Chương 551: Cố nhân gặp nhau không quen biết nhau | Khấu Vấn Tiên Đạo
Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 01/03/2025
Phủ dinh của Xa Ngọc Đào không xa hoa, trong sân trồng đơn giản ít hoa cỏ. Đệ tử Thiếu Hoa Sơn Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ cần có mặt tại Huyền Lô Quan, ngoại trừ mấy người bọn họ, cơ bản đều tề tựu đông đủ.
Tần Tang phát hiện vài gương mặt lạ, đoán chừng là những người mới theo sư môn lục tục chạy tới trong khoảng thời gian này.
Những người này chỉnh tề đứng trong sân, không một ai nói chuyện, không gian vô cùng yên tĩnh.
Bên tay phải Xa Ngọc Đào là một tráng hán, mặt đỏ như táo chín, khí chất trầm ổn, hiếm thấy hơn nữa là sau lưng vác một thanh Huyền Thiết Trọng Kiếm cực kỳ dày, được quấn vải kín, nhìn qua giống như vị hiệp khách phàm trần.
Tần Tang chưa từng gặp người này, nhưng nhìn thanh Huyền Thiết Trọng Kiếm trên lưng hắn, lập tức đoán được thân phận.
Kế Khánh!
Đại đệ tử của Xa Ngọc Đào.
Chiêm Dực được Xa Ngọc Đào sủng ái không sai, nhưng nếu luận về danh tiếng đệ tử thân truyền lớn nhất của Xa Ngọc Đào, vẫn là vị tráng hán tên Kế Khánh này, đã từng là đệ nhất cao thủ Thiếu Hoa Sơn.
Danh hiệu đệ nhất cao thủ này, không giống Tần Tang, là do Kế Khánh từng trận đánh ra trong thi đấu của chính đạo Bát Tông.
Thời điểm thi đấu tổ chức, Tần Tang còn đang tiềm tu tại Thanh Dương phường thị, vừa đột phá Trúc Cơ hậu kỳ không lâu. Cho dù có trở về tham gia, nếu không sử dụng Luyện Thi cùng pháp bảo, cũng khó giành được thứ tự cao.
Bất quá, trận thi đấu đó Thu Mộ Bạch không tham gia, Kế Khánh chưa từng giao đấu với Thu Mộ Bạch, không biết hai người ai mạnh hơn.
Sau thi đấu, Kế Khánh nhận được ban thưởng liền biến mất, sau đó Tiểu Hàn Vực rung chuyển cũng không hề lộ diện, nếu không phải ra ngoài lịch luyện thì cũng là tĩnh tu chuẩn bị kết đan.
Xem ra kết đan thất bại, hiện tại vẫn là Giả Đan cảnh.
Chủ tọa bên trên là một nữ tử mang đấu bồng, không nhìn rõ dung mạo.
Có thể khiến Xa Ngọc Đào tự mình đi cùng, địa vị của nàng tất nhiên bất phàm, chẳng lẽ là vị Kim Đan sư thúc tị thế không ra của tông môn?
Không nhớ rõ vị sư thúc kia thích mang đấu bồng a.
Tần Tang trong lòng thoáng qua ý nghĩ này, nhịn không được liếc nhìn thêm một cái, đột nhiên hơi khựng lại, không hiểu tại sao, nữ tử này dù bị đấu bồng che kín, lại cho hắn một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Tần Tang trong lòng kinh nghi bất định.
“Mộ Bạch lại đây!”
Gặp mấy người đi tới, Xa Ngọc Đào vẻ mặt ôn hoà, vẫy tay gọi Thu Mộ Bạch tiến lên, sau đó liền nhìn thấy Tần Tang.
“A? Tần Tang cũng ở Huyền Lô Quan? Ngươi cũng tới đây đi.”
Tần Tang cùng Thu Mộ Bạch liếc nhau.
Thấy Thu Mộ Bạch cũng lộ vẻ nghi hoặc, Tần Tang trong lòng hơi an định, mặc dù không biết Xa Ngọc Đào vì sao triệu hoán bọn họ, nhưng xem ra có cả Thu Mộ Bạch và Kế Khánh tham dự, chung quy không phải chuyện xấu.
“Gặp qua Xa sư thúc.”
Hai người cùng tiến lên phía trước hành lễ.
Xa Ngọc Đào ý bảo hai người không cần đa lễ, hỏi Tần Tang, “Ta nhớ ngươi chủ tu Thủy hành linh lực?”
Tần Tang lập tức đáp, “Vâng.”
Xa Ngọc Đào gật đầu, quay sang nói với nữ tử mang đấu bồng.
“Thần Yên cô nương, thực lực của Mộ Bạch không thể nghi ngờ, hắn chấp chưởng Bạch Hổ Thú Ấn nhất định vạn vô nhất thất. Đây cũng là ý của sư tôn, để Mộ Bạch cùng đi lịch luyện.”
“Vị này là Tần Tang sư điệt, Thần Yên cô nương một mực bế quan tĩnh tu, hẳn là chưa từng gặp qua.”
“Hắn có danh hào Vô Ảnh Kiếm, tại Vân Thương đại trạch cùng Thiên Hành Minh tranh đấu đã tỏa sáng rực rỡ, thực lực trong hàng tiểu bối đứng đầu, trong sân ngoại trừ Mộ Bạch cùng Kế Khánh, hẳn không ai là đối thủ của hắn, có thể để hắn chấp chưởng Huyền Vũ Thú Ấn.”
“Hơn nữa Kế Khánh chấp chưởng Câu Trần Thú Ấn, chỉ cần chọn thêm hai người nữa là đủ.”
Trong nháy mắt khi Xa Ngọc Đào gọi ra cái tên ‘Thần Yên cô nương’, Tần Tang bỗng nhiên cứng đờ tại chỗ.
Là nàng!
Nữ nhân duy nhất trong đời này từng có tiếp xúc da thịt, còn là bởi vì một nguyên nhân khó nói mà kết duyên, Tần Tang làm sao có thể quên nàng?
Nàng cũng là kẻ đầu sỏ khiến Tần Tang căn cơ bị hao tổn, chậm chạp không dám kết đan.
Đương nhiên, Tần Tang sẽ không oán hận.
Hao tổn căn cơ để cầu Trúc Cơ, là do chính Tần Tang lựa chọn, không có lý do gì trách cứ người khác.
Chuyện thế gian vốn không công bằng, khi ngươi gặp khó khăn mà đi đường tắt, sau này có thể phải trả giá gấp trăm ngàn lần để đền bù.
Nếu không phải chuyện lô đỉnh, hắn có lẽ vĩnh viễn không có cơ hội Trúc Cơ.
Trúc Cơ và kết đan không giống nhau.
Giả Đan cảnh tu sĩ tại Tu Tiên Giới có thể xưng tụng là cao thủ, ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, tự vệ có thừa, cũng có vốn liếng đi mạo hiểm. Luyện Khí kỳ ra ngoài lịch luyện, không chừng vì nguyên nhân gì liền mất mạng.
Năm đó là một cuộc giao dịch công bằng, sau một đêm, hai người không còn liên quan.
Sau đó, hai người đều nghiêm chỉnh tuân thủ hứa hẹn, ăn ý quên đi chuyện này.
Tần Tang dù gặp bao nhiêu khó khăn, chưa từng có ý niệm tới cửa cầu cứu, thậm chí sau khi sự kiện kia phát sinh, hắn chưa hề nhắc tới hai chữ ‘Thần Yên’ với bất kỳ ai.
Thần Yên cũng như thế, không hề nhắc qua Tần Tang, cũng không làm khó hắn, coi như hắn không tồn tại.
Chuyện năm đó, đến nay đã gần trăm năm, Tần Tang rốt cục gặp lại Thần Yên.
Trăm năm qua, Thần Yên mai danh ẩn tích, đến nỗi đệ tử nhập môn sau này, đều không biết trong môn còn có người này tồn tại.
Đoạn thời gian trước, Tần Tang tâm huyết dâng trào nhớ tới Thần Yên, còn đang suy nghĩ nàng có hay không kết anh thành công, không ngờ lại trong tình huống này, tận mắt nhìn thấy nàng!
Nghe giọng điệu của Xa Ngọc Đào, ngay cả hắn cũng bị che giấu, không rõ ràng mình và Thần Yên có quan hệ. Khó trách năm đó phải hao tổn tâm cơ, lấy danh nghĩa Ma Vật sư thúc, che tai mắt người.
Tần Tang trong lòng nổi sóng, nhưng thần sắc không có dị trạng, bình tĩnh liếc nhìn Thần Yên.
Phát hiện Thần Yên lẳng lặng ngồi đó, nghe Xa Ngọc Đào nói chuyện, đối với mình và Thu Mộ Bạch như không nhìn thấy.
Theo lệ cũ là tốt.
Mọi người coi nhau như người xa lạ, cá về với nước, quên chuyện trên bờ.
Tần Tang yên lặng nói.
Rồi lại nhịn không được suy nghĩ lung tung, Thần Yên lặng lẽ xuất quan, tới Huyền Lô Quan không biết cần làm chuyện gì? Nàng đã kết anh hay chưa? Gọi bọn họ đến đây làm cái gì?
Nghe Xa Ngọc Đào nhắc tới Bạch Hổ Thú Ấn, Huyền Vũ Thú Ấn và Câu Trần Thú Ấn, Tần Tang vẫn không hiểu ra sao.
Trước giờ chưa từng nghe qua, không biết những thú ấn này là gì, vì sao lại để bọn họ chưởng khống?
Tần Tang nghiêng đầu dò xét Thu Mộ Bạch, dùng ánh mắt hỏi dò.
Thu Mộ Bạch khẽ lắc đầu.
Tần Tang đành phải kiên nhẫn chờ Xa Ngọc Đào giải thích, không nhìn Thần Yên nữa.
Xa Ngọc Đào nói xong.
Từ phía dưới đấu bồng truyền ra thanh âm bình thản: “Có thể.”
Giống như quá khứ.
Thanh âm quen thuộc, khơi dậy tâm tư trước kia của Tần Tang, trong nháy mắt bị Tần Tang đè xuống.
Cố nhân gặp lại, lại không nhận nhau.
. . .
Xa Ngọc Đào đối với Thần Yên nói gì nghe nấy, chuyển thân nhìn ra phía ngoài.
Lúc này, ngoại trừ Tần Tang, Thu Mộ Bạch và Kế Khánh ba người, những người khác chỉnh tề đứng trong sân, bao gồm cả Chiêm Dực và Mục Nhất Phong những cao thủ Giả Đan cảnh.
Xa Ngọc Đào nói với những người trong sân, “Các ngươi tản ra, lấy ra bản lĩnh sở trường, tiếp nhận khảo giáo của Thần Yên cô nương. Nhớ kỹ đừng nghĩ tới lưu thủ, toàn lực duy trì, đến khi không kiên trì nổi nữa.”
Nghe thấy lời này, những người trong sân nhìn nhau.
Mặc dù không biết rốt cuộc vì cái gì khảo giáo bọn họ, nhưng nhìn Thu Mộ Bạch ba người, đều là nhân vật phong vân trong tông môn, nếu có thể cùng bọn họ đứng chung, nhất định không phải chuyện xấu.
Lúc này, mọi người đều tuân theo mệnh lệnh của Xa Ngọc Đào, tản ra, mỗi người chiếm giữ một khu vực nhỏ.