Chương 1586: Trận trong trận | Khấu Vấn Tiên Đạo

Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 12/03/2025

Nguyệt Phi khi nãy còn đang cố gắng ngăn cản Tần Tang.

Lúc này, ả ta dường như hận Diên Sơn lão nhân thấu xương, đôi mắt yêu mị vốn có trợn trừng, như muốn phun lửa, không tiếc tính mạng mà dùng pháp bảo cùng đạo thuật tấn công lão nhân.

Thân là ái phi của Lộc lão ma, Nguyệt Phi tự nhiên không thiếu pháp bảo.

Việc mất đi pháp bảo lụa mỏng khi giao chiến mới bắt đầu chẳng hề ảnh hưởng gì đến ả ta, sau Lôi Châu và vòng bạc, Nguyệt Phi đảo mắt liền lấy ra một thanh Tuệ Tinh Đao treo châu từ trong túi Giới Tử.

Diên Sơn lão nhân mệt mỏi ứng phó, nhất thời luống cuống tay chân.

Tần Tang thu hồi ánh mắt, tiếp tục phá trận.

Hắn đã giải mã được cấu trúc bên trong cùng mạch lạc của Linh Trận, nên phía sau sẽ càng lúc càng thuận lợi.

Đạp Tuyết Thần Đao lướt đi càng lúc càng nhanh, từng đạo phù văn như gà bới được Tần Tang khảm vào bên trong Linh Trận, khiến Linh Trận trở nên hoàn toàn thay đổi.

“Được rồi…”

Tần Tang đã có hơn bảy phần nắm chắc.

Lộc Dã ở ngay phụ cận, nên mau chóng thoát thân mới là hơn.

Tần Tang không chần chờ nữa, ngón tay khẽ động, Đạp Tuyết Thần Đao bắn ngược trở lại tay hắn, mũi đao hóa thành tơ khí, từ đầu đến cuối liên kết với Linh Trận.

*Coong!*

Thần Đao tới tay, trở về kích thước bình thường.

Tần Tang phi thân lên cao, nhìn xuống phía dưới, chân nguyên trong cơ thể tuôn trào, thúc giục Đạp Tuyết Thần Đao, vung một đường nghiêng trong hư không.

Đường đao nhìn như nhu hòa, đao mang cũng không mấy chói mắt.

Đao khí nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ mỏng manh, chậm mà nhanh, rơi xuống bề mặt Linh Trận, không gây ra khói lửa.

Cùng lúc đó, kiếm khí Tần Tang lưu lại trong trận bàn cũng đồng thời bộc phát, tương hỗ hô ứng.

*Phốc!*

Như dội nước sôi vào tuyết.

Đạp Tuyết Thần Đao ung dung lưu lại một vết đao dài gần trăm trượng trên lớp băng, gần như dán chặt vào băng trụ, chém vào chính giữa Linh Trận.

Một đao này, vừa vặn chặt đứt khí cơ phức tạp của Linh Trận, dùng phương thức tiết kiệm sức lực nhất để phá giải Linh Trận, có thể xưng là hoàn mỹ, kỳ diệu đến đỉnh cao!

Có Thiên Mục Điệp tương trợ, Tần Tang mới có thể làm được hoàn mỹ như vậy.

Diên Sơn lão nhân không nhịn được quát to một tiếng “Tốt!”

“Thành rồi!”

Tần Tang như trút được gánh nặng.

Thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, kỳ thực cực kỳ hao tâm tổn trí.

Một đao chém xuống.

Linh Trận vẫn là Linh Trận trước đó, nhưng lại cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Phù văn trong trận bàn từng cái ảm đạm xuống, càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt, hơn phân nửa trận bàn ảm đạm không rõ, uy năng nhanh chóng xói mòn.

Nguyệt Phi thấy Linh Trận biến hóa, thần sắc khẩn trương, điều động tinh đao cuốn lấy dây thừng mỏng của Diên Sơn lão nhân, cắn đầu lưỡi, há miệng phun ra một đoàn huyết vụ, chui vào vòng bạc.

Vòng bạc đảo mắt biến thành màu máu, hút no đầy đủ máu tươi, tỏa ra vẻ yêu dị chói lọi, hiển nhiên là một kiện tà khí.

*Vù vù* một tiếng, vòng bạc lại chia thành hai, lúc mở lúc đóng, hướng Diên Sơn lão nhân chụp tới.

Tiếng xé gió kéo lực chú ý của Diên Sơn lão nhân trở về.

Hắn thấy vòng bạc uy thế không tầm thường, không dám thất lễ, ngón tay như vòng, kết xuất một cái ấn quyết dị thường phức tạp.

Long Thủ Thuẫn vẫn đang chống cự Lôi Châu.

Lôi Châu không ngừng cuồng xạ thiểm điện.

Long Thủ Thuẫn chất liệu tuyệt không phải phàm vật, thiểm điện ăn mòn lực lượng đối với nó vô hiệu, chỉ có thể phá vỡ màn nước, không đả thương được bản thể của nó.

Thuẫn bài mạnh mẽ run rẩy một chút, tạo nên một đạo gợn sóng hữu hình, giống như sóng nước, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhào về phía Lôi Châu.

Lần này, cục diện thay đổi, chuyển công thành thủ.

Gợn sóng cưỡng ép mẫn diệt màu hồng thiểm điện, bổ nhào vào trước mặt Lôi Châu.

Lôi Châu tại chỗ bị một cỗ cự lực bắn bay lên trời cao.

Diên Sơn lão nhân lập tức triệu hồi Long Thủ Thuẫn, lặp lại chiêu cũ, đi ngăn cản vòng bạc.

Không ngờ, lần này lại trúng ý đồ của Nguyệt Phi.

Vòng bạc căn bản là xông về phía Long Thủ Thuẫn, hai nửa vòng bạc vặn vẹo một trận, biến thành hai con Huyết Trùng mềm mại, không lùi mà tiến tới, một trái một phải quấn lấy Long Thủ Thuẫn, đầu đuôi liên kết.

Chỉ trong giây lát, Long Thủ Thuẫn bị một cái Huyết Hoàn gắt gao bóp chặt.

Diên Sơn lão nhân giật mình, vội thúc Long Thủ Thuẫn, thuẫn bài chấn động mãnh liệt, vù vù thanh âm vang dội, nhưng Huyết Hoàn rất cứng cỏi, một thời gian không phá nổi.

Cùng lúc đó, Diên Sơn lão nhân chú ý tới sự khác thường của Nguyệt Phi, nhớ tới cảnh tượng trước đó, thân ảnh vội rơi xuống, dùng lực điểm một cái xuống mặt băng.

Trên mặt băng sáng lên ngân quang, giống như rắc một tầng bột bạc, chính là giọt nước Diên Sơn lão nhân vừa vẩy ra, vẫn chưa thu hồi.

Đây là một loại Linh Thủy hắn tinh luyện nhiều năm, mượn danh Thiên Hà Chi Thủy trong truyền thuyết ở Tiên Giới, ngông cuồng xưng là Nhất Nguyên Trọng Thủy.

Nhất Nguyên Trọng Thủy chân chính là đồ vật trong truyền thuyết, Linh Thủy này tự nhiên không sánh bằng, nhưng cũng có đặc tính nặng tựa vạn cân, tụ tán tùy tâm, diệu dụng vô tận.

Bột bạc phi tốc tụ tập ở mũi chân Diên Sơn lão nhân, thấm vào dưới băng.

Từ xa có thể thấy, trong tầng băng đột ngột xuất hiện một tầng rèm bạc dựng thẳng.

*Ầm!*

Hầm băng chấn động, truyền ra âm thanh kim thiết va chạm.

Một bóng người xô ra từ trong tầng băng, chính là Nguyệt Phi đang muốn lặp lại chiêu cũ, độn nhập tầng băng mưu đoạt Hàn Tinh, đáng tiếc con đường phía trước bị Nhất Nguyên Trọng Thủy ngăn lại, bị Diên Sơn lão nhân nhìn thấu thần thông.

Diên Sơn lão nhân vừa nhẹ nhàng thở ra.

*Ầm!*

Vụn băng văng khắp nơi.

Nguyệt Phi không cưỡng ép đột phá, dứt khoát phá băng mà ra, lấy thân hóa đao, liều mạng phóng tới Diên Sơn lão nhân.

Lúc này, Tần Tang đã lách mình rơi vào bên cạnh băng trụ, đưa tay muốn bắt lấy Hàn Tinh, ánh mắt đột nhiên ngưng lại.

Trong băng trụ, một loại lam quang kỳ dị vô thanh ấp ủ, không chỉ băng trụ, toàn bộ trong hầm băng, trên dưới trái phải đều có quang điểm lam sắc hiển hiện, lấp lánh như đầy sao.

Trận trong trận!

Sắc mặt Tần Tang đại biến, kêu to: “Cẩn thận!”

Trong lúc hầm băng kịch chiến say sưa.

Tần Tang bản tôn tiến vào cánh đồng tuyết, đi xuống dưới mặt đất, tìm đến đầu nguồn dị biến.

Ánh vào tầm mắt hắn là Băng Phong Bạo thanh thế to lớn.

Từ trên nhìn xuống, có thể thấy trung tâm Băng Phong Bạo tạo thành một cái xoắn ốc, gió lạnh thấu xương mang theo khối băng, xoay tròn phi tốc.

Phía dưới xoắn ốc không biết thông đến nơi nào, Tần Tang có thể cảm ứng được, phân thân và Thiên Mục Điệp đang ở bên trong.

Băng Phong Bạo bất kể liên lụy phạm vi hay uy lực, đều đã vượt xa lúc vừa mới bộc phát.

Tần Tang khựng lại một chút, điều động chân nguyên hộ thể, lách mình tiến vào phong bạo.

*Hô hô! Ầm! Ầm! Ầm…*

Vô số âm thanh vang lên.

Khối băng va chạm hộ thể chân nguyên.

Tần Tang xung quanh hỗn loạn, trong tầm mắt gần như không thấy rõ gì.

Linh giác cũng bị hạn chế.

Hắn nhìn ra đây là lực lượng của Linh Trận, nhưng không cảm giác được bình chướng tồn tại.

Lặn xuống một khoảng cách, Tần Tang phát hiện, yếu tố ảnh hưởng linh giác lớn nhất, mơ hồ cảm ứng giữa hắn và hóa thân, nguyên lai là hàn sát chi khí hỗn loạn ở nơi này.

“Linh Trận trình độ này không gây uy hiếp cho hóa thân…”

Tần Tang thầm nghĩ, vẫn cảnh giác.

Càng xâm nhập, cảm ứng giữa hắn, hóa thân và Thiên Mục Điệp càng rõ ràng, nhưng băng cầu theo nhau kéo đến, hàn sát chi khí dày đặc, vẫn chưa thể cảm giác được tư duy của nhau.

Không lâu sau, Tần Tang đột nhiên cảm thấy phía sau khác thường.

Lại là lúc Tần Tang vừa tiến vào Băng Phong Bạo không lâu, Ô Lão phụng mệnh đuổi tới, cũng bị chấn động của Băng Phong Bạo hấp dẫn tới.

Hắn không tìm được Nguyệt Phi ở bên ngoài, biết ả ta rất có thể ở bên trong, cũng xông vào.

Tần Tang và Ô Lão, một trước một sau.

Bọn họ chạy đến trợ quyền, bởi vì đều có ý định đánh bất ngờ, nên không hẹn mà cùng lựa chọn áp chế khí tức, ở bên ngoài không phát hiện ra đối phương.

Nhưng khi tiến vào Băng Phong Bạo, nhất định phải ngăn cản hàn sát chi khí xung kích, không thể ẩn tàng được nữa.

Lúc Tần Tang phát hiện Ô Lão, Ô Lão cũng cảm giác được có người ở phía trước!

“Có người từ phía sau tới!”

Ý nghĩ vừa lóe lên, Tần Tang đột nhiên cảm thấy báo động, sắc mặt trầm xuống, đột nhiên chuyển thân, Thiên Quân Giới lóe sáng, bắn ra một đạo Kiếm Hồ, nhanh như thiểm điện.

*Sang sảng* một tiếng vang giòn.

Kim Trầm Kiếm ngăn trước thân Tần Tang, va chạm với nó là một thanh móc sắt màu đen.

Ô Lão phụng mệnh tới tương trợ Nguyệt Phi, lo lắng cho an nguy của ả ta.

Hắn khẳng định một điều, người gặp ở đây, không phải Nguyệt Phi thì là địch nhân, giết chết cũng không có tội, nên không chút do dự xuất thủ tập kích.

Móc sắt tên là Hóa Cốt Câu, bảo vật này vô cùng âm hiểm, quỷ dị khó phòng, không biết bao nhiêu tu sĩ chết dưới móc sắt này.

Ngoài dự đoán của Ô Lão, Hóa Cốt Câu lại bị đối phương dễ dàng chặn lại.

Kiếm câu tương kích.

Tần Tang chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, lại bị Hóa Cốt Câu dẫn động, nếu không phải hắn kiêm tu « Thiên Yêu Luyện Hình », nhục thân có thể so với Yêu Vương, tại chỗ đã phải chịu thiệt ngầm.

Hắn không chần chờ, cũng không đi bình ổn khí huyết sôi sục, theo hướng Hóa Cốt Câu đánh tới, tìm được kẻ đánh lén, trở tay là một kích Thiên Lôi!

Một tiếng sét đùng đoàng.

Dịch Lôi Thuật xuất thủ.

Trong phong bạo lăng không sinh ra một đạo thiểm điện, lôi đình chói mắt, thanh thế kinh thiên.

Ô Lão chỉ cảm thấy đỉnh đầu đau đớn, toàn thân lông tơ dựng ngược, ngửa đầu hét dài một tiếng, phun ra một đoàn huyết quang từ trong miệng, nguyên lai là một khối Huyết Ngọc cỡ ngón tay cái.

*Ầm!*

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Huyết Ngọc thành công ngăn trở thiểm điện, huyết quang nhất thời tối sầm lại, bị đánh rơi xuống.

Ô Lão vội tránh sang một bên, thu hồi Huyết Ngọc, thấy linh quang của nó ảm đạm, không rảnh đau lòng, vẫn còn lòng còn sợ hãi, hối hận vì khinh thường.

Tần Tang cũng thở dài.

Dịch Lôi Thuật thuấn phát tùy tâm, đúng là tập kích phản chế, giết người cướp của không có con đường thứ hai.

Đáng tiếc, khi cảnh giới của hắn càng ngày càng cao, chân nguyên càng thêm thâm hậu, tỷ lệ điều động chân nguyên của Dịch Lôi Thuật trong cơ thể càng lúc càng nhỏ, uy lực không thể bảo trì đồng bộ đề thăng, sẽ dần dần gần như bình thường.

Bây giờ, Dịch Lôi Thuật vẫn có thể coi là một môn thần thông đỉnh cấp, nhưng không còn có thể giống như thời Kim Đan, có thể chống lại nghịch thiên của Nguyên Anh.

“Nguyên Anh hậu kỳ!”

Tần Tang và Ô Lão thấy rõ đối thủ, đều nghiêm nghị.

Trong thâm sơn cùng cốc có thể đụng phải Đại tu sĩ, Tần Tang càng thấy khó hiểu, may mắn bản tôn theo tới, không giẫm lên vết xe đổ.

Nghĩ lại cũng bình thường.

Đến cảnh giới này của hắn, những thứ có thể khiến hắn động tâm đều là chí bảo hiếm có trên thế gian, có tư cách tham gia tranh đoạt, khẳng định đều là cao thủ tu vi không kém.

Hóa thân gặp phải biến cố này, chỉ sợ không phải ngoài ý muốn!

Tần Tang suy nghĩ nhanh chóng chuyển động.

Ô Lão trên dưới dò xét Tần Tang, lạnh giọng quát hỏi: “Ngươi là ai! Nguyệt Phi bị ngươi giết?”

Nguyệt Phi tuy có công tử tặng cho hộ thân bảo vật, nhưng ả ta vẫn luôn được coi như Kim Ti Tước nuôi dưỡng ở Lộc Dã, hạn chế nhãn giới, ngày thường chỉ có mấy Minh Nguyệt Vệ cho ả ta luyện chiêu, không dám đả thương đến ả ta, đều là điểm đến thì dừng.

Nếu gặp phải Đại tu sĩ, Ô Lão không tin ả ta có thể đào thoát.

“Cái gì Nguyệt Phi?”

Tần Tang nheo mắt lại, nghe vậy liền biết phía dưới quả nhiên có biến số, ngự kiếm liền trảm!

*Xèo!*

Kim Trầm Kiếm đâm thẳng vào mặt Ô Lão, quả thực là một đạo Thiên Lôi khác.

Ô Lão lần này đã có phòng bị, ngự sử Hóa Cốt Câu, huyễn hóa ra mấy đạo câu ảnh, chóp đỉnh nhắm ngay thân kiếm Kim Trầm Kiếm, muốn vây khốn kiếm này.

Không ngờ, khi Kim Trầm Kiếm tới gần, Ô Lão chú ý tới kiếm quang hình như khác thường, nảy sinh cảm giác nguy cơ.

Dù không rõ nguyên do, Ô Lão không chút do dự thu hồi Hóa Cốt Câu, vỗ một cái vào đan điền, lưu quang kích xạ, bay ra một vật, đón gió mà lớn dần, nguyên lai là một thanh giáo ngắn.

Bảo vật này tên là Ẩm Huyết Ma Qua, chính là bản mệnh Pháp bảo của Ô Lão.

Hắn cũng không ngờ tới, vừa mới giao thủ, liền bị bức ra Ẩm Huyết Ma Qua, hơn nữa là bị ép dùng để phòng ngự.

Cùng lúc đó, Kim Trầm Kiếm bay vụt tới, kiếm quang mơ hồ một trận, đột nhiên biến mất.

Ngay sau đó, Băng Phong Bạo xung quanh ngưng trệ.

Băng cầu màu trắng giống như bị phủ một lớp bụi vải mỏng, như một màn vải vô hình, khuếch trương với tốc độ kinh người.

Thất Phách Sát Trận!

Tần Tang xuất thủ là sát chiêu.

Đột phá Nguyên Anh hậu kỳ, uy lực của Kiếm Trận tự nhiên cũng không thể so sánh được.

Ô Lão né tránh không kịp, chỉ cảm thấy tầm mắt tối sầm lại, vô số tia kiếm sinh ra xung quanh, đây là một loại kiếm thuật hắn chưa từng gặp, bị kiếm khí một kích, Nguyên Thần ẩn ẩn đau nhức, thậm chí có cảm giác bị kiếm khí đâm vào Nội Phủ, trong lòng hàn ý tăng nhiều.

Tia kiếm khẽ run, giảo sát tới.

“Định Thiên Thần Qua!”

Ô Lão bay ngược, khẽ quát trong miệng.

Ẩm Huyết Ma Qua giống như được mở ra một tầng phong ấn, biên giới đỏ tươi rực rỡ, giống như từng giọt máu tươi du động ở đó, tỏa ra khí tức huyết tinh gay mũi.

*Xèo!*

Không thấy Ô Lão động tác thế nào.

Ẩm Huyết Ma Qua biến mất.

Đây không phải biến mất thật sự, mà là kết quả của tốc độ nhanh đến cực hạn.

Trong thoáng chốc, Ẩm Huyết Ma Qua không biết chém bao nhiêu nhát, ngàn vạn qua ảnh hiện ra trong hư không, lít nha lít nhít, nơi qua ảnh chạm đến, hư không có cảm giác ngưng kết, không hổ danh Định Thiên!

Kiếm Trận và qua ảnh va chạm vào nhau, tiếng oanh minh bên tai không dứt.

Tia kiếm và qua ảnh không phân biệt, song song mẫn diệt.

Ô Lão thừa cơ bứt ra.

Lần này, có lẽ là kết quả cân sức ngang tài.

“Ngụy linh bảo!”

Ánh mắt Tần Tang ngưng lại, nhìn chằm chằm vào Ẩm Huyết Ma Qua.

Uy lực của nó không bằng Huyền Kiếm Lâu của Ân Trường Sinh, đoán chừng còn có năng lực khác chưa dùng tới.

Nhưng Huyền Kiếm Lâu không biết đã được Ân Trường Sinh dùng « Tế Nguyên Thuật » tế luyện bao nhiêu năm, dưới Hóa Thần, chỉ sợ không có mấy người có thể tế luyện bản mệnh Pháp bảo đến trình độ này.

Tần Tang lo lắng cho hóa thân, không muốn triền đấu ở đây, thân ảnh vội rơi xuống.

Ô Lão vẫn đang dư vị Thất Phách Sát Trận, thấy vậy liền giật mình, nhìn thấy hướng đi của Tần Tang, lập tức hiểu ra, ngự qua đuổi theo, hét lớn trong miệng: “Đây là bí tàng của Lộc Dã, ngươi dám càn rỡ! Nhanh chóng rút lui, ta tha cho ngươi khỏi chết!”

Nghe đến hai chữ Lộc Dã, thần sắc Tần Tang càng thêm ngưng trọng.

Người này mang Ngụy linh bảo, khẳng định có lai lịch, chẳng lẽ là truyền nhân của Lộc lão ma?

Đây là lần thứ hai hắn tới Trung Châu bị người đe dọa.

Truyền nhân của Hóa Thần, làm việc đều bá đạo như vậy sao?

Tần Tang thầm oán, đương nhiên sẽ không bị một câu nói của đối phương dọa sợ, dù thế nào, trước tiên tụ họp với hóa thân mới là chính sự.

Hai người ngươi đuổi ta đuổi.

Trong lúc triền đấu, Tần Tang tiếp cận hầm băng, cảm ứng giữa hắn và hóa thân càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng có thể mơ hồ cảm giác được tư duy của nhau.

“Là Lộc Dã! Ngăn hắn lại!”

Bản tôn rốt cục hiểu rõ tình hình hiện tại, hóa ra phía dưới là hai đánh một, cục diện đều nằm trong lòng bàn tay, chỉ cần ngăn trở lão già này, tránh để hắn phá rối.

Lúc này, bản tôn dừng lại, thu kiếm đứng thẳng, huy động tay áo, đồng thời mi tâm lóe lên hắc quang, Hỏa Liên Tử bắn nhanh ra.

Ma Hỏa ngập trời!

Quay lại truyện Khấu Vấn Tiên Đạo

Bảng Xếp Hạng

Chương 500: Sơn Thần Ngọc, Như Ý Tiền

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 12, 2025

Chương 1622: Thổ Tướng Lệnh

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 12, 2025

Chương 499: Nhất định có thể thoát khốn

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 12, 2025