Chương 100: Tả gia nhuệ khí | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 08/03/2025
…
Thẳng đến khi Kế Duyên rời đi rất lâu, khu vực xung quanh cửa hàng nhà họ Ngôn mới không còn giữ được vẻ nghiêm túc ban nãy. Bất luận là huyết mạch nhà họ Tả hay những người họ Ngôn khác, tất cả đều hưng phấn thì thầm to nhỏ.
“Chúng ta được gặp tiên nhân rồi!”
“Thật sự có tiên nhân, Tả Kiếm Tiên, không, Tả Ly đại hiệp không hề si ma!”
“Ngọc Nương, các ngươi định chọn thế nào? Mau để tiên nhân chỉ điểm, lại xuất hiện một Tả Ly nữa!”
“Thảo nào hậu nhân Tả thị ta luyện kiếm điển từ đầu đến cuối thành tựu chẳng cao, thì ra tiên tổ từng được tiên nhân chỉ điểm, bảo sao có thể vô địch thiên hạ!”
“Bác Nhiên thúc, các ngươi muốn chọn thế nào a ~!”
“Hữu Thiên, Hữu Tâm, các ngươi nghĩ sao?”
Mọi người xôn xao bàn tán, ai nấy đều hưng phấn không thôi.
“Khụ khụ ~ ”
Trên lầu, lão thợ rèn ho khan vài tiếng thật mạnh, chân khí cổ động trấn áp mọi lời bàn tán ồn ào.
“Việc này do Tả thị tự quyết định, người không phận sự hãy lo chuyện của mình, tất cả giải tán đi!”
Lão thợ rèn hiển nhiên có uy vọng rất lớn, lời vừa dứt, mọi người dù có bàn tán cũng chỉ dám nói nhỏ, nhao nhao tản đi. Gia quy nhiều năm cùng sự ăn ý vốn có, căn bản không cần nhiều lời dặn dò, chuyện ở cửa hàng nhà họ Ngôn, không ai dám hé răng ra ngoài.
“Ngôn thúc, chuyện của chúng ta…”
Tả Bác Nhiên mới hé miệng, lời còn chưa dứt đã bị lão nhân giơ tay ngăn lại. Lão giả uống cạn chén trà của mình rồi mới mở miệng.
“Ta đã nói, việc này các ngươi tự quyết định, ta sẽ không nhúng tay!”
Nói xong câu đó, lão nhân liền đi đến vị trí Kế Duyên vừa ngồi, cầm lấy chén trà đã cạn.
“Gia gia, chuyện thu dọn bàn ghế cứ để chúng con làm là được!”
Hán tử ba mươi tuổi kia buột miệng nói, liền bị lão nhân trừng mắt.
“Ta đây là cầm đi cung phụng, tiên nhân từng uống, tiểu tử ngươi biết cái gì!”
Cũng chẳng để ý người khác nghĩ thế nào, lão nhân cẩn thận bưng chén trà đi về phía từ đường, để lại một đám người nhà họ Tả hai mặt nhìn nhau.
Ngoài đường, tiếng rèn sắt khi lên khi xuống, người nhà họ Tả tụ họp một chỗ, người nhà chồng của Tả Ngọc Nương cũng không đến tham gia.
Đối mặt với một lựa chọn, bất luận chọn cái nào cũng đều thay đổi hoàn toàn vận mệnh của Tả thị, ai cũng biết cần phải cực kỳ thận trọng. Thời gian tựa hồ trôi qua rất nhanh, đến tận đêm khuya vẫn chưa bàn bạc ra được nguyên cớ gì.
Trong sảnh đường nhà Tả Bác Nhiên, người của Tả thị đều ngồi vây quanh. Trên chiếc bàn bát tiên đốt đèn, trưởng bối ngồi trước bàn, hai đứa trẻ yên tĩnh cùng mẹ ngồi trên ghế nằm lớn mệt mỏi muốn ngủ.
“Đến rồi đến rồi, mì sợi xong rồi, ban ngày đến giờ mọi người chưa ai ăn gì, ngay cả hai đứa nhỏ cũng chỉ mới ăn bánh ngọt, đều ăn chút đi!”
Tả Ngọc Nương cùng hai người chị dâu bưng ba cái mâm gỗ đi ra, trên mâm là những bát mì sợi nóng hổi, khoai sọ rau xanh nấu đầu bóng, mì sợi cùng cho vào nồi, đều do đại tẩu trổ tài.
“Đại ca, nhị ca, phụ một tay!”
“Được! Được!”
Từng bát mì được đặt lên bàn, hai đứa trẻ lập tức tỉnh ngủ, hưng phấn từ trong lòng mẹ nhảy xuống.
“Mì sợi! Tốt quá rồi, mẹ, mì đầu bóng ha ha ha!”
Hai đứa trẻ chen đến bên cạnh phụ thân, thấy gia gia không phản đối, liền ngồi lên ghế dài. Hữu Thiên bên trái đỡ bát hoa lớn cầm đũa liền vui vẻ bắt đầu ăn, đứa ba tuổi kia cầm không vững đũa, liền dùng kình đưa lên miệng húp, nước canh mì bắn tung tóe, hôm nay phụ mẫu cũng không trách mắng chúng.
Đối với hai đứa bé mà nói, căn bản không ý thức được lựa chọn này quan trọng bao nhiêu, cảm giác giống như năm trước cô cô muốn xuất giá, mọi người tập trung thương thảo hôn sự vậy.
“Mọi người đều ăn chút đi, đừng để mì nguội!”
Tả Ngọc Nương thấy ngoại trừ hai đứa trẻ, không ai động đũa, liền nhắc lại một câu.
“Ai… Ăn không vô cũng ráng ăn vài miếng!”
Tả Bác Nhiên lên tiếng, những người khác trong nhà mới cùng nhau động đũa, có chút ăn mà không biết vị.
Kỳ thật cả ngày trôi qua, tranh luận về lựa chọn cơ bản đã qua một đoạn, mâu thuẫn chủ yếu nằm giữa phụ tử.
Vợ chồng Tả Bác Nhiên chủ trương chọn phương án thứ nhất, lưu lại tiên nhân pháp lệnh, bảo vệ gia tộc bình an, bảo vệ đời sau có tổ tông che chở. Mà Hữu Thiên, Hữu Tâm hai huynh đệ lại càng hy vọng chọn loại thứ hai, có tiên nhân truyền pháp, tương lai chính là hai ba người Tả Ly vô địch thiên hạ, vinh quang gia tộc các loại sự tình tự nhiên sẽ thành hiện thực.
Mà Tả Ngọc Nương thì không nói gì, hai người chị dâu tuy gả vào Tả gia, tính là người nhà họ Tả, nhưng lại không có chủ ý, cũng không dám tự tiện phát biểu.
Chờ mì sợi ăn đến không sai biệt lắm, giống như là có khí lực để tranh luận tiếp, Tả Bác Nhiên lại mở miệng.
“Hữu Thiên, Hữu Tâm, lời này hôm nay ta đã nói rất nhiều lần, nhưng vẫn phải nhắc nhở một câu, cho dù thật sự tung hoành thiên hạ, có thể vì Tả gia ta lấy lại công đạo, vậy tương lai thì sao? Có được nửa đời huy hoàng như thái tổ gia gia, liệu có thể tránh khỏi vết xe đổ của Tả gia trước kia? Đồng thời lần này, e là Ngôn gia cũng không giữ được, nói không chừng còn kéo Ngôn gia xuống nước!”
Tả Hữu Thiên cau mày phủ định ý tứ của phụ thân.
“Cha, ngã một lần khôn ra thêm, Tả gia chúng ta đã trải qua nhiều sóng gió như vậy, làm sao có thể giẫm lên vết xe đổ? Con và Hữu Tâm, còn có Ngọc Nương đều là những người có thể bồi dưỡng, hai đứa nhỏ cũng có duyên gặp tiên nhân, lúc trước chỉ có một Tả Ly, hiện tại chúng ta đều có cơ hội! Ngôn gia đã giúp chúng ta lâu như vậy, tương lai chúng ta cũng có cơ hội báo đáp người ta!”
Tả Hữu Tâm cũng ngay sau đó mở miệng.
“Đúng vậy cha, cha thường nói với chúng con năm đó Tả gia chúng ta huy hoàng ra sao, con và ca ca chưa từng được thấy, nhưng sợi tức giận kia từ nhỏ đã có thể cảm nhận được. Ngài nhất định cũng không cam lòng, chúng ta bị người ta khi dễ lâu như vậy, ngay cả họ cũng không còn, chẳng lẽ cứ mang họ Ngôn mà không mang họ Tả sao? Tổ tông dưới suối vàng có linh thiêng sẽ nghĩ sao về đám tử tôn chúng ta?”
Câu nói cuối cùng của Tả Hữu Tâm có lực sát thương khá lớn với Tả Bác Nhiên, Tả Ngọc Nương ngồi bên cạnh không nhịn được đá nhị ca một cái.
Cuộc tranh luận lại một lần nữa lâm vào bế tắc.
Sáng sớm ngày thứ hai, khu vực xung quanh cửa hàng nhà họ Ngôn có người dậy sớm, nhìn về phía nhà Tả Bác Nhiên, phát hiện cửa sổ phòng vẫn còn sáng đèn.
“Bác Nhiên thúc bọn họ đây là không ngủ cả đêm a…”
“Đổi là ta cũng không ngủ được, không biết chọn thế nào.”
Người ngoài nghi hoặc, người nhà họ Tả trong phòng cũng khá là ngồi không yên, tiên nhân chỉ nói ngày thứ hai sẽ đến, nhưng không nói là buổi sáng hay buổi tối.
Ngoại trừ hai đứa bé, người lớn đều không ngủ cả đêm, nhưng không ai tỏ ra uể oải, theo sắc trời sáng dần, từng người đều có vẻ phấn chấn.
Hôm nay trời âm u, khoảng sau giờ cơm trưa, trên bầu trời bắt đầu ẩn hiện tiếng sấm.
Kế Duyên buổi chiều mới lần thứ hai đến cửa hàng nhà họ Ngôn, quả nhiên, bên kia bày ra một bộ dáng trận địa sẵn sàng đón quân địch, thậm chí còn chuẩn bị một bàn thịt rượu phong phú ở bên cạnh từ đường, chỉ cần tiên nhân có ý nguyện là có thể lập tức khai tiệc.
Vẫn là gian phòng hôm qua, người vây xem gần như không có, hẳn là do Ngôn lão gia tử hạ lệnh, cho nên chỉ có những người nhà họ Tả trong sảnh đường, cùng Kế Duyên và Ngôn lão gia tử là hai người ngoài.
Người nhà họ Tả đứng thành hàng trong đường, Kế Duyên và Ngôn lão gia tử ngồi ở công đường, trên bàn cạnh ghế bành không chỉ có chén trà, mà còn có bút mực giấy nghiên đã chuẩn bị sẵn.
Kế Duyên nhìn đám lão ấu Tả gia, trong mắt ai nấy rõ ràng đều có chút tơ máu, bất quá tinh thần lại không tệ.
“Như thế, các vị Tả thị hậu nhân đã có quyết định chưa?”
Tả Bác Nhiên tiến lên một bước, hướng về phía Kế Duyên khom người thở dài.
“Bẩm tiên sinh, vẫn chưa có quyết đoán!”
“Bác Nhiên, các ngươi!”
Ngôn lão gia tử ngồi bên cạnh nghe vậy liền nổi giận, Tả Bác Nhiên lập tức mở miệng.
“Ngôn thúc đừng giận, rất nhanh sẽ có quyết định…”
Nói đến đây, Tả Bác Nhiên quay sang Kế Duyên, cung kính hỏi dò.
“Kế tiên sinh, không biết có thể hỏi ngài một vấn đề, để giúp chúng ta đưa ra quyết định.”
“Cứ hỏi.”
Kế Duyên sắc mặt bình thản, nếu như bọn họ muốn suy nghĩ thêm mấy ngày cũng không phải không tốt, dù sao đây đối với Tả thị mà nói đúng là đại sự khó lường.
“Tại hạ muốn hỏi, lúc trước tổ gia gia một thân võ nghệ, là tiên sinh chỉ điểm chiếm đa số, hay là tài năng của tổ gia gia quan trọng hơn?”
Kế Duyên nghe vậy không có biểu lộ gì, thanh âm mười phần bình thản trả lời.
“Tả Ly chính là kỳ tài võ học ngút trời, tự nhiên là tự thân tài tình chiếm đa số!”
Nghe được câu trả lời này, Tả Bác Nhiên nhìn hai đứa con trai một chút, sau đó mới hướng về phía Kế Duyên chắp tay mở miệng.
“Tương lai Tả thị ta chỉ cần một ngày không quên mình mang họ ‘Tả’, thì cái họ Tả này, một ngày nào đó có thể lấy lại! Tiên sinh, chúng ta chọn phương án thứ nhất!”
Kế Duyên mỉm cười, nhìn người nhà họ Tả, hai thanh niên trai tráng ban đầu còn có chút không cam lòng, khi phụ thân nói ra câu này cũng không do dự nữa, ngay cả Tả Ngọc Nương cũng có thần sắc như vậy.
“Không tệ… Nhuệ khí đã trở lại!”
Câu tán thưởng này của Kế Duyên tựa như chẳng biết tại sao, lại tựa như tràn đầy thâm ý.
Đứng dậy, Kế Duyên cầm lấy bút trên bàn, chấm nhẹ mực nước, sau đó viết pháp lệnh lên giấy Tuyên Thành, tận lực thi pháp, tóc dài đều hơi hơi lơ lửng bay lên.
“Ninh thái an khang, bách tà bất xâm, minh chí mà phấn, khổ tâm không phụ! Kế mỗ tặng cho Tả thị hậu nhân!”
Mười sáu chữ lớn cùng lạc khoản chữ nhỏ trên giấy Tuyên Thành gần như một bút mà thành, giữa chừng ngòi bút không đủ mực, lại có từng giọt mực từ trong nghiên mực tự bay ra bổ sung vào ngòi bút, khiến người ngoài nhìn thấy mà tâm tình kích động.
Pháp lệnh vừa thành, một đạo ánh sáng mà mắt thường mọi người đều có thể nhìn thấy lóe lên trên giấy rồi biến mất, Kế Duyên thì hơi choáng váng, suýt chút nữa không đứng vững, thở phào một hơi mới xoay người lại, nhìn đám người đang căng cổ.
“Pháp lệnh này tặng cho Tả thị hậu nhân, người ngoài dù có cướp đi cũng vô hiệu, nếu Tả gia huyết mạch đoạn tuyệt, thì pháp lệnh tự hủy!”
Ầm ầm…
Trên trời ẩn hiện tiếng sấm, xem ra trời u ám sắp đổ mưa.
Mà Kế Duyên tâm tình đang tốt vẫn còn chưa dừng lại ở món quà hiện tại.
“Ha ha ha… Người nhà họ Tả, nhìn kỹ!”
Kế Duyên đặt bút xuống, bước ra một bước hóa thành làn khói xanh đến sân ngoài đường, phất tay một cái, Thanh Đằng Kiếm tự bay ra rơi vào lòng bàn tay.
“Đừng chớp mắt!”
Mỉm cười nói một câu, Kế Duyên cả người hóa thành Du Long uyển chuyển, vận kiếm mà đi trước sân.
Thân hình như ảo như mộng, thân pháp tựa say tựa tỉnh, trường kiếm dây leo tựa như dải lụa xanh biếc theo kiếm quang Kế Duyên uyển chuyển.
“Ào ào ào…”
Bầu trời đổ xuống mưa phùn, hạt mưa rơi xuống lại uyển chuyển như rồng trước sau người Kế Duyên, theo kiếm quang lưu chuyển.
Một thức Du Long Tống Vũ múa ra một đầu Thủy Long toán loạn, nghiêng mình bay về phía bầu trời…
Trong sảnh, người nhà họ Tả cùng Ngôn gia tử chỉ biết cứng người nhìn chằm chằm tiên nhân múa kiếm trong mưa, ngay cả mí mắt cũng không dám chớp, tình cảm phấn khởi rung động khó mà kiềm chế!
—
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân giáng xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt