Chương 16: Câm điếc người kéo thuyền | Khấu Vấn Tiên Đạo

Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 23/02/2025

Nửa canh giờ sau, nhiệt độ nước hạ xuống, hai người mới lưu luyến rời khỏi vại thuốc.

Vẫn như cũ, Tần Tang làm khóa tối, luyện quyền theo đúng trình tự, đã thành thói quen. Đến giờ Hợi, hắn trở về phòng, bắt đầu tu luyện « U Minh Kinh ».

Một chu thiên vận hành xong, Tần Tang đột nhiên dừng lại, mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

Suốt thời gian qua, hắn đã quen với việc mỗi lần chỉ tiến bộ một chút, nhưng lần này lại khác hẳn, chỉ vẻn vẹn một chu thiên, vậy mà hiệu quả bằng cả nửa ngày trước kia!

Tần Tang cảm nhận được ‘khí’ trong cơ thể rõ ràng chắc chắn hơn không ít, vội vàng trầm tâm nhập định, tiếp tục chu thiên tiếp theo.

Chu thiên thứ hai vẫn có sự đề thăng rõ rệt, chỉ là so với lần trước thì ít hơn một chút. Tần Tang tiếp tục khống chế công pháp vận chuyển, mỗi khi qua một chu thiên, hiệu quả đề thăng lại giảm dần, cho đến chu thiên thứ chín, thì trở lại như bình thường.

Chín đại chu thiên sau, Tần Tang nằm xuống, vốn định ngủ một canh giờ để bổ sung tinh lực, nhưng lại trằn trọc không ngủ được.

Hôm nay đột nhiên đạt được tiến bộ lớn như vậy, lý do duy nhất chính là phương thuốc tắm tối qua. Không ngờ sư phụ lại có bài thuốc không chỉ có thể cố bản bồi nguyên, mà còn có hiệu quả với cả « U Minh Kinh ».

Không hổ danh là Ngự Y!

Tần Tang âm thầm may mắn, « Phục Hổ Trường Quyền » quả nhiên có chỗ kỳ diệu, may mà kéo được cả Minh Nguyệt vào, nếu không lão đạo chắc chắn không đời nào cho hắn một mình dùng phương thuốc này!

Nghĩ tới đây, Tần Tang vội vàng hồi tưởng, trí nhớ của hắn hình như cũng tốt hơn, đem toa thuốc kia nhớ lại không sai một chữ, sau này rời lão đạo, hắn cũng có thể tự mình hái thuốc, bào chế.

Có thuốc tắm trợ giúp, Tần Tang rốt cục nhìn thấy hi vọng đột phá, kích động khó mà ngủ yên. Rất nhanh trời sáng, Tần Tang trở mình xuống giường, vội vã chạy đến Thanh Dương Điện đốt lửa nấu thuốc.

Hai sư đồ rửa mặt xong, đi tới đại điện, lần đầu thấy Tần Tang tích cực như vậy, không khỏi nhìn nhau.

Tịch Tâm đạo trưởng vuốt râu dài, tủm tỉm cười nói: “Thế nào, phương thuốc này của bần đạo, công hiệu ra sao?”

“Ngài không hổ danh là Thần Y! Thần dược!”

Tần Tang giơ ngón tay cái liên tục, mặt mày hớn hở tiến lại gần, “Đạo trưởng, ngài còn có bao nhiêu cổ phương, có thể cho tiểu đạo được mở mang kiến thức không?”

Tịch Tâm đạo trưởng hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Minh Nguyệt tiến đến bên cạnh Tần Tang, có chút không tự nhiên vặn vẹo lưng, nhỏ giọng hỏi: “Sư huynh, đêm qua huynh có cảm giác gì không? Sao đệ cảm thấy trong người cứ nóng ran khó chịu, còn có chút ngứa ngáy, mãi khuya mới ngủ được, không thấy có chỗ nào tốt cả.”

Minh Nguyệt chắc chắn bị dược lực ảnh hưởng, bất quá Minh Nguyệt không có « U Minh Kinh », đoán chừng hiệu suất hấp thu dược lực kém xa mình, đều hóa thành khô nóng mà lãng phí hết.

Tần Tang nói bừa: “A, không cần sợ, đệ đến tuổi dậy thì rồi.”

Cho đến lúc tắm thuốc, Minh Nguyệt vẫn còn truy vấn tuổi dậy thì là cái gì.

Ngâm mình trong thang thuốc, Tần Tang nhớ tới lúc tu luyện tối qua dược lực dần dần suy yếu, đột nhiên trong lòng khẽ động, thầm nghĩ nếu mình vận chuyển « U Minh Kinh » trong lúc tắm thuốc thì sẽ thế nào?

Tu luyện công pháp chỉ cần đả tọa tĩnh tâm, thang thuốc đục ngầu, bên ngoài không nhìn thấy được dáng vẻ bên dưới, Tần Tang nghĩ là làm, lập tức khoanh chân ngồi ngay ngắn, vận chuyển công pháp.

Không ngờ, một chu thiên còn chưa vận hành xong, Tần Tang đột nhiên cảm thấy trong kinh mạch truyền đến từng cơn đau nhói, hắn rất quen thuộc với loại cảm giác này, vội vàng đình chỉ tu luyện.

Minh Nguyệt vẫn còn nhắm mắt dưỡng thần, không phát hiện ra hành động nhỏ của Tần Tang.

Tần Tang cúi xuống nhìn thang thuốc, ánh mắt hơi ngưng tụ, xung quanh hắn màu nước trà nhạt hơn bên cạnh Minh Nguyệt không ít, nếu không phải trong Thanh Dương Điện ánh sáng lờ mờ, rất dễ dàng nhận ra.

Tần Tang vội vàng khuấy đều thang thuốc, cảm nhận được luồng khí trong cơ thể, tiến bộ quả thực rất lớn, nhưng kinh mạch truyền đến đau đớn quá rõ ràng, chỉ một khắc nữa là không chịu nổi gánh nặng.

Xem ra, hấp thu quá nhiều dược lực chưa chắc đã là chuyện tốt, Tần Tang đành tạm thời bỏ đi ý định ra ngoài tự lập.

Về sau, Tần Tang đành phải nhẫn nại, mỗi lần chỉ hấp thu trong chốc lát.

Đến ngày thứ bảy, lần tắm thuốc cuối cùng, dược lực trong thang thuốc trở nên rất loãng, Tần Tang mới dám buông tay hấp thu, đem toàn bộ dược lực hấp thu sạch sẽ, không lãng phí chút nào.

Ngâm xong thuốc tắm, Tần Tang cùng Minh Nguyệt gạn bỏ cặn thuốc, thang thuốc vốn đen kịt giờ đây trở nên trong hơn một chút.

“Sư huynh, sư phụ sao còn chưa về?”

Minh Nguyệt cầm muỗng gỗ, đứng ở cửa đạo quán, hướng ra ngoài nhìn, có chút lo lắng hỏi.

Hôm nay lại là ngày hoàng đạo, ở bến đò có một gia đình xây nhà mới, chọn ngày hôm nay để gác xà, mời lão đạo đến làm pháp sự an gia cầu phúc. Hiện tại trời sắp tối hẳn, bình thường giờ này đã sắp đến giờ làm khóa tối, mà lão đạo vẫn chưa về.

Tần Tang cau mày nói: “Đệ ở lại đạo quán trông coi, ta xuống núi đón đạo trưởng.”

Con lừa bị lão đạo cưỡi đi, Tần Tang vớ lấy một cây gậy gỗ, đi xuống chân núi.

Rừng cây rậm rạp, đường núi cuối cùng chỉ còn lại một cái động đen ngòm, gió đêm thổi qua, xung quanh xào xạc loạn hưởng, phảng phất như có vô số quỷ ảnh nhe nanh múa vuốt.

Tần Tang cũng không cảm thấy quá mức sợ hãi, hắn tuy chỉ biết một môn quyền pháp thô thiển, nhưng sau khi tu luyện « U Minh Kinh », tai thính mắt tinh, tay chân linh hoạt, động tác nhanh nhẹn, coi như gặp phải ác lang cũng có tự tin liều mạng một phen.

Minh Nguyệt cùng Tần Tang học võ, lại không phải đối thủ của hắn, vô cùng phiền muộn.

Bất quá, Tần Tang còn chưa xuống núi, liền thấy ba bóng đen, Tần Tang có nhãn lực tốt, nhận ra phía trước chính là Tịch Tâm đạo nhân.

“Đạo trưởng, sao giờ này mới về?”

Tần Tang chạy tới giúp đỡ dắt con lừa, dò xét người lạ đi theo phía sau đạo trưởng.

Người này dáng người rất gầy gò, lưng đeo một cái túi lớn.

Lúc còn ở xa, Tần Tang còn tưởng lão đạo gặp vận may, mang về cô nương, đến gần mới nhìn rõ là một lão già.

Hắn chiều cao chỉ nhỉnh hơn người lùn một chút, lưng còng, mặt mày vàng vọt, đầy nếp nhăn, nhìn có vẻ năm sáu mươi, nhưng bước chân nhẹ nhàng, trên đường núi hiểm trở cũng đi rất vững, theo sát phía sau lão đạo, xem ra là dân lao động quen đi đường.

“Hắn là Ngô thí chủ,” lão đạo chỉ về phía Tần Tang khoa tay một chút, “Ngô thí chủ không biết nói, làm người kéo thuyền ở bến đò, trước kia là người phương Bắc, vừa đến đây lánh nạn, không tìm được chỗ ở. Ta mời hắn đến đạo quán ở tạm một thời gian, gian phòng kia của ngươi không có người, để hắn ở cách vách ngươi.”

Lại nói với người câm: “Đứa nhỏ này tên là Tần Tang, rất lanh lợi, sau này ngươi gặp chuyện khó cứ tìm hắn giúp đỡ.”

Tần Tang có nhiều bí mật, đương nhiên không muốn có người ở bên cạnh, nhưng đạo quán không phải của hắn, đành nén không vui trong lòng, lên tiếng chào hỏi, “Lão Ngô, sau này ngài cứ gọi ta là Tần Tang… Ấy!”

Tần Tang vỗ nhẹ miệng, cười làm lành nói: “Ta ăn nói không suy nghĩ, ngài đừng để bụng.”

Lão Ngô biểu cảm cứng nhắc, đưa tay khoa tay múa chân liên tục, miệng phát ra âm thanh a a, quả nhiên là người câm.

Cùng người câm cũng không có gì để nói, ba người im lặng đi về đạo quán, lão Ngô theo bọn hắn ăn xong bữa tối, Tần Tang dẫn hắn đi nhận phòng.

Trở lại Thanh Dương Điện, Tần Tang hỏi lão đạo về lão Ngô, lão đạo thở dài một tiếng.

Quay lại truyện Khấu Vấn Tiên Đạo

Bảng Xếp Hạng

Chương 30: Cảm ơn lão bản 300 vạn kim tệ

Đỉnh Cấp Gian Thương - Tháng 2 23, 2025

Chương 28: Tiên Hạc truyền tỉ

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 2 23, 2025

Chương 29: Đệ nhất đơn buôn bán súng ống khai trương

Đỉnh Cấp Gian Thương - Tháng 2 23, 2025