Chương 762: Ác chiến | Khấu Vấn Tiên Đạo
Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 03/03/2025
Hiểu lầm Tần Tang có liên quan đến bí ẩn Thượng Cổ Thần Đài, lại thêm nghi ngờ có thế lực khác ẩn sau lưng hắn, khiến thanh niên kia e dè, muốn điều tra rõ ràng ngọn nguồn.
Sau khi biết được mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, thanh niên không còn cố kỵ, khẽ nhún chân điểm nhẹ.
“Xuy xuy…”
Mặt đất nứt toạc. Từ dưới chân thanh niên, một vết nứt với tốc độ kinh người lan nhanh về phía Tần Tang.
Trong khe hở, lục quang nồng đậm, một cây lục sắc đằng mạn* đang nhanh chóng sinh trưởng, hình thể như cự mãng. Mục tiêu dường như không phải Tần Tang, mà là Song Đầu Hống!
(*): Dây leo.
Song Đầu Hống hơi cong người, cúi đầu gào thét, nhìn chằm chằm vết nứt.
“Ầm!”
Dây leo thoát khỏi kẽ đất, “Vèo” một tiếng chui ra. Tần Tang chỉ mơ hồ thấy một bóng xanh, sau một khắc dây leo đã nhào tới trước mặt Song Đầu Hống.
Toàn thân Song Đầu Hống lông dựng đứng, không chút do dự thi triển phân ảnh thần thông. Thân ảnh nó lắc lư, phân hoá ra mấy đạo thân ảnh phóng về bốn phương tám hướng.
Không ngờ dây leo kia đột nhiên vẫy mạnh, từ đỉnh đầu phân ra mấy nhánh, linh hoạt như linh xà, nhanh như điện.
“Phốc phốc phốc…”
Huyễn ảnh của Song Đầu Hống bị dây leo trói chặt, vỡ vụn tại chỗ. May mắn, chân thân của nó đã kịp tránh thoát, đào thoát thành công.
Dây leo không buông tha, còn muốn truy đuổi.
Đột nhiên, một đạo kiếm quang lóe lên, chém đứt dây leo.
Tần Tang lách mình cùng Song Đầu Hống lui về sau. Ô Mộc Kiếm như du long bay lượn, chém đứt dây leo chưa đủ, trong chớp mắt xông vào vết nứt, dễ dàng chém đứt dây leo làm mấy khúc, nhổ tận gốc.
Nhưng Tần Tang chẳng những không vui, ngược lại trong lòng xiết chặt.
Uy lực của dây leo có thể khiến Song Đầu Hống kinh hãi đến mức phải dùng phân ảnh thần thông để tránh né, không thể nào dễ dàng bị chém đứt như vậy, trừ phi thanh niên cố ý.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Tang báo động nổi lên, ánh mắt ngưng lại, phát hiện thanh niên đứng im nơi xa có chút dị thường, không chút do dự thúc động Cửu Long Thiên Liễn Phù.
Giao long quấn quanh thân thể, Tần Tang được giao hồn bao phủ, tốc độ tăng vọt, biến mất tại chỗ, xuất hiện tại nơi cách đó mấy trượng.
Ngay khi Tần Tang biến mất, mặt đất dưới chân hắn đột nhiên nổ tung, một vệt lục quang phóng lên trời.
Trung tâm lục quang là một thanh linh kiếm hình thù kỳ quái. Bản thể của nó giống như được điêu khắc từ một khối vỏ cây già, màu xám xịt, bề ngoài thô ráp, nhưng lại tỏa ra lục quang tràn đầy sức sống.
Kiếm xám xuất hiện không chút dấu hiệu, tiềm phục dưới lòng đất, đột nhiên bộc phát.
Nếu Tần Tang còn tại chỗ, e rằng đã bị kiếm xám chém làm hai khúc.
Thanh niên phát ra một tiếng kêu khẽ, có chút kinh ngạc nhìn Tần Tang: “Xem ra độn thuật của ngươi còn mạnh hơn ta tưởng tượng, nhưng như vậy vẫn chưa đủ!”
Lời còn chưa dứt, thanh niên liên tiếp đánh ra vài đạo ấn quyết. Kiếm xám run lên, phát ra tiếng kiếm rít ngột ngạt, tỏa ra lục quang càng thêm rực rỡ, nồng đậm.
Theo lục quang càng ngày càng thịnh, bản thể kiếm xám trở nên hư vô, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Trên mặt đất hoang vu lại có cỏ xanh và cây nhỏ mọc lên.
Trong khoảnh khắc, không gian xung quanh Tần Tang từ tuyệt địa sương mù tím biến thành một vùng hoang dã xanh lục.
Đương nhiên, những thứ này kỳ thực đều là ảo ảnh.
Bản thể kiếm xám biến mất, ẩn tàng trong hoang dã, nhưng mỗi một ngọn cỏ, mỗi một thân cây trong hoang dã đều tản ra kiếm khí, có thể là do kiếm xám huyễn hóa, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Nếu Thiên Mục Điệp đã hoàn thành lần lột xác thứ ba, Tần Tang có thể dễ dàng nhìn thấu những huyễn tượng này. Lúc này, hắn chỉ có thể bày trận sẵn sàng đón địch.
Loại huyễn cảnh thuần túy do kiếm khí tạo thành này kỳ thực tồn tại rất nhiều sơ hở, hữu danh vô thực*. Trừ phi người sử dụng có trình độ kiếm đạo cực cao, nhưng tu vi giữa Tần Tang và thanh niên chênh lệch quá lớn, không cách nào lấy lực phá xảo, bị thanh niên hạn chế.
(*): Có tiếng mà không có miếng.
Cỏ cây sinh trưởng tốt, áp súc không gian hoạt động của hắn.
Tần Tang biết không thể khoanh tay chịu chết, chỉ về phía Ô Mộc Kiếm, không cho nó quay lại cứu viện, ngược lại ra lệnh cho nó đâm thẳng vào chân thân của thanh niên.
Cùng lúc đó, Tần Tang lấy ra đồ quyển, nhẹ nhàng ném đi. Hoa bay lá rụng ào ào rơi xuống, cùng với huyễn cảnh cỏ cây xung quanh càng tăng thêm hiệu ứng.
Thân ảnh Tần Tang trở nên hư ảo, rồi cũng hư không tiêu thất.
Sở dĩ hắn có thể nhờ vào đồ quyển hoàn mỹ dung nhập vào huyễn cảnh, ẩn tàng tại nơi nguy hiểm nhất, chính là bởi vì hắn và thanh niên kia giống nhau, đều chủ tu Mộc hành linh lực.
Trong tầm mắt thanh niên mất đi bóng dáng Tần Tang, trong huyễn cảnh kiếm khí cũng không cảm nhận được dao động của Tần Tang. Hắn biết mình đã biến khéo thành vụng, bèn gầm lên một tiếng: “Bạo!”
“Ầm!”
Toàn bộ huyễn cảnh kiếm khí đồng thời vỡ vụn. Giống như cỏ cây chân thực bị vạch trần, lộ ra bản chất chỉ là huyễn hóa, vỡ vụn thành vô số mảnh như mặt gương.
Những mảnh vỡ này bỗng nhiên khép lại, hội tụ thành bản thể kiếm xám.
Cùng lúc huyễn cảnh vỡ vụn, đồ quyển chịu xung kích, hoa rơi chấn động, chân thân Tần Tang cũng theo đó hiển lộ. Kiếm xám run lên, thừa cơ chém về phía cổ Tần Tang.
Phát giác được kiếm xám nhanh chóng áp sát, cổ Tần Tang phát lạnh, chỉ có thể lại lóe lên.
Từ khi giao thủ đến giờ, hắn gần như bị thanh niên kia đè lên đánh, duy nhất có thể làm là gặp chiêu phá chiêu, không dám đối kháng trực diện, chênh lệch cảnh giới bày ra rõ ràng.
Nếu không nghĩ ra cách phá cục, sẽ chỉ bị thanh niên mài chết.
Tần Tang quần nhau với kiếm xám, Ô Mộc Kiếm đã bay đến trước mặt thanh niên, Song Đầu Hống cũng thừa cơ lao về phía hắn.
Vẻ ung dung của thanh niên cứng đờ trong nháy mắt khi tiếng sấm truyền đến.
“Kiếm Khí Lôi Âm…”
Ô Mộc Kiếm như một đạo thiểm điện, đâm thẳng vào cổ họng thanh niên. Hắn phản ứng cực nhanh, chân đột nhiên điểm một cái, thân ảnh nhanh chóng lùi lại, đồng thời vung cánh tay, lòng bàn tay đánh ra một vệt kim quang.
Bản thể kim quang là một chiếc kim hoàn, ban đầu chỉ nhỏ như nhẫn, sau khi thanh niên đánh ra, kim hoàn cấp tốc biến lớn, to bằng vòng tay, rồi nhanh chóng xoay tròn, lao thẳng đến Ô Mộc Kiếm, dường như muốn bao lấy nó.
“Lại là một kiện trung phẩm pháp bảo!”
Sắc mặt Tần Tang ngưng lại. Vừa rồi thanh niên tế ra kiếm xám hẳn là bản mệnh linh kiếm của hắn, lấy tu vi của hắn, việc đem bản mệnh pháp bảo tế luyện đến cấp độ trung phẩm pháp bảo cũng không có gì lạ.
Nhưng tiện tay tế ra một kiện trung phẩm pháp bảo, đủ để chứng minh người này khó giải quyết đến mức nào.
Không biết kim hoàn pháp bảo có năng lực gì, Tần Tang không dám để kim hoàn tiếp xúc với Ô Mộc Kiếm, ấn quyết biến đổi, vội vàng thi triển Kiếm Quang Phân Hóa thần thông.
Kim hoàn đánh tới, Ô Mộc Kiếm đột ngột dừng lại, sau đó phân thành hai.
Thanh niên nhất thời không kịp quan sát, kim hoàn chỉ bao lấy kiếm quang, Ô Mộc Kiếm bản thể vẫn tiến quân thần tốc.
“Kiếm Quang Phân Hóa!”
Thanh niên kinh hô, trên mặt hiện lên vẻ hâm mộ và ghen ghét.
Hắn chìm đắm trong kiếm đạo nhiều năm, từ đầu đến cuối không cách nào lĩnh ngộ Kiếm Quang Phân Hóa. Tần Tang phân hoá ra kiếm quang tuy chỉ có một đạo, nhưng lại là khoảng cách mà hắn vẫn luôn không thể vượt qua.
Mặc dù kinh ngạc, thanh niên lại không hề hỗn loạn. Thực lực sai biệt giữa hai người, không thể chỉ bằng một môn kiếm đạo thần thông mà san bằng.
Ô Mộc Kiếm gần trong gang tấc.
Song Đầu Hống cũng ý thức được đây là cơ hội, trừng lớn con ngươi, sử xuất toàn lực, phong nhận bắn nhanh, hội tụ thành một đoàn phong bạo, quét sạch mà ra.
Hai người giao thủ, ngược lại là thanh niên dẫn đầu lâm vào hoàn cảnh bị Ô Mộc Kiếm và Song Đầu Hống giáp công.