ của các bậc tiền bối kỳ đạo, đối với người khác chỉ là để nâng cao kỳ nghệ, còn với Kế Duyên thì đó cũng là một loại tu hành.

Giống như lần xem cờ ở Kinh Kỳ phủ, biến hóa âm dương trong thế cờ cũng hiện ra, đạo tương sinh trong cuộc tranh chấp đen trắng cũng được diễn hóa.

Càng là cao thủ, khi đánh cờ vây, cảm thụ mà Kế Duyên nhận được càng sâu sắc. Được xem trực tiếp đương nhiên là tốt nhất, nhưng cao thủ kỳ đạo chân chính còn khó tìm hơn thần tiên. Thông qua kỳ thư lưu truyền mà vượt thời gian cảm nhận, cũng là một cách tu hành rất tốt.

Doãn Thanh và Hồ Vân liếc nhau, lén lút đến trước bàn ngồi xuống.

“Kế tiên sinh, vị đại tiên sinh vừa rồi là ai vậy? Hồ Vân còn chẳng phát hiện ra ngài ấy ở trong đó. Nếu là người thường, thấy một con hồ ly nói tiếng người chạy vào, hẳn là phải sợ lắm.”

“Ừm ừm!”

Hồ Vân gật gù phụ họa.

Kế Duyên thở dài:

“Biết vậy thì tốt, sau này bớt bớt lại, nhất là ngươi.”

Kế Duyên quay sang nhìn Xích Hồ.

Bắt gặp đôi mắt xanh vô thần, Xích Hồ liền cứng đờ.

“Ở chỗ ta thì không sao, nhưng không có nghĩa là bên ngoài cũng thế. Thế giới này yêu có thiện tâm rất ít, yêu tộc có thể chứng minh thiện tâm của mình lại càng ít. Lời Doãn Thanh nói không sai, trước khi ngươi có năng lực, tốt nhất đừng quá mức khoa trương.”

Thấy con hồ ly này không dám trả lời, Kế Duyên cũng không nói thêm.

“À, Kế tiên sinh, chúng ta đi nấu cơm trước, lát nữa làm xong sẽ mang sang đây cùng ăn, đi trước đây ạ!”

Doãn Thanh cảm thấy tâm trạng Kế tiên sinh không tốt lắm, nháy mắt với Hồ Vân, rồi cùng nhau rời khỏi tiểu viện.

Kế Duyên đặt quân cờ xuống, khóe mắt vẫn dõi theo bóng lưng một người một cáo rời đi, không biết đang suy tư điều gì, rất lâu sau mới lắc đầu…

Ước chừng hơn một canh giờ sau, Cừu Phong mới ngự phong về tới Ngọc Hoài Sơn. Vừa về đến, không kịp xem đồ đệ, liền gọi sư huynh Dương Minh, cùng nhau đến Thư Vân Lâu tìm Nhậm sư thúc.

Thư Vân Lâu là một tòa lầu đặc biệt trong Ngọc Hoài Sơn. Bên trong có thiết lập rất nhiều pháp trận, có thể giúp tu sĩ tĩnh tâm, là nơi đệ tử trong núi bế quan.

Đồng thời, Thư Vân Lâu cứ hai mươi năm lại thay phiên có hai vị Đại Chân Nhân của Ngọc Hoài Sơn tọa trấn. Trông coi trận pháp của lầu, tránh cho tu sĩ bế quan nhập định bị tẩu hỏa nhập ma chỉ là việc phụ, quan trọng hơn là xử lý những sự vụ của Ngọc Hoài Sơn trong hai mươi năm đó.

Thực tế, tiên phủ tiên môn trên thế gian này, không tính điển tịch căn cơ, có thể chia làm hai loại. Một loại là tông môn kiểu giáo phái, có chưởng giáo quản lý; Ngọc Hoài Sơn thuộc loại thứ hai, không có chưởng giáo, mà sau khi đạo hạnh đạt đến mức nhất định, mọi người sẽ thay phiên trông coi Ngọc Hoài Thánh Cảnh.

Hai mươi năm này vừa vặn đến phiên sư phụ của Cừu Phong và Dương Minh cùng sư thúc. Trong thời gian này, họ không thể bế tử quan, không thể tùy ý ra ngoài, gặp chuyện gì thì ưu tiên xử lý. Thường cũng sẽ không kinh động đến các bậc cao nhân lớn tuổi hơn.

Mà “Đại Chân Nhân” không hoàn toàn tương ứng với tu vi và pháp lực, pháp lực tự nhiên là một trong những tiêu chuẩn, nhưng quan trọng hơn là xem xét tu hành đạo giữa các hàng có đạt được chân ý hay không, chữ “Thật” mang ý nghĩa sâu xa. Chân Nhân không đơn giản là phân chia mạnh yếu, mà chú trọng hơn đến chân ý tu hành.

Chính là những bậc cao nhân bối phận cực cao, phần lớn cũng chỉ được xưng là “Đại Chân Nhân”.

Đương nhiên, cái gọi là “Đại Chân Nhân” cũng chỉ là cách gọi riêng của Ngọc Hoài Sơn, trong Tu Tiên Giới chính thống, phần lớn chỉ xưng những người tu hành có thành tựu là “Chân Nhân”.

Hai vị Đại Chân Nhân của vòng này không được thanh nhàn như trước. Trước có lời đồn của Thiên Cơ Các khó phân thật giả, nếu nói việc đó còn phải đợi Bùi Chân Nhân trở về, thì chuyện Cừu Phong bái phỏng Kế Duyên rồi trở về nói, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.

Trên đỉnh Thư Vân Lâu, vị Nhậm sư thúc mặc thanh sam nghe Cừu Phong thuật lại sự tình, vẫn luôn suy tư, cau mày không dãn ra. Cừu Phong và Dương Minh ngồi phía dưới chờ đợi.

“Chuyện hôm nay không thể xem nhẹ, chúng ta đều không quyết định được, cần phải cùng Ngọc Chú Phong đạo hữu và các sư trưởng thương nghị!”

Nam tử áo xanh đứng dậy.

“Các ngươi cũng đi cùng.”

Ba người cùng rời khỏi Thư Vân Lâu, phi độn về phía đông Ngọc Hoài Sơn, nơi có vân hà quang ảnh bao quanh, chính là một trong những cấm địa của Ngọc Hoài Sơn.

Bay trong quang hà mê chướng rất lâu, trong đó lại có cả cương phong thiên ngoại quét qua, một hồi lâu sau mới xuyên qua được quang hà như cực quang, trước mắt hiện ra một ngọn núi lớn, đỉnh trắng thân xanh, chính là Ngọc Chú Phong của Ngọc Hoài Sơn.

Nơi này Cừu Phong và Dương Minh cũng không đến nhiều lần, chỉ khi tu hành ở chỗ sư phụ sư thúc, thực sự có việc mới đến một chuyến.

Ngọc Chú Phong có nhiều ngọc các, phân bố khắp nơi, trên đỉnh có một tòa chính điện, bình thường không ai ở đó, nhưng giờ phút này Nhậm sư thúc lại dẫn hai vị sư điệt đến thẳng chính điện trên đỉnh núi.

Tòa đại điện bằng bạch ngọc được bao quanh bởi hành lang cột trụ tuyết trắng, trên đỉnh cao nhất là một quả chuông lớn màu vàng.

Nhậm sư thúc bấm niệm pháp quyết, vung tay xuất kiếm chỉ, liên tục điểm về phía Kim Chung trên mái vòm, từng đạo pháp quang bắn ra.

“Keng… Đang… Đang…”

Tiếng chuông vang lên, từng vầng sáng như sương như mạng khuếch tán ra, theo tiếng chuông truyền khắp Ngọc Chú Phong.

Cừu Phong và Dương Minh ở phía sau liếc nhau, dù tu vi đã cao, cũng là người của sư phụ, nhưng vẫn có thể thấy được sự khẩn trương trong mắt đối phương.

Tiếng chuông vang sáu lần, đại biểu cho những người không bế tử quan cần đến Ngọc Khung Điện tham dự định đoạt việc quan trọng. Nếu vang chín lần, chính là đại sự liên quan đến sinh tử tồn vong của sơn môn Ngọc Hoài Thánh Cảnh.

Đợi một lát, khắp nơi có độn quang bay tới đại điện, hiện ra những gương mặt nam nữ già trẻ khác nhau. Nhậm sư thúc dẫn hai vị sư điệt lần lượt chắp tay vấn lễ.

Có thể đến hết thảy mười một người, bối phận cao nhất là Cư Nguyên Tử, một lão giả thuộc thế hệ sư tổ của Nhậm sư thúc, đã hơn tám trăm tuổi, tu vi đạo hạnh cũng là số một Ngọc Hoài, pháp lực càng thâm bất khả trắc. Bên ngoài xem như người có hi vọng nhất đắc đạo thành tựu Chân Tiên của Ngọc Hoài Sơn, nhưng có được mấy phần thì chỉ có bản thân mới biết.

Cao nhân cao hơn nữa thì không có, chính là những “tiên nhân” trong mắt phàm nhân, cũng không tránh khỏi sinh lão bệnh tử.

“Nhậm đạo hữu, có phải gặp chuyện gì khó lựa chọn? Hay là gặp đại địch?”

“Chỉ có Nhậm đạo hữu? Bùi đạo hữu đâu?”

Mọi người ngồi xuống trong điện, nhao nhao hỏi han.

“Gần đây xảy ra mấy chuyện lớn, đều liên quan đến Ngọc Hoài Sơn ta, bất đắc dĩ phải quấy rầy các vị…”

Nhậm sư thúc từ từ kể, từ lời đồn của Thiên Cơ Các, đến Tịnh Châu hiện Chân Ma, rồi đến chuyện Cừu Phong đến Ninh An Huyện hôm nay, còn bao gồm cả việc Kế Duyên muốn xem phù chiếu sắc phong sơn nhạc. Nhiều chỗ thì để Cừu Phong thuyết minh.

Lượng thông tin có hơi lớn, đợi nói xong, mọi người trong điện đều xôn xao.

“Long Quân kia thực sự bỏ qua chuyện năm xưa? Kế tiên sinh này là thần thánh phương nào, Đại Trinh cảnh nội lại ẩn giấu một vị Chân Tiên?”

“Họ Kế tên Duyên, sao chưa từng nghe nói, lẽ nào là dùng tên giả? Ta xem không giống!”

“Nếu là Chân Tiên, Long Quân kia có lẽ thật sự đã tiêu tan.”

“Chân Tiên nói là thật sao? Chuyện này…”

“Thế còn chuyện Thiên Cơ Các, lại có Tà Ma tập kích tu sĩ Ngọc Hoài!”

“Việc này tạm thời khó phân thật giả, mấu chốt là sơn nhạc phù chiếu, rốt cuộc có cho xem không?”

“Bảo vật của sơn môn, sao có thể tùy tiện cho người khác xem!”

“Đúng vậy, dù là Chân Tiên đạo diệu cũng không thể tùy tiện bày ra!”

“Lời ấy sai rồi, Kế tiên sinh kia đã nói với Cừu đạo hữu là tinh thông Sắc Lệnh chi đạo, nói không chừng có thể hiểu được cách vận dụng phù chiếu, nếu ngài ấy có thể dạy Ngọc Hoài Sơn pháp này…”

“Nực cười, pháp không khinh truyền, dù ngài ấy thực sự biết, chúng ta lấy gì báo đáp?”

Cuộc thảo luận mỗi người một ý, thậm chí không thiếu cãi vã. Cừu Phong và Dương Minh yên tĩnh ngồi bên cạnh sư thúc, không dám nói gì.

“Cừu Phong đạo hữu, theo ý của ngươi, vị Chân Tiên kia, ngoài phản phác quy chân, còn có thần dị gì khác?”

Cư Nguyên Tử vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng hỏi Cừu Phong, thanh âm già nua cũng khiến cuộc tranh luận trong sân tạm dừng.

Cừu Phong có chút do dự, kỳ thực hắn không muốn nói chuyện gặp Kế Duyên “sầu não”, trước đó cũng chỉ nói sơ lược, nhưng bây giờ đã bị Cư Nguyên Tử thuộc thế hệ Thái sư tổ hỏi, khát vọng muốn biết tất nhiên không phải những điều vừa rồi.

“Bẩm Cư Nguyên Tử đạo hữu, kỳ thực Cừu mỗ hôm nay có trải qua một chuyện…”

Cừu Phong cắn răng, kể lại chuyện mình thông qua tự thuật tu tiên mà cảm hoài tuế nguyệt, sau đó ném đá dò đường muốn hỏi về lai lịch của Kế Duyên. Khi nói đến việc Kế Duyên sầu não thế sự biến thiên, rõ ràng có chút khẩn trương.

“Lúc đó chỉ cảm thấy tiểu viện du hành thiên địa bên ngoài, xuyên thẳng vũ nội càn khôn, thiên địa vạn vật như gần trong gang tấc, đại đạo biến thiên như thương hải tang điền, càng xa… Ta không dám nhìn, vậy…”

Cừu Phong khi nói chuyện, trên người đã đổ mồ hôi, càng có dấu hiệu khí cơ bất ổn, pháp lực hỗn loạn.

“Vù vù… Vù vù…”

Kim Chung trên đỉnh Ngọc Khung Điện rung động, phát ra tiếng kim kêu.

“Không tốt, đừng nói nữa, ổn định đạo tâm! Bảo vệ linh đài, Cừu đạo hữu mau nhập tĩnh!”

Bên cạnh, Nhậm sư thúc và mấy vị tu sĩ khác nhao nhao xuất thủ độ pháp, lại có người cắt đứt khí cơ liên quan giữa Ngọc Khung Điện và bên ngoài.

Đến đạo hạnh như Cừu Phong, dấu hiệu vừa rồi tuyệt đối không ổn. Người bên ngoài cũng kinh hãi, khó tưởng tượng được lúc đó Cừu Phong đã cảm nhận được gì.

“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân giáng xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quay lại truyện Lạn Kha Kỳ Duyên

Bảng Xếp Hạng

Chương 210: Thuật pháp giao phong

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 10, 2025

Chương 1335: Tiên cấm đều hiện

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 10, 2025

Chương 209: Thật có thể chạy

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 10, 2025