Chương 209: Quỷ thủ | Khấu Vấn Tiên Đạo
Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 25/02/2025
“Xì xì…”
Con rết bò tới bò lui, xúc giác chạm nhẹ mặt đất, đột nhiên dừng lại ở một chỗ, giác hút mở lớn, xé toạc nham thạch, chui vào lòng đất.
Ân Hành Ca đã sớm chuẩn bị, lập tức đánh ra một đạo linh lực, phong ấn con rết, cảm ứng một chút, phát hiện lực lượng Tinh Bàn ở chỗ này đã phi thường mỏng manh. Hắn đành phải thôi động Vân Khí của bản thân bao phủ phiến khu vực này, sau đó tế ra một thanh linh kiếm, đào xuống mặt đất.
Mặt đất cực kỳ cứng rắn, với tu vi của Ân Hành Ca, tốc độ cắt chém cũng vô cùng chậm chạp. Đào xuống một khoảng, ngoại trừ tìm được một khối Càn Dương Thạch Anh, hắn không phát hiện thêm vật gì khác.
Ân Hành Ca thả con rết ra, nó vẫn cố chấp chui vào lòng đất.
Dần dần, mặt đất bị đào ra một cái khe nứt sâu vài chục trượng, vẫn không thu hoạch được gì. Ân Hành Ca bắt đầu có chút mất kiên nhẫn, nhíu mày suy tư chốc lát, đưa tay quét qua Túi Giới Tử, mấy đạo hào quang bay ra, đều là linh kiếm đủ loại kiểu dáng.
Dưới sự thao túng của Ân Hành Ca, những thanh linh kiếm này đồng loạt chuyển động, kiếm khí như vòng xoáy, cấp tốc cắt chém mặt đất.
Vết nứt càng ngày càng sâu, đất đá phía dưới cũng càng thêm đen nhánh, tựa như có thể thôn phệ ánh sáng, tỏa ra một loại quỷ dị khó hiểu. Chẳng biết tại sao, trong lòng Ân Hành Ca đột nhiên hiện lên mấy phần bất an.
Ân Hành Ca nhíu chặt mi tâm, thận trọng quan sát xung quanh, bốn phía yên tĩnh không gì sánh được, không phát hiện chút dị thường nào, không khỏi tự giễu cười cười.
Không ngờ, nụ cười trên mặt Ân Hành Ca còn chưa tan biến, lòng đất đột nhiên vang lên thanh âm quái dị “két két két”.
Ân Hành Ca kinh hãi, đột nhiên cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống lòng đất.
Liền thấy những khối đất đá cứng rắn kia lại bắt đầu dao động như mặt nước, tiếp đó “ầm ầm ầm” xuất hiện vô số dấu tay lồi ra ngoài, dường như vô số quái thủ bị đánh thức, muốn phá phong mà ra, quỷ dị không gì sánh được.
“Ầm!”
Đất đá đột nhiên nổ tung, đá vụn bay tứ tung.
Trong thoáng chốc, một cỗ ma khí đen nhánh khuếch tán ra, bên trong ma khí phảng phất có vô số quỷ ảnh.
Ân Hành Ca quá sợ hãi, linh lực trên thân lóe lên, thân ảnh trở nên mơ hồ, mắt thấy sắp biến mất tại chỗ, một bàn tay khô héo đột nhiên vươn ra từ trong ma khí, bắt lấy mắt cá chân Ân Hành Ca, kéo hắn ra khỏi hư ảo.
Quỷ thủ lạnh lẽo dị thường!
…
“Ầm!”
Một viên phật ngọc đột nhiên vỡ ra một vết nứt.
Ba người tập trung nhìn vào, đó là viên phật ngọc của Ân Hành Ca, sắc mặt cùng nhau biến đổi.
Tần Tang và Mục Nhất Phong liếc nhau, đều có chút kinh nghi bất định. Căn cứ vào tin tức bọn họ thu thập được, Ân Hành Ca nhiều nhất là muốn nuốt trọn Càn Dương Chi Tinh, bọn họ chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được, vậy hắn đã làm gì ở phía dưới?
“Ân sư huynh gặp phải thứ gì vậy…”
Vân Quỳnh Tán Nhân thanh âm có chút run rẩy. Ân Hành Ca là người duy nhất trong mười người có tu vi Trúc Cơ kỳ trung kỳ, nếu gặp phải nguy hiểm mà ngay cả hắn cũng không giải quyết được, tất cả bọn họ đều không thể trốn thoát!
Lời còn chưa dứt, đột nhiên liên tiếp ba tiếng giòn vang, ba viên phật ngọc đồng loạt vỡ tan, hướng bọn họ cầu cứu.
Trong nháy mắt, nhiều người như vậy đồng thời gặp nguy hiểm!
“Cứu người!”
Tần Tang quát lớn một tiếng, bỗng nhiên đứng dậy.
Vân Quỳnh Tán Nhân hoang mang lo sợ, vội vàng đứng lên, “Đúng! Cứu người, mau đi cứu Ân sư huynh…”
Mục Nhất Phong nắm chặt tay Vân Quỳnh Tán Nhân, “Vân Quỳnh đạo hữu ở lại đây, bất chấp hậu quả thôi động Tinh Bàn, tuyệt đối không được để Vân Thú bên ngoài phát giác, nếu không chúng ta không còn đường lui. Ta và Tần sư đệ xuống cứu người, nhưng không thể cứu Ân đạo hữu trước…”
Vân Quỳnh Tán Nhân ngơ ngẩn, “Các ngươi nói gì? Vì sao không cứu Ân sư huynh trước, thực lực của hắn…”
“Ân đạo hữu không nói thật với Vân Quỳnh đạo hữu sao? Xem ra Vân Quỳnh đạo hữu cũng không biết mục đích thực sự của Ân đạo hữu khi tới đây.”
Thần thức va chạm, giao lưu cực nhanh, Mục Nhất Phong trong nháy mắt nói rõ chân tướng cho Vân Quỳnh Tán Nhân, khiến nàng rơi vào trạng thái ngây dại.
Tần Tang cũng nhanh chóng đưa ra quyết định, trầm giọng nói: “Bất luận phía dưới xảy ra chuyện gì, nhất định là do Ân đạo hữu gây ra, nơi nguy hiểm nhất không đâu bằng bên cạnh Ân đạo hữu. Những người khác thực lực quá yếu, một khi gặp nguy cơ, không kiên trì được bao lâu. Vân Khí của Tinh Bàn này rất đặc thù, tương tự một loại cấm pháp khí cổ, không phải cứ thao túng thực lực mạnh là có thể phát huy toàn bộ uy lực, mà cần có đủ số lượng người mới được. Nếu sáu vị đạo hữu khác đều chết ở đây, dù cứu được Ân đạo hữu, chỉ dựa vào bốn người chúng ta thôi động Tinh Bàn, cũng không thể giấu được cảm giác của Vân Thú, tất sẽ bị vây chết ở chỗ này. Hơn nữa, tập hợp lực lượng của tất cả mọi người, khả năng cứu được Ân đạo hữu mới lớn hơn.”
Nói thì rườm rà, kỳ thực mấy người giao lưu chỉ trong nháy mắt hoàn thành. Tần Tang và Mục Nhất Phong thuyết phục Vân Quỳnh Tán Nhân, không để nàng kế tục tiêu hao, toàn lực thôi động Tinh Bàn, sau đó một trái một phải chia ra hành động, mau chóng đi cứu viện những người khác.
Việc cấp bách là cố gắng cứu càng nhiều người càng tốt, đảm bảo có một đường lui để đào mệnh.
Còn Ân Hành Ca, tạm thời mặc kệ hắn tự sinh tự diệt.
Với thực lực của hắn, không dễ dàng chết như vậy, nếu thật sự mất mạng ở đây, cũng là gieo gió gặt bão.
Phía dưới rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Tần Tang hiện tại hoàn toàn không biết gì cả. Nếu là nguy hiểm mà ngay cả Ân Hành Ca cũng không ứng phó được, Tần Tang cũng không dám tùy tiện tới gần.
Tần Tang thôi động thân pháp đến cực hạn, trên ngọc phù có lưu lại khí tức của bọn họ, có thể dẫn dắt phương hướng. Rất nhanh, hắn cảm giác được phía trước có một tu sĩ.
Người này bên cạnh hết thảy bình thường, vừa giết chết một con Vân Thú chưa hoàn toàn hóa hình, đột nhiên nhìn thấy Tần Tang hiện thân, không khỏi giật mình, “Tần tiền bối, sao vậy…”
“Có các vị đạo hữu gặp nguy hiểm, Ngụy đạo hữu mau chóng tới giúp Vân Quỳnh đạo hữu ổn định Tinh Bàn…”
Tần Tang vội vàng để lại một câu nói, sau đó không quay đầu lại hướng mấy phương hướng khác lướt đi. Thông đạo dưới lòng đất chằng chịt như mạng nhện, cũng có thể thông với nhau.
Họ Ngụy tu sĩ âm thầm kinh hãi, nhìn Tần Tang tới lui vội vàng, trong lòng có chút bất an, nhưng cũng rõ ràng với thực lực của hắn không thể giúp được Tần Tang, ngược lại sẽ cản trở. Hắn vội vàng làm theo lời Tần Tang, thu hồi pháp khí cùng khối Càn Dương Thạch Anh, quay trở lại giúp Vân Quỳnh Tán Nhân.
Tần Tang cầm trong tay hai viên ngọc phù, trong đó một viên vừa mới vỡ vụn, chứng tỏ lại có một người gặp nguy cơ, khiến Tần Tang càng thêm nặng nề, chỉ có thể cầu nguyện hai người kia có thể kiên trì thêm một chút. Tần Tang phát hiện bọn họ cách nhau rất gần, rất có thể đã tập hợp lại, loại tình huống này ngược lại là chuyện tốt, tỉ lệ sống sót của bọn họ sẽ tăng lên rất nhiều.
Dưới sự dẫn dắt của ngọc phù, Tần Tang không đi đường vòng, khoảng cách đến hai người ngày càng gần. Trong quá trình tiến lên, hắn sớm đã gọi Ô Mộc Kiếm ra, lại cảm thấy có chút không an toàn, lén cầm phù bảo và Huyền Âm Lôi trong lòng bàn tay, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Lướt đến một thông đạo phía trước, Tần Tang đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía trước. Trong thông đạo này tràn ngập ma khí màu đen, hơn nữa còn cấp tốc lan ra ngoài.
Những ma khí này không chỉ che khuất tầm mắt, mà ngay cả thần thức cũng khó có thể xuyên thấu. Căn cứ vào khí tức dẫn dắt trên ngọc phù, hai người kia đang bị ma khí vây khốn.