Chương 1682: Thiên Hạo | Khấu Vấn Tiên Đạo
Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 13/03/2025
“Có Ma Linh chưởng khống Ngũ Hành Miện cùng Ngũ Hành Thần Cấm, ngươi làm sao có thể kiên trì đến tận bây giờ?” Chư Vô Đạo lại sinh nghi hoặc.
Hắn thầm nghĩ, khó trách Ma Tử truyền đến tâm niệm gián đoạn, rất nhiều chỗ mơ hồ hỗn loạn, đáp ứng cũng cực kỳ chậm chạp, cảm giác ý niệm truyền lại vô cùng gian nan, xem ra tình cảnh của nó không ổn.
Thì ra chính mình đã gây ra mầm tai vạ, Ma Tử đang cùng Ma Linh của Ngũ Hành Miện đối kháng.
Linh bảo một khi sinh ra Khí Linh, liền xem như một lần lột xác.
Phong ấn tại Đế Thụ Sơn cũng như thế.
Phong ấn có chủ, liền có thể thống hợp Ngũ Hành Miện cùng Ngũ Hành Thần Cấm lực lượng, thể hiện ra uy năng trấn áp mạnh nhất, Ma Linh thừa cơ thôn phệ Ma Tử.
Mà Ma Tử bị phong ấn lâu như vậy, đã là nỏ mạnh hết đà.
So sánh lực lượng tiêu hao, Ma Tử bây giờ vẫn còn sức phản kháng, Chư Vô Đạo không khỏi âm thầm lấy làm lạ.
“Ma Linh đã không còn là Khí Linh, cùng bản thể tồn tại không phù hợp, thêm nữa bản tọa bị nhiễm hóa gián đoạn, nó thật không trọn vẹn, liền bị hạn chế. Việc thao túng Ngũ Hành Miện khó tránh khỏi trì trệ, phóng đại đến Ngũ Hành Thần Cấm cũng vậy, không thể hoàn mỹ chưởng khống, bản tọa mới có cơ hội thở dốc.”
Ma Tử đáp lời vẫn gián đoạn, nhưng không trở ngại việc Chư Vô Đạo hiểu ý.
Từ khi tiếp xúc Ma Tử đến nay, quá trình giao lưu của bọn họ đều như vậy, Chư Vô Đạo đã quen, tự mình cắt tỉa ghép lại những nội dung này, biết được đại khái nguyên nhân.
Khó trách Ma Tử xưng Ma Linh là quái thai.
Ma Linh thai nghén, nửa là linh tính của bản thân Linh bảo, nửa là ma tính của Ma Tử, không phải Khí Linh thuần khiết, lại còn sinh ra Linh Muội.
Nghĩ đến đây, Chư Vô Đạo càng cảm thấy quái dị, không ngờ Khí Linh còn có thể thôn phệ ngược lại chủ nhân.
Linh tính của Ngũ Hành Miện bị ô uế… Chẳng lẽ Ma Tử cũng tính là nửa cái chủ nhân?
Đối với điều này, Ma Tử ngược lại cực kỳ thản nhiên: “Vạn vật có linh, đều có chí hướng vượt trội, trừ phi quanh năm tế luyện bên mình, thân mật khắng khít, ai cam chịu trói buộc cùng nô dịch? Khí Linh phệ chủ, có gì kỳ quái? Huống chi bản vương ngăn cách tầng tầng phong ấn, xâm nhiễm linh tính Linh bảo đã rất không dễ dàng, vô lực hạn chế nó thêm…”
“Vậy Ma Linh hiện tại ở đâu?” Chư Vô Đạo cảnh giác, quan sát chung quanh, nghĩ đến hành động trước đó của Ma Tử, ẩn ẩn đoán được mấy phần.
“Nó không thể trấn áp bản tọa, liền muốn mở ra lối riêng. Linh Muội của nó do nhiễm hóa mà sinh, căn loại ma tính, làm việc không khác gì bọn ta, rời khỏi bản thể, hẳn là chuẩn bị nuốt chửng mấy tên tu sĩ để trở lại thôn phệ bản tọa, bù đắp sự không trọn vẹn.”
“Thì ra là nó làm mưa làm gió!”
Chư Vô Đạo giật mình, khó trách mãi không thấy đám người Tô Tử Nam đuổi theo tới.
Hắn rốt cục hiểu rõ thâm ý trong những hành động kia của Ma Tử.
Liên lạc với Ma Tử, nó đưa tới một ý niệm đơn giản, bảo hắn kích phá Ngọc Các, rồi không dám nói nhiều.
Hành động này vừa để quấy nhiễu Ngũ Hành Thần Cấm.
Đương nhiên, so với toàn bộ phong ấn, chấn động này chưa đủ để Ma Tử thoát khốn, nó yêu cầu hắn đưa Thần Tượng lên núi.
Như vậy mới dẫn ra mục đích thứ hai, thả những người khác vào, hấp dẫn Ma Linh, xáo trộn phán đoán của nó, khiến Ma Linh không cảnh giác, Chư Vô Đạo dễ bề tùy cơ ứng biến.
Làm vậy có lợi có hại, Chư Vô Đạo bị di chuyển đến cửa vào đại điện, đụng phải hai vị Chân Nhân Đạo Môn, lọt vào truy sát. Cũng may hắn tung hoành ngang dọc một phen, mọi chuyện vẫn thuận lợi.
Chờ Ma Linh bị dẫn đi, Ma Tử mới dám trắng trợn giao lưu với hắn.
Vừa rồi, Chư Vô Đạo kích hoạt Phong Trận, mục đích là yểm hộ Ma Linh hành động, thừa dịp Ma Linh phân tâm, Ma Tử thông qua Thần Tượng truyền lại lực lượng, che lấp khí cơ của Chư Vô Đạo, giấu diếm mọi chuyện.
Thảo nào Ma Tử không ngừng thúc giục, vô cùng vội vàng, Ma Linh còn chưa biết liên hệ giữa bọn họ, một khi bị phát giác, Ma Linh trở về bản thể, chặt đứt liên hệ, rất có thể công lao đổ xuống sông xuống biển.
“Haizzz… Mấy lão gia hỏa kia há dễ sống chung?”
Từ Ma Tử, Chư Vô Đạo hiểu được lai lịch và năng lực của Ma Linh, biết Ngũ Hành Miện đang giằng co với Ma Tử. Hắn muốn bật cười, hiển nhiên là không coi trọng Ma Linh, dù nó có thể ở một mức độ nào đó khống chế Ngũ Hành Thần Cấm.
Bây giờ Ma Linh bị hắn dẫn lên núi, từng tên một cay độc gian xảo, ẩn nấp cực sâu, có mấy người ngay cả hắn cũng không nhìn thấu.
Ma Linh tuy mang ma tính, nhưng từ khi sinh ra đã khốn thủ trong núi, không trải qua thế sự, hắn thấy tàn bạo thì có thừa, xảo trá thì không đủ, dùng hồn nhiên ngây thơ để hình dung cũng không ngoa.
Dám có ý đồ xấu với những tên kia, sợ rằng chưa gì đã bị đánh gãy răng cửa.
Chờ những tu sĩ tu vi hơi yếu vào núi, Ma Linh mới có cơ hội trắng trợn thôn linh, may mắn Vân Long ngoài sơn môn sụp đổ, những người khác bị ngăn ở ngoài núi, còn chưa đuổi kịp, nếu không thì hôm nay thật sự không tốt thu tràng.
Đang suy nghĩ, Chư Vô Đạo chợt nhớ tới một chuyện, lo lắng hỏi: “Ngươi không sợ Ma Linh chủ động nhận chủ sao?”
Trạng thái của Ma Linh đặc thù, giữa nó và bản thể tồn tại sự không phù hợp, có một chủ nhân hay không tạo ra sự khác biệt lớn. Chỉ cần Ma Linh phối hợp, dù là thông qua Thông Bảo Quyết đơn giản nhất, chủ nhân cũng có thể thống hợp Ma Linh và Ngũ Hành Miện, che giấu vết rách, phát huy uy năng của Ngũ Hành Miện.
Sau đó, với sự giúp đỡ của chủ nhân, từ trên xuống dưới, chậm rãi tính toán, Ma Linh sớm muộn cũng đạt đến cảnh giới phù hợp với Ngũ Hành Miện, vượt qua ải tố linh, thành tựu Khí Linh chân chính.
Khí Linh uẩn hóa, khó khăn là từ không đến có.
Từ Pháp bảo sinh ra linh tính, lại đến linh tính thai nghén Khí Linh, mỗi bước đều khó khăn như lên trời, chín phần mười Pháp bảo, Linh bảo đều mắc kẹt ở đây.
Chẳng phải sao, vô số năm qua, Trung Châu có vô số tu sĩ phi thăng Hóa Thần, dù là bản mệnh Pháp bảo thân thiết nhất, cũng chưa từng nghe nói cái nào thật sự sinh ra Khí Linh.
Ma Tử lặng lẽ cười lạnh: “Bản tọa vừa mới nói, ngươi đã quên rồi sao? Ma Linh từ linh tính của Ngũ Hành Miện thai nghén sinh ra, thân là Linh bảo, thời gian thay đổi không biết bao nhiêu chủ nhân, vô số lần bị người dùng Thông Bảo Quyết khống chế, thao túng, loại lạc ấn kia đã khắc sâu vào lòng nó, xóa bỏ không được, vậy nên nó không thể nhận chủ!”
Chư Vô Đạo không hiểu rõ Khí Linh, đăm chiêu suy nghĩ, khó mà cảm động lây, nghe Ma Tử ngữ khí vô cùng tự tin, nghĩ hẳn là thật.
Hắn còn muốn hỏi lại, Thần Tượng không ngừng truyền đến ý niệm không kiên nhẫn, thúc giục hắn tăng tốc.
Cảm giác Ma Tử càng lúc càng táo bạo, lửa giận chỉ chực bùng nổ, Chư Vô Đạo thức thời ngậm miệng lại, không dám hỏi nhiều.
Trong Đế Thụ Sơn, những người khác đều mờ mịt không biết, một bóng tối hoàn mỹ ẩn tàng trong Phong Sát đang bay lượn, thẳng đến đỉnh Đế Thụ Sơn.
Thiên Phong sát tràn đầy cũng không che giấu được đủ loại kỳ cảnh trên Đế Thụ Sơn.
Chư Vô Đạo đi vài bước, liền có thể thấy phong cảnh hoàn toàn khác biệt, Tiên gia thắng địa, không hơn không kém, nếu không phải chuyện quá khẩn cấp, thật muốn thưởng thức một phen.
Bay nhanh không biết bao xa, phía trước chợt có mây xanh như cái nắp.
Chư Vô Đạo không khỏi dừng lại, theo như hắn biết, Vô Tự Ngọc Bích ở ngay đây!
Dưới mây xanh là một thung lũng, sơn cốc không sâu, bị cấm chế hình dáng mây xanh phong tỏa, cũng có thể cảm nhận linh khí trong cốc như thủy triều, chung linh dục tú.
Linh khí ở đây gần như hóa thành thực chất, khó nói mây xanh là cấm chế hay là dị tượng hiển hóa của linh khí, hoặc cả hai đều có.
Sâu trong sơn cốc truyền ra thanh huy nhấp nhô, bên trong có một mặt tuyệt bích như gương, tựa như ngọc chất, cao hơn mười trượng, gần như tứ phương, trên đó không có bất kỳ chữ viết nào, chính là Vô Tự Ngọc Bích.
Bên trong trong suốt, mặt kính như có sóng nước lạnh lẽo, cảnh đẹp trong cốc đều phản chiếu trong đó.
Trước Vô Tự Ngọc Bích trưng bày mấy cái bồ đoàn, bồ đoàn dệt từ linh thảo thanh tâm an thần, lâu không ai dùng, mất đi ánh sáng, thêm vào vài phần tịch liêu.
Chư Vô Đạo nhìn sâu vào sơn cốc, không dừng lại.
Vượt qua Vô Tự Ngọc Bích, rời đỉnh núi không xa.
Theo chỉ dẫn của Ma Tử, Chư Vô Đạo vượt qua một tòa đại điện hùng vĩ, đăng lâm đỉnh núi, cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện lòng núi Đế Thụ Sơn trống rỗng.
Trong lòng núi tia sáng lờ mờ, hình như có khí tức tối tăm mờ mịt lượn lờ không tan, chỗ sâu ẩn ẩn có quang mang màu sắc khác đang lấp lóe.
Hắn không chút do dự, thả người nhảy xuống, rơi vào lòng núi, rơi vào trong khí tức tối tăm mờ mịt, chợt cảm thấy một loại cảm giác ngột ngạt, vô ý thức điều chỉnh tư thế.
Không xuống bao xa, quang mang phía dưới rõ ràng hơn.
Ánh sáng chia năm màu, tương tự vân hà bên ngoài.
Chư Vô Đạo khẽ động lòng, rõ ràng là lực lượng Ngũ Hành Thần Cấm giao hội ở đây, Ngũ Hành Miện chắc chắn cất giữ ở đây, xem như trụ cột trong phong ấn, thống ngự Thần Cấm.
Tương ứng, Ma Tử cũng bị trấn áp ở nơi này.
Không ngoài dự liệu, Chư Vô Đạo rất nhanh nhìn thấy một đoàn vân hà năm màu, nói chính xác hơn là quang tráo do năm màu quang hà hình thành, nhưng quá mức nặng nề, không thể xuyên thấu qua quang hà để nhìn cảnh tượng bên trong.
Đây chính là hiển hóa của lực lượng phong ấn.
Nhìn ra được, lực lượng phong ấn chủ yếu nhằm vào bên trong, đề phòng Ma Tử trốn thoát, chắc hẳn tiên hiền Vô Tướng Tiên Môn cảm thấy ma kiếp đã diệt, phong ấn lại ở trong Đế Thụ Sơn, trung tâm khu vực của Vô Tướng Tiên Môn, không thể sai lầm, nên không bố trí quá nhiều.
Trong quang tráo, ánh sáng năm màu lưu chuyển không thôi, kiên cố dị thường, Chư Vô Đạo còn chưa đứng vững, đã cảm nhận được ý niệm truyền đến từ Thần Tượng: “Bày trận ở đây đi.”
Ý niệm của Ma Tử có chút mỏi mệt, nhưng nhiều hơn là kích thích.
Chư Vô Đạo khẽ gật đầu, trái phải dò xét, bay đến một bên hang đá, tìm được một khối tảng đá nhô ra, rơi xuống ngồi khoanh chân.
Hắn không vội lấy Thần Tượng ra.
Ngón tay liên tục điểm, đánh ra đủ loại phù văn, rơi vào bề mặt vân hà. Khi các phù văn cấu kết, hình thành một tấm màn đen khí cơ mịt mờ, nhìn như đang dòm ngó chỗ yếu mỏng của phong ấn, kỳ thực đang chuẩn bị cho bước tiếp theo.
Thần Tượng vốn dùng để cứu viện Thánh Quân, dùng ở đây kỳ thật là phí phạm.
Nó xem như thông đạo liên hệ trong ngoài, đồng thời là vật chịu tải thân thể Ma Tử. Thông qua mối liên hệ này, không cần cưỡng ép công phá phong ấn, chỉ cần mượn lực lượng huyết tế, lặng yên không tiếng động mở rộng thông đạo này, liền có thể khiến Ma Tử di linh, để hắn hàng lâm trên Thần Tượng, rồi thoát thân.
Nếu thao túng thỏa đáng, đủ để giấu diếm Ma Linh, tiến hành một cách thần không biết quỷ không hay. Khi nghi thức tiến hành đến một trình độ nhất định, dù Ma Linh có trở về, cũng khó ngăn cản bọn họ.
Cùng lúc đó, Chư Vô Đạo tâm thần dẫn động một điểm linh quang trong Thần Tượng, truyền đi tín hiệu.
Bên ngoài Vô Tướng Tiên Môn.
Nam Man nhị châu.
Những người tham gia huyết tế sớm đã chờ đợi nóng lòng. Liên hệ trong ngoài được Thần Tượng cấu kết, Chư Vô Đạo bắt đầu hành động, bọn họ liền có thể thông qua Thần Tượng cảm ứng, tiến hành nghi thức cuối cùng.
Quân Khiển đại nhân trước khi đi đã nói thời gian đại khái, hiện tại đã quá hẹn rất nhiều, vẫn chưa có động tĩnh.
Huyết tế gây ra thanh thế quá lớn, dù giới hạn trong phàm nhân và tu sĩ cấp thấp, nhưng họ bố trí ở hai châu, phạm vi quá rộng, đồng thời có quá nhiều người chết, tử trạng lại quỷ dị, chắc chắn bị phát hiện.
Nếu không phải Vô Tướng Tiên Môn xuất thế, di phủ tác động đến tâm thần tu tiên giả Nam Man nhị châu, đã bị các phái nhìn thấu, truy tra đến cửa.
Dù vậy, các loại bố trí che mắt cũng đã bị phá vỡ bảy tám phần, sớm muộn sẽ bại lộ.
Đúng lúc họ nóng như lửa đốt, rốt cục nhận được tín hiệu, không khỏi mừng rỡ như điên, dập đầu xuống đất, hô lớn Thánh Quân, vẻ mặt cuồng nhiệt và kích thích.
Đương nhiên, họ không quên chức trách.
Thần Tượng quy vị!
Trong lúc vô hình, huyết tế đại trận bao trùm Nam Man nhị châu, do Khúc Dương Sơn nhất mạch bố trí mấy đời, cuối cùng thành hình!
Dù cách xa nhau vạn dặm, từng tôn Thần Tượng uống no máu tươi giống như đồng thời chịu triệu hoán, đồng loạt mở ra đôi mắt đỏ yêu dị, khí cơ quỷ dị theo tầm mắt chúng lưu động, hội tụ về Thần Tượng trong tay chủ tế, rồi truyền đến Thái Nhạc Sơn!
Trong tay áo, Thần Tượng toàn thân đỏ thẫm, vô cùng nóng rực, nhiệt độ so trước đó càng kinh người, đồng thời có gợn sóng yêu dị truyền ra ngoài, xung kích tâm thần Chư Vô Đạo.
Hắn kiệt lực áp chế gợn sóng của Thần Tượng, để tránh bị Ma Linh phát giác, động tác trong tay càng lúc càng nhanh.
Trận thế sắp thành.
Chư Vô Đạo hình như cảm ứng được gì đó, nhíu mày, bỗng ngẩng đầu, chỉ thấy trên khí tức tối tăm mờ mịt, trăng sáng treo chiếu.
Đây không phải trăng sáng, mà là một chiếc gương cũ, nếu Tần Tang ở đây, có lẽ sẽ nhận ra, hình dáng gương cũ không khác gì bảo thuyền Thiên Hạo Lâu.
“Thiên Hạo Cổ Kính!”
Sắc mặt Chư Vô Đạo đại biến: “Ngươi dám mang bảo vật này ra khỏi tông môn!”
Trên Đế Thụ Sơn, người chưởng khống Thiên Hạo Cổ Kính chỉ có thể là một người, Phiền lão ma!
Thiên Hạo Cổ Kính, bảo vật trấn phái của Thiên Hạo Lâu.
Bảo vật này là chí bảo trấn áp khí vận của Thiên Hạo Lâu, do sáng phái tổ sư lưu lại, từ khi Thiên Hạo Lâu khai tông lập phái đã luôn được cất giữ ở trung tâm hộ sơn đại trận.
Cao tầng tông môn đều biết, không ai có thể mang bảo vật này ra khỏi tông môn, cũng không ai dám làm vậy. Khúc Dương Sơn mưu đồ lâu như vậy, cũng chưa từng đánh chủ ý lên Thiên Hạo Cổ Kính.
Phiền lão ma điên rồi, dám trộm Thiên Hạo Cổ Kính.
Dù hắn điên rồi, Vu tông chủ cũng không thể điên theo hắn.
“Chỉ là một cái Kính Phù mà thôi! Để luyện chế Kính Phù này, tông môn đã trù tính nhiều năm, hao phí vô số kể tài nguyên, xác suất thành công thấp đến đáng thương, không ngờ lần đầu xuống núi lại dùng trên người đồng môn. Bất quá, Kính Phù tuy trân quý, không dùng nó, sao biết Chư sư đệ mưu đồ?”
Sau khi Chư Vô Đạo biến mất, Phiền lão ma cũng không di chuyển quá xa.
Chỉ thấy hắn ngồi trên mặt đất, hai tay đặt ngang trên đầu gối, trước thân lơ lửng một đoàn bạch quang, trong bạch quang có thể thấy hình thái gương cũ, chỉ là gương cũ hiện ra vô cùng hư ảo, không phải thực thể.
Phiền lão ma mở miệng nhưng không có âm thanh, mà truyền vào động quật thông qua gương cũ.
Không đợi Chư Vô Đạo đáp lời.
Gương cũ hơi lệch, chiếu vào phong ấn năm màu.
“Đây chính là nơi cất giữ món Linh bảo kia? Sư đệ cho rằng ta không biết bí mật của Vô Tự Ngọc Bích, muốn dùng một kiện bảo vật gân gà để vi huynh bán mạng cho ngươi sao?”
Lúc này, Chư Vô Đạo chỉ có thể may mắn là chưa lấy Thần Tượng ra, Phiền lão ma cho là hắn đang mưu đồ Linh bảo.
Nhanh chóng làm rõ suy nghĩ, Chư Vô Đạo đè ống tay áo, ra vẻ trấn định, trầm giọng nói: “Sư huynh dù mạnh mẽ chiếm Linh bảo, không có Thông Bảo Quyết, sao ngự sử? Chi bằng nghe sư đệ một lời…”
Lời còn chưa dứt, đã bị tiếng quát của Phiền lão ma đánh gãy, chỉ nghe hắn thản nhiên nói: “Còn cần Thông Bảo Quyết gì? Chỉ cần nhìn bài bố Ngũ Hành Thần Cấm, liền biết bảo vật này có quan hệ đến Ngũ Hành, ngự sử chi pháp phải tìm trong cấm chế Ngũ Hành bên ngoài. Thảo nào điển tịch ghi lại, năm đó mỗi lần Vô Tướng Tiên Môn vận dụng bảo vật này, đều có đại trận đi theo, thanh thế to lớn!”
Chư Vô Đạo biến sắc, còn muốn biện bạch.
Phiền lão ma chợt kêu lên một tiếng nhẹ, gương cũ đột nhiên ẩn đi.
Sau một khắc.
Sương mù xám chấn động, Hồng Kiều rơi thẳng xuống lòng núi!..