Chương 109: Ký quái mua bán | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 09/03/2025
Trên đường đến Quân Thiên phủ thành, Kế Duyên từng suy ngẫm một vấn đề: Vì sao khi mới đến thế giới này, hắn không nhìn thấy thiên địa đại kiếp, mà phải đợi tới trước lúc diễn cờ?
Khi không tìm ra đáp án, Kế Duyên liền đặt ra một giả thiết, sau đó phát hiện, nếu chuyện này xảy ra khi hắn mới tới thế giới này, thì Kế mỗ người thập tử vô sinh.
Mà thời khắc mấu chốt kia, lại vừa đúng lúc Kế Duyên cảm thấy tu vi đã nước chảy thành sông, là một giai đoạn tu luyện trọn vẹn, thể xác và tinh thần hòa hợp với tự nhiên, lại có Thanh Đằng Kiếm bên người.
Có lẽ, thời điểm đó vừa vặn đạt tới một ngưỡng có thể tiếp nhận, một loại huyền diệu đại pháp nào đó đã dẫn phát Kế Duyên xem kiếp, khiến hắn biết được những điều trước đây không rõ.
Sự thật chứng minh, tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Thực tế, Kế Duyên sớm đã ẩn ẩn cảm nhận được điều này, hai kiếp làm quân cờ cũng khiến hắn có chút chuẩn bị tâm lý. Bất quá, khi đó hắn cho rằng có lẽ phải đợi quân cờ hoàn toàn ngưng thực thành hình mới là thời cơ, không ngờ lại là do sức thừa nhận của bản thân.
Còn về vị đại năng bày ra ván cờ là ai, vì sao ván cờ ở Ngưu Đầu Sơn lại tiêu điều như vậy, bọn họ sống hay chết, vì sao lại cần Kế mỗ người đánh cờ, hiện tại Kế Duyên vẫn chưa thể làm rõ. . .
Lúc này đã vào thu, trên đường phố Quân Thiên Phủ, hàng hóa bày bán càng thêm phong phú.
Bởi vì vào mùa, hoa quả trong phủ thành lúc này rất nhiều, Kế Duyên còn chưa vào thành, tiếng rao hàng náo nhiệt đã vọng đến.
Gần như cách một đoạn lại có thể ngửi thấy mùi hoa quả, nghe thấy tiếng rao, nào là lựu, quýt, hồng,… không phải chuyện hiếm.
Đã có kinh nghiệm, lần này Kế Duyên đương nhiên không trực tiếp xuất hiện với bộ dạng rách rưới, mà bấm một cái Chướng Nhãn Pháp, mơ hồ ánh mắt, vào thành đi thẳng đến tiệm vải.
Kế mỗ người, số thuật pháp đếm trên đầu ngón tay cũng chỉ có vài cái, vậy mà suýt chút nữa đã chơi ra hoa, nhất là lần diễn cờ này mang đến tâm cảnh, thần ý thăng hoa, ảnh hưởng rất lớn đến việc sử dụng thuật pháp.
Kế Duyên vào thành, theo âm thanh tìm được một tiệm vải thoạt nhìn trung quy trung củ rồi đi vào. Trong tiệm vừa vặn có hai nữ tử đang xem y phục, khiến Kế Duyên còn chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi son phấn nhàn nhạt, đoán chừng không phải người bình thường, dù sao nữ tử nhà bình thường ai lại dùng những thứ này.
“Vị khách quan này, ngài muốn xem vải vóc, hay y phục, muốn đo may hay mua sẵn? Ta thấy dáng người ngài cân đối, trong tiệm có rất nhiều y phục vừa vặn!”
Trong tiệm chỉ có một mình chưởng quỹ kiêm hỏa kế, thấy Kế Duyên một thân mộc mạc tiến vào liền lập tức chú ý. Bất quá, tuy không nhìn thấy y phục lam lũ của Kế Duyên, nhưng lại thoáng thấy “trâm cài tóc” kỳ quái trên đầu, nhìn thế nào cũng giống một cành cây cong queo, ánh mắt lập tức có chút cổ quái.
Bên cạnh, nữ tử tựa như vừa nhìn thấy đồ vật vừa ý, liền gọi chưởng quỹ.
“Chưởng quỹ, chưởng quỹ, tấm lụa đào đỏ này đẹp quá, bao nhiêu tiền một súc, may y phục thì tính thế nào?”
Mở miệng ra không phải vài thước mà là một súc, chưởng quỹ lập tức vui vẻ.
“Hắc hắc, hai vị cô nương thật có mắt nhìn, mấy súc lụa phấn này là từ Uyển Châu xa xôi vận đến, dệt bằng tơ tằm, các cô sờ xem, mịn màng biết bao, may thành quần áo chắc chắn vừa thoải mái vừa đẹp!”
“Ai nha, hỏi ông giá tiền cơ mà!”
Một trong hai nữ tử không kiên nhẫn ngắt lời.
“À ha ha, dù sao đây cũng là lụa tốt nhất từ Uyển Châu vận đến, giá cả tự nhiên sẽ đắt một chút, một súc này. . . Mười lượng bạc!”
Mười lượng?
Hai nữ tử còn chưa lên tiếng, Kế Duyên đã có chút kinh ngạc, lụa này quả thật có giá ngang vàng, một súc vải cũng chỉ may được mấy bộ quần áo, lại bằng cả nhà bách tính tiêu dùng một hai năm, thảo nào người bình thường căn bản không mua nổi.
“Được, lấy súc này, gói lại cho ta, y phục chúng ta tự tìm người may!”
“Ai ai, được được, vậy ta gói lại!”
Chưởng quỹ mặt mày hớn hở, hai cô nương này thế mà không trả giá, phen này kiếm được rồi. Đang lấy lụa thì thấy Kế Duyên cũng học theo hai cô nương ban nãy, đưa tay sờ lên các loại vải lụa treo trên giá.
“Vị khách quan này, ơ khách quan, ách à, cái này. . . Bổn tiệm buôn bán nhỏ, bên này đều là quyên, lụa, lăng, cái kia. . .”
Chưởng quỹ cố gắng uyển chuyển biểu đạt nỗi lo lắng của mình.
Kế Duyên thu tay về, mỉm cười với hắn.
“Tốt, tại hạ chỉ là kiểm tra xem lụa bây giờ có gì khác biệt, chưởng quỹ, giúp tại hạ chọn hai thân, không, chọn ba thân quần áo thì thế nào?”
Để tránh phiền phức, Kế Duyên lúc nói chuyện đã lấy ra một thỏi bạc, lập tức khiến chưởng quỹ càng thêm mừng rỡ.
“Tốt tốt tốt, khách quan chờ chút, ta gói lụa cho hai vị cô nương kia trước!”
Hai vị nữ tử này cũng đang lặng lẽ quan sát Kế Duyên, dù sao trong tiệm cũng chỉ có bốn người.
Ánh mắt người kia chưa từng dừng lại trên người các nàng, hoặc là có nhìn thấy cũng chỉ liếc qua.
Các nàng ngược lại không có tức giận vì mỹ mạo bị ngó lơ, mà là kỳ quái ánh mắt người kia tựa như không nhìn rõ, vừa rồi sờ vải cũng chỉ bằng xúc giác, mắt căn bản không nhìn.
Hơn nữa, quần áo còn đỡ, búi tóc kia, rõ ràng rối bù, lại không khiến người ta chán ghét, một cành cây làm trâm cài tóc, đáng lẽ phải rất buồn cười, nhưng nhìn lại không cười nổi.
Kế Duyên vào cửa hàng liền đảo qua hai nữ tử một chút, khí của họ không thể nói là phú quý, ngược lại khí huyết dồi dào, lại nghe hơi thở kéo dài, tám phần là người luyện võ, có lẽ không nên quá để ý.
“Hai vị cô nương, lụa đào gói xong rồi, bạc này. . .”
“A, không thiếu của ông!”
“Ai ai, tốt!”
Chưởng quỹ vội vàng đến trước quầy, lấy cân tiểu ly ra cân, xác nhận xong mới đưa lụa cho hai người, đợi tiễn hai nữ tử đi rồi mới lập tức tiếp đãi Kế Duyên.
“Khách quan đợi lâu, ngài muốn kiểu dáng gì, nho sam, trường bào, cân vạt áo dài, trang phục giữ mình hay thường phục, bổn điếm đều có sẵn!”
“Ừm, cho ta một bộ thanh sam, một bộ bạch sam, một bộ hôi sam, tất cả đều là tay áo lớn, trường bào, đúng rồi, áo lót cũng phải có, quần áo đều cần.”
“Được rồi, chính là từ trong ra ngoài đầy đủ, hiểu rồi hiểu rồi, ta đo chiều dài thân thể ngài trước.”
Chưởng quỹ lấy thước gỗ trên quầy, đo đạc cho Kế Duyên, loáng cái đã đo xong, chỉ là ảo giác cảm thấy xúc cảm trên quần áo vị khách này có chút lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Giống như để hòa hoãn lời nói lỗ mãng trước đó, lúc chọn y phục cho Kế Duyên, chưởng quỹ còn bắt chuyện tán gẫu.
“Hai vị nữ khách vừa rồi cũng thật kỳ quái, rõ ràng không xấu, lại tự điểm hoa lên mặt, cũng không biết là không hiểu trang điểm hay cố ý như thế.”
“Ha ha. . . Có lẽ là không hiểu thật, bất quá chưởng quỹ vừa rồi sao không nhắc nhở các nàng?”
Kế Duyên nghe vậy cũng cười một câu, dù sao hắn cũng không nhìn rõ.
Chưởng quỹ ngó ra ngoài.
“Cái này sao có thể, nữ khách phú quý càng không thể trêu chọc, nhất là về hình dáng, ta mà nói một câu, các nàng có biết là lời tốt hay ác ý?”
“Ha ha ha. . . Có lý có lý, chưởng quỹ là người hiểu chuyện!”
Kế Duyên cũng vui vẻ, quét sạch những kiềm chế trước đó, hiếm khi có cảm giác như nghe được tiểu phẩm hài ở kiếp trước.
“Hắc hắc, đúng không, nào, khách quan ngài thử mấy bộ này xem, tuyệt đối vừa vặn!”
Lúc nói chuyện, chưởng quỹ đã chọn xong áo ngoài cho Kế Duyên. . .
Ước chừng hơn một phút sau, Kế Duyên từ tiệm vải đi ra, đã thay một thân bạch sam mới tinh, còn cầm một cái túi vải mua trong tiệm, bên trong đựng hai bộ quần áo còn lại, tổng cộng cũng chỉ tốn sáu trăm văn tiền, so với súc lụa đào kia thì một trời một vực.
Còn về đoàn quần áo rách rưới trong tay, Kế Duyên hai tay vỗ một cái, những quần áo cũ nát này liền hóa thành mảnh vụn, bay vào cống rãnh ven đường.
Kế Duyên lúc này đang đi về phía con phố trước kia cướp bàn cờ, tiểu thương nếu không cần thiết cũng không thích đổi chỗ bán, rất có thể người bán hàng rong kia vẫn còn ở chỗ cũ.
Vừa rồi ở tiệm vải nói chuyện phiếm với chưởng quỹ, đã dò hỏi được hiện tại là năm Nguyên Đức thứ mười lăm, so với phán đoán mơ hồ của Kế Duyên cũng không chênh lệch nhiều.
Giữa đường còn mua giày thay, đi thêm khoảng hai khắc, Kế Duyên chỉ bằng cảm giác đã tìm được con phố trước kia, quả nhiên lại nghe thấy tiếng người bán hàng rong kia.
“Ngọc sức, ngọc sức mới về, vòng ngọc, ngọc bội, nhẫn ngọc, đều là ngọc tốt a ”
Người bán hàng rong ra sức rao, nhưng người dừng lại xem cũng không có mấy ai. Hắn đang khát nước, cầm ống trúc lên uống một ngụm, phát hiện trước sạp đã có một vị tiên sinh áo trắng đứng.
Người bán hàng rong bỗng cảm thấy phấn chấn, vội vàng chào mời.
“Vị khách quan này, xem ngài nhất định là người có học, mua một khối ngọc đi, người đọc sách không phải đều nói quân tử thích ngọc, quân tử như ngọc sao, ngài xem, bên ta có mấy loại ngọc sức này, xanh mướt biết bao!”
Kế Duyên tuy không nhìn rõ kiểu dáng cụ thể của những ngọc khí này, nhưng ngọc là loại vật rất đặc thù, ngọc tốt đều có khí tức, như khối ngọc Ngụy Vô Úy tặng, còn những thứ trên sạp này, đừng nói khí tức, hắn đưa tay sờ, tìm tòi linh khí, liền biết không những chế tác kém, chất ngọc cũng là loại kém.
Kế Duyên lướt qua những món màu xanh, chọn một cây trâm màu tro mực, hỏi người bán hàng rong.
“Cây trâm này bao nhiêu tiền?”
Người bán hàng rong nhìn nhìn, cây trâm ngọc thô này ở sạp của hắn cũng thuộc loại kém nhất, nhìn dáng vẻ Kế Duyên, do dự một chút, báo giá.
“Ba mươi văn!”
“Ha ha. . . Một cây trâm ngọc mà chỉ ba mươi văn? Ta xem không đủ, không đủ, ta cảm thấy nó. . . đáng giá một lượng!”
Kế Duyên tự quyết định, nhổ cành cây trên đầu xuống, trực tiếp cắm cây trâm ngọc lên búi tóc, sau đó lấy ra một nắm bạc vụn, chỉ biết là nhiều hơn một lượng chứ không ít hơn.
“Đây, cây trâm ngọc này đáng giá này! Không cần thối lại, ha ha ha. . . Không tệ không tệ, cây trâm ngọc này coi như không tệ. . .”
Người bán hàng rong ngơ ngác đưa tay đỡ lấy bạc vụn Kế Duyên đưa, có chút choáng váng nhìn vị tiên sinh tay áo lớn, áo trắng này tự quyết định, rồi không quay đầu lại rời đi.
‘Người này, cứ thế mà đi sao?’
Đợi Kế Duyên đi được hai mươi bước, người bán hàng rong như mới hoàn hồn, nhìn bạc trong tay.
‘Cái này phải bằng hai ba tháng lời lãi. . .’
Người bán hàng rong do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn cắn răng.
“Ơi vị khách quan kia ~ khách quan ~ cây trâm ngọc kia không đáng giá nhiều như vậy ~ thật không cần!”
Kế Duyên dừng lại, trên mặt mang theo ý cười, quay đầu nhìn về phía người bán hàng rong kia.
====================
Đây là một bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao kể từ sau thời đại của bộ truyện mà ‘ai cũng biết’.
Từ một tác giả đại thần về đồng nhân Pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác giả đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ.
Nếu là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua Không Khoa Học Ngự Thú.
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã kết thúc.