Chương 558: Quần hùng tất đến | Khấu Vấn Tiên Đạo
Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 01/03/2025
Đông Dương Bá vốn không gì không thể, dẫn người bay về một phía khác của Ngọc Như Ý.
Sau khi mọi người đã yên vị, Trùng Di đạo trưởng thúc đẩy Ngọc Như Ý. Trong nháy mắt, Ngọc Như Ý trắng muốt liền bị thanh quang nồng đậm bao phủ, thanh quang không ngừng bành trướng, cuối cùng bao trọn lấy tất cả mọi người.
Chợt, Ngọc Như Ý khẽ rung lên, lao tới phía trước bình chướng cấm chế.
Trùng Di đạo trưởng hét lớn: “Mở!”
Cấm chế vỡ ra một khe hở, linh khí hỗn loạn tràn vào. Trùng Di đạo trưởng không chút do dự, ngự sử Ngọc Như Ý ngang nhiên phóng tới linh triều.
Ầm!
Một cột sóng lớn ngập trời đối diện đánh tới.
Ngọc Như Ý linh hoạt dị thường né tránh, cuối cùng chỉ để dư âm sóng lớn quét trúng, nhưng cũng bất ngờ lắc mạnh một cái, thanh quang phía trên hơi tối lại. Tần Tang và mấy người khác cũng bị vạ lây, ngã nghiêng ngã ngửa.
“Định!”
Trùng Di đạo trưởng cùng Đông Dương Bá đồng loạt ra tay, cuối cùng cũng ổn định được Ngọc Như Ý đang chao đảo.
Tiếp đó, Ngọc Như Ý như cá chép quẫy đuôi, dễ dàng né tránh một cột linh triều khác, chợt tốc độ đột ngột tăng vọt, lao thẳng vào sâu trong linh triều.
Gió to sóng lớn.
Ngọc Như Ý tựa như chiếc thuyền cô độc giữa cơn lốc, nhìn yếu ớt vô cùng, tựa hồ như sắp lật úp.
Sắc mặt mọi người trở nên trắng bệch, kinh ngạc không thôi trước uy lực đáng sợ của thiên địa.
Hiện tại nghe nói còn chưa phải thời điểm linh triều cuồng bạo nhất, có hai vị Nguyên Anh đại năng tọa trấn, mà ai nấy đều đầy vẻ nghiêm túc, không dám khinh thường mảy may.
Tần Tang hiểu rõ trong lòng, bây giờ mà rời khỏi sự che chở của Ngọc Như Ý, chắc chắn hài cốt không còn, thành thành thật thật ngồi xếp bằng tại chỗ, không dám lộn xộn.
Bên cạnh hắn chính là Thu Mộ Bạch và những người khác, năm người tạo thành một vòng tròn, ở vị trí trung tâm nhất.
Thần Yên, Thiết Quan Tử, Phong Minh và những người khác đứng phía ngoài, hình thành thế bảo vệ. Đông Dương Bá đứng độc lập ở phần đuôi Ngọc Như Ý, mặc cho Ngọc Như Ý lay động thế nào, vẫn không hề hấn gì.
Thần Yên phi thường khiêm tốn, ngồi xếp bằng cách Tần Tang không xa, trên thân không hề có ba động chân nguyên, ngay cả Trùng Di đạo trưởng cũng không thể nhìn thấu tu vi chân chính của Thần Yên.
Tần Tang nhớ tới lời Cảnh Bà Bà từng nói, Thần Yên đã vượt qua Nguyên Anh chi kiếp, là Nguyên Anh đại năng chân chính, nhưng lại tận lực che giấu tung tích, chỉ sợ có mưu đồ khác.
Phi hành một khoảng cách sau đó, Ngọc Như Ý càng ngày càng ổn định, thanh quang vẫn vững vàng che chở bọn hắn. Mọi người cũng dần dần yên lòng, thậm chí có người còn nhàn nhã đánh giá cảnh sắc xung quanh, bao gồm cả Tần Tang.
Đập vào mắt là linh triều cuồng bạo vô cùng giữa thiên địa. Những linh khí hỗn loạn này có chỗ tụ tập thành đoàn, hữu hình như một con cự mãng, ngang nhiên du đãng.
Những linh khí này, nhỏ thì to bằng một con Cự Kình, lớn thì mênh mông vô bờ, không cách nào nhìn thấy toàn cảnh.
Chúng phi thường bất ổn, biến hóa đa đoan, tụ tán bất thường, tốc độ lại cực nhanh, trong chớp mắt có thể vượt qua trăm trượng. Muốn hoàn mỹ né tránh trong đó, căn bản là không thể.
Đường sống xê dịch trong đó rất nhỏ, cho dù có hai vị Nguyên Anh cùng nhau thao túng Ngọc Như Ý, cũng khó tránh khỏi bị linh triều xung kích. May mắn thay, Ngọc Như Ý phi thường bền chắc, hữu kinh vô hiểm.
“A? Mau nhìn nơi đó!”
Có người kinh hô một tiếng, chỉ về nơi xa.
Mọi người theo ngón tay nhìn lại, liền thấy ở hướng Đông Bắc xa xôi, có một đạo hỏa hồng kỳ quang phóng thẳng lên trời. Cột sáng màu đỏ như một thanh kiếm sắc đâm vào trời xanh, vẫn có thể thấy rõ ràng trong linh triều hỗn loạn.
“Bí cảnh!”
Mọi người tinh thần phấn chấn.
Đột nhiên xuất hiện loại cột sáng này, chỉ có một khả năng, cấm chế bí cảnh bị linh triều xúc động.
Tu sĩ của vài đại tông môn cấp tốc trao đổi, biết được nơi đây không thuộc về bất kỳ một nhà nào, rất có thể là một bí cảnh mới vừa sinh ra!
Đáng tiếc, bí cảnh nhìn cách bọn họ rất xa, hai đại Nguyên Anh cũng không dám tùy ý vượt qua trong linh triều. Hơn nữa Tử Vi Cung mới là trọng yếu nhất, không thể cải biến phương hướng đi qua thăm dò.
Người có tâm ghi nhớ vị trí bí cảnh, hẹn nhau chờ sau khi từ Tử Vi Cung trở về, sẽ thăm dò nơi đây. Hơn nữa nhìn dị tượng cột sáng, liền biết chỗ bí cảnh này khẳng định không đơn giản, bên trong nói không chừng có trọng bảo.
Không ngờ, còn chưa đợi mọi người nghị định kế hoạch, cột sáng đột nhiên chấn động, ngay sau đó ầm vang sụp đổ.
Trong khoảnh khắc, ánh sáng màu đỏ tiêu tán, dị tượng hoàn toàn biến mất.
“Ai!”
Mọi người thất vọng không thôi, liên tục than thở.
Có chín thành khả năng, cấm chế phòng hộ của chỗ bí cảnh kia không chống đỡ nổi, bị linh triều phá tan.
Cho dù bí cảnh không bị linh triều triệt để hủy diệt, cũng không còn lại được bao nhiêu bảo vật.
Loại tình huống này, ở Cổ Tiên chiến trường không tính là hiếm thấy, bọn họ cũng không thể tránh được.
Bất quá, chuyện này đã nhắc nhở Tần Tang. Hắn không nhập định nữa, trừng lớn mắt tìm kiếm khắp nơi, hy vọng có thể gặp lại loại bí cảnh này.
Sau khi kết đan, bắt đầu một hành trình mới. Nếu có thể cướp đoạt một hai nơi bí cảnh chưa được thăm dò, nhất định có thể thu hoạch không nhỏ.
Nguyên Anh đại năng không coi trọng, nhưng hắn lại hiếm có.
Cho dù ở giữa linh triều, không dám toàn lực phi hành, còn phải thường xuyên ngoằn ngoèo, né tránh, tốc độ phi hành của Nguyên Anh đại năng vẫn phi thường kinh người.
Tần Tang nghe Cảnh Bà Bà nói, bọn họ cần phải tới địa điểm đã hẹn trước, hội hợp với những người khác.
Bởi vì càng vào sâu trong Cổ Tiên chiến trường, uy lực của linh triều càng mạnh. Tất cả Nguyên Anh liên thủ, mới dám xông vào nội tầng Cổ Tiên chiến trường, tiến nhập Tử Vi Cung.
Lúc này ở Cổ Tiên chiến trường, bầu trời bị ánh sáng linh triều chiếu rọi sáng rực, khó phân biệt ngày đêm. Đã không biết lao vùn vụt bao lâu, Ngọc Như Ý không ngừng nghỉ một khắc, dù mạnh như Nguyên Anh, sắc mặt cũng mang theo vài phần mỏi mệt.
Vừa thoát khỏi sự quấn lấy của một đạo linh khí.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một hắc ảnh cực lớn.
Bóng đen từ đông sang tây, hai đầu đều không nhìn thấy điểm cuối, vắt ngang tầm mắt, giống như một con cự long nằm rạp trên mặt đất. Nhìn kỹ mới biết là một dãy sơn mạch nguy nga, tựa như tấm chắn thiên nhiên.
Kỳ lạ hơn nữa là, lúc này trên ba tòa ngọn núi trong đó, lại lấp lánh quang mang có màu sắc khác nhau.
Trên ngọn núi phía đông nhất, ma khí đen kịt cuồn cuộn, che kín bầu trời, không nhìn thấy bất cứ thứ gì bên trong.
Ở giữa sơn phong là một tòa cung điện, cung điện vàng son lộng lẫy, mơ hồ thấy có bóng người qua lại bên trong.
Đỉnh núi phía tây bị một đóa mây hồng che phủ, bao trùm toàn bộ đỉnh núi.
Ba tòa sơn phong hiện lên hình tam giác, phân biệt rõ ràng, nhưng lại tương hỗ với nhau, liên hợp ngăn cản linh triều xung kích. Trong đó ma khí và mây hồng có khí thế mạnh nhất, kim quang có vẻ ảm đạm hơn.
Ngọc Như Ý vừa tới trước núi.
Trong đám mây hồng đột nhiên bay ra bốn đạo thân ảnh, người dẫn đầu, chính là Xích Phát lão tổ, Tông chủ Thuần Dương Tông.
“Ha ha, hai vị đạo hữu cuối cùng cũng tới, để chúng ta đợi thật khổ.”
Tiếng cười của Xích Phát lão giả như sấm, truyền đến từ xa.
Trên Ngọc Như Ý, Đông Dương Bá và Trùng Di đạo trưởng liếc nhau, cao giọng nói: “Trên đường có nhiều trì hoãn, để chư vị đạo hữu đợi lâu, các đạo hữu khác đều đã đến rồi sao?”
Xích Phát lão tổ trả lời: “Không sai, ma môn và tán tu Âm Sơn Quan đều đã đến đông đủ, hiện tại chỉ đợi đi hội hợp cùng đạo hữu Thiên Yêu Khâu, lại truyền tin cho đám lão bất tử Thiên Hành Minh!”
Đông Dương Bá khẽ nheo mắt, “Chư vị đạo hữu tra xét lâu như vậy, vẫn chưa tra được vị trí tòa cổ truyền tống trận kia của Thiên Hành Minh à?”
“Không có!”
Xích Phát lão tổ tức giận nói, “Lão mũi trâu rất cảnh giác, chỉ sử dụng vào thời điểm Tử Vi Cung mở ra, căn bản không thể nào tra được.”