Chương 564: Dị biến | Khấu Vấn Tiên Đạo
Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 01/03/2025
Ngoại trừ Thôn Lôi Chuẩn, bình thường không có khả năng có người ngoài nhòm ngó, hai người kia khẳng định không thể ngờ có kẻ dám bố trí truyền tống trận ngay dưới mắt bọn chúng ở Thôn Lôi Chuẩn, liền không che giấu nữa, sử dụng bản lĩnh giữ nhà để tru yêu.
Nghĩ tới đây, Tần Tang liếc mắt nhìn về phía yêu tu Thiên Yêu Khâu, không tìm được Thôn Lôi Chuẩn, chứng tỏ mặc dù cùng là yêu tu, Thiên Yêu Khâu và Vô Nhai Cốc không cùng một đường.
Hai người kia không giết được Thôn Lôi Chuẩn, cũng không cần lo lắng bại lộ thân phận của bọn họ.
Trong nháy mắt, Tần Tang nghĩ đến rất nhiều, vô thức nhìn về phía Vân Du Tử.
Chỉ thấy Vân Du Tử cũng đang nhìn mình, thần sắc có mấy phần nghiêm túc.
Đôi môi Tần Tang giật giật, hắn đang do dự có nên bẩm báo việc này cho Đông Dương Bá hay không.
Một là, khó mà giải thích được khi đó hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, tại sao lại có thể trông thấy hai người Vô Cực Môn chủ ở sâu trong Vô Nhai Cốc, mà lại không bị phát hiện.
Hai là, những điều này chỉ là lời đồn vô căn cứ, không có chứng cứ, tùy tiện trình bày với tu sĩ Nguyên Anh, nói không chừng ngược lại sẽ bị khiển trách, khiến cho Đông Dương Bá có ấn tượng xấu về mình.
Hy vọng chỉ là mình lo lắng vẩn vơ.
Ngay lúc Tần Tang đang do dự, đột nhiên nghe được Vân Du Tử truyền âm.
“Tần lão đệ, ngươi xác định là hắn?”
Tần Tang khẽ giật mình, ý thức được Vân Du Tử đang muốn hắn xác nhận – một trong hai người áo đen kia có phải là Vô Cực Môn chủ hay không.
Vân Du Tử không nhìn thấy cảnh hai vị Nguyên Anh đại chiến Thôn Lôi Chuẩn, không thể xác định thân phận của Vô Cực Môn chủ.
Tần Tang không biết vì sao Vân Du Tử lại hỏi mình, nghĩ nghĩ, liền trả lời: “Đúng!”
Hắn không giải thích thêm.
Vân Du Tử cũng không hỏi nhiều, nói: “Nếu Tần lão đệ không tiện giải thích, ta sẽ nói.”
Tần Tang thở phào nhẹ nhõm, gật đầu.
Vân Du Tử xoay người đi tới bên cạnh Trùng Di đạo trưởng, hành lễ xong, đôi môi khẽ nhúc nhích, nói một câu gì đó.
Tiếp theo, Trùng Di đạo trưởng dẫn động một tia sáng từ Ngọc Như Ý, gắn vào người Vân Du Tử, nghiêng tai lắng nghe chốc lát, khẽ gật đầu, thần tình trên mặt không chút biến hóa, phất tay cho Vân Du Tử lui ra.
Tần Tang yên lặng quan sát một hồi, cũng không thấy Trùng Di đạo trưởng có động tác gì, liền không nghĩ thêm về chuyện này nữa.
Qua một hồi, các vị Nguyên Anh đại năng đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Xích Phát Lão Tổ và Chân Nhất lão đạo đột nhiên đồng loạt ra tay, mở ra một lỗ hổng trên tinh đồ, quát lớn: “Những ai cầm Tử Vi bí lục, mau chóng vào trận!”
Nhận được mệnh lệnh, mọi người không dám chần chờ, những người cầm Tử Vi bí lục vốn đã đứng chung một chỗ, nghe vậy tranh nhau tiến về phía Tiểu Bắc Thần Tinh Nguyên Trận.
Sau khi mọi người tiến vào, đại trận khép lại, tinh đồ bắt đầu chuyển động, đồng thời chậm rãi bay về phía trước.
Tất cả mọi người được đại trận che chở, cùng nhau tiếp cận phong nhãn.
Tinh đồ trấn áp luồng khí xoáy.
Đối mặt với xung kích của phong nhãn, tinh đồ tuy có vẻ không ổn định, nhưng vẫn bảo vệ mọi người, khiến ai nấy đều an tâm.
Một đường thông suốt, rất nhanh đã tiếp cận vị trí Vũ Yêu Vương vừa chỉ, nơi đó lơ lửng những đám mây nhàn nhạt, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Tiên trận.
Xích Phát Lão Tổ và Chân Nhất lão đạo dẫn đầu phía trước, đồng thời vung chưởng về phía Tiểu Bắc Thần Tinh Nguyên Trận.
Bắc Thần Tinh sáng rõ, đột nhiên bắn ra một đạo ánh sao.
Ánh sao như mũi tên, lao ra biển sao, đâm vào hư không.
‘Ầm’
Phù văn thần bí lại xuất hiện, Tiên trận mênh mông lại lần nữa hiển hiện trước mặt mọi người.
Ánh sao bắn vào Tiên trận, nhưng chỉ khiến những phù văn kia gợn lên từng đợt sóng, không hề phá vỡ được lỗ hổng nào.
Xích Phát Lão Tổ và Chân Nhất lão đạo không hề nhụt chí, tiếp tục thúc đẩy Tiểu Bắc Thần Tinh Nguyên Trận, bắn ra những đạo ánh sao càng thêm to lớn, liên tục xung kích vào một điểm trên Tiên trận.
Nương theo những tiếng nổ như sấm rền.
Tiên trận dao động càng thêm kịch liệt, những phù văn kia rốt cục bắt đầu xuất hiện vết nứt.
‘Rắc rắc!’
Tiên trận cuối cùng cũng bị oanh mở một lỗ hổng, một thông đạo tĩnh mịch lộ ra, xung quanh phù văn nhanh chóng bay về phía lỗ hổng, ý đồ tu bổ Tiên trận, nhưng không cách nào ngăn cản lỗ hổng xuất hiện.
Xích Phát Lão Tổ thấy thế vui mừng, vung tay hô lớn: “Vào trận!”
Tinh đồ bên trong, vạn ngôi sao lấp lánh.
Chỉ thấy tinh đồ lóe lên, trong khoảnh khắc xông vào lỗ hổng của Tiên trận, gần như ngay khi bọn họ tiến vào, lỗ hổng liền khép lại, Tiên trận khôi phục như ban đầu.
‘Hô hô. . .’
Sau một khắc, trước mắt mọi người đột nhiên mờ mịt.
Bọn họ đã tiến vào trong cuồng phong vô tận.
Trời đất một mảnh mờ nhạt, cuồng phong gào thét, nửa bước khó đi.
Loại gió này tuyệt đối không phải gió bình thường, mà là một loại Thần Phong có thể tiêu hồn thực cốt, ở sâu trong cuồng phong, một mảnh hỗn độn, không nhìn thấy gì cả.
Sức gió đáng sợ mạnh mẽ nện vào Tiểu Bắc Thần Tinh Nguyên Trận.
Một tràng thốt lên.
Tần Tang chỉ cảm thấy ngực mình như bị nén lại, khí huyết cuồn cuộn, thú ấn chi trận do năm người bọn họ tạo thành suýt chút nữa bị tách ra, may mắn có một luồng sức mạnh kỳ lạ lặng lẽ truyền tới, bảo vệ bọn họ, mới ổn định được trận cước.
“Là Thần Yên âm thầm ra tay.”
Tần Tang trong lòng hiểu rõ, kinh hãi trước uy lực của Tiên trận.
Trên có Tiểu Bắc Thần Tinh Nguyên Trận che chắn, bên cạnh có Đông Dương Bá bảo vệ, lại có thú ấn hộ thân, vậy mà vẫn không ngăn được xung kích của Thần Phong, trách sao những kẻ khác chắc chắn bọn họ sẽ chết, tỏ vẻ chế giễu.
Trải qua đợt tấn công đầu tiên, Tiểu Bắc Thần Tinh Nguyên Trận hơi dừng lại, liền đón Thần Phong, tiến về phía trước.
Dọc đường, bọn họ gặp vô số loại Thần Phong.
Có gió lạnh rét buốt thấu xương, uy lực không kém gì Huyền Sương Sát Phong.
Có âm phong tựa như vạn quỷ cùng khóc.
Có Cực Dương Thần Phong có thể đốt trời nấu biển, trong cuồng phong dường như ẩn giấu mặt trời.
Cũng có hư vô phong, nhìn như lặng yên không gì sánh được, không nhìn thấy một luồng gió nào, nhưng khi bị thổi trúng, suýt chút nữa chôn vùi một góc của Tiểu Bắc Thần Tinh Nguyên Trận.
. . .
Trận Thần Phong thịnh yến này, rất nhiều loại Thần Phong chỉ có thể thấy trong cổ tịch, thậm chí chưa từng nghe nói tới, đều lần lượt xuất hiện trong Tiên trận, biến hóa thất thường.
Tiến vào Tiên trận đã lâu, vẫn không nhìn thấy điểm cuối.
Thấy Tiểu Bắc Thần Tinh Nguyên Trận vẫn luôn ổn định, mỗi lần gặp nguy đều có thể hóa giải, Tần Tang cũng yên tâm, thưởng thức Thần Phong của Tiên trận.
Thật khó tưởng tượng, Thượng Cổ tu sĩ tìm đâu ra nhiều loại Thần Phong kỳ dị như vậy, đồng thời thuần phục chúng, phong tỏa trong Tiên trận, xem như thủ đoạn phòng hộ.
Nghe nói, những Thần Phong này chỉ là một phần nhỏ lực lượng còn sót lại của Tiên trận sau khi Tử Vi Cung rách nát, Tiên trận hoàn chỉnh, Thần Phong chỉ là một cửa ải trong đó.
Hơn nữa, đây vẫn chưa phải là hoàn chỉnh.
Tiểu Bắc Thần Tinh Nguyên Trận tựa như cánh buồm cô độc trong hư không bao la, một mình vận chuyển, chẳng biết khi nào mới đến được điểm cuối.
Sau khi xuyên qua một trận U Minh Ma Phong, phía trước rơi vào bóng tối, vô cùng yên tĩnh.
Mọi người lại càng thêm cảnh giác, trước đó khi gặp phải hư vô phong, cũng là cảnh tượng như thế này, mọi người chủ quan đụng phải một luồng hư vô phong cường đại, suýt chút nữa xảy ra chuyện.
“Thiên Môn ở phía trước!”
Có người hô to.
Chỉ thấy ở sâu trong hư không vô tận, có ánh sáng trắng mờ ảo, hình dáng Thiên Môn ẩn hiện.
“Cửa ải cuối cùng!”
Mọi người mừng rỡ, trong lòng hô to, thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Bắc Thần Tinh Nguyên Trận thận trọng tiến lên trong khe hẹp của hư vô phong, nhìn như sắp tới được biên giới của Tiên trận.
Không ngờ, đúng lúc này, dị biến lại xảy ra!
Phía trước đột nhiên xuất hiện một luồng ba động dị thường, trong bóng tối dường như có thứ gì đó trong nháy mắt tràn ngập ra, ngăn chặn con đường phía trước!