Chương 1955: Túy Hương tiệc rượu | Khấu Vấn Tiên Đạo
Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 16/03/2025
“Bần đạo Thanh Phong.”
Tần Tang chắp tay, dò xét gã thuyết thư. Hắn phát giác dị dạng ba động từ khoảnh khắc thiếu nữ bước vào quán trà, bị gã thuyết thư mê hoặc, lúc ấy mới nhận ra gã này không phải người thường.
Trước đó, gã thuyết thư đã ở quán trà kể chuyện.
Tần Tang không thể lúc nào cũng tỏa thần thức, khóa chặt huyện thành ngoài trăm dặm, nhưng có thể giấu diếm được linh giác của hắn, tu vi của gã thuyết thư quả thực khó lường.
Ban đầu, Tần Tang cho rằng gã thuyết thư có nguồn gốc gì đó với thiếu nữ, nhưng rồi ý thức được điều đó vô lý.
Gã thuyết thư rất có thể cố ý lộ diện, nhắm vào hắn.
Đối phương đã sớm biết hắn, còn hắn mãi đến khi gã thuyết thư ra tay mới phát hiện ra, cao thấp đã rõ.
Tần Tang suy đoán, gã thuyết thư hẳn là phát giác chủ đàn bộc phát, bị sấm vang cùng ba động hấp dẫn tới.
Hắn vốn cho rằng, bất luận gã thuyết thư là cao thủ Vân Đô Thiên hay Lạc Hồn Uyên, lần này chỉ sợ khó mà yên ổn.
Nhưng thái độ của đối phương lại có chút tế nhị.
Gã thuyết thư chủ động hiện thân, tại Tấn Huyện khuấy đảo phong vân, đem thiếu nữ cùng quỷ thần Tấn Huyện kéo vào trong câu chuyện, rõ ràng nói với hắn rằng mình ở đây, nhưng lại không trực tiếp tìm tới cửa.
Phải chăng, đây là một cách thể hiện thiện ý?
Như gã thuyết thư đã nói, Tần Tang không thể chuyển đi chủ đàn, cũng không thể để gã thuyết thư câu dẫn toàn bộ quỷ thần, khiến thiên hạ dồn mắt về nơi này.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Tang quyết định để hóa thân tự thân tới cửa, ngược lại muốn xem gã này đến cùng muốn làm gì.
“Thanh Phong đạo trưởng,” gã thuyết thư Thanh Nguyên phẩm phẩm, “Nên coi là tên hiệu a?”
Lời nói của hắn dường như có ý riêng.
Tần Tang mắt sáng lên, thản nhiên nói: “Cũng vậy.”
Thanh Nguyên cười nói: “Tại hạ chỉ là một người thuyết thư mà thôi, không quan trọng tên thật tên hiệu.”
Người thuyết thư à?
Tần Tang nhìn về phía sau Thanh Nguyên, quán trà.
Trong quán trà, thiếu nữ cùng chúng quỷ thần đều đã thoát khỏi câu chuyện, nhưng một vài quỷ thần vẫn còn mê mang, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Vu Thành Hoàng và hai vị Phán Quan là những người đầu tiên khôi phục thanh tỉnh, cùng với thiếu nữ, thần sắc của họ giờ phút này khác nhau.
Thiếu nữ có chút căm giận.
Vu Thành Hoàng và hai vị Phán Quan thần sắc ngưng trọng.
Tất cả đều tràn ngập kiêng kỵ với gã thuyết thư.
Gã thuyết thư đưa lưng về phía họ, lại như một tòa núi lớn, không ai dám bước ra quán trà nửa bước. Trong quán trà hoàn toàn tĩnh mịch, bầu không khí quỷ dị.
“Tại hạ cũng giống đạo trưởng, thích nhất xem nhân gian khói lửa, phẩm nhân gian mùi vị. Túy Hương Lâu Đông gia thủ nghệ coi là thật không tệ, Túy Hương tiệc rượu có thể xưng nhất tuyệt, là nhân gian thượng đẳng mùi vị, có thể chăng mời đạo trưởng đến dự?”
Thanh Nguyên phẩy quạt xếp trong tay, hướng Thành Hoàng Miếu gật đầu.
Cách Thành Hoàng Miếu không xa, có một tòa lầu gỗ ba tầng, mỗi một chi tiết nhỏ đều được tinh điêu tế trác, nhưng lại không lộ vẻ xa hoa, mà là một loại nội liễm quý khí, có một phen đặc biệt vận vị.
Dù đặt ở Yến Quốc đô thành, Túy Hương Lâu cũng không kém, ở Tấn Huyện nhỏ bé này lại càng là hạc giữa bầy gà.
Hôm qua, Tần Tang mới nghe Vu Thành Hoàng và Dịch Phán Quan nhắc tới Túy Hương tiệc rượu, “Nghe nói Đông gia Túy Hương Lâu là người có tính khí, người bình thường khó có lộc ăn?” Thanh âm của hắn truyền vào quán trà.
Vu Thành Hoàng và Dịch Phán Quan thần sắc cổ quái, hai người là người bình thường sao, chỉ cần thổi một hơi là có thể dẹp được Túy Hương Lâu.
“Không phải tại hạ nói ngoa, ta và Đông gia quen biết tuy ngắn, nhưng gặp nhau hận chiều muộn, hôm nay nhất định để đạo trưởng được nếm Túy Hương tiệc rượu,” Thanh Nguyên dương dương đắc ý giơ tay ra, nói một tiếng mời.
Tần Tang khẽ vuốt cằm, cùng Thanh Nguyên sóng vai mà đi.
Ngọc Lãng cảm giác được dị thường, yên lặng theo sau.
…….
“Đại nhân, làm sao bây giờ?”
Võ Phán Quan thấp giọng hỏi.
Vu Thành Hoàng trầm ngâm một lát, nói: “Chờ!”
Nói xong, Vu Thành Hoàng ngồi trở lại chỗ cũ, còn lại quỷ thần ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng đành ngồi xuống.
Thiếu nữ cắn răng, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhìn Tần Tang và Thanh Nguyên tiến vào Túy Hương Lâu, mạnh mẽ dậm chân, xông ra quán trà, chẳng biết đi đâu.
……
So với bên ngoài, bên trong Túy Hương Lâu bày biện càng lộ vẻ tố nhã, vừa bước vào đã có thể ngửi thấy nhàn nhạt đàn hương.
Trong đại sảnh không có nhiều thực khách.
Hỏa kế và Thanh Nguyên quen thuộc nói chuyện, “Tiên sinh hôm nay tan ca sớm vậy sao? Ngài cứ lên lầu ba trước, tiểu nhân sẽ đi mời Đông gia.”
“Nói với Đông gia, ta muốn mời một vị quý khách, làm ngay một bữa Túy Hương tiệc rượu,” Thanh Nguyên dặn dò.
“A?”
Hỏa kế kinh ngạc nhìn Tần Tang, “Vâng! Tiểu nhân hiểu. . . . .”
“Ngọc Lãng!”
Đột nhiên, một tiếng kêu to vang lên, trong Túy Hương Lâu thanh u trở nên hết sức chói tai, khiến thực khách nhíu mày.
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, thấy một tiểu tử choai choai, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nháo Đằng?” Ngọc Lãng cũng nhíu mày.
Quả không sai biệt danh, hẳn là Đào Đằng mới quen hôm qua.
“Các ngươi cũng tới Túy Hương Lâu ăn cơm?”
Đào Đằng vừa từ nhã gian đi ra, nhìn thấy hảo hữu, vẻ mặt kinh hỉ chạy tới.
Ngọc Lãng muốn ngăn cản, nhưng đã không kịp.
Hắn biết rõ gia cảnh Đào Đằng không tệ, không ngờ sẽ gặp ở Túy Hương Lâu, gặp được hảo hữu cố nhiên đáng mừng, nhưng không đúng lúc!
Ngọc Lãng há to miệng, vừa muốn nói chuyện, chợt thấy Đào Đằng thần sắc tối sầm lại, trên mặt vui mừng bị vẻ u sầu thay thế, thở dài một tiếng.
“Ai, hiện tại có lẽ là lần cuối chúng ta gặp mặt!”
“Thế nào?”
Ngọc Lãng lo lắng hỏi. “Cha ta tối qua nhận được gia thư, Nhị thúc ở đô thành phát tài, mua sắm đại sản nghiệp, cần nhân thủ xử lý, cha ta chuẩn bị dời cả nhà đến đô thành, chiều nay sẽ lên đường. May mắn gặp được ngươi ở đây, bằng không chỉ có thể để lại cho ngươi và phu tử một phong thư thôi, đến cả thời gian nói lời từ biệt cũng không có.” Đào Đằng hít mũi một cái, ngữ khí càng thêm trầm thấp.
Đối với phàm nhân, Yến Quốc đã đủ rộng lớn.
Lần này từ biệt, rất có thể không còn ngày tái ngộ. “Sao mà vội vậy?”
Nghe vậy, Ngọc Lãng cũng có chút sa sút, hắn xem Đào Đằng là bạn tốt.
“Đúng vậy! Nhị thúc thúc giục gấp, qua cả năm rồi! Tiếc là ngươi không vào kinh đi thi, bằng không chẳng bao lâu chúng ta đã có thể trùng phùng, ta nhất định chiêu đãi ngươi thật tốt.” Đào Đằng biết rõ chí hướng của hảo hữu, một lòng tu đạo, không quan tâm công danh lợi lộc.
“Sau này ta theo sư phụ vân du, nói không chừng sẽ đến đô thành, đến lúc đó nhất định đến nhà ngươi bái phỏng,” Ngọc Lãng nói.
“Vậy chúng ta quyết định! Cha ta họ vẫn còn ăn, hai ta cứ nói chuyện đã.”
Đào Đằng chuyển buồn thành vui.
Vừa nói chuyện, hai người bất tri bất giác đã lên lầu ba, đến nhã gian có vị trí tốt nhất.
Gặp sư phụ và gã thuyết thư đi vào, Ngọc Lãng mới nhớ ra mang theo Đào Đằng không đúng lúc, đang chần chờ thì nghe thấy tiếng sư phụ.
“Tất cả vào đi.”
“Vâng!”
Ngọc Lãng nhất thời an tâm, kéo Đào Đằng ngồi ở chỗ sau cửa. Tần Tang ngồi xuống.
Hắn nhìn như tùy ý, kỳ thực đối mặt với vị Thanh Nguyên thần bí này, trong lòng không hề lơi lỏng, mỗi chữ mỗi câu đều phải cân nhắc tỉ mỉ.
Đang chờ mở miệng, Tần Tang thần sắc hơi động, nhìn ra ngoài cửa sổ, cân nhắc cười nói: “Phiền phức tới.”
Tấn Huyện trong thành nhấp nhô, Thành Hoàng Miếu ở địa thế khá cao, ngồi ở lầu ba có thể nhìn thấy núi non ngoài thành.
Đúng lúc này, chân trời bay tới một đạo cầu vồng xanh, thẳng đến Tấn Huyện huyện thành.
Thanh Nguyên nói: “Tại hạ không hề tổn thương cô nương kia, là cô nương kia tự xông vào quán trà, đạo trưởng phải làm chứng cho ta đó.”
Tần Tang lắc đầu liên tục, “Bần đạo đến đây chưa được nửa năm, cả ngày chỉ liên hệ với phàm nhân, một tu tiên giả cũng không quen, nói gì ai cũng không tin, lực bất tòng tâm a.”
Hắn hơi dựa người ra sau, nhìn cửa nhã gian, bày ra bộ dáng xem kịch, đồng thời thi pháp ngăn cách Ngọc Lãng và Đào Đằng.
Hai tiểu gia hỏa đang tụ lại xì xào bàn tán, hoàn toàn không biết chuyện gì. Chốc lát sau, cửa bị gõ vang.
Thanh Nguyên ho nhẹ một tiếng, “Mời vào.”
“Két!”
Một bàn tay gầy guộc đẩy cửa gỗ ra.
Người đến là một lão giả áo bào đen, tướng mạo cùng bàn tay đều gầy guộc, nổi bật đôi mắt sáng ngời có thần.
Từ Tần Tang và Thanh Nguyên quét qua, lão giả hai tay ôm quyền, thanh âm vang dội, “Tại hạ Lâm Bảo Sơn, gia tướng Ngân gia ở Ngân Bình Sơn, bái kiến hai vị đạo hữu.”
Tần Tang hạ quyết tâm không dính vào. Thanh Nguyên ngạc nhiên nói: “Lâm đạo hữu tu vi như vậy, mà lại hạ mình làm gia tướng, xem ra Ngân gia hẳn là danh môn vọng tộc.”
Lâm Bảo Sơn có tu vi Kim Đan hậu kỳ, dù tuổi tác không nhỏ, cơ hội đột phá Nguyên Anh không lớn, nhưng ở chư quốc cũng xem như cao thủ.
“Đạo hữu không biết Ngân gia? Một thân tu vi của tại hạ đều do gia chủ ban cho, ân sâu như biển, không thể báo đáp.”
Lâm Bảo Sơn khẽ nhíu mày, lại chắp tay, “Tiểu thư nhà ta tính tình chưa định, xuống núi vui chơi, nếu lỡ va chạm đạo hữu, tại hạ xin thay tiểu thư tạ tội.”
“Lâm đạo hữu nói quá lời, tiểu thư nhà ngươi không hề va chạm ta, ta chỉ đùa nàng chút thôi,” Thanh Nguyên lắc đầu liên tục.
Lâm Bảo Sơn gật đầu, trầm giọng nói: “Thì ra là vậy, xin đạo hữu giải trừ cấm chế trên tâm thần tiểu thư!”
“Cấm chế?”
Thanh Nguyên sững sờ, rồi bật cười, “Không cần lo lắng, chuyện này có lợi cho nàng. Chờ ba ngày, nàng sẽ cảm nhận được.”
Thiếu nữ thể xác và tinh thần lâm vào câu chuyện của Thanh Nguyên, tự trải qua một nhân sinh khác, dù đã tỉnh lại, ảnh hưởng của câu chuyện vẫn chưa tan biến, ngày càng khó chịu.
Tâm thần bị người khống chế, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tu hành, họ không thể không thận trọng.
Lâm Bảo Sơn quả nhiên không tin lời giải thích của Thanh Nguyên, trầm giọng nói: “Nếu vậy, tại hạ mạo muội mời đạo hữu đến Ngân Bình Sơn làm khách, ba ngày sau sẽ rõ ràng.”
“Nếu ta không đi thì sao, ngươi muốn ra tay với ta?” Thanh Nguyên hỏi. Lâm Bảo Sơn bước qua cửa, tăng thêm ngữ khí: “Là mời!”
“Ngươi đánh không lại ta, hay là muốn tự chuốc lấy đau khổ?” Thanh Nguyên hảo ngôn khuyên bảo, bộ dáng lo lắng cho đối phương.
Người khác có lẽ đã bị Thanh Nguyên chọc giận.
Lâm Bảo Sơn lại không hề gợn sóng, cũng không lùi bước, thân thể hơi chấn động, thân hình gầy guộc bộc phát ra khí thế hung bạo như hổ lang.
“Tại hạ thân là gia tướng, hộ vệ tiểu thư bất lợi, muôn lần chết không chuộc tội. Nếu không địch lại đạo hữu, chết trong tay đạo hữu, cũng coi như chết có ý nghĩa!”
Tiếng Lâm Bảo Sơn như chuông lớn, khí thế liên tục tăng lên, đến khi thốt ra chữ cuối cùng, đã bạo tăng đến đỉnh phong.
Khí thế ngưng lại thành một ngọn núi lớn, ép về phía Thanh Nguyên.
Hắn nghe đại tiểu thư kể lại những gì đã xảy ra trong quán trà, liền biết gã thuyết thư này không hề đơn giản.
Nhưng đại tiểu thư Ngân gia bị người thao túng gần hai ngày, cấm chế trong tâm thần nếu truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi, Ngân gia không thể tha thứ.
Lâm Bảo Sơn đã truyền tin về Ngân gia, đồng thời lệnh thuộc hạ đưa tiểu thư về núi. Lần này một mình đến đây, là muốn đánh cược tính mạng mình, thử một lần thủ đoạn của Thanh Nguyên.
Như vậy, Ngân gia phía sau có thể ứng đối thích hợp. Nếu Thanh Nguyên quả thực là cường giả đỉnh cao, Ngân gia cũng chỉ tổn thất một gia tướng, cũng không đến mức sinh tử đại thù không thể điều hòa.
Không đến mức đưa tới cường địch, khiến thực lực Ngân gia đại tổn, thậm chí tai họa diệt môn.
Tần Tang và Thanh Nguyên đều nhìn thấu ý đồ của Lâm Bảo Sơn. Tần Tang hơi chỉnh lại tư thế ngồi.
Thanh Nguyên không cần nhiều lời, nghiêm mặt nói: “Lâm đạo hữu ra tay trước đi.”
“Xoạt!”
Trong nhã gian đột nhiên nổi lên cuồng phong.
Lâm Bảo Sơn giơ ngang hai tay, thủ chưởng hiện lên thanh quang, làn da biến thành mảnh gỗ, thô ráp như vỏ cây.
Trong thanh quang nồng đậm, cánh tay, ngón tay từ cành cây khô héo, tỏa ra sinh cơ.
Trên lòng bàn tay, từng đạo thanh quang như mãng xà quấn lại thành một đoàn, hiển hiện dị tượng, trong khoảnh khắc huyễn hóa ra một cọc gỗ.
Ầm!
Cọc gỗ chấn động, hư không dường như cũng chấn, rồi ngoài dự liệu phai nhạt tiêu thất.
Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu Thanh Nguyên, đột nhiên hiện ra một phù văn như sợi đằng đan thành.
Không hề có dấu hiệu, cọc gỗ mượn phù văn tái hiện. Chiêu này thực sự ngoài dự liệu.
Sau một khắc, Lâm Bảo Sơn đột nhiên ngây dại. Cọc gỗ hiển hóa trên đỉnh đầu Thanh Nguyên, vốn nên quay đầu nện xuống, lại như phiến lá, nhẹ nhàng rơi vào tay Thanh Nguyên, còn Lâm Bảo Sơn đã mất hoàn toàn khống chế cọc gỗ.
“Không tệ, đạo thuật này là tự ngươi sáng tạo? Với tu vi của ngươi, có thể đạt đến trình độ này, rất không dễ dàng.”
Thanh Nguyên nâng cọc gỗ, cổ tay chuyển động, lộ vẻ tán thưởng, “Nếu ngươi có thể hoàn thiện đạo thuật này, hẳn sẽ huyễn hóa ra một gốc linh thụ thực sự, giống như vậy?”
Cọc gỗ đột nhiên trổ nhánh, trong nháy mắt đã chạm tới nóc nhà nhã gian.
Mọi người bị bóng cây bao phủ, nhìn Lâm Bảo Sơn trợn mắt hốc mồm. Tần Tang càng gắt gao nhìn chằm chằm tay Thanh Nguyên, tâm thần chấn động. Đối mặt với một kích này của Lâm Bảo Sơn, Tần Tang có vô số cách hóa giải, nhưng dù bản tôn đích thân đến, cũng không thể làm được như vậy.
Thanh Nguyên không chỉ cấm cố cọc gỗ, cũng không đơn thuần đoạn tuyệt sự khống chế của Lâm Bảo Sơn mà là trực tiếp chiếm làm của riêng.
Đạo thuật này bao hàm chân nguyên, thần thức, tất cả đều biến thành của Thanh Nguyên, không còn liên quan đến Lâm Bảo Sơn.
Giống như Thanh Nguyên tự thi triển, nhưng từ đầu đến cuối, trên người hắn không có chút chân nguyên ba động nào.
Hơn nữa, toàn bộ quá trình, cọc gỗ vẫn duy trì nguyên trạng.
Trước khi Thanh Nguyên kích phát sinh cơ của cọc gỗ, trong ngoài cọc gỗ không hề có một tia ba động.
Bản tôn Tần Tang có thể đánh tan cọc gỗ, có thể dùng đại thần thông cấm cố cọc gỗ để bảo trì nguyên trạng, cũng có thể học theo, bắt chước đạo thuật này.
Nhưng tuyệt đối không thể làm được, chỉ một lần nhìn thấy đối phương thi triển, liền qua loa chiếm làm của riêng.
“Cạch!”
Thanh Nguyên búng tay, đánh tan cây nhỏ, mỉm cười nhìn Lâm Bảo Sơn.
“Đa tạ tiền bối thủ hạ lưu tình, vãn bối cáo từ.”
Lâm Bảo Sơn không nhìn thấu những huyền cơ này, nhưng biết rõ Thanh Nguyên vô cùng cường đại, cường đại đến khó có thể tưởng tượng, khom người thi lễ, cung kính rút lui.
Hắn không sợ chết, nhưng chênh lệch quá lớn, tử chiến vô nghĩa. Lâm Bảo Sơn đến nhanh, đi cũng nhanh.
Hắn vừa đi, lại có người gõ cửa, lần này là Đông gia Túy Hương Lâu, một lão giả tóc bạc trắng, tinh thần quắc thước.
“Ba loại Túy Hương tiệc rượu, bảy đầu tiệc rượu, tám quỳnh tiệc rượu và chín trân tiệc rượu, vừa vặn nguyên liệu đều từ Châu Thành đưa tới, tiên sinh muốn loại nào?”
Đông gia trình lên một vài mộc bài, trên đó viết món ăn.
Thanh Nguyên ra hiệu, “Đạo trưởng là chủ khách.”
Tần Tang cầm lấy mộc bài, chỉ từ tên thôi thì nhã thật đấy, nhưng thực sự không nhìn ra cái gì đặc biệt.
Suy nghĩ một chút, Tần Tang hỏi một câu khiến cả Thanh Nguyên và Đông gia đều sững sờ, “Loại nào có bánh bao?”