Chương 1588: Đoạt xá | Khấu Vấn Tiên Đạo
Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 12/03/2025
“Chẳng lẽ ả ta đang chờ lão già kia đến, hay là ỷ lại vào kẻ nào tu vi cao thâm hơn đến cứu mình?”
Tần Tang thoáng nghĩ, trong lòng cười lạnh.
Hắn trước đó đã nhìn không thấu cục diện.
Diên Sơn lão nhân cùng Tư Đồ Dục phát hiện Tuyết Hồ, Diên Sơn lão nhân một mình lưu lại Bắc Hoang, trong động phủ đến một sai sử đệ tử cũng không có. Hơn nữa, lão ta nhiều lần đuổi bắt Tuyết Hồ, rõ ràng đối Hàn Tinh vô cùng coi trọng, không giống như lời nói có cũng được, không có cũng không sao.
Yêu nữ cùng lão gia hỏa bên ngoài nhanh như vậy đuổi tới, Lộc Dã cách cánh đồng tuyết cũng không xa.
Nếu Diên Sơn lão nhân sớm biết Lộc Dã tồn tại, còn dám ngay dưới mắt Lộc Dã mưu đồ Tuyết Hồ, lại cố ý giấu diếm việc này với mình, lão ta khẳng định không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Diên Sơn lão nhân tâm tư khó dò.
Lộc Dã lại là Hóa Thần đạo tràng.
Tần Tang bị kẹp ở giữa, đương nhiên phải phòng bị cả hai bên, để tránh bị lợi dụng mà không biết, bản tôn cùng phân thân đều giữ lại dư lực, ứng phó biến số.
Nếu không phải hắn phải mưu đoạt Hàn Tinh, đoán chừng hiện tại đã sớm bứt ra tránh đi, trước hết để cho bọn họ đấu một trận.
Tranh đấu đến bây giờ.
Diên Sơn lão nhân ngăn cản yêu nữ, cũng xem như tận tâm, Hàn Tinh thuận lợi tới tay, Tần Tang bớt đi mấy phần lo lắng, liền quyết định cứu ả ta, mau chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Bá!
Một đạo hàn mang còn thâm thúy và lạnh lẽo hơn cả quang triều, từ lòng bàn tay Tần Tang bắn ra, hiển hóa thành một tôn ấn vuông.
Tứ Thừa Đằng Xà Ấn hiện hình, đồng thời một con Đằng Xà thoát khỏi núm ấn, hình thể tăng vọt, trong chớp mắt biến thành một đầu tuyệt thế hung thú giương nanh múa vuốt, căm tức nhìn Nguyệt Phi.
Hống!
Đằng Xà phát ra tiếng gầm thét, xung kích linh hồn, khiến người sợ hãi.
Hóa Thần tu sĩ dù có thể đem bản mệnh Pháp bảo tế luyện đến cấp độ Linh bảo, nhưng muốn luyện chế thêm một kiện Linh bảo khác cũng không phải chuyện dễ dàng, chưa chắc đã nỡ tặng cho đệ tử.
Hóa Thần nghĩa tử còn chưa chắc đã có Linh bảo, huống chi là ả ta.
Trong tay ả ta dù có bảo vật đông đảo, há có thể so sánh với Linh bảo?
Tần Tang vốn cho rằng, Linh bảo vừa ra, yêu nữ hẳn là sẽ thanh tỉnh hơn một chút.
Không ngờ, sau khi nhìn thấy Linh bảo, Nguyệt Phi vung cổ tay áo, trừng trừng nhìn chằm chằm Đằng Xà, trên khuôn mặt yêu mị không những không có sợ hãi, mà sâu trong đáy mắt còn thoáng qua một tia cuồng hỉ.
Tiếp theo, Nguyệt Phi đưa tay lên bên hông, từ túi Giới Tử lấy ra một cái Ngọc Điệp.
Ngọc Điệp hình tròn, so với lòng bàn tay Nguyệt Phi lớn hơn một chút, bên ngoài Ngọc Điệp khắc họa từng vòng từng vòng đường vân, rậm rạp chằng chịt, người ngoài nhìn vào một cái liền cảm thấy choáng váng.
Giữa những đường vân, phù văn dày đặc, chính là một loại quỷ đồ Huyết Văn.
Lấy ra Ngọc Điệp, Nguyệt Phi liền lấy thần ngự thật, mi tâm linh quang lấp lóe, lăng không kết xuất một cái Linh Phù, chính là thủ đoạn lăng không vẽ phù.
Linh phù hư huyễn lóng lánh huyết quang nhàn nhạt, chợt lóe lên rồi chui vào trung tâm Ngọc Điệp.
Linh phù cũng không phức tạp, Nguyệt Phi cũng không phải người sở trường Phù Đạo.
Cái phù này kỳ thật là một cái chìa khóa, dùng để mở ra Ngọc Điệp.
Ngọc Điệp rung lên một tiếng, một cỗ lực lượng kỳ dị lưu chuyển giữa những đường vân, trong khoảnh khắc thắp sáng tất cả quỷ đồ Huyết Văn, nhất thời phù quang lấp lánh, phù ảnh tầng tầng lớp lớp.
Bảo vật này nguyên lai là một cái Phù Bàn minh khắc vô số Linh Phù, những Linh Phù này bình thường tĩnh mịch, sau khi chế tác thành Phù Bàn, duy trì một loại cân bằng nào đó, một khi Phù Bàn bị mở ra, lập tức liền có thể thể hiện ra uy lực mạnh mẽ khác thường.
Loại Phù Bàn này cũng là một loại bảo vật Phù Đạo, cùng mật phù chi đạo của Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung lại có sự khác biệt.
Phù Đạo bao hàm toàn diện, đơn thuần Phù Bàn, cũng không chỉ có một loại này.
Loại Phù Bàn này là bảo vật hộ thân chỉ dùng một lần, có thể tặng cho người khác, dùng chìa khóa mở ra, tương tự như Pháp khí chỉ dùng một lần. Còn có loại có thể sử dụng liên tục, đề thăng tốc độ vẽ phù và uy lực ngự phù của tu sĩ, tác dụng không giống nhau.
Phù Bàn kích phát chỉ trong chớp mắt.
Trong lòng bàn tay Nguyệt Phi, Phù Bàn khôi phục nguyên dạng, Huyết Văn quỷ đồ bên trên biến mất, uy năng đã dùng hết, một tấm đồ trận màu máu chiếu xạ lên người Nguyệt Phi, bao bọc ả ta lại, phù văn dị thường phức tạp.
Tần Tang lại không có lòng thương hương tiếc ngọc, dốc toàn bộ uy lực Linh bảo, Đằng Xà nhanh như điện, giữa không trung lưu lại một đạo Hàn Diễm, muốn nuốt chửng Nguyệt Phi.
Ngoài dự kiến của Tần Tang.
Đến tình trạng này, Nguyệt Phi lại còn ngoan cố chống lại, Lôi Châu bay lên cao, bắn ra chùm sáng màu hồng phấn, vô số thiểm điện trút xuống trong tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Thiểm điện như mưa.
Đằng Xà khí thế như hồng, đâm thẳng vào lưới lớn thiểm điện, Hàn Diễm phun ra, trong nháy mắt xé nát lưới điện, đánh thẳng về phía Lôi Châu.
Thấy tình cảnh này, Nguyệt Phi nghiến răng, triệt để không có ý định dời đi Lôi Châu.
Ầm!
Đằng Xà va chạm.
Lôi Châu xoay nhanh, đột nhiên quang mang lóa mắt, lập lòe như ngôi sao, đồng loạt nổ tung, lôi lực cuồng bạo trào ra, hình thành một đoàn lôi bạo kinh người giữa không trung.
Ầm ầm…
Lôi bạo nuốt chửng Đằng Xà.
Trong khoảnh khắc, điện quang màu hồng chiếu sáng toàn bộ hầm băng, dung hợp với Hàn Diễm Linh bảo và quang triều màu lam, tạo thành một cảnh tượng mộng ảo trong hầm băng.
Đây là sau lụa mỏng, nội giáp, hình xăm bươm bướm và Phù Bàn, Nguyệt Phi hủy đi kiện bảo vật thứ năm.
Tần Tang cũng không nhịn được cảm thán, không hổ là xuất thân Lộc Dã, không hổ là nghĩa tử của Hóa Thần, tên kia không chỉ có nhiều bảo vật, mà đối với ái phi cũng thật sự không hề keo kiệt.
Đáng tiếc, loại Lôi Châu này hơn ở năng lực ăn mòn quỷ dị, uy lực thực tế không so được với thần lôi thật sự, cho dù Lôi Châu nổ tung cũng không ngăn được Đằng Xà, kéo dài thêm chút thời gian đã là cực hạn.
Lôi bạo nổ vang, ngay tại thời điểm cực thịnh, ở trung tâm đột nhiên lóe lên một điểm hàn quang, xuyên thấu qua khe hở, có thể thấy miệng Đằng Xà to như chậu máu, cùng với một vòng mặt trời tối trong cổ họng.
Ầm!
Đằng Xà dung nhập Hàn Diễm, chính diện xông phá lôi bạo!
Trong đôi mắt trong veo như nước của Nguyệt Phi phản chiếu bóng dáng Hàn Diễm, trong mắt lóe lên vẻ kiên quyết.
Ả ta không tránh không né, trăng máu đỏ thắm giữa mi tâm, lại không lùi mà tiến tới, mang theo một tia mị tiếu trên khóe miệng, mang theo đồ trận màu máu, vừa vặn đánh về phía Hàn Diễm!
Yêu nữ thiêu thân lao đầu vào lửa, là điều Tần Tang không thể ngờ tới.
“Thật sự cho rằng Phù Bàn có thể ngăn cản Linh bảo hay sao?”
Tần Tang sắc mặt trầm xuống, trong lòng hừ lạnh, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Như ả ta mong muốn, cho ả ta thống khoái!
Trong chốc lát.
Hàn Diễm tới gần.
Đứng mũi chịu sào là đồ trận màu máu.
Hàn Diễm đi qua, từng đạo từng đạo phù ảnh nhanh chóng mẫn diệt, huyết quang nhanh chóng ảm đạm, bị Hàn Diễm cưỡng ép mở rộng một con đường.
Trong chớp mắt, áp lực đáng sợ do Hàn Diễm mang lại khiến Nguyệt Phi gần như ngạt thở.
Nụ cười Nguyệt Phi biến dạng, vẻ mặt nhăn nhó đáng sợ, trăng máu giữa mi tâm lại càng thêm diễm lệ.
Ngay sau đó, giữa hai mắt ả ta thanh quang lấp lánh, hiện ra hư ảnh Nguyên Anh của ả ta.
Quả nhiên là trời sinh, Nguyên Anh của Nguyệt Phi nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, hai mắt nhắm nghiền, dường như lúc nào cũng mang theo nụ cười mị hoặc, giữa hai đầu lông mày có sẵn mị ý.
Nguyên Anh như ra chưa ra.
Trên mi tâm Nguyên Anh, cũng có một ấn quyết trăng máu, Minh Nguyệt Ấn của Lộc lão ma khống chế nhục thân, Nguyên Anh và thần hồn, cực kỳ độc ác, Minh Nguyệt Vệ cả đời đều là nô bộc!
Hai vầng trăng máu dung hợp.
Bá!
Nhục thân và Nguyên Anh Nguyệt Phi đồng thời mở mắt.
Cùng lúc đó, Hàn Diễm xuyên thủng đồ lục huyết trận, nhào tới trước mặt!
Hàn Diễm chiếu rọi lên khuôn mặt vặn vẹo của Nguyệt Phi.
Nguyệt Phi hơi ngửa đầu, hoàn toàn không hề kháng cự, trăng máu giữa mi tâm trở nên cực kỳ lập lòe.
Ầm!
Trăng máu và Hàn Diễm va chạm trong nháy mắt.
Nguyệt Phi đột nhiên động, ả ta không phải chống cự Hàn Diễm, mà là xung kích Minh Nguyệt Ấn trong cơ thể.
Trong ngoài thụ địch.
Huyết quang tối sầm lại.
Cạch!
Minh Nguyệt Ấn tại chỗ bị Hàn Diễm nuốt chửng.
Hàn Diễm ở ngay trước mắt, thần hồn Nguyệt Phi cũng sắp bị đóng băng.
Trước thời khắc tử vong ập đến, Nguyệt Phi dốc hết toàn lực, thu nạp toàn bộ lực lượng Minh Nguyệt Vệ trong cơ thể về phía mi tâm.
Ầm!
Hàn Diễm xông qua.
Não tương Nguyệt Phi vỡ toang, lưu lại một bộ thi thể không đầu, bị đóng băng thành tảng, ngã bay thật xa, cuối cùng bị quang triều xé thành mảnh nhỏ, hài cốt không còn.
Chỉ để lại một Nguyên Anh tàn phá, cũng đã thoi thóp.
Tần Tang chau mày.
Hắn vào thời khắc cuối cùng đã phát giác ra điều gì đó không đúng, cưỡng ép thu hồi bớt một ít lực đạo, nếu không thì Nguyên Anh Nguyệt Phi không kịp dùng thuật thuấn di, cũng sẽ đồng thời mẫn diệt.
“Ngươi!”
Tần Tang nhìn chằm chằm tàn anh của Nguyệt Phi, mơ hồ đoán ra điều gì.
“Khụ khụ…”
Tàn anh khí tức yếu ớt, nhưng vẫn duy trì nụ cười mị hoặc kia, “Đa tạ công tử dùng Linh bảo giúp ta thoát khỏi ma chưởng.”
“Sao lại đến mức này?” Tần Tang lắc đầu, vẫn còn có chút không hiểu.
Hắn nóng lòng cứu người, vừa nói vừa lách mình phóng tới cột sáng.
“So với việc bị luyện thành thi hồn, chi bằng đánh ra một con đường sống.”
Tàn anh khí tức nhanh chóng trôi qua, thì thào nói xong một câu không đầu không đuôi.
Ả ta là Tô Tử Nam Nguyệt Phi, là người có tu vi cao nhất, tư sắc tốt nhất và được sủng ái nhất trong số các phi tử, những phi tử khác khi nhìn thấy ả ta đều phải cung kính gọi một tiếng tỷ tỷ.
Nhưng ả ta thấy rõ ràng, đối với Tô Tử Nam mà nói, ả ta chỉ là một món đồ chơi.
Chỉ làm đồ chơi, ả ta cũng vui vẻ, dù sao cũng đã quen lấy lòng đàn ông.
Trong Lộc Dã có rất nhiều trân tàng, muốn gì cứ lấy, tạm thời coi như dùng thân thể đổi lấy tài nguyên tu hành.
Nhưng Tô Tử Nam trời sinh tính bạc bẽo, có mới nới cũ, sao có thể chuyên tình với một nữ nhân? Nhưng với tính tình của gã, sẽ coi ả ta là của riêng, dù chán cũng sẽ không để ả ta sống sót rời đi.
Hạ tràng của những phi tử khác đều là bị ném vào hang rắn, mà Tô Tử Nam sở dĩ vẫn nuôi ả ta, là vì ả ta vẫn còn giá trị lợi dụng.
Gã đang chờ Tam Thi Nhất Thần Phiên luyện thành!
Minh Nguyệt Ấn là thần thông thành danh của Lộc lão ma, là gông xiềng đáng sợ nhất thế gian, sinh tử toàn bằng một ý niệm của chủ nhân, ả ta không có chút lực phản kháng nào.
Đã không nhớ rõ bao nhiêu năm tháng, ả ta chăm chú suy nghĩ biện pháp phá giải ấn này, nhưng đều nhận lại sự tuyệt vọng.
Ả ta bị trói buộc tại Lộc Dã, cho dù có cơ hội đi theo Tô Tử Nam ra ngoài, cũng bị yêu cầu không được rời nửa bước.
Cho đến hôm nay, khi có người xông vào nghi mộ Thủy Tướng chi chủ mà Tô Tử Nam ham muốn, Ô Lão và những người khác vừa vặn không có mặt, Tô Tử Nam đang vận công tu luyện trong dược trì, ả ta mới có được cơ hội ngắn ngủi.
Minh Nguyệt Ấn cực kỳ độc ác.
Kế hoạch của ả ta là dốc hết toàn lực tập trung lực lượng Minh Nguyệt Ấn trong cơ thể, mượn nhờ áp lực cường đại từ bên ngoài, thừa dịp Minh Nguyệt Ấn bị áp chế, tách rời một bộ phận thần hồn, đoạt xá trùng sinh.
Nhưng nhất định phải nắm bắt thời cơ một cách tinh chuẩn, ngoại lực không thể quá yếu cũng không thể quá mạnh, nếu không thì sẽ là cục diện thân tử đạo tiêu.
Điều khiến người ta tuyệt vọng hơn là, như vậy vậy mà cũng không thể thoát khỏi Minh Nguyệt Ấn, chỉ có thể tận khả năng suy yếu ký ức Minh Nguyệt Ấn trong phân hồn, không để Tô Tử Nam trực tiếp cảm giác được, sau đó sẽ từ từ mưu đồ.
Ả ta đã lưu lại một bộ nhục thân trên tầng tuyết, chính là một nữ tử đáng thương vốn nên bị ném vào hang rắn, được ả ta âm thầm cứu xuống.
Chính mình là xuống đây chịu chết.
Sau khi tiến vào hầm băng, ả ta âm thầm bố trí xong Phù Trận đổi chỗ phân hồn, đồng thời chủ động muốn chết.
Chờ Tô Tử Nam thu công đuổi tới, sẽ nhìn thấy tràng diện ả ta phơi thây ở đây.
Như vậy, Tô Tử Nam sẽ không trực tiếp phát hiện ra động tác nhỏ của ả ta, cho phân hồn thời gian trốn thoát.
Nguyệt Phi nhất thiết phải diễn cho thật tốt, không thể để Tô Tử Nam nhìn ra sơ hở.
Người này tuy là nghĩa tử của Hóa Thần, ngoại trừ tham hoa háo sắc, không có nửa phần kiêu ngạo, tâm tư kín đáo.
Một khi Tô Tử Nam sinh nghi, vận chuyển huyền công, cảm ứng Minh Nguyệt Ấn, sẽ cảm giác được sự tồn tại của phân hồn, công lao đổ biển, hạ tràng có thể tưởng tượng được.
Chính vì nguyên nhân đó.
Sau khi Nguyệt Phi tiến vào hầm băng, không nói một lời, công kích Tần Tang và Diên Sơn lão nhân, cũng cướp đoạt Hàn Tinh.
Kỳ thực, ả ta không có hứng thú gì với Hàn Tinh, chỉ vì chọc giận Diên Sơn lão nhân và Tần Tang, bức ra sát chiêu của bọn họ, giúp ả ta trảm hồn. Vì vậy, ả ta cố tình che giấu Minh Nguyệt Ấn, tránh bị nhận ra thân phận, khiến bọn họ không dám động thủ.
Không ngờ, trong mắt Tần Tang chỉ có Hàn Tinh, chỉ xuất một đao rồi không để ý đến ả ta nữa, một lòng phá trận.
Diên Sơn lão nhân lại bày ra tư thái phòng ngự.
Tô Tử Nam lúc nào cũng có thể đuổi tới, ả ta lại muốn chết cũng không chết được.
Nguyệt Phi lại không biết, vận khí của ả ta thực không tốt, Ô Lão vừa vặn trở về, sớm đuổi tới, may mắn bị bản tôn Tần Tang ngăn lại.
Sát trận bộc phát, uy lực dù đủ để nghiền nát Minh Nguyệt Ấn, nhưng chuyện xảy ra đột ngột, Nguyệt Phi không kịp chuẩn bị, chỉ có thể né tránh. Sau đó, ả ta liều mạng công kích Tần Tang, cho đến khi bức ra Linh bảo, mới rốt cục thành toàn cho ả ta.
“Lão ma đã không còn trên đời, công tử không cần phải sợ, nhưng Tô Tử Nam sắp luyện thành Tam Thi Nhất Thần Phiên, sau này công tử phải cẩn thận.”
Phân hồn Nguyệt Phi đã thành công trốn thoát, tàn anh vốn đã cam chịu cái chết, mỉm cười như hoa, dùng chút sức lực cuối cùng nhìn Tần Tang, “Coi như cảm tạ, nhắc nhở công tử một câu. Nơi đây là mộ huyệt của Thủy Tướng chi chủ Vô Tướng Tiên Môn, vị đồng bạn của ngươi là truyền nhân Thủy Tướng, chúng ta sớm đã để mắt tới hắn, không dễ dàng chết như vậy. Xem bộ dáng của công tử, hẳn là vẫn còn mơ mơ màng màng…”
Tứ Thừa Đằng Xà Ấn treo trên đỉnh đầu.
Tần Tang hiện thân bên cạnh cột sáng, Thiên Mục Điệp vận chuyển thần thông đến cực hạn, bên trong cột ánh sáng ngoài một làn sóng tiếp theo một làn sóng quang triều nồng đậm, trống rỗng, nào có nửa bóng người?
Nhất Nguyên Trọng Thủy trên mặt đất cũng bốc hơi một cách kỳ lạ.
Nghe những lời Nguyệt Phi nói, sắc mặt Tần Tang đột nhiên thay đổi, quay đầu lại, vừa vặn thấy Nguyên Anh của ả ta tiêu tán, một thân huyền công trôi qua.
Bên ngoài cánh đồng tuyết.
Trong tầng tuyết có giấu một chiếc quan tài băng, một thiếu nữ xinh đẹp lẳng lặng nằm ở đó, ngực hơi phập phồng, khí tức vẫn còn, vẫn chưa chết.
Trên quan tài băng khắc đầy phù văn màu máu, hiển nhiên cũng là một kiện dị bảo, có tác dụng ẩn nấp khí tức của thiếu nữ.
Đột nhiên, một đạo bóng trắng bay vào quan tài băng, nhào vào người thiếu nữ.
Ánh mắt thiếu nữ đột nhiên trợn to, hô hấp dồn dập, trong mắt lộ ra hoảng sợ và thống khổ sâu sắc, muốn giãy dụa và kêu cứu, nhưng tay phải ả ta bịt miệng, không phát ra được âm thanh nào.
Không gian bên trong quan tài băng nhỏ hẹp, ả ta giống như đang tranh đấu với một ác quỷ vô hình, gân xanh trên cổ nổi lên, toàn thân co rút, vùng vẫy vài cái dữ dội, cuối cùng kiệt lực.
Hai mắt vô lực nhắm lại, tĩnh mịch mà chết.
Chỉ một lát sau, ánh mắt thiếu nữ lại tiếp tục mở ra, thế nhưng ánh mắt và lúc trước hoàn toàn khác biệt, khóe miệng vô ý thức nhếch lên, lộ ra mị tiếu giống hệt Nguyệt Phi.
“Đáng tiếc một thân tu vi…”
Thiếu nữ thở dài không tiếng động, biểu lộ như trút được gánh nặng.
Ả ta lục lọi túi Giới Tử trong ngực, lấy ra mấy bình đan dược, một mạch rót vào bụng, cũng không đứng dậy, hướng theo hướng ngược lại với Lộc Dã, trực tiếp ngự sử quan tài băng xuyên thẳng trong tầng tuyết.
Ban đầu cực kỳ chậm chạp cẩn thận, rồi càng lúc càng nhanh.