Chương 138: Chỉ ao ước uyên ương bất tiện tiên | Lạn Kha Kỳ Duyên

Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 09/03/2025

Kế Duyên lời này đương nhiên là có chút lựa lời mà nói, trong đó có phần khoa trương. Cụ thể Đại Trinh thủ phủ Thổ Địa còn có tài năng gì, hắn đương nhiên không rõ ràng lắm, sở chỉ bất quá là từ trong tay Thổ Địa cướp người mà thôi.

Sở dĩ cố ý nói như vậy, Kế Duyên cũng là vì nhắc nhở nữ tử kia một câu, chứng tỏ đúng là mình đưa nàng cứu về, đồng thời mình có thể từ trong tay Thổ Địa cướp người, chớ tìm ta gây chuyện vô ích.

Dù sao vẫn là yêu vật, lại liên miên bị đuổi giết, nếu nhất thời mất đi tỉnh táo, coi Kế Duyên cũng là địch nhân rồi bạo khởi liều mạng, chắc chắn sẽ bị Thành Hoàng và Thổ Địa phát hiện, vậy thì hắn Kế mỗ nhân cũng phải bị liên lụy.

Khi Kế Duyên quay đầu nhìn vị nữ yêu tên Bạch Nhược kia, trên lầu các đã chỉ còn lại một mình Bạch Nhược, cái đuôi nhục thân trên mặt đất đã một lần nữa hòa làm một thể với bản thân nàng.

Mà Bạch Nhược sau khi ngây người một lúc, lập tức mặt hướng Kế Duyên quỳ rạp xuống đất.

“Đa tạ tiên trưởng cứu giúp, tiên trưởng đại ân Bạch Nhược nhất định chết không quên, nếu có gì cần dùng đến, dù làm trâu làm ngựa cũng xin nghe theo phân phó!”

Tại Đại Trinh này, quỳ lạy là đại lễ rất ít khi dùng, chính là gặp quan, trừ phi là tội phạm bị định tội nếu không cũng không cần quỳ. Trong miếu thờ tuy có bồ đoàn trước tượng thần, nhưng dâng hương phần nhiều là đứng vái, chỉ có cầu việc thực sự lớn ngẫu nhiên mới quỳ.

Việc thực sự nhất định sẽ dùng quỳ lạy, chính là thành hôn khi bái thiên địa, bái cao đường mà thôi.

Giờ phút này Kế Duyên cứu được tính mạng Bạch Nhược, ân đức này người sau trực tiếp quỳ lạy khấu tạ, cũng là đạt lễ, lời nói ra cũng thành khẩn.

Kế Duyên tại lúc nàng lễ bái tạ ơn, trong khoảnh khắc ngắn ngủi mở to hai mắt, nhìn thấu thân hình mông lung của nàng, phía dưới mơ hồ hiện ra một con Bạch Lộc.

“Ha ha, trách không được cái đuôi này ngắn như vậy, ta còn đang suy nghĩ rốt cuộc là yêu loại gì, nguyên lai là một vị Bạch Lộc cô nương!”

Vừa rồi nhìn đoạn đuôi trắng kia, Kế Duyên thật không rõ ràng là động vật gì, sóc chồn gì cũng có suy đoán, dù sao hai đời cũng chưa từng nghiên cứu qua đuôi hươu, mãi đến giờ khắc này mới chân tướng rõ ràng.

Bạch Nhược nghe vậy thân thể run lên, vẫn cúi rạp người không dám đứng dậy, kỳ thật nàng cũng không rõ ràng vị tiên trưởng này cứu nàng có mục đích gì, rất có thể là vừa ra hang hổ liền vào long đàm.

“Đứng lên đi, ta không cần ngươi làm trâu làm ngựa, ngươi trả lời ta mấy vấn đề trước đã.”

Bạch Nhược ngồi thẳng dậy, quỳ chân tại chỗ cũ, hơi có thấp thỏm chờ Kế Duyên hỏi dò, lại thấy đối phương mỉm cười.

“Bạch cô nương, kể một chút về lai lịch của ngươi, nói một chút ngươi cùng Chu Niệm Sinh kia làm thế nào quen biết, lại làm thế nào yêu nhau, ta cũng là người thích nghe chuyện xưa.”

Bạch Nhược nhìn Kế Duyên, thấy vẻ mặt hắn thành thật.

Trầm mặc một lát, bình phục tâm tình, nàng hơi hồi ức rồi chậm rãi mở miệng.

Gió lạnh mùa đông thổi qua lầu các này, xuyên vào bên trong cánh cửa rộng mở, thổi rèm cửa theo gió lay động, cũng lay động tóc mai của Bạch Nhược.

“Hơn sáu mươi năm trước, Nam Hoang đại sơn có đại yêu không biết dùng thủ đoạn nào trộm được một lô Đạo Huyền Đan của Thiên Cơ Các, bị tiên nhân Thiên Cơ Các tính tới, giá vân đuổi tới Nam Hoang. Lúc ấy còn có hai vị Kiếm Tiên của Trường Kiếm Sơn ở đó, thêm tiên nhân Thiên Cơ Các bấm đốt ngón tay, đại yêu kia đương nhiên trốn không thoát, sau cùng bị bắt về Thiên Cơ Các, cũng không biết cuối cùng bị chém giết hay là bị nhốt vào Tỏa Yêu Tháp…”

Bạch Nhược do dự một chút rồi nói tiếp.

“Chỉ là mấy năm sau vẫn có tiên nhân Thiên Cơ Các đến Nam Hoang tìm kiếm, lời đồn Đạo Huyền Đan kia không bị tìm thấy lan truyền nhanh chóng, chính là nguyên nhân gây ra yêu loạn ở Nam Hoang. Thật có một số ít yêu loại ăn đan dược kia đạo hạnh tiến nhanh, tự phong Yêu Vương, sau đó hơn hai mươi năm càng ngày càng nghiêm trọng, yêu khí ma diễm hung hăng ngang ngược, thậm chí có bầy yêu làm loạn ở tiểu quốc Nam Hoang, phát sinh rất nhiều thảm sự… Cuối cùng dẫn tới quả đắng, Hành Sơn Sơn Thần tức giận, mấy chỗ Tiên Phủ xuất thủ, Phật Môn Minh Vương cũng hiển hóa, bầy yêu rung động, bỏ trốn không biết bao nhiêu mà kể…”

Theo Bạch Nhược từ từ kể, Kế Duyên chau mày, Bạch Nhược miêu tả rất đầy đủ, Pháp Nhãn và ý cảnh sơn hà cảnh tượng trùng điệp, phảng phất trước mắt hoàn nguyên ra Nam Hoang mười mấy vạn dặm đại sơn, yêu ma khí diễm xoay tròn. Lúc trước những yêu ma riêng phần tu luyện, bởi vì một lô Đạo Huyền Đan mà sôi trào, yêu khí ma diễm bừng bừng che kín bầu trời.

Mà sau đó tứ tán bỏ trốn tựa như khí thế hung ác bừng bừng tản ra các nơi, cũng không biết rốt cuộc là tốt hay xấu. Kế Duyên nghĩ đến mảnh thẻ gỗ kia của mình, nội dung trong đó hiển nhiên là một tín hiệu không tốt.

“Ta bởi vì hết sức e ngại bị liên lụy quá sâu, xuyên qua thiên sơn vạn thủy chạy trốn tới Đại Trinh, lúc ấy ta đã bị thương không nhẹ, nguyên khí tổn hao nhiều, có thể trải qua lần kia, ta không dám tùy tiện đi lại, cũng không dám hại người… Sau đó ta gặp được Chu lang khi đó vào kinh đi thi, hơi thi mỹ nhân kế, liền trà trộn vào đội xe ngựa của hắn, vừa là vì né qua Thần Linh các nơi của Đại Trinh, cũng có một tia tà niệm…”

Phía trước đều là Bạch Nhược kể lai lịch của bản thân, đến đây mới tới giai đoạn tình cảm lưu luyến cùng Chu Niệm Sinh.

“Lúc ấy Chu thư sinh kia rất thú vị, rõ ràng thèm nhỏ dãi ta, nhưng vẫn không động vào ta, nói là nhất định phải cưới hỏi ta đàng hoàng…”

Trên mặt Bạch Nhược cũng lộ ra vẻ ôn nhu.

“Hắn đối với ta thực sự rất tốt, xem như yêu, ta cho tới bây giờ chưa từng cảm thụ qua loại quan tâm cùng loại chân thành tha thiết ái kia, cũng khuynh tài vì ta tìm mua đủ loại kỳ trân dược thảo, ta có chút mê ly, rồi một ngày không cẩn thận lộ ra chân tướng…”

Nói đến đây, biểu hiện trên mặt Bạch Nhược vừa tức giận vừa buồn cười, Kế Duyên thì lòng hiếu kỳ nổi lên.

“Vốn cho rằng khẳng định dọa đến Chu lang rồi, nhưng lúc đó ta đã không hạ thủ được hắn, nghĩ đến cứ thế rời đi, không ngờ ngốc tử kia… Chỉ là kinh ngạc một chút, thế mà không la hét, liền hỏi ta ‘Yêu Tinh nói có thể hay không cho hắn sinh con’… Phốc phốc…”

Bạch Nhược nhịn không được bật cười, khuôn mặt càng có chút ửng đỏ.

Kế Duyên lại cảm thấy không thể tưởng tượng, nhìn không ra Chu Niệm Sinh tuổi già sức yếu kia, năm đó lại có gan lớn như vậy, đây là gan dạ hay là đần độn? So với Hứa Tiên đại ca còn mạnh hơn một bậc a?

“Lúc ấy vấn đề kia làm ta ngây ngốc hơn nửa ngày… Màn đêm buông xuống ta mới biết được, chúng ta sớm chiều ở chung hơn nửa năm, Chu lang đã sớm phát giác ta có chút khác thường, ban đầu từng sợ hãi, nhưng phát giác ta không hại hắn, ngược lại đối đãi hắn ôn nhu, liền dần dần không sợ, đến đêm đó kỳ thật cũng chỉ kinh ngạc một chút mà thôi…”

“Khi biết ta vốn là một con Bạch Lộc, Chu lang càng ngoài ý muốn có chút mừng rỡ, nói ở quê nhà hắn, Bạch Lộc là điềm lành, còn có chuyện người lạc đường trong núi thấy Bạch Lộc mà ra khỏi khốn cảnh, cứ như vậy triệt để không sợ ta…”

Trên mặt Bạch Nhược dường như vẫn mang theo một tia nghi hoặc năm đó, không biết vì sao chỉ vì mình là Bạch Lộc mà Chu lang liền không sợ.

Ngược lại Kế Duyên lại nghĩ đến một chút, Chu Niệm Sinh kia có lẽ chỉ là tìm cho mình một lý do an tâm mà thôi.

“Sau đó Chu lang không thi đỗ, chúng ta ngược lại thành hôn rồi định cư ở kinh thành…”

Đến đây, trên mặt Bạch Nhược vừa có thần sắc hạnh phúc, lại có chút đau thương.

“Hắn không biết ta cũng không hiểu, tân hôn sau đó chúng ta không biết tiết chế, kỳ thật đã tổn thương nguyên khí của Chu lang…”

Kế Duyên hợp thời hỏi một câu.

“Là sau đó đã nhận ra, hắn mới cưới thê thiếp khác?”

Bạch Nhược sững sờ, lắc đầu.

“Không phải vậy, bởi vì ta là thân yêu không thể sinh con cho Chu lang, cho nên mới để hắn cưới nữ tử phàm trần khác, thường nói bất hiếu có ba, không con nối dõi là lớn nhất, ta không hy vọng Chu gia hương hỏa đoạn tuyệt.”

Được rồi, nguyên lai là nguyên nhân này.

“Ước chừng bảy, tám năm sau, ta rốt cục phát giác không đúng, dù ta trước đây chưa hề làm bất cứ chuyện gì bất lợi cho Chu lang, giao hoan cũng tận lực bảo hộ hắn, lại thêm che giấu yêu khí chưa từng để hắn nhiễm một tia, nhưng hắn vẫn nguyên khí đại tiết, thọ nguyên bất ổn. Lúc đó ta so với khi ở Nam Hoang đại sơn còn hoảng hốt hơn, bắt đầu khắp nơi tìm kiếm phương pháp có thể cứu trị hắn…”

Câu chuyện không tính là quá dài, toàn bộ câu chuyện có thể nói rất bình thản, cũng chỉ đoạn cuối đưa hồn vào Âm Ti là có chút nhấp nhô.

Nhưng Kế Duyên lại nghe được cực kỳ dễ chịu, toàn bộ câu chuyện bao hàm tình cảm của Bạch Nhược là một đoạn nhân yêu chân chính mến nhau, thậm chí không thể xem là bi tình, có một kết cục coi như viên mãn.

Cho dù là trong chốn phàm trần, có được bao nhiêu đôi tình nhân phu thê có thể so sánh với Bạch Nhược và Chu Niệm Sinh?

Bạch Nhược kể xong, vẫn sững sờ nhìn về hướng Miếu Ti Phường, chẳng biết tại sao kể xong chuyện rồi, ngược lại có loại cảm giác mất mát, nghĩ đến nếu như lúc ấy không trốn, có lẽ sẽ tốt hơn.

Càng nghĩ như vậy, trong lòng càng khó chịu.

“Vẫn có thể xem là một câu chuyện hay! Ta cảm thấy câu chuyện này không nên chỉ có ta biết, càng không nên biến mất trong lịch sử!”

Kế Duyên có chút cảm xúc nói như vậy, có lẽ sửa đổi một chút chi tiết, để cho Doãn phu tử sao chép vào « Mẹ Kể Chuyện »?

Chỉ là mới nghĩ như vậy, sau khi tĩnh tâm, Kế Duyên phát hiện Bạch Nhược lại quỳ sát trước người mình, tư thế cung kính, không có ý muốn đứng dậy.

“Bạch Nhược cô nương, ngươi làm gì vậy?”

Bạch Nhược lấy đầu đập xuống gỗ vang dội, nhưng không đứng dậy.

“Tiên trưởng, Bạch Nhược biết ngài là người có đại thần thông, đại pháp lực, một thế này tu hành ta từ bỏ, ta không muốn đắc đạo!”

Nữ tử ngẩng đầu lên, trên mặt hai hàng lệ trong.

“Ta muốn đi Kinh Kỳ Phủ Thành Hoàng Âm Ti, cầu ngài đưa ta đi, ta trước đây trốn đi, hiện tại nếu tự mình đi, chắc chắn bị đánh cho hồn phi phách tán tại chỗ, cầu ngài đưa ta đi, khẩn cầu ngài nói chuyện với Thành Hoàng đại nhân, để ta ở Âm Ti bầu bạn Chu lang đến khi âm thọ hắn hết, đến lúc đó là luyện yêu hồn ta hay là gì khác đều mặc Âm Ti xử trí!”

“Đông đông đông…”

Nữ tử lần thứ hai dập đầu, trán nện trên ván gỗ lầu các, tiếng vang không ngừng.

“Bạch Nhược biết yêu cầu này quá đáng, nhưng tiểu nữ tử không biết cầu ai, chỉ có thể cầu tiên trưởng ngài, van cầu ngài, van cầu ngài… Đông đông đông…”

Kế Duyên có chút ngây người, nhất thời không biết nên đáp lại nữ tử trước mặt ra sao, hắn đầu tiên nghĩ đến không phải có hay không liên hệ với Thành Hoàng, mà là lẩm bẩm một câu.

“Đối nguyệt hình đơn, nhìn nhau than thở, chỉ ước uyên ương, chẳng tiện làm tiên…”

Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao kể từ sau thời đại của bộ mà ‘ai cũng biết’.
Từ một tác giả đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác giả đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ cho bản thân.
Nếu là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua “Không Khoa Học Ngự Thú”.
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã kết thúc.

Quay lại truyện Lạn Kha Kỳ Duyên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1301: Trải qua

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 9, 2025

Chương 176: Ngọc Hoài sự tình

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 9, 2025

Chương 175: Đạo đạo quan hệ

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 9, 2025