Chương 1675: Lại gặp Linh Đan | Khấu Vấn Tiên Đạo

Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 13/03/2025

Hai người vừa chạm thần thức vào nhau, Độc Vương liền sáng tỏ mọi chuyện, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo.

Yêu phong phồng lên, hình thành một Phong Tuyền, đám cổ trùng như những con rắn hư không trườn bò, thân thể nhẹ nhàng đong đưa, thay đổi phương hướng.

Đồng thời, yêu phong chợt biến thành màu tối sầm, tiếp theo đó, một giọt nước đen kịt từ trong yêu phong phân ra, nháy mắt bạo tán thành một đoàn khói đen nhỏ, cùng Hoài Ẩn đại sư lướt qua, hướng Khôn Đạo cuồng tập mà đi.

Hơi khói cuồn cuộn, tốc độ nhanh đến kinh người, mang theo cả tiếng thét rít.

Nhờ có Độc Vương hộ pháp, Hoài Ẩn đại sư tạm thời không còn nỗi lo về sau, nhanh chóng thoát khỏi chiến trường.

Khôn Đạo không biết từ lúc nào đã mở to mắt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hoài Ẩn đại sư. Thấy Hoài Ẩn đại sư đã có viện binh, mà bản thân Hoài Ẩn đại sư tuy khí tức chập trùng, vẫn còn bộ dáng sinh long hoạt hổ.

Không chỉ thương thế trong cơ thể không có bộc phát, mà miệng vết thương còn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mọc ra da non, cuối cùng dường như muốn khỏi hẳn hoàn toàn.

Khôn Đạo liếc nhìn Hoài Ẩn đại sư một cái, rồi lại lần nữa nhắm mắt lại.

Trong khi đó, Tô Tử Nam cùng Tần Tang thầm mắng trong lòng.

Hơi khói kia thoạt nhìn là xông về phía Khôn Đạo, nhưng ai dám chắc Độc Vương có thể không động tâm địa ác độc, bọn họ đang ở gần Khôn Đạo, cũng nằm trong phạm vi công kích của hơi khói.

Đoàn hơi khói này không có mùi vị cổ quái, có vẻ như bình thường, nhưng chỉ cần nghĩ đến uy danh của Độc Vương thì biết chắc chắn không đơn giản, nhất định là một loại khói độc lợi hại.

Tần Tang có Thiên Mục Điệp phụ trợ, lại còn dư lực quan sát những nơi khác, hắn thấy rõ hơi khói đến từ con Linh trùng trong yêu phong.

Linh trùng thân thể hẹp dài, bên ngoài thân mọc đầy lông tơ, là một con sâu róm.

Loại ngoại hình này rất thường gặp.

Tần Tang trong nháy mắt có thể nghĩ ra mấy chục loại Linh trùng tương tự, chỉ là trong thời gian ngắn như vậy thì không thể xác định chủng tộc của Linh trùng. Hơn nữa, Vạn Độc Sơn tinh thông dưỡng cổ, Linh trùng bị luyện cổ chi thuật dày vò qua thì càng khó phân biệt hơn.

Bất quá, khi nhìn thấy lông tơ của Linh trùng, Tần Tang đột ngột sinh ra một loại cảm giác quen thuộc, rất giống với lông tơ mà Vạn Độc Sơn trước đó giao cho hắn, nhưng lại có chút khác biệt, lông tơ của Linh trùng càng tinh tế hơn, mà độ bóng thì không bằng cái kia.

Căn cứ lời của Các chủ Thất Hương Các, lông tơ lấy từ Thánh vật của Vạn Độc Sơn, Linh trùng này khẳng định cũng có liên quan rất lớn đến món Thánh vật kia.

Quái mặt nhân trúng độc của Thánh vật Vạn Độc Sơn, trên trăm năm vẫn không thể thanh lý hết dư độc, có thể thấy được loại độc này mãnh liệt đến mức nào, cổ trùng của Độc Vương chắc hẳn cũng không kém là bao.

Tần Tang không dám khinh thường, phân ra một luồng tâm thần kích phát Độc Châu, tạo ra một tầng Tịch Độc Giáp bên ngoài cơ thể, cổ tay khẽ rung lên, ba con Thần Điểu vỗ cánh, từ trên cây khô bay lên, kết hợp thành một thể.

Khí tức Nam Minh Ly Hỏa đánh thẳng vào Cửu Địa Nguyên Từ.

Từ Quang cùng Linh Hỏa va chạm, lại có sự giao hòa, tạo thành một màn kỳ cảnh xung quanh Thái Dương Thần Điểu, khí thế càng thêm kinh người.

Tô Tử Nam tuy rằng nhìn không ra có động tác gì, nhưng pháp bào trên người hắn phồng lên, lại thêm một tầng huyết quang như ẩn như hiện. Hắn nhìn chằm chằm vào Khôn Đạo, đôi môi khẽ nhúc nhích, lẩm bẩm điều gì đó.

Theo hắn thi triển niệm quyết, Tử Ấn trước ngực Khôn Đạo càng thêm đỏ tươi, từng chút một chìm xuống, hẳn là muốn trực tiếp ấn khắc vào nội phủ của Khôn Đạo.

Giờ khắc này, Tần Tang cùng Tô Tử Nam thấy Khôn Đạo nhắm mắt, giống như là từ bỏ giãy dụa.

Hô!

Thái Dương Thần Điểu đi đến đâu thì hào quang mãnh liệt đến đó, uy sát tuyệt luân.

Mắt thấy Khôn Đạo sắp bị hào quang nhấn chìm, sắc mặt Tần Tang đột nhiên thay đổi, chỉ thấy vết nứt bên cạnh Khôn Đạo điên cuồng khuếch trương, trong nháy mắt biến thành một cái lỗ đen, như có vô tận hấp lực, lôi kéo thân ảnh Khôn Đạo gấp gáp rơi xuống!

Ầm!

Lỗ đen chỉ là khởi đầu, Cửu Địa Nguyên Từ đại loạn, một luồng sức mạnh cuồng bạo kinh người cực tốc khuếch tán, hư không sụp đổ!

Trong thoáng chốc, Từ Quang hình thành phong bạo, vô số vết nứt sinh ra trong phong bạo, như những con trường xà cự mãng, phóng về bốn phương tám hướng, Tần Tang cùng Tô Tử Nam đều cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đã bị phong bạo Từ Quang bao vây.

Khôn Đạo tự toái Thần Cấm để thoát thân, dẫn phát Cửu Địa Nguyên Từ cuồng bạo.

Tần Tang thầm than, Khôn Đạo trong Ngũ Hành Thần Cấm có thể làm quá nhiều việc, thân hãm tử cục mà vẫn có thể dùng loại biện pháp này để đào mệnh. Trong lòng biết việc không thể làm, Tần Tang thu hồi phân thần đang thao túng Thái Dương Thần Điểu.

Thái Dương Thần Điểu lập tức nổ tung, Linh Hỏa xông lên tận trời, rất nhanh bị phong bạo Từ Quang hỗn loạn đến cực hạn nhấn chìm, đồng thời bị khuấy tán còn có khói độc của Độc Vương.

Tô Tử Nam cũng cảm thấy Tử Ấn thoát ly khỏi sự khống chế, đành phải thu hồi pháp quyết.

Tần Tang thân ở trung tâm phong bạo Từ Quang, vết nứt ở khắp mọi nơi, tuy là nguy cơ tứ phía, nhưng muốn thoát thân cũng không khó. Thuận thế mà làm, chọn một cái khe, có thể thoát khỏi Thần Cấm.

Lúc này, hắn cảm thấy một cỗ hấp lực khó hiểu, muốn kéo hắn vào một trong những khe nứt đó.

Bất kể là Khôn Đạo giở trò quỷ, hay là do sự biến hóa của bản thân Thần Cấm gây ra, Tần Tang cũng không thể mặc kệ, phân thần thao túng Ma Ni Châu, chấn động cương hỏa tráo, chống cự lại hấp lực.

Liếc mắt quét qua, Thiên Mục thần thông xem thấu bóng tối, mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài vết nứt.

Các loại cảnh tượng không giống nhau, có là bậc thang đá xanh, có là Ma Nhai Thạch Bích, cũng có một đoạn vách tường, thị giác là nhất trí, hiển nhiên là bên trong Đế Thụ Sơn bị Ngũ Hành Thần Cấm bao vây.

Những vết nứt khác nhau thông với những địa phương khác nhau.

Ngũ Hành Thần Cấm không phải là cấm chế hư không chân chính, những địa phương này hẳn là sẽ không cách nhau quá xa.

Các vết nứt nhỏ dung hợp thành khe lớn, không ngừng lại có vết nứt mới xuất hiện, vị trí tương ứng cũng không phải là đã hình thành thì không thay đổi, như phù quang lược ảnh, thay đổi trong nháy mắt.

Tần Tang tâm niệm như tia chớp, nhưng không nóng lòng bỏ chạy, cố gắng di chuyển trong phong bạo Từ Quang, dời chuyển ánh mắt, nhìn về phía phía trên.

Bảo vật bị Hoài Ẩn đại sư đánh bay cũng bị khuấy đến tản mát, chúng vốn đã liên tục bị phá hủy, lại chịu xung kích từ phong bạo Từ Quang, chuôi tiểu xảo Ngọc Kiếm kia bạo phát ra bạch quang chói mắt.

Trong bạch quang, Ngọc Kiếm đứt thành hai đoạn, uy năng hao hết, hóa thành tro bụi.

Hai thanh trường kiếm, trong đó một thanh không biết bị phong bạo Từ Quang cuốn tới nơi nào, một thanh khác còn chưa bay xa, chỉ là đây là bội kiếm trên đầu gối của nữ tu kia, đại khái tỷ lệ là bản mệnh Linh Kiếm của nàng.

Tần Tang để mắt đến thanh tiểu kiếm còn lại, đây là một thanh Kim Kiếm, so với Ngọc Kiếm thì kiên cố hơn một chút, chỉ là quang mang trên thân kiếm lấp lóe không yên, hiển nhiên cũng không kiên trì được bao lâu.

Phong bạo Từ Quang càng lúc càng nghiêm trọng, việc di chuyển càng thêm gian nan, Tần Tang không do dự nữa, lách mình phóng tới Kim Kiếm.

Ầm ầm ầm…

Cương hỏa tráo chấn động mãnh liệt.

Tần Tang nhanh thêm ba phần, thân như quỷ mị, cùng từng đạo từng đạo vết nứt sượt qua người, chờ tới gần Kim Kiếm, đang muốn vớt nó qua.

Đúng lúc này, một đoàn hắc quang đột nhiên nhảy ra từ một vết nứt, chính là một di vật khác của nữ tu kia—— Hắc Ngọc bảo hạp.

Hắc Ngọc bảo hạp vốn đã rơi vào vết nứt, không ngờ Từ Quang hỗn loạn, lại đưa nó chấn ra.

Cấm chế trên bảo hạp chịu phá hoại nghiêm trọng, nắp hộp khẽ mở, một cỗ ánh sáng màu ngà sữa tràn ra, đó là một viên Linh Đan, vẫn còn hoàn hảo dưới sự bảo vệ của cấm chế!

Hẳn là một viên Phí Tuyết Đan!

Đan này vô dụng với Khôn Đạo, nên nàng không nuốt vào bụng, vốn là dự định dùng nó làm mồi nhử nếu như lực hấp dẫn của những Linh Kiếm kia không đủ, đương nhiên hiện tại thì không dùng được nữa.

Linh Đan hiện thân.

Nhìn thấy nó không chỉ có Tần Tang, mà còn có Tô Tử Nam, hơn nữa Tô Tử Nam còn ở gần hơn!

Tô Tử Nam vừa thu một thanh kiếm, vốn muốn lấy luôn cả bội kiếm của nữ tu kia, nhưng thấy vậy thì không chút do dự thay đổi mục tiêu, lòng bàn tay phun ra huyết quang, hóa thành một tấm huyết thủ cực lớn, vồ tới.

Huyết thủ sắp bắt được Linh Đan, trong đầu Tô Tử Nam đột nhiên vang lên những âm thanh quái dị Hừ ha, Nguyên Thần đau đớn, huyết thủ không khỏi khựng lại một chút.

Ngay sau đó, một cái Thiên Lôi đánh mạnh vào Linh Đan, Linh Đan vỡ nát tại chỗ.

“Ngươi dám!”

Tô Tử Nam muốn rách cả mí mắt, trừng mắt nhìn Phí Tuyết Đan hóa thành tro tàn.

Tần Tang không quản Tô Tử Nam nổi giận thế nào, thu hồi Kim Kiếm rồi độn nhập vào vết nứt, cùng lắm thì hủy đi, còn hơn để cho Tô Tử Nam đạt được Phí Tuyết Đan!

Bên ngoài phong bạo Từ Quang, Hoài Ẩn đại sư cùng Độc Vương liên tiếp lùi về phía sau.

Hoài Ẩn đại sư tâm chí kiên định, bất kể là di bảo mê người của nữ tu kia, hay là Khôn Đạo có mối thù giết người, đều không thể thay đổi quyết định của hắn.

Đầu hắn cũng không ngoảnh lại mà xông ra ngoài, mới không lâm vào phong bạo Từ Quang.

Hoài Ẩn đại sư tự biết chuyện của mình, dù có thể thông qua vết nứt Thần Cấm mà bỏ chạy, nhưng nếu bị đưa vào bên trong Ngũ Hành Thần Cấm, thì đối với trạng thái hiện tại của hắn là cực kỳ bất lợi.

Độc Vương triệu hồi cổ trùng, bảo vệ ở hai bên Hoài Ẩn đại sư.

Hai người vừa lui vừa lui.

Hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng bên trong gió lốc Từ Quang, Độc Vương vẫn còn đang ngó chừng nơi đó, như có điều suy nghĩ.

“Lại là bần tăng khinh thường, suýt nữa mất mạng ở đây.”

Hoài Ẩn đại sư chắp tay hướng Độc Vương thi lễ, nói lời cảm tạ.

Độc Vương thu tầm mắt lại, chịu lễ, lên tiếng hỏi han, biết được Hoài Ẩn đại sư quyết ý rời đi, chần chờ một chút rồi nói: “Ta tiễn đại sư xuống núi.”

Lúc này, vết thương của Hoài Ẩn đại sư đã khôi phục gần như hoàn toàn, chỉ còn một khối nhỏ lộ ra thịt đỏ, đã không nhìn thấy mảnh xương hay mạch máu nào.

Da non ở miệng vết thương vẫn đang lớn lên, rất nhanh sẽ bao phủ kín vết thương, kim quang chảy qua, triệt để khỏi hẳn.

Thật là tài năng như thần!

Độc Vương nhìn thấy cảnh này, chấn động trước khả năng khôi phục cường đại của Hoài Ẩn đại sư, nhưng cũng rõ ràng, vết thương chỉ là biểu hiện bên ngoài, căn bản bị hao tổn, không dễ dàng khỏi hẳn như vậy.

Thế gian không có loại thần thuật nghịch thiên này, cho dù có thì cũng phải trả một cái giá kinh người.

Khí thế của Hoài Ẩn đại sư có dấu hiệu suy sụp, bí thuật chắc là có thời hạn, nếu không thì sẽ không xem thường việc rút lui.

Suy xét một phen, Độc Vương quyết định tự mình tiễn Hoài Ẩn đại sư xuống núi, bán một cái nhân tình. Dù sao đã thăm dò được lộ số Kiếm Trận, đi thêm một lần cũng không tốn bao lâu.

Lần này vây chặt quái mặt nhân, có Hoài Ẩn đại sư tương trợ, Độc Vương mới dám nói mười phần chắc chín, hôm nay cường viện trọng thương, lại phải bàn bạc kỹ hơn.

Có nhân tình này, giữa bọn họ sẽ không còn là giao dịch đơn thuần nữa.

Nếu để quái mặt nhân chạy trốn, mời Hoài Ẩn đại sư xuống núi lần nữa, hắn còn có thể cự tuyệt sao?

Mặt khác, Độc Vương còn chịu sự dẫn dắt của Khôn Đạo.

Đế Thụ Sơn ngư long hỗn tạp, ma đạo tranh phong, có thể lợi dụng, ngồi trên núi xem hổ đấu, tùy thời mà động.

Lúc này nhượng bộ, kỳ thực là lấy lui làm tiến.

Chờ trên núi loạn lên, lại đến thu hoạch, vẫn có thể xem là một diệu kế.

“Làm phiền đạo hữu.”

Hoài Ẩn đại sư nói một tiếng hổ thẹn, cũng không từ chối ý tốt này.

Phong bạo Từ Quang tuy rằng đảo lộn nơi này, nhưng thông qua cường độ của Cửu Địa Nguyên Từ có thể đánh giá ra đường đi, hai người nhắm ngay phương hướng, mở rộng thân pháp.

Bay theo ở giữa, Hoài Ẩn đại sư kể lại chi tiết trận tao ngộ chiến kia từ đầu đến cuối, “Tô Tử Nam cùng Hỏa Ma đều không phải là kẻ tầm thường, cương tráo hộ thể của Hỏa Ma ma khí ngập trời, nhưng lại ám uẩn phật ý, khiến cho bần tăng vô cớ nhớ tới thần thông Kim Chung Tráo của Cát Môn, quả thực quái lạ. Tô Tử Nam tuy tận lực ẩn nấp, nhưng bần tăng ngửi được một khí tức không ổn thỏa từ trong cơ thể hắn, không biết xuất xứ từ vật gì…”

Hoài Ẩn đại sư tuy gặp nguy ách, vẫn có thể mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương.

Hắn còn nói về Khôn Đạo, lần này đặc biệt tinh tế tỉ mỉ, nhắc nhở Độc Vương rằng nàng này hung tàn, ngàn vạn lần cẩn thận.

Độc Vương gật đầu, hỏi ngược lại vài câu, đặc biệt nhấn mạnh hỏi về Tần Tang.

Vì vội vàng, thông tin thu được dù sao cũng có hạn, Hoài Ẩn đại sư không nói ra được nhiều hơn.

Dưới sự bảo vệ của Độc Vương cùng cổ trùng, nữ tu cuối cùng không xuất hiện, hai người thuận lợi thoát khỏi Cửu Địa Nguyên Từ, đi tới Ngũ Hành cấm chế ở ngoại vi.

Độc Vương tận chức tận trách, một mực đưa Hoài Ẩn đại sư ra khỏi vụ triều đại trận.

Bước ra Ngọc Môn.

Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía ngoài núi.

Phía đông Đế Thụ Sơn, theo như lời Tô Tử Nam thì là Kim Tướng Điện cùng Thổ Tướng Điện, đều có cấm chế lưu động, hiển nhiên có người đang phá trận tầm bảo.

Thanh thế càng lớn lại là hướng tây nam của Đế Thụ Sơn.

Từ xa đã có thể nhìn thấy độn quang chớp liên tục giữa các dãy núi, đã có một số lượng lớn tu sĩ tiến vào di phủ, đang chạy tới nơi đây, lộ trình nhanh nhất đã qua một nửa.

“Đạo hữu mời về, không nên sai lầm đại sự.”

Hoài Ẩn đại sư dừng chân.

Độc Vương lo lắng Khôn Đạo quay trở lại.

Hoài Ẩn đại sư lắc đầu, ngẩng đầu đứng thẳng, lạnh nhạt nói: “Nàng này bản lĩnh tầm thường, toàn bộ nhờ Ngũ Hành Thần Cấm mạnh thêm thanh thế, cả gan đuổi theo ra ngoài núi, bần tăng sẽ khiến nàng có đi mà không có về!”

“Bên ngoài Vô Tướng Tiên Môn chúng tu tụ tập, các phương thế lực theo nhau mà tới, đại sư không ngại tìm một nơi an ổn ở đây để chữa thương trước…”

Thấy hắn tự tin như vậy, Độc Vương liền không kiên trì nữa, chắp tay đưa tiễn.

Hoài Ẩn đại sư dường như nhìn ra Độc Vương trên đường đi không yên lòng, thẳng thắn nói, “Đạo hữu có tâm sự gì, không ngại nói thẳng.”

Độc Vương do dự một chút, hỏi: “Đại sư cảm thấy, Tô Tử Nam cùng Hỏa Ma, có năng lực diệt sát tặc tử kia cùng Khấp Linh lão quỷ hay không?”

Hoài Ẩn đại sư liền giật mình, lâm vào trầm tư.

“Bản vương cũng cảm thấy là chuyện viển vông,” Độc Vương lắc đầu, “Tặc tử kia cùng Khấp Linh lão quỷ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nếu không được cũng sẽ không mất mạng ở đây. Có thể vào núi lâu như vậy, từ đầu đến cuối không thấy tung tích của bọn họ. Tặc tử kia danh xưng là truyền nhân của Vô Tướng Tiên Môn, bất quá là may mắn có được mấy bộ điển tịch mà thôi, còn có thể nhanh hơn Tử Lôi lão đạo cùng các lão ma, những truyền nhân chân chính, đi vào Kim Hành Thần Cấm có kẽ hở hay sao?”

Kiếm Trận hiển hiện sao sáng, nếu quái mặt nhân ở trong trận, không có khả năng không nhìn thấy.

“Vậy… đạo hữu hoài nghi ai là hung thủ?”

Hoài Ẩn đại sư hỏi ngược lại.

“Nữ tu kia xuất quỷ nhập thần, chiếm hết địa lợi, Tô Tử Nam cùng Mạc Hành Đạo cùng nhau tiến lùi, cũng có thể. Bất quá bản vương cảm thấy Hỏa Ma cũng rất đáng được coi trọng.”

Độc Vương ngoắc gọi cổ trùng đang bơi lội ở phía trên trở về, khẽ vuốt ve nó, “Vừa rồi ta tiếp ứng đại sư, kích nó phun ra một ngụm Diệt Linh Yên, sau đó khói độc bị phong bạo Từ Quang tách ra, uy lực giảm đi nhiều, Tô Tử Nam cũng phải né tránh đôi chút, nhưng Hỏa Ma lại có vẻ thong dong… Nên biết căn cơ của tặc tử kia là đặt ở Vạn Độc Sơn, hơn phân nửa thần thông ở độc công, nếu Hỏa Ma có pháp khắc chế độc công, tương đương với phế đi một nửa của hắn. Nghe Tô Tử Nam nói, tặc tử kia cùng Khấp Linh lão quỷ tách ra hành động, nếu hắn một mình trêu chọc Hỏa Ma, có thể tưởng tượng được kết cục gì.”

Đủ loại dấu vết kết hợp lại với nhau, Độc Vương ngày càng đến gần chân tướng.

Sau khi nghe xong, Hoài Ẩn đại sư lắc đầu, “Những điều này đều là suy đoán của đạo hữu.”

“Xác thực là suy đoán của bản vương, chỉ không phải phán đoán, phía sau có thể để nó chứng minh.”

Độc Vương thu hồi cổ trùng, hướng Hoài Ẩn đại sư cáo từ, quay người lên núi.

Tần Tang cùng Tô Tử Nam bị quăng ra khỏi Ngũ Hành Thần Cấm.

Độc Vương cùng Hoài Ẩn đại sư xuống núi.

Mạc Hành Đạo bị bỏ lại trong Cửu Địa Nguyên Từ.

Hắn chờ ở bên ngoài, sau đó không lâu thì cảm thấy Cửu Địa Nguyên Từ cuồng bạo, bên trong hẳn là xảy ra đại chiến.

Mạc Hành Đạo không có ý định tranh vào vũng nước đục, liên tiếp lùi về phía sau.

Đợi một đoạn thời gian, phong bạo Từ Quang thịnh cực mà suy, vẫn không thấy Tô Tử Nam đi ra, Mạc Hành Đạo chú ý tới vết nứt bên trong gió lốc, suy đoán Tô Tử Nam không dễ dàng chết như vậy, có thể đã tiến vào bên trong.

Hắn trầm tư một chút, rồi theo đường cũ trở lại Thất Túc Phân Dã Kiếm Trận, tìm thấy trụ cột bên trong Kiếm Trận, xuyên qua Ngũ Hành Thần Cấm…

Quay lại truyện Khấu Vấn Tiên Đạo

Bảng Xếp Hạng

Chương 570: Thần

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 13, 2025

Chương 1693: Hóa Thần di vật

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 13, 2025

Chương 569: Đỗ Trường Sinh thi pháp

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 13, 2025