Chương 865: Dịch Lôi Thuật | Khấu Vấn Tiên Đạo
Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 04/03/2025
Khách không mời mà đến đang lao vun vút tới.
Những người này không hề che giấu ý đồ của mình, trắng trợn xông về phía bọn họ, khiến Tần Tang và mọi người không khỏi có chút kinh nghi. Nhưng lúc này, tên đã lắp vào cung, không thể không phát.
Lồng giam co rút lại, Thiên Hàn Phong Liệt Trận uy lực toàn khai, hàn khí sắc bén như đao, giảo sát Quỳ Long.
Bên ngoài thân Quỳ Long, lớp lân giáp hình thành lôi y đã rách nát không chịu nổi. Nó rống lên một tiếng, không còn trung khí mười phần như trước, bị hàn khí cùng huyết kiếm áp chế trên mặt đất, mấy lần muốn nhấc mình lên đều thất bại, trái lại còn mang thêm vết thương mới.
Gã thanh niên họ Phương liên tục thúc giục, mọi người không chút giữ lại, nhất định phải trước khi khách không mời mà đến tới, trọng thương Quỳ Long, mới không lâm vào cảnh bị tu sĩ và yêu thú vây công, có thể chuyên tâm đối phó bọn hắn.
Thiên Hàn Phong Liệt Trận bị thúc đẩy đến cực hạn, trụ hàn khí hướng vào phía trong sụp đổ, chậm rãi ép xuống. Khối không khí màu trắng xám dường như nặng tựa vạn cân, ép tới Quỳ Long không cách nào đứng dậy.
Mưa to rơi xuống nơi này, trong nháy mắt bị đông cứng thành băng, chung quanh trên mặt đất đã phủ kín vụn băng.
Quỳ Long kêu rên, tiếng kêu trộn lẫn cùng tiếng sấm, xa xa truyền ra ngoài. Những tu sĩ đang liều mạng chạy đến, nghe được tiếng kêu của Quỳ Long, tim như bị dao cắt.
Cuồng phong cuốn lên ngàn thước sóng lớn.
Mưa to như trút nước.
Lôi Thần ẩn mình nơi sâu thẳm trong mây đen, vì chiến đấu nổi trống trợ uy.
Những tu sĩ kia bất chấp phong ba bão táp, lôi điện, toàn lực phi độn mà đến, rốt cục cũng sắp tới nơi. Bọn họ nhìn thấy Quỳ Long bị vây trong đại trận.
Ngày xưa uy phong lẫm liệt là thế, linh thú giờ đây lại thê thảm không gì sánh được.
Hàn khí hình thành gông xiềng, trấn áp nó trên mặt đất, cuộn tròn thành một đoàn, chịu đựng công kích.
Trên người nó, lân phiến tróc ra, máu thịt be bét, vết máu dính đầy vũng bùn cùng khối băng. Trên đầu, trên thân chi chít những vết kiếm, vết roi, khí tức suy yếu chưa từng có.
Quỳ Long đang gào thét, thanh âm dị thường khàn khàn. Nó nhìn thấy người quen đến, trong mắt dấy lên kỳ vọng, ra sức giãy dụa.
“Dừng tay!”
“Thả nó ra!”
“Muốn chết!”
…
Thấy cảnh này, những tu sĩ kia như muốn rách cả mí mắt, gầm thét liên miên, mệnh lệnh Tần Tang bọn họ thả Quỳ Long ra.
Lúc này chính là thời khắc mấu chốt, Tần Tang bọn người đương nhiên sẽ không để ý tới, đối với những tiếng kêu la kia mắt điếc tai ngơ, nắm lấy cơ hội tiếp tục công kích Quỳ Long.
Gã thanh niên họ Phương nhìn về phía những người vừa tới, mắt sáng lên, lách mình nghênh đón, phất tay ngưng tụ mưa, huyễn hóa thành một thanh thủy kiếm dài trăm trượng, chỉ thẳng về phía đối phương, lớn tiếng cảnh cáo: “Bọn ta đang săn yêu ở đây, kẻ không phận sự hãy dừng bước! Nếu không, đừng trách bọn ta không khách khí!”
“Các ngươi thật to gan!”
Đối phương giận đến giậm chân, “Quỳ Long không phải là yêu thú, là linh thú của sư môn ta! Các ngươi tự tiện giết hại linh thú của bọn ta, còn dám uy hiếp, quá càn rỡ!”
Linh thú?
Tần Tang bọn người nghe đến đây, sắc mặt đều khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn qua.
Linh thú mạnh mẽ như Quỳ Long rất hiếm gặp, có thể thu phục được chúng không nhiều. Nhìn những người này tức đến nổ phổi, chẳng lẽ đây chính là linh thú thủ sơn mà bọn họ nuôi dưỡng?
Gã thanh niên họ Phương cười nhạo: “Các ngươi nói Quỳ Long là linh thú của các ngươi, liền thật sự là như vậy sao? Phụ cận đây nổi tiếng là vùng đất nghèo nàn linh khí, từ đâu mọc ra một môn phái? Con yêu này ở đây thôn lôi thổ vụ, làm mưa làm gió, nhiều lần tập kích các thương đội qua lại. Ác yêu như thế, người người đều có thể tru diệt, nhưng lại chưa bao giờ thấy có ai đến ước thúc! Các ngươi hoa ngôn xảo ngữ, bất quá là vì ham muốn linh tài trên thân Quỳ Long, đừng hòng lừa gạt ta, mau giết nó!”
Câu cuối cùng là nói với Tần Tang bọn họ.
Trong lòng Tần Tang và mọi người lo nghĩ vạn phần, không xác định được ai nói thật, ai nói dối.
Bất quá, gã thanh niên họ Phương nói rất có lý. Những người này vì đoạt bảo, chuyện gì cũng có thể làm được, ngụy trang thành chủ nhân của yêu thú là chuyện quá bình thường.
Nhìn như tức đến nổ phổi, rất có thể đều là giả vờ.
Bảo vật trên thân Quỳ Long đủ để khiến những kẻ này bí quá hóa liều.
Cục diện không rõ ràng.
Nhưng bọn hắn vì săn giết Quỳ Long đã hao phí nhiều tinh lực như vậy, không thể nói buông là buông.
“Nói láo!”
Đối phương sắp bị tức điên lên, chửi ầm lên: “Quỳ Long sau khi bị sư tôn ta thu phục, tính tình luôn ôn thuần, chưa hề chủ động làm hại ai…”
Tiếng mắng hiển nhiên không có tác dụng.
Trong Thiên Hàn Phong Liệt Trận, hàn khí càng ép càng thấp, Quỳ Long chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất, ngay cả tiếng gào thét cũng trở nên vô cùng yếu ớt.
“Các ngươi muốn chết!”
Người tới càng bay càng gần, rõ ràng nhìn thấy Quỳ Long, nổi giận đến cực điểm. Nam tử áo xanh dẫn đầu bị thảm trạng của Quỳ Long triệt để chọc giận, hắn hai mắt đỏ ngầu, cả giận nói: “Dịch Lôi Thuật!”
Đồng môn sư đệ của hắn sớm đã không nhịn được, đang trên đường phi độn, thân ảnh mọi người nhanh chóng biến hóa, vây quanh nam tử áo xanh, sau đó đột nhiên dừng lại.
Hành động này khiến người ta bất ngờ.
Gã thanh niên họ Phương thị lực khẽ biến, trong bóng tối toàn lực điều động chân nguyên trong cơ thể, trong tay nắm chặt một tấm linh phù, nhưng lại không hề lộ ra.
Tần Tang phân tâm nhìn về phía đám người kia, phát hiện bọn họ đang lơ lửng giữa không trung, xếp bằng dưới mây đen, hai tay kết ấn quyết kỳ quái, thủ ấn chỉ thẳng lên không trung.
Trong lòng hắn không hiểu sao lại có chút bất an, không khỏi âm thầm nhíu mày.
Đối phương không phải là những tu sĩ có thực lực cực mạnh, Kết Đan hậu kỳ chỉ có một mình gã trung niên, thực lực không bằng bọn họ. Hơn nữa, bọn họ đang thao túng Thiên Hàn Phong Liệt Trận, chỉ cần diệt trừ Quỳ Long, liền có thể toàn lực thúc đẩy linh trận đối địch.
Uy lực của Thiên Hàn Phong Liệt Trận đã được kiểm chứng trong trận đại chiến với Quỳ Long, cho dù đối phương có thủ đoạn gì, hẳn là cũng không mạnh hơn Thiên Hàn Phong Liệt Trận.
Trong đầu Tần Tang lóe lên ý nghĩ này, không đợi hắn kịp phản ứng, ngay sau đó một nỗi sợ hãi khó hiểu đột nhiên bao trùm toàn thân, nguồn gốc hẳn là từ đám mây đen trên đỉnh đầu bọn họ.
Tần Tang sợ hãi thất kinh, đột nhiên ngẩng đầu, liền thấy trên không mây đen cuồn cuộn, một mảnh ánh sáng màu trắng bạc chói mắt, lại không biết từ lúc nào đã tụ tập thành một đoàn lôi đình lớn!
“Không tốt!”
Tần Tang quá sợ hãi.
Đoàn lôi đình này có ba động lực lượng vô cùng khủng bố. Những người kia rốt cuộc có lai lịch gì, không biết thi triển đạo thuật hay trận pháp, mà trong nháy mắt đã ngưng tụ được lực lượng đáng sợ như vậy.
Trên hòn đảo nhỏ phía trên, vô số đạo điện xà như bị thứ gì đó hấp dẫn, điên cuồng hội tụ về nơi này.
Một quả cầu lôi cực lớn hình thành với tốc độ kinh người, lực lượng đáng sợ tích tụ bên trong đột nhiên dâng trào mãnh liệt.
Trong tầm mắt của Tần Tang, lôi quang chói mắt đột nhiên bắt đầu bành trướng, trút xuống.
Hết thảy biến hóa đều diễn ra trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi.
Những người khác cũng đều lộ vẻ kinh hãi, không ai ngờ rằng đối phương lại có thủ đoạn đáng sợ như thế. Lúc này bọn họ đã không còn chỗ nào để trốn, có người vô cùng lo lắng hô: “Nhanh! Dùng hàn khí ngăn ở phía trên!”
Mọi người ngầm hiểu, rõ ràng ý đồ của người này.
Năm người bọn họ toàn bộ tâm thần đều đặt trên linh trận, bây giờ muốn vận dụng thủ đoạn khác đã không kịp, lôi quang tới quá nhanh, uy lực quá mạnh.
Chỉ có điều động hàn khí của Thiên Hàn Phong Liệt Trận, có lẽ mới có thể ngăn cản những lôi quang này, tranh thủ thời gian cho bọn họ.
Còn như hàn khí đang vây khốn Quỳ Long, hiện tại đã không còn thời gian để ý tới.
“Lên!”
Sở Hằng hét lớn, mọi người hiệp lực, mở ra một tầng biến hóa khác của Thiên Hàn Phong Liệt Trận, hàn khí vừa chuyển hướng, nghịch thế xông lên.
Trong khoảnh khắc, lôi quang và hàn khí giao hội.
Dư âm trong nháy mắt quét sạch, mọi người là những người đầu tiên chịu sự xung kích của dư âm, một trận gió táp mưa sa.