Chương 99: Ngoan nhân | Khấu Vấn Tiên Đạo
Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 24/02/2025
Chờ Tần Tang ngồi xuống, Dư Liên khom người nói: “Vừa rồi Ấu Nương nói Tần đạo hữu có việc muốn hỏi, không biết Dư Liên có thể giúp gì được cho Tần đạo hữu, Tần đạo hữu cứ việc mở miệng.”
Tần Tang cười nói: “Việc này không vội. Tại hạ mới nghe Dư tiền bối nói đến đại sự Tu Tiên Giới, trong lòng ngứa ngáy, cũng không dám quấy rầy chư vị đạo hữu nhã hứng, trước hết nghe Dư tiền bối nói xong cũng chưa muộn.”
Nghe vậy, những người khác liên tục gật đầu, có vị hướng Tần Tang hiền hòa cười cười.
Lý Ấu Nương hâm nóng mấy chén rượu đưa ra, cho Tần Tang một chén, cũng ở một bên ngồi xuống.
Dư Liên nhấp một ngụm rượu, khen ngợi: “Ấu Nương trù nghệ càng thêm cao siêu rồi! Nếu Hàn đạo hữu cũng muốn nghe, lão hủ liền cùng mọi người đàm đạo một phen… Lại nói gần đây Tu Tiên Giới phát sinh đại sự lớn nhất, phải kể đến việc mấy tháng trước ma môn Khôi Âm Tông đột nhiên xâm lấn chính đạo danh môn Nguyên Chiếu Môn sơn môn. Khi ấy, mấy vị Kim Đan Thượng Nhân luân phiên đại chiến, một trận chiến này đánh cho nhật nguyệt vô quang, sơn hà biến sắc, cuối cùng đem Khôi Âm Tông diệt môn.”
Tần Tang đang ngắm nghía chén rượu Hổ Phách Tửu, nghe vậy ngạc nhiên ngẩng đầu.
Những người còn lại cũng ồn ào lên: “Lão gia hỏa ngươi chẳng lẽ lừa gạt chúng ta, Khôi Âm Tông xâm lấn Nguyên Chiếu Môn sao lại tự diệt môn, Nguyên Chiếu Môn kết cục thế nào? Còn nữa, Khôi Âm Tông này có lai lịch gì?”
Dư Liên cười ha hả nói: “Đừng vội đừng vội, hãy nghe ta chậm rãi kể lại. Muốn hỏi nguyên do trận chiến này, liền không thể không nói đến lai lịch của Khôi Âm Tông và Nguyên Chiếu Môn, chắc hẳn có một số đạo hữu tuy từng nghe qua, nhưng chỉ biết tên mà không rõ ngọn nguồn. Lấy Nguyên Chiếu Môn làm ví dụ, tuy rằng hiện tại ngày càng suy sụp, nhưng mấy trăm năm trước, thanh danh so với Bát Tông nổi danh nhất chính đạo Tiểu Hàn Vực hiện nay không hề kém cạnh chút nào! Khôi Âm Tông cũng là tồn tại có thể sánh ngang với Nguyên Chiếu Môn.”
“Nguyên Chiếu Môn sáng lập ra môn phái Tông Sư chính là Nguyên Anh Lão Tổ Nguyên Chiếu tổ sư trong môn, Khôi Âm Tông lại là do một Nguyên Anh kỳ ma đầu Khôi Âm Lão Tổ của ma môn sáng lập, hai vị này đều là nhân vật hô phong hoán vũ năm đó, thời gian sáng lập hai đại môn phái cơ hồ không phân trước sau, ngay cả tên của hai phái đều là lấy từ danh tự của tổ sư sáng phái, các ngươi nói có trùng hợp không? Càng trùng hợp là, hai đại tông môn này cách nhau không xa, có thể nói là đối chọi gay gắt, kỳ phùng địch thủ, sớm đã có mối hận cũ.”
“Nhớ năm đó, Nguyên Chiếu tổ sư cùng vài đại đệ tử ngoài ý muốn bỏ mình ở Cổ Tiên chiến trường, nếu không phải Vô Cực Môn lên tiếng, Khôi Âm Lão Tổ sớm đã lấy lớn hiếp nhỏ, lật đổ Nguyên Chiếu Phong. Mãi đến sau này Khôi Âm Lão Tổ tọa hóa, hai bên mới yên tĩnh trở lại, không ngờ Khôi Âm Tông từ đầu đến cuối chưa từng quên ân oán ngày cũ, dốc hết toàn lực của môn phái tập kích bất ngờ Nguyên Chiếu Môn, lại tự chuốc lấy diệt vong.”
Nói đến đây, Dư Liên lại nhấp một hớp rượu, nhắm mắt lại, thản nhiên thưởng thức.
Mọi người nghe đến đó nhất thời cùng chung mối thù, mắng chửi Dư Liên không ngớt.
“Ngươi lão quỷ này toàn treo khẩu vị người khác!”
“Không sai, quá không dứt khoát!”
…
Tần Tang cũng nghe đến sốt ruột, hận không thể mở toang đầu óc của Dư Liên ra xem, nếu như Khôi Âm Tông thật sự bị Nguyên Chiếu Môn diệt môn, sau này mình chẳng phải không cần lo lắng gì nữa, đóa hoa lan thần bí kia chính là của mình!
Dư Liên ngược lại dương dương tự đắc, cười ha ha: “Lão hủ không treo khẩu vị của các ngươi, chẳng phải là quá vô vị sao?”
Liền đưa tới một trận âm thanh thảo phạt, Dư Liên mới vui cười hớn hở nói: “Việc này truyền ra, trong gia tộc cũng đang nghị luận, điều khiến người ta không nghĩ ra là Khôi Âm Tông vì sao dám xâm lấn Nguyên Chiếu Môn, phải biết hộ phái đại trận của Nguyên Chiếu Môn không hề đơn giản, là do Nguyên Chiếu tổ sư năm đó mời hai vị Nguyên Anh hảo hữu bày ra, trong đó một vị còn xuất thân từ Nguyên Thận Môn, tuyệt đối không phải chỉ vài Kim Đan có thể phá. Càng khiến người ta kỳ quái là, hộ phái đại trận của Nguyên Chiếu Môn hình như thật sự bị bọn hắn phá!”
“Phá?”
Mọi người kinh ngạc: “Hộ phái đại trận đều phá, sao ngược lại Khôi Âm Tông bị diệt môn?”
Dư Liên lắc đầu: “Hiện nay lời đồn đại rất nhiều, ta lại không có mặt tại hiện trường, cũng không xác định được tin nào thật tin nào giả. Chỉ có một tin tức hẳn không phải lời đồn, bởi vì là từ trong Vô Cực Môn truyền ra. Nghe nói màn đêm buông xuống ma diễm ngập trời, Khôi Âm Tông khí thế hung hãn, khiến cho Thái Thượng tông chủ của Nguyên Chiếu Môn tự bạo Kim Đan, đồng thời dẫn nổ cả hộ phái đại trận, linh mạch sơn môn, uy lực kinh khủng khiến một vị Kim Đan Thượng Nhân của Khôi Âm Tông chết tại chỗ, hai vị khác cũng bị trọng thương, tu sĩ Trúc Cơ kỳ càng thương vong vô số. Nếu không phải tình thế nguy cấp, không thể cứu vãn, vị Thái Thượng tông chủ kia sao phải tự bạo Kim Đan?”
Mọi người kinh hô: “Tự bạo Kim Đan!”
Kim Đan Thượng Nhân là tồn tại bọn họ khó mà với tới, khó có thể tưởng tượng, Kim Đan Thượng Nhân tuyệt mệnh tự bạo, tràng diện khủng bố đến mức nào.
Tần Tang cũng có chút thất thần, đêm hôm đó nhìn thấy vòng mặt trời bộc phát cảnh tượng kinh người, hắn liền mơ hồ đoán được mấy phần, bây giờ được chứng thực, vẫn chấn động không thôi, không khỏi lẩm bẩm nói: “Thật ác độc…”
Kim Đan, hộ phái đại trận, linh mạch Nguyên Chiếu Phong, ba thứ đồng loạt dẫn nổ, vị Thái Thượng tông chủ kia thật quyết đoán.
“Quả thực là một kẻ hung ác!”
Dư Liên cảm khái nói: “Hắn tự bạo một lần, nhìn như lưỡng bại câu thương, nhưng lại bảo vệ được đạo thống của nhà mình, cắt đứt căn cơ của địch nhân. Không trách người ta có thể tu luyện tới Kết Đan kỳ, trở thành Thái Thượng tông chủ.”
Một thanh niên hừ lạnh một tiếng: “Đó là bởi vì hắn có sư phụ Nguyên Anh kỳ, cho ta tài nguyên tu luyện ngang bằng, thành tựu tuyệt đối không kém hắn!”
Dư Liên cười ha hả gật đầu, chuyển đề tài: “Chắc hẳn ba Kim Đan của Khôi Âm Tông cũng không ngờ Thái Thượng tông chủ của Nguyên Chiếu Môn lại quyết tuyệt như vậy, tại chỗ chết một, bị thương hai, nhất thời sợ vỡ mật, hoảng hốt bỏ chạy. Bị một vị Kim Đan Thượng Nhân khác của Nguyên Chiếu Môn truy sát, chém chết một người, kẻ còn lại trốn vào Khôi Âm Tông không dám ra. Về sau viện binh của Vô Cực Môn đuổi tới, vây quanh Khôi Âm Tông, phát hiện Khôi Âm Tông đã tan đàn xẻ nghé, người này nghe nói chạy đến Cổ Tiên chiến trường, Khôi Âm Tông hiện giờ bị Nguyên Chiếu Môn chiếm giữ, có thể nói là mất cả chì lẫn chài.”
Tần Tang đột nhiên hỏi: “Kim Đan lão ma nào của Khôi Âm Tông còn sống?”
Dư Liên cau mày nói: “Ta cũng không rõ ràng, Vô Cực Môn thả ra tin tức, chỉ nói Chưởng môn của Khôi Âm Tông ác giả ác báo, đoán chừng ma đầu kia đã chết, hai vị khác đều không có danh tiếng, không biết kẻ tham sống sợ chết là ai. Nghĩ đến Khôi Âm lão ma khi còn sống một đời hung thần, mới bao nhiêu năm, đạo thống lưu lại liền đứt đoạn. Cũng không biết vị Chưởng môn Khôi Âm Tông này nghĩ thế nào, nghe nói đã năm trăm tuổi, sắp tọa hóa, đột nhiên làm ra chuyện này, không chỉ có chính mình bỏ mạng nơi hoàng tuyền, còn chôn vùi cơ nghiệp của tổ sư.”
Tần Tang trầm ngâm, chỉ cần Khôi Âm Tông còn một Kim Đan sống sót, hắn liền chưa hẳn an toàn.
Nghĩ tới đây, Tần Tang nịnh nọt nói: “Dư sư thúc nói những bí ẩn này, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt. Mới vừa nghe Dư tiền bối nhắc tới chính đạo Bát Tông, tại hạ cô lậu quả văn, đối với rất nhiều tông môn trong đó không hiểu rõ lắm, không biết Dư tiền bối có thể nói sơ qua một chút, để tại hạ được mở mang kiến thức?”