Chương 1990: Đánh cờ | Khấu Vấn Tiên Đạo
Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 17/03/2025
Tiểu Ngũ khẽ khàng pha trà.
Hương trà lan tỏa bốn phía.
Nhìn Tiểu Ngũ, Cô Vân Tẩu sắc mặt biến đổi liên tục, ánh mắt trừng trừng nhìn chằm chằm vào nàng.
Đường đường Luyện Hư tu sĩ mà thất thố như vậy, là bởi lão cảm nhận được trên thân Tiểu Ngũ có một loại ba động mịt mờ khó lường.
“Khí Linh? Hậu Thiên Linh Bảo!”
Cô Vân Tẩu trong lòng chấn động, suýt chút nữa thất thố.
Vân Đô Sơn có một kiện bảo vật trấn phái, chính là cái trượng trúc tím trong tay lão, tên gọi Trục Vân Trượng.
Bảo vật này linh tính mười phần, trong những Linh bảo lão từng thấy, có thể đứng vào hàng đầu, nhưng để lột xác thành Hậu Thiên Linh Bảo thì còn cần một đoạn thời gian dài, mà liệu có thể bước qua được hay không thì vẫn còn chưa biết.
Bảo vật mỗi lần lột xác, đều là một cửa ải khó khăn, chẳng khác gì tu tiên giả gặp phải bình cảnh.
Cửa ải này càng khó khăn hơn lên trời, phía trước còn có Thiên Kiếp chặn đường.
Một khi Linh bảo trở thành Hậu Thiên Linh Bảo, mang ý nghĩa nó từ vật chết biến thành một sinh linh, tự có ý thức, mà vừa mới sinh ra đã có được vô thượng uy năng.
Không hề nghi ngờ, đó là một trận chất biến, có thể so với đoạt thiên địa tạo hóa chi công!
Chỉ có những vật khí vận sở chung mới có cơ duyên này.
Nguyên nhân chính là như thế, sinh ra một kiện Hậu Thiên Linh Bảo, chỉ dựa vào thời gian thai nghén là không đủ.
Toàn bộ Vân Đô Thiên cũng không có một kiện Hậu Thiên Linh Bảo, nếu thật có một vị Khí Linh tọa trấn, địa vị khẳng định cực cao, lão tự sẽ lấy đạo hữu mà đối đãi, toàn tông trên dưới không khỏi tôn kính.
Hôm nay, một vị Khí Linh sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt lão, còn tự thân vì lão pha trà.
Tần Tang lưu ý thần thái của Cô Vân Tẩu, trong lòng cười thầm.
Cái này gọi là lớn tiếng dọa người!
Cô Vân Tẩu vốn đã cảm giác được khí tức Pháp Tướng trong cơ thể hắn, mang trong lòng kiêng kị, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sau đó lại gặp được Tiểu Ngũ, tâm thần liền một mạch chịu đến chấn động.
Ai ngờ, cả hai đều có chút “hữu danh vô thực”.
Tiểu Ngũ là một cái đặc biệt “Khí Linh”, cũng không phải là Khí Linh của Hậu Thiên Linh Bảo.
Nàng có thể sinh ra, tràn ngập cơ duyên xảo hợp, là không cách nào phục chế.
Tại Phong Bạo Giới gặp kịch biến, Ngũ Hành Miện bị đánh gãy quá trình diễn hóa, ý thức triệt để bị đánh tan, vốn đã biến thành một đoàn hỗn loạn ma ý.
Nằm trong trạng thái này, Ngũ Hành Miện gần như không có khả năng tự hành sinh ra Khí Linh, có được ý thức.
Tần Tang tu vi tiến nhanh, nhãn giới xưa đâu bằng nay, biết mình lúc trước có một ít suy nghĩ ngây thơ.
Bảo vật này khi hắn đạt được, liền đã bị móc rỗng tiềm lực, sau này rất khó lại có chất biến, tiến cấp thành Hậu Thiên Linh Bảo tỉ lệ càng là cực kỳ bé nhỏ.
Không ngờ, Ngũ Hành Miện có được cơ duyên mà những Linh bảo khác khó mà mơ ước, gặp được Kiếm Linh của Địa Sát Kiếm!
Kiếm Linh của Địa Sát Kiếm không chỉ áp chế ma ý, còn đem một bộ phận bản nguyên của bản thân ban cho, mới có Tiểu Ngũ ngày hôm nay.
Bây giờ, Tiểu Ngũ còn cần một đoạn đường dài để lột xác độ kiếp.
Còn như Thanh Loan Pháp Tướng, cũng chỉ là hào nhoáng bên ngoài.
《 Thiên Yêu Luyện Hình 》 không thể lột xác, cho dù khí tức của Thanh Loan Pháp Tướng đã phi thường ngưng thực, vẫn không thể cùng chân chính Pháp Tướng đánh đồng.
Khoảng cách giữa Hóa Thần và Luyện Hư, không phải dễ dàng như vậy vượt qua.
Chỉ dựa vào thể tu một đạo, Tần Tang cùng Tiểu Ngũ liên thủ, bất kỳ Hóa Thần tu sĩ nào cũng không phải là đối thủ của hắn, nhưng đối mặt Luyện Hư tu sĩ thì có chút cố hết sức.
Bất quá, Tần Tang cảnh giới xác thực đã bước vào Luyện Hư, khí phách và thần thái của hắn, phối hợp với khí tức Thanh Loan Pháp Tướng, mới có thể hù dọa được Cô Vân Tẩu.
Ngay sau đó, Tiểu Ngũ hiện thân, giải quyết dứt khoát!
Cô Vân Tẩu cho dù phát giác có gì đó là lạ, cũng chỉ sẽ tâm tồn do dự, không dám khẳng định, ngược lại hoài nghi là cạm bẫy của Tần Tang.
Giờ phút này, thần thái của Cô Vân Tẩu chứng tỏ, lão quả thật đã bị Tần Tang chiêu này làm cho kinh hãi.
“Đạo hữu mời ngồi!”
Tần Tang giơ tay ra hiệu, “Cái này Cam Tuyết Linh Trà chính là một vị tiền bối tặng cho bần đạo, đạo hữu nếm thử, so với Tiên trà ở Vân Đô Thiên thế nào?”
Tiểu Ngũ rót hai chén, nhẹ nhàng đặt ở hai đầu bàn cờ.
Trà thang kim hoàng, sương mù lượn lờ, có một cỗ hương thơm như có như không lại thấm vào ruột gan, nghe đến thần thanh khí sảng, khó có thể tưởng tượng uống vào sẽ có công hiệu thần dị đến cỡ nào.
Tần Tang không có nói sai, Cam Tuyết Linh Trà xác thực là một vị tiền bối tặng cho, Viên Chân Nhân, người đã truyền thụ cho hắn 《 Trọng Huyền Sách 》.
Cam Tuyết Linh Trà còn thừa không nhiều.
Rời khỏi Phù Lục Giới, chẳng biết lúc nào mới có thể tìm được Đạo Đình, Tần Tang bình thường đều không nỡ lấy ra.
Từ khi được Tần Tang mời đến giờ, trong một thời gian ngắn ngủi, Cô Vân Tẩu đã liên tục bị xung kích, càng thêm không nhìn thấu Tần Tang.
“Đạo trưởng thịnh tình, lão phu nếu từ chối thì bất kính.”
Dù sao cũng là Thái Thượng tông chủ Vân Đô Thiên, Cô Vân Tẩu không lộ vẻ gì, thần sắc trấn định, ngồi xuống nâng chén trà lên, đặt ở bên miệng, uống vào nước trà, làm ra vẻ phẩm vị.
Mượn thời gian uống trà, Cô Vân Tẩu ý nghĩ xoay chuyển hàng trăm lần, ánh mắt cách khói trà âm thầm quan sát Tần Tang.
Tần Tang cũng uống một chén, thân thể hơi hơi ngửa ra sau, vẻ mặt say mê, giống như chưa tỉnh.
“Trà ngon! Sơn trà ở Vân Đô Thiên há có thể so sánh?”
Cô Vân Tẩu khen lớn.
Lão triệt để vô tâm phẩm vị Linh trà, nhưng biểu lộ lại vô cùng chân thành.
“Lão phu đối với trà đạo hơi có đọc qua, ở địa giới này, Đàn Hương Mính của Thái Chân Giáo, Ngọc Lộ Vịnh Lam Tuyển Châm, đều rất có danh khí, nhưng phổ biến nhất mà người biết đến là mười ba loại Tiên trà của Tễ Thiên Tông, đều có thần dị, hình như so với Cam Tuyết Linh Trà này đều hơi kém một chút, không biết là sản vật ở đâu?”
Tần Tang cười ha ha, “Trà này nơi sản sinh cách nơi này cực kỳ xa xôi, bần đạo cũng không biết, sau này còn có hay không cơ hội hái đến.”
Nghe những lời cố lộng huyền hư này, Cô Vân Tẩu thần sắc không thay đổi, thả xuống chén trà, quét qua bàn cờ, trầm giọng nói: “Đạo trưởng cùng lão phu vốn không quen biết, lại không biết vì cái gì ở đây thiết lập ván cục, mời lão phu đánh cờ thưởng trà, mong rằng chỉ rõ. Nếu không thì lão phu khó mà tĩnh tâm, chỉ sợ sẽ hôn chiêu xuất hiện nhiều lần, bại hoại hứng thú của đạo trưởng.”
“Đạo hữu quá lo lắng, bần đạo không có ý đồ khác, chỉ muốn xin đạo hữu dừng chân chốc lát, tiếp tục ván cờ này, cùng với… xem một tuồng kịch!”
Tần Tang ngữ khí thâm ý sâu sắc, nhặt lên một viên cờ trắng, đánh cờ trước một góc.
“Cạch!”
“Ván này, bần đạo chấp trước!”
“Xem kịch?”
Cô Vân Tẩu nhíu mày.
Nhìn cái gì hí kịch?
Để lão trơ mắt nhìn Bàn Long Trụ Trời bị Minh Cốt Lão Tổ lấy đi sao?
“Đạo nhân này đến mức như thế nhanh chóng, chẳng lẽ lão ma kia đã sớm dự liệu được Bàn Long Trụ Trời xuất thế? Nhưng vì sao không phải bọn họ phát hiện ra trước?”
Lão thấy, Tần Tang đại khái là trợ thủ mà Minh Cốt Lão Tổ mời đến, để ngăn cản lão cướp đoạt Bàn Long Trụ Trời.
Minh Cốt Lão Tổ vừa luyện thành một môn đại thần thông, không rõ uy lực lớn bao nhiêu, Cô Vân Tẩu vốn đã có chút kiêng kị, nay lại thêm một Đạo Nhân thần bí, càng thêm chần chờ không quyết.
Nếu là Luyện Hư bình thường, lão lấy một địch hai, cho dù không địch lại, tự tin cũng có thể toàn thân trở ra.
Nhưng Đạo Nhân này hiển nhiên không phải người bình thường, bên cạnh lại có Khí Linh đi theo!
Cô Vân Tẩu cầm lấy một viên hắc kỳ, chậm chạp không rơi xuống, Tần Tang cũng không thúc giục, tự mình bưng chén Linh trà lên tinh tế thưởng thức, thoải mái nhàn nhã.
Đột nhiên, Tần Tang liếc mắt nhìn về phía Tây phương.
Đáy mắt Cô Vân Tẩu lóe lên một tia lệ mang, lại dán chặt vào quân cờ trắng mà Tần Tang vừa đánh, lão cũng hạ một quân, có mấy phần hung hăng ép người, từng bước ép sát chi ý.
Hạ cờ đồng thời, Cô Vân Tẩu cũng phát giác cái gì, thần sắc khẽ biến, đột nhiên quay đầu hướng về phía Tây phương nhìn lại….
Bên ngoài Vân Đô Sơn.
Hỏa Vực phía Nam.
Minh Cốt Lão Tổ đi về phía Đông, đi ngang qua Mộ Lạc Sơn, nơi lão đi qua, thiên tượng càng thêm kinh người.
Thi vân như nước thủy triều, nhật nguyệt vô quang.
Giữa thiên địa một mảnh tối tăm.
Âm phong gào thét, như vạn quỷ tề khóc, vô cùng vô tận quỷ khí xông vào Dương Gian, ăn mòn sinh cơ, hóa thành quỷ vực, lan tràn trên đại địa.
Minh Cốt Lão Tổ rốt cục rời khỏi Mộ Lạc Sơn, tiến vào sa mạc, tu sĩ Mộ Lạc Sơn như cũ sợ hãi không thôi.
Khi Minh Cốt Lão Tổ đến, sa mạc chói chang cũng trở nên âm hàn.
Nơi Bàn Long Trụ Trời xuất thế, vết nứt trên đại địa vẫn còn đang khuếch trương, dị tượng càng ngày càng mãnh liệt.
Nham tương dâng trào hình thành một bức tường cao vút trong mây, rồi rơi xuống như mưa, đã biến phương viên trăm dặm thành đất đỏ.
Sau khi thương nghị, Vân Đô Cửu Tiên nghĩ ra mấy biện pháp cưỡng hành đoạt bảo, lập tức bắt đầu hành động.
Bọn lão lưu lại ba người nhìn chằm chằm Phi La cùng Xích Bi, phòng bị cao thủ Lạc Hồn Uyên phía sau đến.
Vân Tỳ cùng năm người còn lại lấy ra một bình Linh Đan chia nhau ăn.
Ăn vào Linh đan, khiếu huyệt trên thân sáu người hiện ra nhàn nhạt hàn vụ, xua đuổi cái nóng bức.
Hàn vụ tràn ngập toàn thân, rồi ngưng kết, biến thành một bộ băng khải mỏng manh, dính sát vào mặt ngoài pháp y.
Chợt, sáu người tế ra bản mệnh Linh bảo của riêng mình, phần lớn vẫn còn dừng lại ở Ngụy linh bảo.
Bản mệnh Linh bảo của Vân Tỳ là một thanh Ngọc Như Ý, chính là Linh bảo thật sự.
Ngọc Như Ý toàn thân trắng nõn, chóp đỉnh điêu khắc một đóa hoa sen, cánh hoa sen có hình dạng vân khí, có chút kỳ lạ.
Vân Tỳ lặng lẽ thúc giục ấn quyết, Ngọc Như Ý bay tới đỉnh đầu mọi người, hoa sen hiển hiện linh quang, từng tia từng sợi vân khí rơi xuống, bao bọc mọi người.
Nhắm ngay một thời cơ, Vân Tỳ ra lệnh một tiếng, mọi người dưới sự che chở của Ngọc Như Ý xông vào bức tường nham tương.
“Phốc!”
Nham tương tóe bọt nước, trong nháy mắt tiêu trừ.
Thấy cảnh này, Xích Bi cùng Phi La đều có chút lo lắng, hết nhìn đông tới nhìn tây, nhưng vẫn không thể nhận biết được khí tức của đồng môn.
Đúng lúc này, Vân Tỳ và những người vừa xông vào nham tương không lâu đột nhiên bay ngược ra, thân hình chật vật, có vẻ như đã phải chịu thiệt thòi ở bên trong.
Chưa kịp để hai người lộ ra nét mừng, Vân Tỳ chỉnh đốn lại đội hình, lập tức xông vào.
Thấy Vân Đô Cửu Tiên không ngừng thử nghiệm, chắc chắn sẽ có lúc thành công.
Phi La không còn dám chần chừ, bí mật truyền âm: “Xích Bi, động thủ!”
Xích Bi mắt lộ ra hàn mang, nhìn chằm chằm vào ba vị Vân Đô Tiên với vẻ mặt cảnh giác, đột nhiên đạp mạnh về phía trước!
Trong nháy mắt di chuyển, khung xương toàn thân Xích Bi bạo hưởng như sấm, nhục thân đột nhiên tăng vọt, trở nên như một ngọn núi nhỏ, hai chân như trụ trời, đỉnh thiên lập địa, uy vũ vô cùng.
“Ầm!”
Nhục thân của Xích Bi tăng vọt, khẽ động cũng có thể rung động hư không, dẫn phát một trận phong bạo.
Ba vị Vân Đô Tiên thấy Xích Bi màu đỏ đen lao thẳng tới, cuồng phong đập vào mặt, không khỏi âm thầm kinh hãi.
Về thực lực cá nhân, trong ba người, không ai là đối thủ của Xích Bi.
Ba người trao đổi ánh mắt, lập tức tế lên Huyền Binh, nhắm vào Xích Bi, “Yêu ma cút về, còn dám tiến lên trước nửa bước, giết không tha!”
“Hừ!”
Xích Bi cười độc địa, không hề lùi bước, thả người nhảy lên, trong nháy mắt vượt qua vạn trượng, nhục thân sinh ra phong bạo, mang theo xung kích kinh người, nhào về phía ba người.
‘Vèo! Vèo! Vèo!’
Ba người không chút do dự, Huyền Binh xuất thủ, bảo quang như điện, sắc bén vô cùng, nhắm thẳng vào chỗ hiểm của Xích Bi.
Không cần thiết phải tận lực khống chế, thân thể khổng lồ của Xích Bi là mục tiêu tốt nhất.
Đối mặt với sự vây công của ba người, Xích Bi lại không hề lùi bước, vung song quyền to lớn như cự chùy, nhắm vào Huyền Binh mà mạnh mẽ đập ra.
Cùng lúc đó, hắc vụ cuồn cuộn lan tràn từ phía sau Xích Bi.
Tốc độ khuếch tán của hắc vụ cực nhanh, chớp mắt đã bao phủ thiên địa nơi này, đen kịt không thấy năm ngón tay.
Loại tà sương mù này không chỉ che đậy tầm mắt, ba vị Vân Đô Tiên phát giác thần thức của mình cũng bị một loại hạn chế nào đó.
Không hề nghi ngờ, đó chính là thần thông của Phi La.
Ba vị Vân Đô Tiên gánh vác sứ mệnh ngăn cản Thi Ma, biết rõ hắc vụ gây bất lợi cho bọn lão, cũng không dám lùi bước, toàn lực ngự sử Huyền Binh tấn công mạnh.
Đồng thời, một trong số bọn lão âm thầm thi triển đạo thuật, ngón tay điểm ra.
‘Rắc rắc!”
Một đạo lạc lôi bổ vào hắc vụ.
Chợt, tiếng sấm dày đặc vang vọng bên tai mọi người, thanh thế to lớn.
Lạc lôi khác với lôi đình bình thường, sau khi rơi xuống, phát ra từng vòng từng vòng gợn sóng, hòa tan hắc vụ với tốc độ cực nhanh.
Hắc vụ lại vô cùng vô tận, không thể nuốt hết.
Ba vị Vân Đô Tiên không ngừng thi triển thủ đoạn, Huyền Binh càng không ngừng tấn công mạnh, bảo quang như ba con Giao Long, trên dưới quay cuồng, khuấy động hắc vụ đến hỗn loạn không chịu nổi.
Xích Bi cho dù uy mãnh, cũng dần thấy không chống đỡ nổi, liên tiếp lùi về phía sau, trên thân lưu lại mấy vết thương, máu tươi chảy đầm đìa.
Đang lúc ba vị Vân Đô Tiên ý đồ thừa thế xông lên bức lui Xích Bi, đột nhiên cảm giác có điều không ổn.
Một người sắc mặt đại biến, hô to: “Cẩn thận Phi La!”
Nguyên lai, trong lúc kịch chiến, Phi La mượn nhờ hắc vụ che giấu, lấy ra một bộ hài cốt màu trắng.
Hài cốt nhỏ xảo như hài nhi, lại giống như một bộ cốt điêu.
Phi La bức ra một giọt tinh huyết, nhỏ vào mi tâm hài nhi, nhất thời huyết vụ tràn ngập, trên thân bạch cốt mọc ra huyết nhục, không khác Phi La chút nào.
Bộ hài cốt này tên gọi Mệnh Thi, sau khi tinh huyết đánh thức, có thể so với một tôn Thân Ngoại Hóa Thân, khuyết điểm là chỉ có thể sử dụng một lần, mà thời gian duy trì không dài.
Tế ra Mệnh Thi, Phi La ẩn đi chân thân, man thiên quá hải, lặng yên tiềm nhập nham tương.
Mệnh Thi có tác dụng trong thời gian hạn định thoáng qua, quả nhiên lập tức bị ba vị Vân Đô Tiên phát giác.
Xích Bi cuồng hống một tiếng, thay đổi tư thái lùi bước, quay người tấn công mạnh, dáng vẻ như điên dại.
Trong lúc nhất thời, khiến ba vị Vân Đô Tiên không thể bứt ra.
Cùng lúc Phi La độn nhập lòng đất, một đạo ma khí khác âm thầm áp sát tới, hóa ra là một cao thủ Lạc Hồn Uyên khác đến.
Hai ma tụ họp lại, tận lực tránh vị trí của sáu vị Vân Đô Tiên, đang muốn thi pháp tiềm nhập, đột nhiên cảm giác một cỗ lực lượng mãnh liệt vô cùng đánh thẳng tới, thình lình bị hất tung lên mặt đất.
Cùng bị hất lên còn có sáu vị Vân Đô Tiên.
Pháp bào của Vân Tỳ nhiều chỗ vỡ vụn, chật vật không chịu nổi, lại phát ra mấy tiếng cười sang sảng, không đợi xung kích biến mất, liền nghịch thế mà vào.
Những người còn lại ở Vân Đô Sơn cũng đều vẻ mặt vui mừng, không lo được ba đại Thi Ma, cùng nhau xông xuống lòng đất.
Thấy Vân Đô Cửu Tiên sắp đắc thủ.
Một uy áp đáng sợ đến cực điểm đột nhiên giáng lâm, khiến tất cả mọi người tâm thần rung mạnh, như rơi vào hầm băng.
“Cút!”
Một tiếng quát lớn vang lên.
Vân Đô Cửu Tiên, bao gồm Vân Tỳ, cảm thấy khí huyết ngưng trệ, tu vi thấp nhất thì tại chỗ miệng phun máu tươi, khí tức uể oải.
Trong nháy mắt, Vân Đô Cửu Tiên cứng đờ, vẻ mặt hoảng sợ.
Vân Tỳ phản ứng nhanh nhất, quá sợ hãi: “Không tốt! Mau trốn!”
Lúc này, ai còn nhớ đến bảo vật gì nữa.
Chậm một bước, Vân Đô Cửu Tiên sẽ trở thành chuyện cũ!
Ngược lại, Phi La tam ma cuồng hỉ, hướng về phía Tây phương, quỳ xuống đất tham bái: “Đệ tử bái kiến sư tôn!”
Ở chân trời phía Tây, biên giới mây hồng dần tràn ngập một lớp bụi hà, triều vân màu xám đang tràn ngập với tốc độ kinh người.
Uy áp khủng khiếp cực tốc tới gần.
Vân Đô Cửu Tiên sống lưng phát lạnh, toàn lực chạy trốn, đầu cũng không dám ngoảnh lại.
Tam ma vẫn không nhúc nhích, chặt chẽ nằm sấp trên sa mạc.
Mây xám che đậy bầu trời.
Một đạo nhân ảnh hiển hiện trong hư không.
Không thấy Cô Vân Tẩu, Minh Cốt Lão Tổ có chút ngoài ý muốn liếc nhìn về phía Vân Đô Thiên, không chút do dự, giơ tay về phía lòng đất!…