Chương 183: Giấy linh hạc | Lạn Kha Kỳ Duyên

Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 09/03/2025

Lúc này, một tu sĩ vừa đi ra ngoài, nhìn thấy tiên hạc biến thành nữ tử, liền hiếu kỳ hỏi:

“Hạc cô, cô ở đây làm gì vậy? Đứa nhỏ này là đồng tử của ai?”

Người đến mặc trường bào màu nâu, tuổi chừng năm sáu mươi, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Hạc cô ôm hài tử, trông rất lạ lẫm.

“Dạ, bẩm Hoàng tiên trưởng, đứa nhỏ này là dòng dõi của Ngụy gia năm xưa có ơn với ta, cũng có linh tính, định cho nhập Ngọc Hoài Sơn. Đúng rồi, ngài vừa rồi không thấy thứ gì bay vào sao?”

“Hửm?”

Tu sĩ áo nâu nghi hoặc, theo bản năng quay đầu nhìn lại. Thấy phản ứng này, Hạc cô biết đối phương căn bản không phát hiện.

Thư Vân Lâu còn gọi là Bế Quan Lâu, bao quanh bởi sương trắng nhàn nhạt. Mà hạc giấy toàn thân trắng như tuyết, không có bất kỳ pháp lực ba động hay khí thế nào, vừa rồi khoảnh khắc cấm chế mở liền trực tiếp chui vào, vị Hoàng tiên trưởng này căn bản không chú ý tới.

“Hoàng tiên trưởng, vừa rồi có một con chim giấy bay vào, ta đuổi theo nó đến đây.”

Hạc cô đành giải thích, chuyện này không thể giấu giếm.

“Là hạc giấy…”

Ngụy Nguyên Sinh trong ngực Hạc cô nhỏ giọng đính chính.

“Hạc giấy?”

Tu sĩ áo nâu nhìn Ngụy Nguyên Sinh, lại nhìn Hạc cô, suy tư một chút rồi vung tay, mở lại cấm chế.

“Đi, chúng ta vào xem!”

Nói xong, hắn quay về Thư Vân Lâu. Hạc cô vội vàng ôm Ngụy Nguyên Sinh đuổi theo. Vốn dĩ nàng định ôm hài tử tới đây, hơn nữa Cừu Phong tiên trưởng có lẽ cũng ở trong đó.

Thư Vân Lâu bên ngoài cao lớn, bên trong sâu thẳm, ẩn trong sương mù trắng, diện tích quả thực không nhỏ. Bên trong có thư các và rất nhiều tĩnh thất. Không thấy nhiều người, nhưng một phần tĩnh thất đóng cửa sáng phù, hẳn là có người ở bên trong.

Hạc cô sơ lược nói với tu sĩ áo nâu về Ngụy gia, cũng để Ngụy Nguyên Sinh nói rõ về hạc giấy. Quả nhiên là đến từ vị Kế tiên sinh kia.

Giờ phút này, trên đỉnh Thư Vân Lâu, Cừu Phong cùng sư huynh Dương Minh chân nhân, đang ngồi cùng ba vị tu sĩ khác trên bồ đoàn. Một người trong đó chính là “Triệu sư đệ” hôn mê trước kia, hai người còn lại mặc vũ y, chính là hai tiên hạc kia.

Đối diện năm người còn có một bồ đoàn, trên đó ngồi một nam tử trung niên áo xanh, nhìn hơn bốn mươi tuổi, râu đen đẹp dài tới ngực, đang cầm một viên ngọc bài xem xét tỉ mỉ.

“Triệu sư điệt, nói cách khác, lúc Bùi sư huynh đưa ngọc bài cho ngươi và hai vị Hạc đạo hữu, các ngươi chưa gặp tập kích, mà là trên đường trở về Đại Trinh mới gặp tà ma?”

Nam tử áo xanh tựa như đã hiểu rõ tin tức trên ngọc bài, lúc này mới hỏi.

“Đúng vậy, chúng ta nhất thời sơ suất, suýt nữa thì gặp nạn. Nếu không nhờ hai vị Hạc đạo hữu pháp lực cao cường, tốc độ bay phi phàm, chúng ta muốn trở lại Ngọc Hoài Sơn e rằng phải trả giá lớn hơn.”

Một nam tử mặc vũ y mang theo chút nghi hoặc, tiếp lời:

“Kỳ lạ là, ngày đó chúng ta không tiếc hao tổn pháp lực, bay vào trong thiên ngoại cương phong, đến khi trốn vào Đại Trinh cảnh nội, những tà ma kia lại không theo tới. Nếu nói sợ làm loạn cơ duyên, thì ở trong thiên ngoại cương phong này cũng không ảnh hưởng tới Đại Trinh thế gian mới đúng.”

Dương Minh chân nhân bên cạnh Cừu Phong nói:

“Việc này xác thực kỳ quặc, Ngọc Hoài Sơn ta xưa nay không có thù oán với ngoại giới, chuyện Thiên Cơ Các lần này cũng chỉ là tin đồn thất thiệt…”

“Sư huynh nói sai rồi, trước đó ở Tịnh Châu có cao nhân giao thủ, theo quỷ thần ở đó nói, Thông Thiên Giang vị Long Quân kia lúc ấy cũng có mặt, cùng một vị cao nhân khác ra tay chế trụ một Chân Ma, đuổi ra Đông Thổ Vân Châu… Chuyện này người ngoài không rõ, nhưng quỷ thần Trường Xuyên Phủ là người chứng kiến.”

Nam tử áo xanh đối diện năm người cũng nhíu mày trầm tư.

“Thông Thiên Giang Long Quân kia tính tình quái đản khó dò, lần này lại ra tay, ngoại trừ Chân Ma kia, vị cao nhân còn lại là ai? Chẳng lẽ cũng là một Chân Long?”

Đại Trinh này dường như trở nên có chút lạ lẫm, vốn có một Chân Long chiếm cứ đại giang đã rất hiếm, bây giờ xem ra tình hình đã bất tri bất giác trở nên phức tạp, mà Ngọc Hoài Sơn bọn họ lại quá chậm chạp.

“Đúng rồi Nhậm sư thúc, Bùi sư thúc nói gì trên ngọc bài? Là Thiên Cơ Các cho ra tin tức xác thực sao?”

Nam tử áo xanh lắc đầu, biểu lộ có chút kỳ quái.

“Thiên Cơ Các dường như sau khi phong bế động thiên, khổ sở bói toán rất lâu mà không thu hoạch được gì. Bùi sư huynh đang giúp bọn họ làm rõ Đại Trinh sông núi địa thế, đầm nước rừng hoang khí cơ, bao gồm cả nhân gian vương triều tư thế, dự định hợp lực bói toán lại một lần, trong thời gian ngắn không có kết quả.”

“Thôi, việc này mờ mịt, tạm thời đừng ảnh hưởng đến người khác trong núi tu hành. Theo ta bấm đốt ngón tay, Đại Trinh khí cơ không có dị động, các châu các phủ đều có quỷ thần chiếu cố, lâu không yêu tà. Nhân gian vương triều tuy có điềm xấu nhưng không có chiến loạn tai ương lớn, dù ở chếch Đông Thổ Vân Châu, vẫn có thể coi là một mảnh đất yên bình, người tu hành bên ngoài sẽ không dám làm loạn.”

Dù sao mà nói, thế gian rốt cuộc vẫn là chính đạo chiếm ưu thế, nhân gian chúng sinh, nhất là nhân tộc chúng sinh nguyện lực bồi dưỡng rất nhiều quỷ thần, cũng là một lực lượng không thể xem thường.

Nhất là Đại Trinh loại này vẫn còn bình thản thế đạo, yên ổn chính là số trời, đạo hạnh tới trình độ nhất định cũng không dám tùy ý gây họa, ít nhất không dám quá mức trắng trợn, để tránh kiếp số quấn thân. Yêu tà hoành hành thường ở nơi thiên hạ bất ổn, tai họa nổi lên bốn phía.

Câu nói này của nam tử áo xanh, đại khái là tạm thời không có kết quả gì, bảo mọi người tự mình thanh tu.

Cũng chính là lúc Cừu Phong và Dương Minh chân nhân cùng đi ra khỏi tĩnh thất bế quan của sư thúc, đột nhiên có một con chim giấy kỳ quái vỗ cánh bay tới.

Khi Cừu Phong và sư huynh chú ý tới con chim giấy, nó đã từ xa bay đến, vòng quanh Cừu Phong bay lượn.

“Chim giấy này? Là thuật pháp tinh diệu của ai trong núi? Lại không có pháp lực ba động hay linh khí!”

Minh Dương chân nhân cũng hiếu kỳ, đưa tay muốn bắt chim giấy, kết quả con chim nhỏ này gia tốc vỗ cánh né tránh, lơ lửng trước mặt Cừu Phong một thước.

Ba người còn lại cũng tò mò nhìn, con chim giấy này linh tính như vậy, nếu nói có người đang điều khiển, lại không có pháp lực ba động, nhìn không giống cơ quan.

Cừu Phong nhìn sư huynh, lại nhìn chim giấy, thử đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên.

Quả nhiên, chim giấy đập cánh hai lần, chậm rãi rơi vào lòng bàn tay Cừu Phong, sau đó duỗi cổ giấy, dùng mỏ giấy mổ hai lần vào lòng bàn tay hắn.

Lập tức, tin tức liền truyền vào suy nghĩ của Cừu Phong, làm hắn ngây ngẩn cả người.

Đến khi phản ứng lại, chim giấy trong lòng bàn tay đã không còn phản ứng, tựa như biến trở về sản phẩm gấp giấy bình thường.

“Sư huynh, còn nhớ năm đó ta từng nói ở Lão Hoa Sơn gặp một vị cao nhân không?”

“Tự nhiên nhớ rõ, sao vậy, hạc giấy này có quan hệ với hắn?”

Dương Minh chân nhân nghi hoặc, cầm đuôi hạc giấy trong lòng bàn tay Cừu Phong nhấc lên xem xét, thấy thế nào cũng chỉ là một tờ giấy.

“Không sai, chim giấy này chính là do vị cao nhân họ Kế kia gấp, dùng phương thức đặc biệt truyền đạt tin tức. Ta phải đi nói rõ với sư thúc, vị tu hành giả thần bí ở Tịnh Châu kia rất có thể chính là hắn!”

Nói xong, Cừu Phong không dám chậm trễ, lấy lại hạc giấy từ tay sư huynh, quay về tĩnh thất. Bốn người còn lại do dự một chút, cũng đi theo.

Ước chừng một chén trà sau, trong tĩnh thất của Nhậm sư thúc, không chỉ có Cừu Phong và năm người kia, mà cả Hạc cô ôm Ngụy Nguyên Sinh và tu sĩ áo nâu cũng ngồi ở đây.

Nam tử áo xanh thì hiếu kỳ cầm đuôi hạc giấy, giơ lên cao xem xét. Hắn đã xem một hồi lâu, thấy thế nào cũng cảm thấy đây là một tờ giấy bình thường.

Không hiểu, hắn định phá hủy hạc giấy xem thử, kết quả động tác này dường như kinh động đến hạc giấy. Hạc giấy vốn như đồ chơi trẻ con, lập tức đập cánh, thoát khỏi tay nam tử áo xanh, bay vào lòng Ngụy Nguyên Sinh.

“Ách… Thật sự là sống?”

“Sư thúc, tờ giấy này thành tinh?”

Nam tử áo xanh cười nói:

“Không phải, đây là dị thuật đặc biệt, coi như diệu pháp do cao nhân sáng tạo, bất quá hạc giấy này…”

“Là hạc giấy!”

Ngụy Nguyên Sinh yếu ớt lẩm bẩm, khiến nam tử áo xanh dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

“Ừm, bất quá diệu pháp này khiến hạc giấy có linh tính như vậy, nếu quanh năm được linh khí hun đúc, lắng nghe đạo uẩn, không đoạn tuyệt pháp, thật sự có ngày thành tựu cũng không biết chừng.”

“Một tờ giấy cũng có thể thành tinh?”

Tu sĩ áo bào nâu kinh ngạc hỏi, nam tử áo xanh cười phản bác:

“Đá tản còn có thể thành linh, giấy sao lại không thể?”

Đang nói chuyện, nam tử áo xanh đưa tay nhiếp, hạc giấy trong lòng Ngụy Nguyên Sinh lập tức bị hút tới, trở lại trong tay hắn, bất quá bây giờ hạc giấy lại đang “giả chết” hoặc “hôn mê”.

Nam tử áo xanh dâng lên một ngọn lửa nhỏ trong tay, đưa tới gần hạc giấy, kết quả hạc giấy liền “kinh hoảng” bay lên, lần này bay đến bên cạnh Cừu Phong.

“Ngươi xem, đã có ý xu cát tị hung!”

Ngụy Nguyên Sinh khẩn trương nắm lấy y phục của Hạc cô, ghé sát tai nàng nhỏ giọng hỏi:

“Hạc cô cô, cha ta làm sao bây giờ?”

Cừu Phong tựa như cũng nghe thấy, nhìn hài tử rồi chủ động đứng lên, chắp tay với nam tử áo xanh:

“Sư thúc, ta tự mình đi đón Ngụy Vô Úy.”

“Tốt, đi đi!”

Ngụy Vô Úy cùng vào Ngọc Hoài Sơn tự nhiên không ngại, nếu có thể hỏi ra Kế tiên sinh ở đâu, Ngọc Hoài Sơn cũng dự định phái người đến bái phỏng, tìm hiểu thực hư.

====================

“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quay lại truyện Lạn Kha Kỳ Duyên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1364: Tiên Đài truyền đạo

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 10, 2025

Chương 239: Lấy thế đè người

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 10, 2025

Chương 1363: Đại điển

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 10, 2025