Chương 136: Hiếm thấy nhân yêu tình ái | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 09/03/2025
Hai vị Nhật Du Thần là phó sứ tuần du trái phải của Âm Ty Kinh Kỳ Phủ, trong trăm năm làm người hầu ở Âm Ty, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống quỷ dị như hôm nay, yêu vật này đối mặt với bọn họ thế mà không hề tránh né!
Sau một lát ngây người, phó sứ bên phải quát hỏi nữ tử:
“Yêu nghiệt, dám ẩn nấp trong nhà bách tính Kinh Kỳ Phủ!”
Yêu khí trên người nữ tử này rất nhạt, theo Nhật Tuần Du, ả ta giống như bị một loại tinh mị am hiểu biến hóa nào đó ám vào, chứ không phải Yêu Quái hóa hình, thực lực giữa hai loại này có sự khác biệt rất lớn.
Hai tên Nhật Tuần Du lập tức cầm chuôi đao, hai Câu Hồn Sứ cũng nắm lấy Câu Hồn Tác bên hông chĩa về phía nữ tử.
“Hồn Chu Niệm Sinh khoan hãy vội, việc cấp bách trước mắt là bắt giữ nghiệt chướng này!”
Nhật Tuần Du vừa ra lệnh vừa rút đao khỏi vỏ, Câu Hồn Sứ cũng lôi Câu Hồn Tác ra, bốn tên Âm Soa âm khí đại thịnh.
Sắc mặt cô gái kia có chút thê lương, ban đầu ngồi bên giường không hề nhúc nhích, giờ lại chậm rãi đứng lên, hướng về phía mấy Âm Soa làm một đại lễ.
“Mấy vị Âm Soa đại nhân, ta biết các ngươi không dung được ta, hôm nay Chu lang số mệnh đã tận, ta cùng Chu lang tình thâm nhiều năm, chỉ cầu các ngươi có thể cho ta tiễn chàng ấy đến Âm Ty, sau đó ta tự nhiên chịu phạt không dám chống cự!”
Những người thân thích khác của Chu gia trong phòng không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy lão gia thở hổn hển kịch liệt, mà âm khí trong phòng bốc lên cũng khiến đám người sống cảm thấy lạnh lẽo.
Có điều giờ nghe được lời nữ tử nói, nhao nhao sắc mặt tái nhợt nhìn quanh, bị dọa đến co rúm lại một chỗ.
“Âm Soa? Âm Soa tới?”
“Là tới mang lão gia đi sao? Ai da trách sao lại lạnh lẽo thế này!”
“Suỵt, đừng nói chuyện…”
Nhật Tuần Du nghe nữ tử nói vậy bèn nhìn nhau, sau đó nheo mắt đánh giá ả ta từ trên xuống dưới.
“Một con tinh mị nhỏ bé như ngươi cũng dám cò kè mặc cả với quan sai Âm Ty, đừng tưởng trên người ngươi không có lệ khí thì bọn ta sẽ tin ngươi, yêu tà hại người có trăm phương ngàn kế để che mắt thiên hạ.”
Một tên Nhật Tuần Du khác cũng cười lạnh nói:
“Ngươi nếu không chống cự để bọn ta trói hồn phách của ngươi, đừng nói là tiễn hắn một đoạn, có cùng vào âm phủ thì đã sao!”
Nữ tử có chút kiên quyết ngẩng đầu nhìn hai tên Nhật Du Thần, rồi lại nhìn Câu Hồn Sứ.
“Vậy mời Câu Hồn Sứ động thủ đi!”
Lời này khiến hai tên Nhật Tuần Du và hai tên Câu Hồn Sứ đều sững sờ, chưa từng thấy yêu vật nào thật sự thúc thủ chịu trói, yêu vật vào Âm Ty, còn có thể hy vọng trở ra sao! Chẳng lẽ có gian trá?
“Động thủ!”
Nhật Tuần Du quát lớn một tiếng, âm khí trên người chấn động, hóa thành hai đạo bạch ảnh hư ảo xuất hiện ở hai bên trái phải nữ tử, nhanh như chớp giật vung đao chém xuống.
Hai tên Câu Hồn Sứ càng vung Câu Hồn Tác ra, như roi quất về phía nữ tử.
Thân hình trái phải Sứ Giả đan xen mà qua, hai đao đều chém trúng hồn phách nữ tử, Tỏa Liên của Câu Hồn Sứ càng đánh nữ tử đứng không vững, hồn phách run rẩy.
Mồ hôi to như hạt đậu chảy ra từ trên mặt nữ tử, theo cằm nhỏ giọt xuống đất, thân thể vẫn giữ tư thế thi lễ không nhúc nhích, chịu đủ bốn kích này.
“Ngươi…”
Hai tên Nhật Tuần Du nhìn nhau, tay nắm chặt chuôi đao không vung ra đao thứ hai.
Kế Duyên giờ phút này đang đứng trong viện, mở Pháp Nhãn nhìn chăm chú mọi thứ trong phòng, tựa như cửa phòng đều đã hư hóa.
Tình cảm của yêu vật này và Chu Niệm Sinh tuy cảm động, ngay cả Quỷ Soa Âm Ty cũng ít nhiều chấn động, có điều không có nghĩa là Quỷ Soa sẽ bỏ qua cho ả, nếu thật sự đến cửa Âm Ty, tất cả các ty thần đều sẽ bắt giữ ả.
Chỉ là đưa một đoạn đường, liền lựa chọn trả giá bằng tính mạng?
‘Chắc chắn là có hậu chiêu!’
Kế Duyên suy nghĩ một chút, Câu Hồn Sứ trong phòng đã dùng một Phược Hồn Tỏa trói hồn phách nữ tử, đồng thời dưới sự phối hợp của ả, dễ dàng kéo hồn ra ngoài.
‘Hả?’
Kế Duyên dường như nhìn ra chút manh mối.
Hồn phách nữ tử này khi bị kéo ra vẫn là hình người, quần áo trên hồn phách lại biến thành một chiếc áo lông trắng muốt, mặc dù yêu vật tinh quái cũng có thể duy trì hồn phách hình người, nhưng y phục này biến hóa lại có chút dị thường.
Một lát sau, trong phòng truyền ra tiếng khóc, có chân thành có phần gượng gạo.
“Lão gia ~ cha!”
“Lão gia ơi, sao người lại đi!”
“Là con bất hiếu ạ!”
…
Hiển nhiên Chu Niệm Sinh kia đã qua đời.
Quả nhiên, hai tên Nhật Tuần Du Âm Ty một trước một sau cầm đao áp trận, hai Câu Hồn Sứ Giả trái phải dắt hai hồn phách, từ trong phòng đi ra.
Dường như nương tay trong khả năng cho phép, hai tên Câu Hồn Sứ đi ra ngoài, khiến cho hai linh hồn bị Tỏa Liên kéo có thể dựa vào nhau.
Kế Duyên tựa vào một gốc cây trong viện, dưới Chướng Nhãn Pháp, hắn hòa vào bóng cây, bốn quỷ hai hồn cứ thế đi qua bên cạnh hắn, không ai có thể phát hiện.
Nhìn hai hồn bị khóa, Chu Niệm Sinh một bộ dáng vẻ già nua cùng nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo kề sát đi cùng nhau, thế mà không khiến Kế Duyên sinh ra cảm giác cha con, ngược lại thật sự có loại tình cảm quyến luyến không muốn rời xa.
Đội Âm Tí Tán, Quỷ Soa dắt hồn đi qua trên đường phố Kinh Kỳ Phủ, trong mắt hai hồn phách, trên đường phố bắt đầu tràn ngập sương mù dày đặc, người đi đường cũng chỉ là những bóng người không chân thực.
Theo sương mù càng ngày càng dày, xem như càng ngày càng tiến gần Âm Ty.
Chu Niệm Sinh và nữ tử chỉ nắm chặt tay đối phương, vai kề vai tiến lên, người trước mặt lộ vẻ ưu sầu, người sau thì sắc mặt thản nhiên.
“Làm người hầu nhiều năm như vậy, nhân quỷ tình chưa hết đã từng gặp qua, người yêu chi luyến ngược lại thật sự là lần đầu tiên gặp!”
“Hừ, yêu tà chung quy là hại người, Chu Niệm Sinh này không biết cùng yêu bao lâu, dù yêu vật này có khắc chế, lúc hành phòng nguyên khí thế nào cũng sẽ bị ăn mòn!”
“Ha ha ha, Chu Niệm Sinh, ngươi ngược lại là có phúc lớn, có một đoạn diễm tình đi theo một đường, bất quá đối với yêu vật bên cạnh ngươi thì không may mắn như vậy!”
Sự tình kỳ lạ, Âm Soa trước sau cũng nhịn không được bàn tán vài câu, khiến Chu Niệm Sinh càng nắm chặt tay nữ tử.
Những năm gần đây Chu Niệm Sinh ốm đau bệnh tật, thân thể ngày càng suy yếu, hôm nay chết ngược lại là lâu rồi mới cảm nhận được khí lực dồi dào, có thể nắm chặt tay nữ tử như vậy, đối với cả hai mà nói đều vô cùng trân quý.
Nữ tử nghiêng mặt cười với Chu Niệm Sinh.
“Chu lang không cần lo lắng, ta không sao, chỉ tiếc… Ta chỉ là yêu vật cơ khổ, chỉ hiểu làm sao hại người không hiểu làm sao cứu người, không có tiên đạo chi pháp cũng không có kỳ trân diệu dược, tìm khắp thiên sơn vạn thủy cũng chỉ có thể kéo dài cho chàng hai mươi năm thọ mệnh…”
“Như Ý, có nàng bầu bạn ta nhiều năm như vậy, ta Chu Niệm Sinh đã may mắn hơn tất cả nam tử trên thiên hạ!”
Hai hồn giờ phút này thổ lộ tâm tình, nhưng Quỷ Soa dẫn dắt, hồn di chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến Miếu Ti Phường, Thành Hoàng Miếu trong làn khói hương lượn lờ mơ hồ hiện ra kim quang, mà phía dưới miếu thờ, sương mù dày đặc đã mơ hồ hiện ra nội cảnh Âm Ty.
Nhìn âm khí phía trước gia tăng, xuyên qua nội cảnh Âm Ty có thể thấy Quỷ Soa bơi lội, Chu Niệm Sinh có thể cảm giác được nữ tử nắm tay mình càng chặt hơn.
Khoảng cách Âm Ty đã gần không thể gần hơn, Chu Niệm Sinh nghe được một trận thanh âm nức nở như có như không từ bên cạnh truyền đến.
“Chu lang… Bảo trọng! Ta… Không thể cho chàng thêm!”
Nói xong câu này, hồn phách nữ tử vậy mà vặn vẹo trượt ra khỏi Câu Hồn Tác, chỉ còn một chiếc áo lông màu trắng bị Tỏa Liên buộc chặt, mà yêu hồn bản thể thì cấp tốc bay về phương xa.
Bốn tên Âm Soa giờ phút này chợt cảm thấy không ổn.
Xoẹt ~ xoẹt ~
Hai tên Nhật Tuần Du lập tức rút đao, thân hình hóa thành bạch ảnh hư ảo đuổi theo yêu hồn.
“Yêu nghiệt to gan! Đến cửa Âm Ty còn mưu toan bỏ trốn!”
Một tên Câu Hồn Sứ khác cũng buông Tỏa Liên đang trói chiếc áo lông màu trắng, kéo dài hướng trên người nữ tử vung tới, lại phát hiện Tỏa Liên và hồn lại như đánh trúng sương mù.
Mà giờ khắc này hai tên Nhật Tuần Du đao quang lóe lên, cũng chém vào sương trắng, đồng dạng không cảm nhận được lực cản.
“Không tốt! Bị lừa rồi!”
Giờ phút này chiếc áo lông màu trắng kia đã chạy ra xa, đồng thời lần nữa hóa thành bộ dáng nữ tử.
“Chu lang bảo trọng ~!”
Thanh âm thanh lệ truyền đến, càng làm cho mấy tên Quỷ Soa nhất thời không kịp giận dữ không thôi.
Nhật Tuần Du từ bên hông lấy chiêu hồn linh hung hăng ném lên không trung, chính mình thì hóa thành bạch ảnh truy hướng yêu hồn.
“Leng keng keng… Leng keng keng keng keng…”
Chiêu hồn linh vang dội, Âm Ty bên trong đã nhận được báo động, Âm Dương ty chủ quan trực tiếp bước ra khỏi Âm Ty, hai mắt chớp động nhìn lướt qua chiêu hồn linh, sau đó nhìn về phía Nhật Tuần Du đang truy đuổi.
“Yêu vật dám giở trò trước Thành Hoàng Miếu Kinh Kỳ Phủ ta, đơn giản là không coi ai ra gì!”
Giờ phút này lại có Công Quá Ti, Thưởng Thiện Ti, Phạt Ác Ti chờ mấy ty chủ quan cùng lúc xuất hiện, vận khí pháp quang hướng yêu vật đuổi theo.
Bị hai Câu Hồn Sứ trông giữ, Chu Niệm Sinh lúc này vừa lo lắng, lại có chút thất hồn lạc phách.
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân giáng xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt