Chương 861: Săn rồng | Khấu Vấn Tiên Đạo
Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 04/03/2025
Quỳ Long không phải rồng, chỉ là một loại Thần Thú có thân thể giống rồng, như rồng có chân, mặt người.
Nhưng theo lời thanh niên họ Phương, con Quỳ Long này chỉ có một phần huyết mạch Thần Thú, hình thái lại có vài phần giống Giao Long, bụng mọc chân độc, cùng sấm sét và mưa gió, phảng phất như di chuyển trong chớp điện.
Mỗi khi mưa gió sấm sét, con Quỳ Long này liền rời khỏi hang ổ, thôn phệ lôi đình chi lực.
Tinh Bia của Thiên Hàn Phong Liệt Trận được luyện chế từ hàn đàm chi khí, trận pháp biến hóa tầng tầng, diễn hóa ra cực hàn âm khí, vừa vặn có thể khắc chế thần thông của Quỳ Long.
“Con Quỳ Long này ẩn thân gần Thiên Hưng Đảo như vậy, gan cũng lớn thật, trước đây hình như không nghe nói qua, phụ cận có Đại Yêu ẩn hiện.”
Thanh niên họ Phương mắt sáng lên, nói: “Khó nói lắm, vùng biển phụ cận hoang vu dị thường, đoán chừng tu tiên giả rất ít tới đây, nên không ai thấy đi. Vả lại con nghiệt súc kia cực kỳ xảo trá, mỗi lần xuất hiện thời gian rất ngắn, chỉ ở thời khắc lôi đình chi lực cường thịnh nhất mới rời hang ổ, thôn phệ lôi đình xong lập tức trở về, không ai phát hiện cũng là chuyện thường. Chính vì vậy, thời gian bắt giết nghiệt súc rất ngắn ngủi…”
Trong lúc mọi người trò chuyện, mây đen trên không trung càng thêm nặng nề.
Bầu trời như bị thủng một lỗ, mưa to trút xuống.
Gió táp mưa sa, sấm nổ ầm ầm.
Xa xa, từng đạo thiểm điện liên tiếp bổ xuống, chiếu sáng biển lớn mênh mông trong đêm mưa.
Bọn họ thôi động chân nguyên hình thành vòng bảo hộ, đứng trên đỉnh núi, ngắm nhìn phương hướng hang ổ của Quỳ Long.
Ban đầu, nơi đó không có gì khác biệt so với những nơi khác.
Nhưng nhìn kỹ một hồi liền có thể phát hiện, thiểm điện từ hướng kia bổ xuống, dày đặc hơn so với những hướng khác, thanh thế hình như cũng lớn hơn một chút.
Hang ổ của Quỳ Long còn cách ngoài mấy trăm dặm, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng không rõ ràng.
Thanh niên họ Phương vung tay lên, mọi người không nói một lời theo hắn bay về phía hang ổ.
Để tránh bị Quỳ Long phát giác, sau khi bay khỏi đảo nhỏ, mọi người thu liễm khí tức, ẩn nấp thân hình, cơ hồ sát mặt biển, lặng lẽ lướt qua trong mưa to.
Đi tới gần tổ yêu, dị tượng càng rõ ràng hơn.
Xa xa trên mặt biển nhô lên một bóng hình, chính là một hòn đảo. Tuy khoảng cách rất xa, nhưng dưới ánh chiếu rọi của từng đạo thiểm điện, đã có thể mơ hồ nhìn thấy đỉnh cao nhất trên đảo.
Không biết là do địa thế tạo thành, hay nguyên nhân gì, thiểm điện vùng này như nhận được sự dẫn dắt kỳ lạ, phần lớn đều bổ về phía trung tâm đảo nhỏ.
Khi sắp bay đến tổ yêu, thanh niên họ Phương giơ tay ngăn bọn họ lại, mắt ưng như điện, nhìn chằm chằm phía trước, truyền âm nói: “Hiện tại chưa phải thời điểm lôi đình dày đặc nhất, nghiệt súc hẳn còn chưa xuất hiện. Các ngươi ở đây chuẩn bị linh trận cho tốt, ta đi trước dò xét hành tung của nghiệt súc, chờ tin tức của ta…”
“Phương đạo hữu khoan đã, lập tức phải tru sát Quỳ Long, trước đó ngươi hứa hẹn bảo vật, có thể thực hiện một phần được không?”
Mã Đức Bảo gọi thanh niên họ Phương lại, mặt mày khôn khéo.
Những người khác cũng nhao nhao lên tiếng phụ họa.
Thanh niên họ Phương quay đầu, đảo mắt một vòng, cười nói: “Phương mỗ há có thể không giữ lời? Bảo vật đã sớm chuẩn bị xong.”
Dứt lời, thanh niên họ Phương lấy ra năm hộp ngọc, ném về phía bọn họ.
Tần Tang đưa tay bắt lấy hộp ngọc bay về phía mình, thần thức quét qua liền cảm ứng được linh khí dồi dào bên trong hộp ngọc, là một khối Thủy hành linh thạch thường thấy nhất ở Thương Lãng Hải, đây là một nửa thù lao.
Hắn lặng lẽ thu hộp ngọc vào Thiên Quân Giới, không đi tìm tòi bảo vật của những người khác. Mã Đức Bảo bọn người hoặc không biểu tình, hoặc mặt mày hớn hở, có thể thấy bảo vật khiến bọn hắn rất hài lòng.
“Phương mỗ đi trước một bước…”
Thanh niên họ Phương bỏ lại một câu, thân ảnh dung nhập vào mưa gió.
Đưa mắt nhìn bóng lưng thanh niên họ Phương, Tần Tang bọn người lập tức lấy ra Tinh Bia, quán thâu chân nguyên vào trong.
Mượn mưa to gió lớn cùng sóng biển che giấu, Tinh Bia lấp lánh ánh sáng màu lam nhàn nhạt, trong tay bọn họ chậm rãi lớn dần, cuối cùng trở nên cao ba thước, lại vô cùng nặng nề, bọn họ chỉ có thể dùng sức nâng.
Lấy Sở Hằng làm trận nhãn, năm người đứng vào vị trí, thần thức dẫn động Tinh Bia, hình thức ban đầu của một linh trận chậm rãi thành hình, ở giữa bọn họ, thai nghén ra một đoàn uẩn khí màu lam, dần dần chuyển thành màu trắng xám.
Khi bọn hắn đang chuẩn bị linh trận, thanh niên họ Phương đã sắp tiếp cận hòn đảo kia.
Hắn lấy ra từ trong ngực một khối hồng sa, sợi tơ dệt thành hồng sa trong suốt như ngọc, bảo vật này mỏng như cánh ve, chỉ lớn bằng bàn tay, ở rìa có vết đứt gãy rõ ràng.
Đây chính là Hồng Nguyên Sa sư tôn ban thưởng, dùng để che giấu thân phận.
Thanh niên họ Phương điểm chỉ trên Hồng Nguyên Sa, liền thấy ánh sáng màu đỏ trong bảo vật vừa chuyển, Hồng Nguyên Sa đón gió lớn dần, biến thành một kiện sa y mỏng manh.
Cùng lúc đó, trên vết nứt của bảo vật lại xuất hiện thêm mấy đường.
Trong mắt thanh niên họ Phương lóe lên vẻ tiếc nuối, tự lẩm bẩm: “Mỗi lần thôi phát hoàn toàn uy lực của bảo vật này, đều sẽ tạo thành tổn thương không thể nghịch chuyển, chỉ sợ nhiều nhất chỉ có thể dùng hai lần. Không có bảo vật này, ta không thể tự nhiên qua lại địa giới Nhân tộc, cho nên lần này nhất định phải thành công.”
Hắn khoác sa y lên người, khí tức ba động hoàn toàn biến mất, tiếp đó lướt lên đảo, đứng tại một đỉnh núi nhìn chăm chú nơi thiểm điện hạ xuống, nơi đó thanh thế kinh người, nhưng không có dấu hiệu yêu thú ẩn hiện.
“Quỳ Long còn chưa ra?”
Thanh niên họ Phương âm thầm nhíu mày.
Lúc này, hắn hình như phát giác điều gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm mây đen, ngay sau đó thân ảnh lóe lên, lặng yên rời đi. Sau đó không lâu, mây đen trên không trung cuồn cuộn, một bóng hình thon dài lại đuổi theo lôi đình trong mây, bay thẳng đến toà đảo này.
“Rốt cuộc đã đến!”
Thanh niên họ Phương phiêu phù trên mặt biển, nhìn bóng hình trên không trung, đáy mắt lóe qua một tia vui mừng. Tiếp theo, hắn vượt qua Quỳ Long, bay đến phía sau, tầm mắt tìm kiếm bốn phía, không biết đang tìm kiếm thứ gì.
“Chỉ có Quỳ Long, những người kia chưa hề đi ra…”
Hắn tựa hồ sớm có dự liệu, nhưng xuất phát từ cẩn thận, vẫn là lượn quanh một vòng lớn.
Lúc này, Quỳ Long đã bay đến trên không đảo nhỏ, thân thể khổng lồ lại dị thường linh hoạt, dường như đáp xuống theo lôi đình từ trên trời, rơi vào vị trí thiểm điện dày đặc nhất.
Thanh niên họ Phương quay đầu nhìn đảo nhỏ, đột nhiên phóng người lao về phía đảo nhỏ, đồng thời cong ngón búng ra, hai đạo hắc quang bắn vào đáy biển. Một đạo hướng về phía Tần Tang bọn họ bay đi, một đạo khác lại bay về phía không biết.
“Gào!”
Thanh niên họ Phương tới gần, Quỳ Long rốt cục phát hiện khí tức dị thường, phát ra tiếng gầm cảnh cáo.
Trong đêm mưa, Quỳ Long đạp chân độc trên ngọn núi, đứng thẳng thân hình, hai con mắt to lớn còn rực rỡ hơn cả thiểm điện, bên trong phảng phất có lôi đình bơi lội, hung quang chấn động cả hồn phách.
Thanh niên họ Phương không hề sợ hãi, thu hồi Hồng Nguyên Sa, một vệt kim quang rơi vào lòng bàn tay, hẳn là một pháp bảo hình dây thừng màu vàng.
“Nghiệt súc chịu chết!”
Thanh niên họ Phương hét lớn một tiếng, bay nhanh tới, cánh tay đột nhiên vung lên, khóa vàng quang mang tăng vọt, hóa thành một con mãng xà khổng lồ, quất mạnh về phía Quỳ Long.
Quỳ Long giận tím mặt.
Chỉ nghe ầm một tiếng, đá lớn trên đỉnh núi bị đạp vỡ, mặt đất chấn động mãnh liệt.