Chương 18: Ác quỷ cùng phật ngọc | Khấu Vấn Tiên Đạo
Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 23/02/2025
Tỉnh lại sau tu luyện, khóe miệng Tần Tang không nén nổi cong lên, trong lòng tràn ngập vui sướng.
Giơ cánh tay lên nhìn ngắm, lại nhéo nhéo, hình như không có gì khác biệt so với trước kia, chẳng thể nhìn ra lần đột phá này mang đến cho hắn chỗ tốt gì.
Hắn vận một phần chân khí tới ngón tay, chỉ một lát sau, trên ngón tay mơ hồ xuất hiện một luồng khí tức màu lam nhạt.
Đây có phải là chân khí ngoại phóng mà Bạch Giang Lan từng nói?
Tần Tang tò mò, định để cho luồng khí tức này tụ lại thành hình kiếm, nhưng không thể làm được. Không cam lòng, hắn đột nhiên đâm ngón tay vào chiếc bàn trúc bên cạnh, ‘ầm’ một tiếng, không những không đâm xuyên được bàn trúc, đầu ngón tay còn truyền đến cơn đau nhói tận tim.
Tần Tang vung vẩy ngón tay, thầm mắng một tiếng, kiếm mang cái quái gì!
“Phải rồi,” Tần Tang chợt vỗ trán, “Suýt nữa thì quên mất Diêm La Phiên!”
Tần Tang vội vàng cởi áo, mở lớp vải quấn quanh ngực, lấy đồ vật bên trong ra. Mấy thứ khác tạm để sang một bên, hắn cầm Diêm La Phiên lên tay.
Lá cờ nhỏ này tản ra khí tức tà dị, lại là vũ khí của người áo đen, trước đó Tần Tang không dám làm trái « U Minh Kinh », suốt một năm trời, hắn cố nhịn không dám làm loạn.
Hiện tại Tần Tang đã đột phá đến tầng thứ hai, theo như công pháp đã nói, có thể điều khiển được Diêm La Phiên.
Tần Tang cầm lá cờ trong tay, xem xét qua lại, nghĩ đến cỗ thây khô kia, trong lòng có chút do dự.
Mặt cờ thêu hình ác quỷ sống động như thật, giống như thực thể, cảm giác chỉ một khắc nữa thôi sẽ nhảy bổ ra ngoài. Cho dù là vũ khí của tu tiên nhân, nói không chừng cũng là ma khí, tà khí.
Nhưng hắn ngay cả công pháp của ma đầu còn tu luyện, đến lúc này lại lo lắng những thứ này, có phải hơi muộn rồi không?
Trong lòng Tần Tang thầm hạ quyết tâm, hai tay nắm lấy Diêm La Phiên.
Hắn làm theo trình tự ghi trên sách, vận chuyển công pháp, thúc đẩy chân khí trong cơ thể tiến vào kinh mạch, dẫn chúng tụ về lòng bàn tay, cuối cùng rót vào Diêm La Phiên.
Tần Tang gắt gao nhìn chằm chằm Diêm La Phiên, trong lòng vô cùng khẩn trương.
Luồng nhân uân chi khí màu lam bao phủ lấy Diêm La Phiên, lá cờ đen kịt đột nhiên lóe sáng, hình ác quỷ trên mặt cờ dường như cũng nhúc nhích, Tần Tang còn tưởng mình hoa mắt.
Một khắc sau, những luồng nhân uân chi khí này đột nhiên phồng lên, rồi trong nháy mắt bị Diêm La Phiên nuốt sạch.
Ngay sau đó, từ trong Diêm La Phiên truyền đến một lực hút vô cùng mạnh mẽ, chân khí còn sót lại trong đan điền của Tần Tang điên cuồng trào ra.
Tần Tang kinh hãi, định kéo những luồng chân khí kia trở về, nhưng hoàn toàn phí công. Trong lúc bối rối, hắn vung mạnh tay, nhưng Diêm La Phiên tựa như dính chặt vào lòng bàn tay Tần Tang bằng keo dán sắt.
Bất lực nhìn chân khí mình vất vả tu luyện được bị Diêm La Phiên rút sạch không còn một mống, Tần Tang khóc không ra nước mắt.
Đúng lúc này, dị biến lại xảy ra.
Diêm La Phiên không gió tự bay, mặt cờ phấp phới, hình ác quỷ trên mặt cờ chĩa thẳng về phía Tần Tang, nháy một con mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười ác độc, rồi đột nhiên từ trên mặt cờ lao ra.
Tần Tang chưa từng gặp qua cảnh tượng kinh khủng như vậy, hoảng sợ kêu to, nhưng không có chỗ nào để trốn, chỉ đành trơ mắt nhìn ác quỷ đáng sợ nhào vào mặt mình.
Tần Tang chỉ cảm thấy bị một lực lượng khổng lồ hung hăng va chạm, đầu óc tối sầm lại. Khi tỉnh táo lại, hắn phát hiện mình vẫn còn ý thức.
“Đây là đâu, ác quỷ kia đâu?”
Tần Tang mở to hai mắt, xung quanh là bóng tối vô biên, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Nơi này rốt cuộc là chỗ nào?
Chẳng lẽ mình đã bị ác quỷ giết chết, đây là Địa Phủ sao?
Tần Tang vô cùng nghi hoặc, cúi xuống xem xét, giật mình kinh hãi, thân thể hắn đã biến thành nhỏ cỡ lòng bàn tay, toàn thân trong suốt, hơi lóe ra ánh sáng màu lam, bên ngoài còn có một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, nhìn từ bên ngoài giống như một quả cầu ánh sáng.
Mình sao lại biến thành thế này, chẳng lẽ đây là hồn phách của mình?
Ác quỷ đi đâu rồi?
Tần Tang trừng lớn hai mắt, nâng đôi chân trong suốt của mình lên, định bước một bước, nhưng đột nhiên lại bay ra xa.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy từ sâu trong bóng tối truyền đến một tiếng gào thét kinh khủng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bóng đen từ trong bóng tối bay ra, chính là ác quỷ kia!
Ác quỷ cao lớn hơn Tần Tang rất nhiều, đôi mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm Tần Tang, tràn đầy vẻ tham lam, tốc độ kinh người, hung thần ác sát lao tới.
Chỉ so sánh về hình thể, Tần Tang đã cảm thấy mình quá mức yếu đuối, thấy ác quỷ đuổi theo, hắn kinh hãi tột độ, giống như ruồi không đầu, cuống cuồng bỏ chạy.
Tốc độ của hắn so với ác quỷ chậm hơn rất nhiều, dễ dàng bị đuổi kịp.
‘Xoạt!’
Thân ảnh ác quỷ như gió, trong nháy mắt chặn đường Tần Tang, cười ác độc một tiếng, há to cái miệng đầy máu, định nuốt Tần Tang vào.
Tần Tang tuyệt vọng.
Không ngờ, ngay tại thời khắc Tần Tang sắp bị ác quỷ thôn phệ, tầng ánh sáng vàng bên ngoài hồn phách của hắn đột nhiên tỏa ra ánh sáng vô hạn, trong ánh sáng Phật màu vàng kim đậm đặc lại xuất hiện một pho tượng Phật.
Pho tượng Phật bị gãy một cánh tay, kết già ngồi xếp bằng, mắt nhìn xuống, phật quang tỏa khắp, Tần Tang nhỏ bé ở ngay trong thân thể pho tượng.
“A Di Đà Phật!”
Một tiếng Phật âm chân ngôn to lớn vang lên trong óc Tần Tang, tựa như tiếng chuông lớn, Tần Tang chấn động hé miệng.
Chỉ thấy pho tượng Phật vẫn không nhúc nhích, còn ác quỷ kia lại lộ vẻ mặt hoảng sợ, dường như nhìn thấy thiên địch, quay người bỏ chạy, không còn chút hung hăng nào.
Đây… Chẳng phải là khối phật ngọc ở đời trước sao?
Tần Tang không để ý đến ác quỷ đang bỏ chạy, mà chăm chú nhìn vào chỗ cụt tay của pho tượng, trong lòng nổi lên sóng lớn. Phật ngọc mà hắn đeo suốt ba mươi năm ở đời trước, lại là vật cuối cùng hắn nhìn thấy trước khi chết, làm sao có thể quên được.
Phật ngọc là vật gia truyền của mẹ hắn, vốn đã không trọn vẹn, bị gãy mất một cánh tay, vị trí giống hệt pho tượng Phật này.
Tần Tang vốn cho rằng mình là cô hồn dã quỷ bay tới thế giới này, không ngờ phật ngọc cũng theo hắn đến đây dưới hình thức này, còn cứu hắn một mạng.
“Cha mẹ…”
Tần Tang hai tay ôm mặt, lần đầu tiên bật khóc nức nở, nhưng không có nước mắt.
Sau khi trút hết nỗi lòng, Tần Tang nhanh chóng tỉnh táo lại, suy nghĩ về tình cảnh của mình, nhưng bốn phương tám hướng đều là bóng tối vô biên vô hạn, không khỏi có chút mờ mịt.
“Phật ngọc đã cứu ta, ta có thể vẫn chưa chết, nơi này có phải là trong cơ thể ta không? Làm thế nào mới có thể ra ngoài? Ác quỷ vẫn còn ở bên ngoài, nó có thể sẽ còn muốn ăn ta?”
Không ngờ, Tần Tang vừa nảy ra ý niệm muốn ra ngoài, liền trở nên hoảng hốt, tiếp đó tầm mắt đại biến, gian phòng quen thuộc xuất hiện trước mặt.
Trong lòng Tần Tang căng thẳng, phát hiện trong tay vẫn còn nắm chặt Diêm La Phiên, vội vàng ném ra xa. Tầm mắt hắn chuyển động, quét thấy trong góc phòng có một vệt bóng đen, chính là ác quỷ.
Ác quỷ co quắp trong góc phòng, sợ hãi rụt rè nhìn Tần Tang, trên mặt mang vẻ sợ hãi tột độ, run lẩy bẩy.
Thân thể Tần Tang có chút cứng ngắc, nhưng thấy bộ dạng này của ác quỷ, nỗi hoảng hốt trong lòng đã vơi đi không ít.
“Nó sợ phật ngọc.”
“Phật ngọc ở trong cơ thể ta, hòa làm một thể với hồn phách của ta, cho nên nó cũng sợ ta.”
“Ta có thể ra lệnh cho nó, hoặc là điều khiển nó không?”
Tần Tang suy nghĩ, đang định mở miệng nói chuyện, thì ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng đập cửa ‘bình bịch’, tiếp đó là tiếng hỏi ‘a a’ của lão Ngô.
Chính mình vừa rồi thất thố kêu to, có lẽ đã đánh thức lão Ngô.
Nhiều bí mật như vậy, tuyệt đối không thể mở cửa.
“Ta…”
Tần Tang vội vàng suy nghĩ, vừa định mở miệng giải thích, thì thoáng nhìn thấy ác quỷ đột nhiên lao vào vách tường trúc, thầm kêu một tiếng không tốt.