Chương 19: Hồn Đan | Khấu Vấn Tiên Đạo

Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 23/02/2025

“Phù phù!”

Bên ngoài, một tiếng vang trầm đục vang lên rồi im bặt.

Tần Tang vội vàng lấy chăn mền đậy kín đồ vật trên giường, lao ra ngoài cửa, liền thấy lão Ngô ngã sõng soài dưới chân tường, không nhúc nhích.

Trên người lão Ngô có một luồng hắc khí dũng động, sau đó một ác quỷ từ trong thân thể hắn chui ra, miệng ngậm hồn phách của lão Ngô. Thấy Tần Tang, ác quỷ lập tức phun hồn phách lão Ngô ra, trốn vào góc tường.

Tần Tang đứng sững tại chỗ, có chút không biết làm sao.

Hồn phách lão Ngô đứng yên không nhúc nhích, hư ảo như một làn sương xám trắng, mặt không biểu tình, hai mắt không chút thần thái, nhìn thẳng về phía trước, cảnh tượng có chút đáng sợ.

‘Hình như hồn phách của ta không giống, hồn phách của lão Ngô cao lớn như người thường, chẳng lẽ là do ta tu luyện « U Minh Kinh »?’

Tần Tang thầm mắng mình sao còn có tâm tư nghĩ ngợi lung tung, vội vàng ngồi xổm xuống, đặt ngón tay trước mũi lão Ngô, không cảm nhận được hơi thở, lại xem tim cũng ngừng đập.

Chết rồi.

Tần Tang ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp, khẽ gọi: “Lão Ngô, ngươi còn nhận ra ta không?”

Con mắt lão Ngô chuyển tới trên người Tần Tang, dừng lại một chút, dùng thanh âm không chút nhấp nhô nói: “Nhận ra.”

Tần Tang sửng sốt, hắn thuận miệng hỏi, không ngờ hồn phách lão Ngô lại trả lời, lão Ngô không phải bị câm điếc sao, hồn phách lại có thể nói chuyện.

Lúc này nhìn kỹ, hồn phách lão Ngô so với khi còn sống trẻ hơn, lưng còng cũng không còn.

Tần Tang thầm suy đoán, câm điếc, già nua cùng lưng còng có lẽ chỉ là tướng trạng của nhục thân, do bệnh tật và khó khăn trong cuộc sống tạo thành, hồn phách sẽ không bị ảnh hưởng?

Lão Ngô dù sao cũng chỉ mới bốn mươi tuổi, hồn phách trẻ trung cũng là bình thường.

Ở kiếp trước, bốn mươi tuổi còn có thể gọi là thanh niên.

Bị hồn phách lão Ngô nhìn chằm chằm, bên cạnh còn có một ác quỷ ngồi xổm, Tần Tang sợ hãi trong lòng, nhưng hổ thẹn còn nhiều hơn. Tuy không có giao tình gì với lão Ngô, nhưng dù sao cũng đã ở chung một mái nhà nửa năm, lão Ngô lại vì hắn lỗ mãng mà chết.

“Lão Ngô, oan có đầu nợ có chủ, hại chết ngươi là thứ kia, nhìn cho rõ. Ngươi sau này ở Địa Phủ phát đạt, muốn báo thù, nhớ tìm nó.”

Tần Tang chỉ vào ác quỷ trong góc tường, tận tình khuyên bảo, lại cảm thấy khó mà lừa mình dối người, “Lão Ngô, ngươi có nguyện vọng gì chưa hoàn thành không? Đúng rồi, người nhà… Người nhà ngươi còn ai sống không? Hai đứa con trai của ngươi, có khả năng còn sống không?”

Lão Ngô ngữ khí bình thản nói: “Ta không có người thân.”

Tần Tang khó xử, không biết còn có thể nói gì, hắn bị lão Ngô nhìn chằm chằm trong lòng khó chịu, muốn khuyên lão Ngô nghĩ thoáng ra, đã chết rồi thì mau đầu thai đi, đứng đó bất động thì có ích gì?

Tần Tang thầm nghĩ, đối với lão Ngô mà nói, chết chưa hẳn không phải chuyện tốt, xuống dưới đó đoàn tụ với người nhà, so với sống mà như cái xác không hồn thì tốt hơn.

Nhưng lại cảm thấy như vậy quá vô sỉ, thật sự không mở miệng được.

Trong phòng một trận tĩnh mịch, lát sau, hồn phách lão Ngô lay động vài cái, hóa thành một luồng hồn vụ, bay về phía ác quỷ.

Ác quỷ liếc mắt nhìn Tần Tang, cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu hít một hơi, đem toàn bộ hồn vụ hút vào miệng, rồi rụt về lại.

Tần Tang không biết ngăn cản thế nào, trừng mắt nhìn ác quỷ, trơ mắt nhìn ác quỷ thôn phệ lão Ngô, ý thức được gia hỏa này tuyệt đối là một tai họa.

Nếu không thể khiến ác quỷ nghe lời mình, mặc cho nó làm xằng làm bậy, sau này không biết sẽ có bao nhiêu người vô tội bị hại. Kẻ địch thì thôi đi, vạn nhất là thân nhân bằng hữu thì sao?

Tần Tang chỉ có thể may mắn, vừa rồi gõ cửa không phải lão đạo sĩ và Minh Nguyệt.

Mục đích cầu tiên của hắn là trường sinh, không phải trở thành ma đầu giết người. Nếu không thể khống chế ác quỷ, hắn thà rằng đem Diêm La Phiên gác xó.

Tần Tang đứng lên, bước ra một bước, liền dừng lại, quay đầu nhìn thi thể lão Ngô trầm tư. Lão Ngô chết trước mặt bọn họ, cần phải xử lý hậu sự sạch sẽ, nếu không sẽ có phiền phức.

Thừa dịp thi thể lão Ngô còn chưa cứng đờ, Tần Tang ôm lão Ngô lên, đá văng cửa phòng hắn, đặt ngang ở trên giường, đắp kín chăn.

Lão Ngô bị câu đi hồn phách, trên thân không có vết thương, coi như quan phủ có khám nghiệm tử thi cũng không tra ra được gì.

Thu dọn sạch sẽ những chỗ vụn vặt, Tần Tang lui ra khỏi phòng, đóng kỹ cửa lại, tựa vào tường thở phào một cái, tâm tình vẫn nặng nề như cũ.

Liếc mắt nhìn ác quỷ, Tần Tang nhanh chân trở lại phòng, cầm Diêm La Phiên trên mặt đất lên, hồi tưởng nội dung kinh văn, lại không biết làm thế nào để thu ác quỷ trở về.

Nhíu mày suy nghĩ một hồi, Tần Tang đành phải lặp lại chiêu cũ, thúc đẩy luồng chân khí vừa khôi phục trong cơ thể nhập vào Diêm La Phiên.

« Diêm La Phiên » quyển một, nội dung là cách điều khiển Diêm La Phiên.

Lần này không có ác quỷ nhào tới, Tần Tang nhẩm đọc kinh văn, chờ hắn đọc xong, Diêm La Phiên không gió mà bay, cột cờ màu đen đột nhiên sáng lên u quang thâm trầm, ba chữ ‘Diêm La Phiên’ đặc biệt rõ ràng. Những ánh sáng này dần dần hướng về phía lòng bàn tay Tần Tang, cuối cùng chui vào trong cơ thể hắn.

Ngay sau đó, trong óc Tần Tang đột nhiên hiện ra rất nhiều chữ.

Tần Tang thầm kinh ngạc, đem bản văn tự này đọc hiểu, phát hiện bên trong không chỉ có giải thích về Diêm La Phiên và ác quỷ trong cờ, mà còn có một pháp chú tế luyện Diêm La Phiên.

Hóa ra Diêm La Phiên không phải thần tiên binh khí như Tần Tang suy đoán, mà là vật phụ trợ tu luyện « U Minh Kinh ».

Bất quá, ác quỷ trong Diêm La Phiên được gọi là Diêm Vương, năng lực không yếu, sau khi tế luyện bằng pháp chú, có thể sai khiến nó đối địch, cho nên Diêm La Phiên cũng có thể xem như binh khí chế địch.

Nhưng tác dụng lớn nhất của Diêm La Phiên vẫn là phụ trợ tu luyện « U Minh Kinh ».

Chỉ tu luyện « U Minh Kinh » tầng thứ nhất, cộng thêm thuốc tắm trợ giúp, Tần Tang vẫn mất hơn nửa năm. Có thể tưởng tượng, về sau lên tầng cao hơn, nhất định càng gian nan hơn, không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể tu luyện tới tầng thứ sáu cao nhất.

Có Diêm La Phiên trợ giúp thì khác.

Diêm Vương trong cờ thôn phệ hồn linh nhân loại hoặc là Âm Sát chi khí, sau đó thai nghén ra Hồn Đan. Người tu luyện lấy Hồn Đan, cầm trong lòng bàn tay khi tu luyện, mượn lực Hồn Đan, tốc độ tu luyện có thể tăng lên rất nhiều.

Đương nhiên, Diêm La Phiên không phải không có tai họa ngầm, trong sách cảnh cáo người tu luyện không được quá tham lam, sử dụng Diêm La Phiên tu luyện cần phải cẩn thận, đề phòng Diêm Vương thôn phệ chủ nhân.

Nhìn đến đây, Tần Tang cũng hoảng sợ.

Diêm La Phiên này là di vật của người áo đen, người áo đen thực lực mạnh, có thể áp chế Diêm Vương. Nhưng mình mới tu luyện đến « U Minh Kinh » tầng thứ hai, khó trách Diêm Vương trong cờ lại phản phệ.

Nếu không có phật ngọc che chở, nói không chừng mình đã trúng tà.

Lần này cũng cho Tần Tang một bài học, thế giới này có quá nhiều thứ quỷ dị, sau này nhất định phải cẩn thận.

Nghĩ đến phật ngọc, Tần Tang như có điều suy nghĩ.

Diêm Vương sợ phật ngọc, có phải mình không cần lo lắng bị phản phệ?

Nhưng nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ khi ác quỷ nhào tới, Tần Tang quyết định vẫn nên cẩn thận một chút. Dù sao hắn cũng không biết phật ngọc rốt cuộc mạnh bao nhiêu, có thể áp chế Diêm Vương mãi không.

Ghi nhớ pháp chú, Tần Tang tiện tay tế luyện Diêm La Phiên.

Khi tế luyện hoàn thành, Tần Tang có một loại cảm giác kỳ diệu, Diêm La Phiên như thể cùng hắn huyết mạch tương liên, trở thành một phần thân thể.

Quay lại truyện Khấu Vấn Tiên Đạo

Bảng Xếp Hạng

Chương 34: Động người nào bánh ngọt? Lâm Phong nhẹ nhõm hóa giải phiền phức

Đỉnh Cấp Gian Thương - Tháng 2 23, 2025

Chương 32: Ngô Truyền Tông

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 2 23, 2025

Q.3 – Chương 1234: Hành Giả Vô Cương (1)

Phổ La Chi Chủ - Tháng 2 23, 2025