Chương 131: Lâu thuyền Bát Quái | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 09/03/2025
Hiển nhiên Long Nữ cũng không rõ phụ thân mình làm cách nào đưa Kế Duyên đến thủy phủ, cho nên khi đưa Kế Duyên cùng ô bồng thuyền đến vị trí trên mặt sông, cũng chỉ cách thủy phủ về phía bắc hơn mười dặm.
Kế Duyên chèo thuyền, lấy ánh mắt mơ hồ nhìn quanh những dãy núi, thấy vùng ven sông tuyết phủ đầy đồng ruộng cùng rừng cây trắng xóa, dần dần ý thức được chính mình có lẽ còn cần phải chèo một đoạn đường thủy rất dài, mới có thể đến vị trí câu cá trước đó.
Không rõ ràng cụ thể đường dài bao nhiêu, Kế Duyên cũng chầm chậm tăng tốc độ chèo, kình lực tăng lên khiến thuyền đi nhanh hơn rất nhiều.
Kỳ thật, bình thường lão ngư dân cũng có thể đạt đến tốc độ hiện tại của Kế Duyên, đồng thời có thể duy trì trong một khoảng thời gian dài, chỉ là không thể giống Kế Duyên, cơ hồ không hao tổn chút khí lực nào mà vẫn liên tục duy trì.
Chèo thuyền du ngoạn, Kế Duyên cũng tận lực quan sát cảnh sắc ven bờ, thấy một màu trắng xóa, liền biết ba ngày trước trận “tuyết đầu mùa” kia hẳn là đã rơi rất lâu.
Giờ phút này, tốc độ thuyền nhỏ ước chừng tương đương với người thường chạy chậm, Kế Duyên đã đội lại thoa nón lá, cũng không vội tăng tốc lần hai, dù sao ở thủy phủ đã ăn nhiều đồ tốt, lại uống Long Tiên Hương, cảm giác có thể duy trì tốc độ chèo thuyền đến tận cuối Thông Thiên Giang.
Hơn nữa, có lẽ bởi vì quân cờ tồn tại, Kế Duyên có loại cảm giác, Doãn phu tử hẳn là còn chưa tới Trạng Nguyên Độ.
Chèo thuyền đến chạng vạng, ước chừng đã đi được bảy, tám mươi dặm đường thủy, vẫn không thấy Trạng Nguyên Độ, ngược lại thấy phía trước một chiếc lâu thuyền đang chậm rãi tiến lên.
Trời lạnh như thế mà ra khơi, cũng không biết có phải là ra vùng ven sông thưởng tuyết hay không.
Trên đuôi lâu thuyền, mái chèo lớn đang đung đưa, đoán chừng người chèo thuyền bên trong đạp bàn cũng không nhanh lắm.
Lúc này sắc trời còn chưa hoàn toàn tối đen, trên lâu thuyền đã có hạ nhân bắt đầu treo đèn lồng, xuyên qua ánh lửa, Kế Duyên có thể nhìn thấy trên mỗi chiếc đèn lồng đều có chữ viết, chỉ là mơ hồ không rõ viết gì, chỉ biết là chữ đều giống nhau.
Nhìn như vậy, chiếc lâu thuyền này chắc là tài sản riêng của đại hộ nhân gia nào đó, chữ trên đèn lồng chính là dòng họ.
Kế Duyên dù sao cũng nhàn rỗi, liền vừa chèo thuyền đuổi theo, vừa suy đoán dòng họ kia là chữ gì, đồng thời lấy khoảng cách để phán đoán độ khó.
Chèo hai trăm lần, tiếp cận không ít, kiểu chữ ít nhất trong tầm mắt không còn mơ hồ thành một đoàn, nhưng vẫn không rõ.
Lại chèo hai trăm lần, bắt đầu có chút hình dáng, ngay ngắn, xem ra khoa tay không ít.
Lại chèo ba trăm lần, Kế Duyên rốt cục có suy đoán, dòng họ đại khái chỉ có chừng đó, từ đỉnh đầu thiên bàng cùng hạ trung phương quy cách mà xét, có thể là một chữ “Tiêu”.
Lúc này, ô bồng thuyền đã cách lâu thuyền không xa, dù theo sắc trời dần tối, gió lạnh gào thét, cũng có thể nghe rõ trên thuyền có tiếng tấu nhạc du dương cùng một phần âm thanh trò chuyện.
Trên tầng cao nhất của lâu thuyền, sau thanh nẹp, có mấy người hoặc đứng hoặc ghé vào mạn thuyền, một vị nam tử khoác áo choàng dày, đầu đội phương quan, một vị công tử trẻ tuổi hơn, khoác áo choàng, mang mũ da có lông, còn có hai người hầu ăn mặc cũng rất dày.
Nam tử lớn tuổi trên tay còn bưng một chén rượu, giờ phút này nhìn về phía ô bồng thuyền nhỏ đang chèo tới từ xa, uống cạn rượu, lập tức có người hầu rót rượu cho hắn.
“Trọng Lâu, có một số việc, không phải ngươi muốn thế nào liền có thể thế ấy, ngươi từ nhỏ cẩm y ngọc thực, được vi phụ cùng mẹ ngươi che chở mà lớn lên, tuy rằng học văn luyện võ, nhưng chân chính đau khổ thì cuối cùng chưa từng trải qua mấy lần?”
Vị công tử kia nghe có chút không muốn.
“Phụ thân, tập võ thời điểm cũng phải chịu không ít khổ cực, ngài chưa từng luyện võ, sao lại nói võ đoán như vậy?”
Lão gia kia cười cười, đưa ngón tay chỉ về phía ô bồng thuyền trên mặt sông phía sau thuyền.
“Thời tiết đóng băng, lạnh trên sông, ngư ông vì sinh kế mà đi, hoặc mấy ngày không bắt được gì, trong bụng đói khổ, khắp người rét lạnh, đói khổ rét lạnh nhưng cũng không dám nghỉ ngơi… Loại khổ này ngươi đã từng chịu qua chưa?”
Vị công tử kia theo tay phụ thân nhìn về phía thuyền nhỏ trên mặt sông, thuyền kia một mực ra sức chèo, tựa như đang bất lực truy đuổi ánh đèn của chiếc lâu thuyền trong làn nước dần tối.
Chẳng biết tại sao, câu phản bác kia liền không thể nói ra.
Vị công tử này trước đây đã nghe hạ nhân trong nhà nói qua, phiên chợ mấy ngày nay không có cá tươi, dù có cá cũng là từ nơi khác vận đến, tin đồn Thông Thiên Giang tốt nhất, mấy ngày nay đều không bắt được cũng không câu được cá, điều này cố nhiên cực kỳ tà dị, còn không ảnh hưởng tới những quan lại quyền quý như bọn họ, nhưng đối với người kiếm ăn trên sông thì sao?
‘Chắc hẳn ngư dân này nhất định là phải đuổi đến đoạn sông rất xa để kiếm cá?’
“Trọng Lâu, ngươi ta khoác da thú còn cảm thấy rét lạnh, ngươi xem ngư dân kia, thoa nón lá, quần áo đơn bạc, hắn hiện tại chỉ có thể không ngừng chèo thuyền, dừng lại có lẽ mồ hôi trên người cũng có thể lấy mạng hắn… Ân, hắn chèo thuyền ngược lại rất nhanh…”
Lão gia kia đang thuyết giáo, chợt phát hiện ô bồng thuyền nhỏ kia đã đến rất gần lâu thuyền lớn, đồng thời xét về tốc độ, dường như muốn vượt qua lâu thuyền.
Kế Duyên trên ô bồng thuyền nhỏ nhìn mấy người phía trên, đỉnh đầu có quan khí tung bay, hẳn là một nhà quyền quý ở Kinh Kỳ Phủ.
Trong tai lại nghe được loại phiền não bát quái của quan lại quyền quý.
Vị công tử kia cũng nhìn Kế Duyên trên ô bồng thuyền một hồi, rốt cục vẫn quay đầu phản bác phụ thân mình.
“Thế nhưng ta cũng không muốn để Hồng Thanh Tú làm chính thê, chỉ là cưới làm thiếp cũng không được sao?”
Phụ thân hắn lần thứ hai uống xong một chén rượu ấm người, mới cười lạnh nói:
“Ngươi là thân phận gì, nàng lại là người nào? Một kỹ nữ tiến vào cửa Tiêu gia ta, ngươi bảo mẹ ngươi làm sao an bài hôn sự cho ngươi, ngươi bảo triều đình đối đãi Tiêu gia ta thế nào, sĩ đồ của ngươi sau này cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng!”
“Phụ thân! Đại Trinh luật pháp nào quy định quan lại không thể lấy nữ tử thanh lâu, hơn nữa Hồng Thanh Tú là bán nghệ không bán thân!”
Vị công tử kia hiển nhiên có chút tức giận, liền cao giọng.
“Hừ, cũng bất quá chỉ là tiện tịch! Huống hồ bán nghệ không bán thân cũng chỉ là lời đồn, đối với ngươi nàng chẳng phải đã rộng mở váy lụa sao?”
“Ngươi… Phụ thân ngươi đơn giản là cưỡng từ đoạt lý!”
Lão gia kia cũng chỉ cười lạnh vài tiếng, dừng một chút mới nói:
“Cho ngươi ra sông lạnh này, hít chút gió lạnh cho tỉnh táo đầu óc, nếu ngươi lựa chọn bước này, tương lai ngươi chịu khổ chưa chắc ít hơn ngư nhân trên ô bồng thuyền nhỏ kia, hoặc là nói còn thống khổ hơn, phụ thân chưa từng lừa ngươi!”
Ô bồng thuyền của Kế Duyên lướt qua, thậm chí có thể nghe được vị công tử kia siết chặt nắm đấm phát ra âm thanh “răng rắc”, có thể thấy trong lòng hắn phẫn nộ, không cam lòng đến mức nào.
‘A, phiền não của nhà quyền quý có tiền…’
Lắc đầu, Kế Duyên lần thứ hai hơi tăng lực, ô bồng thuyền nhỏ nhanh hơn mấy phần, đã vượt qua nửa thân lâu thuyền.
Trên lâu thuyền, vị công tử kia siết chặt tay, ngón tay hằn lên bảng gỗ lan can nhàn nhạt dấu tay, ánh mắt theo ô bồng thuyền di chuyển, nhìn chiếc thuyền nhỏ kia tựa như đang giãy giụa vượt qua thuyền lớn, trong lòng phảng phất có chút ngộ ra, lực ở đầu ngón tay cũng lập tức yếu bớt.
Giờ khắc này, Kế Duyên lòng có cảm giác, nghiêng đầu nhìn lên phía trên, nhìn về phía vị công tử kia, người kia vốn đang nhìn chằm chằm thuyền nhỏ, đột nhiên thấy ngư nhân vẫn luôn vùi đầu chèo thuyền quay đầu nhìn lại, tựa như đang nhìn mình, cũng hơi sửng sốt một chút.
Kế Duyên hướng hắn khẽ gật đầu, cười cười, quay đầu tiếp tục chèo thuyền, trong miệng lẩm bẩm:
“Có chút ý tứ, có chút ý tứ!”
Có thể cũng chỉ là có chút ý tứ mà thôi, khí tượng biến hóa nhất thời của Tiêu công tử kia cũng không thể đại biểu cho cả một đời, có lẽ sau này Kế mỗ nhân sẽ có hứng thú biết rõ kết quả.
Ô bồng thuyền tựa như lần thứ hai tăng tốc, dù nhìn không rõ ràng, cũng rất nhanh vượt qua lâu thuyền, bỏ lại phía sau.
Trên lâu thuyền lớn của Tiêu gia, vị công tử kia cau mày nhìn ô bồng thuyền rất lâu.
“Trọng Lâu, có gì muốn nói?”
“Phụ thân, ta nói không lại người, trước hết đem Trạng Nguyên chi vị nắm bắt tới tay đã!”
Lão gia kia rốt cục lộ ra nụ cười, tay trái vuốt râu, tay phải vỗ vỗ vai nhi tử.
“Về kinh sau ta sẽ đi tìm Lưu bá bá của ngươi uống chút trà!”
====================
Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao kể từ sau thời đại của bộ truyện mà ‘ai cũng biết’.
Từ một tác giả đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác giả đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ.
Là fan của ngự thú lưu, không thể bỏ qua “Bất Khoa Học Ngự Thú”.
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã kết thúc.