Chương 23: Báo tin | Khấu Vấn Tiên Đạo
Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 23/02/2025
Lại vượt qua vài ngọn núi, Tần Tang tới gần đại lộ, tìm một nơi có tầm nhìn rộng, dừng ngựa lặng lẽ chờ đợi.
Căn cứ theo tin tức có được, thương đội của Đông Dương Quận Chúa tối hôm qua trú đóng ở Côn Thành, rạng sáng hôm nay xuất phát, hiện tại đã quá nửa giờ Tỵ, hẳn là cũng sắp đến nơi.
Tần Tang nắm lấy Thiết Mộc Côn, cây gậy này có chất liệu là lõi của một loại thiết mộc, được Tần Tang mua ở bến đò, độ cứng có thể so sánh với côn sắt, lại có tính bền dẻo rất tốt, hắn đã mời người mài giũa thành một cây mộc côn vừa tay.
Một đầu mộc côn được để trống, chỉ cần đem mặt cờ của Diêm La Phiên quấn gọn, nhét vào lỗ trống, đầu nhọn hướng ra ngoài, cuối cùng dùng vải buộc chặt, liền biến thành một cây thương nhọn tạm bợ.
Tần Tang đã nghiệm chứng qua, phàm nhân xác thực không thể nhìn thấy Diêm Vương, nhưng không thể quá mức không kiêng nể gì, trước mặt người khác dù sao cũng phải che giấu một chút, nếu không vạn nhất đưa tới Tiên Sư hàng yêu trừ ma, chết thật oan uổng.
Từ Tam Vu Thành đi về hướng đông, vô số núi lớn liên miên chập trùng, con đường này phải vượt núi băng đèo, ở giữa còn phải sang sông mấy lần, thật là khó đi, thương nhân qua lại thà rằng đi đường vòng lên phía bắc qua Lâm Ổ Thành, tốn thêm hai ngày, cũng không nguyện đi con đường này, cho nên người đi đường cũng không nhiều.
Tần Tang không chỉ chú ý giao lộ, cũng bốn phía quan sát, nhưng không phát hiện ra người nào khả nghi là tai mắt của Giang Sơn Lâu.
Mắt thấy mặt trời đã gần lên đỉnh, mặc dù đã vào thu, giữa trưa mặt trời vẫn còn gay gắt, Tần Tang mặc niệm “Thanh Tĩnh Kinh” kiên nhẫn chờ đợi, đột nhiên ánh mắt sáng lên, đứng thẳng người dậy.
Cuối đại lộ xuất hiện một đội xe.
Mấy chiếc xe kéo hàng được bọc bằng vải bồng màu đen, phía sau còn có hai chiếc xe ngựa chở người, bên ngoài có hơn hai mươi hộ vệ cưỡi ngựa.
Những hộ vệ này ngụy trang thành tiêu sư, trên thân mang đao kiếm, hai mắt có thần, tỏ ra phi thường điêu luyện.
Trận hình của bọn họ rất có kết cấu, theo đoàn xe đi mà không hề hỗn loạn, ngay ngắn trật tự phân bố xung quanh đội xe, bốn phương tám hướng đều có thể chú ý, bất luận từ phương hướng nào, một khi có địch xuất hiện, lập tức có thể phản ứng.
Bất quá, nhìn kỹ có thể nhận ra, trọng điểm bảo vệ của bọn họ không phải hàng hóa, mà là người trong xe ngựa.
Mặc dù cách còn rất xa, Tần Tang vẫn thấy rõ, người mở đường phía trước chính là Bạch Giang Lan!
Thủy Hầu Tử Chu Ninh cũng có mặt.
Quả nhiên là bọn họ.
Tần Tang lập tức trở mình lên ngựa, đột nhiên hất dây cương, tuấn mã hí vang, từ trong rừng nhảy ra, lao xuống núi, tiếng vó ngựa dồn dập.
“Người nào!”
“Dừng lại!”
Chưa tới gần đội xe, Tần Tang đã nghe thấy tiếng quát lớn của Bạch Giang Lan và những người khác.
Phát hiện ra Tần Tang, đội xe đột ngột dừng lại, đám hộ vệ trong nháy mắt bảo vệ xung quanh xe ngựa, “Soạt” một tiếng rút đao kiếm, chỉ về phía Tần Tang.
Phía trước sáng loáng một mảnh, trong bóng tối còn có cả kình nỏ, sát khí nghiêm nghị.
“Xuy!”
Tần Tang vội vàng ghìm ngựa, lớn tiếng hô: “Bạch đại ca, Chu Ninh, là ta, ta là Tần Tang!”
Bạch Giang Lan sắc mặt khẽ giật mình, nhìn kỹ, thấy khuôn mặt Tần Tang có chút quen thuộc, đột nhiên nhớ tới thiếu niên được cứu trên bè gỗ năm trước.
Năm trước Tần Tang vừa thoát khỏi miệng hổ, vết máu đầy người, phi thường chật vật.
Hôm nay Tần Tang tu luyện “U Minh Kinh”, lại mỗi ngày luyện quyền, ngoại hình và khí chất so với năm trước đã có biến hóa cực lớn.
Chính vì vậy, ban đầu Bạch Giang Lan mới không nhận ra.
Thủy Hầu Tử bên cạnh Bạch Giang Lan cũng nhớ ra, mừng rỡ hô to.
“Thật sự là Tần huynh đệ! Tần huynh đệ, ngươi chưa về quê sao? Ta còn tưởng rằng sau này không gặp lại được ngươi, không ngờ…”
Bạch Giang Lan đè Thủy Hầu Tử lại, khoát tay về phía sau, nắm kiếm tiến lên hai bước, quan sát Tần Tang từ trên xuống dưới, mắt sáng lên, khách khí nói: “Tần huynh đệ, không biết ngươi ngăn chúng ta lại, có chuyện gì cần làm?”
Hắn có thể nhận ra, Tần Tang là cố ý chạy tới tìm bọn họ.
Tần Tang cảm nhận được sự xa cách và cảnh giác trong giọng nói của Bạch Giang Lan, cũng không để ý, tung người xuống ngựa, trước mặt mọi người cởi bỏ cung tên, Nhuyễn Kiếm và mộc côn trên người, đi tới bên cạnh Bạch Giang Lan, thấp giọng nói: “Bạch đại ca, ta có chuyện quan trọng, muốn bẩm báo Đông Dương Quận Chúa!”
Bạch Giang Lan đột nhiên biến sắc: “Ngươi!”
Tần Tang vội vàng khoát tay, liếc nhìn đám hộ vệ phía sau, nói: “Bạch đại ca không nên hiểu lầm, ta là sau đó mới đoán được thân phận của Quận Chúa, ta quả thực có chuyện quan trọng muốn bẩm báo. Nơi này người đông tai vách mạch rừng, nếu Bạch đại ca tin tưởng ta, xin theo ta đến bên này.”
Bạch Giang Lan tự tin vào võ nghệ của mình, làm thủ thế về phía sau, đi theo Tần Tang tới ven đường.
“Hành tung của Quận Chúa đã không còn là bí mật, phía trước có sát thủ của Giang Sơn Lâu, mai phục tại Lạc Mã Sơn, mục tiêu chính là Quận Chúa. Tần Tang ta ngoài ý muốn nhận được tin tức, nghĩ tới ân cứu mạng của Quận Chúa và Bạch đại ca, đặc biệt tới báo tin.”
Nói xong, Tần Tang lẳng lặng nhìn Bạch Giang Lan.
Bạch Giang Lan mặt không biểu cảm, nhìn chằm chằm Tần Tang, nhìn hồi lâu, Tần Tang thản nhiên đối mặt với hắn.
Đúng lúc này, một lão ẩu từ phía sau đi tới, thanh âm khàn khàn nói: “Bạch thống lĩnh, tiểu thư cho lão thân chuyển lời hỏi ngươi, người đến là ai, có chuyện gì quan trọng muốn bẩm báo?”
Bạch Giang Lan nhìn chằm chằm Tần Tang, lui lại mấy bước, ghé tai lão ẩu nói nhỏ một hồi.
Trong mắt lão ẩu tinh quang lóe lên, quét mắt nhìn Tần Tang, nói: “Làm phiền Bạch thống lĩnh soát người tiểu huynh đệ này trước, lão thân sẽ về bẩm báo tiểu thư.”
Lão ẩu xoay người trở lại.
Tần Tang mặc cho Bạch Giang Lan soát người, “U Minh Kinh”, Diêm La Phiên, Ô Mộc Kiếm… được hắn gói lại, đặt ở trên ngựa, Bạch Giang Lan quả nhiên không truy hỏi đến cùng.
Chỉ chốc lát sau, liền nghe lão ẩu cất giọng hô: “Tất cả mọi người nghe lệnh, dừng ngựa nghỉ ngơi.”
Tiếp đó liền thấy lão ẩu đi cùng một nữ tử trẻ tuổi giả nam trang đi tới.
Tần Tang lần đầu tiên trông thấy vị Đông Dương Quận Chúa này, chỉ thấy nàng đội một chiếc mũ chỏm tinh xảo, trên mũ khảm nạm bảo châu, ngũ quan tinh xảo, dáng người cao gầy, một thân tơ lụa, vòng eo nhỏ nhắn, đai lưng thêu hoa đám mây điểm xuyết một viên mỹ ngọc, nhìn qua còn tưởng là một vị công tử thế gia.
Tần Tang thi lễ một cái, cung kính nói: “Tần Tang bái kiến Quận Chúa.”
Tần Tang âm thầm dò xét Đông Dương Quận Chúa, Quận Chúa cũng đang đánh giá hắn.
Đông Dương Quận Chúa gật đầu, mỉm cười, nói với Bạch Giang Lan: “Bạch thống lĩnh, không ngờ ngươi nhất thời hứng khởi cứu người, lại có thể kết một mối ân nghĩa.”
Bạch Giang Lan sắc mặt trấn tĩnh: “Quận Chúa quá khen, ngày đó có Quận Chúa ngầm đồng ý, thuộc hạ mới dám ngâm nước cứu người, Tần huynh đệ cảm niệm đại ân của Quận Chúa, mới có nghĩa cử này.”
Đông Dương Quận Chúa lúc này mới chuyển ánh mắt sang Tần Tang, nghiêng đầu nói với lão ẩu: “Lý bà bà, tìm một nơi yên tĩnh, để vị tráng sĩ Tần đây kể rõ ngọn ngành. Chuyện giọt nước báo đáp bằng dòng suối, ta mới chỉ đọc trong sách, chưa từng thấy tận mắt.”
Lý bà bà nhìn hai bên, chỉ vào một khoảng đất trống trong rừng, nói: “Tiểu thư theo lão thân tới.”
Tần Tang bị Bạch Giang Lan và Lý bà bà một trước một sau nhìn, đi theo bọn họ vào trong rừng, hắn một mực chú ý tới Đông Dương Quận Chúa, thấy nàng biết rõ có người ám sát, vẫn trấn định như thường, trên mặt không hề có chút lo lắng sợ hãi, tâm tính này quả thật không đơn giản.
Bọn họ không vội, Tần Tang càng không vội, đi tới trong rừng rậm, Tần Tang mới cẩn thận kể rõ ngọn nguồn.
Về lai lịch của mình, hắn đã sớm chuẩn bị sẵn, lược bỏ sự tồn tại của “U Minh Kinh” và Diêm La Phiên.
Còn về việc, hắn một người mới luyện võ một năm, làm sao có thể giết sát thủ của Giang Sơn Lâu?
Đương nhiên là thiên phú.