Chương 148: Công pháp chính là công cụ | Khấu Vấn Tiên Đạo
Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 25/02/2025
Sát Đạo bao hàm toàn diện, có ngàn vạn đại đạo.
Tần Tang không biết đâu mới là con đường tu luyện “Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương” chính xác, thậm chí mỗi người tu luyện có thể lựa chọn một con đường khác nhau.
Thanh Trúc tiền bối khi tu luyện bộ công pháp này, vì tham ngộ Sát Phù, có thể đã dấn thân vào Sát Đạo, bất kể đối phương là nam nữ già trẻ, tu sĩ hay phàm nhân, đều một kiếm giết chết, cuối cùng sa vào ma đạo; có thể chủ động xông pha hiểm cảnh, dồn vào chỗ chết để tìm đường sống, không chỉ trảm người mà còn trảm cả bản thân, vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng; có thể một người một kiếm, cầm kiếm mà đi, chỉ cầu ý niệm thông suốt; cũng có thể lấy sát ngăn sát…
Nhưng chắc chắn đó không phải là con đường của hắn.
Nếu không có phật ngọc bảo vệ Nguyên Thần, ngăn cản sát ý xâm thực, khi chiến đấu mà quan tưởng Sát Phù, một khi bị sát ý chiếm giữ ý thức, mất đi lý trí, không thể tỉnh táo phân tích thế cục, trong đầu chỉ còn lại ý niệm chém giết, bản thân sẽ rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Tần Tang cũng đã cân nhắc rất lâu, mới quyết định thử một lần như vậy.
Nếu có hiệu quả, không nghi ngờ gì nữa, con đường này thích hợp với hắn nhất.
Hắn thấy, “Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương” chỉ là công cụ giúp hắn tăng cao tu vi, có tấm gương của Thanh Trúc tiền bối, giúp cho tư chất thấp kém của hắn cũng có thể nhìn thấy một tia hy vọng Kết Đan, mới lựa chọn bộ công pháp này, chứ không phải hướng tới Sát Đạo, cũng không có bao nhiêu cảm xúc với nó.
Trong lòng hắn, chấp niệm duy nhất chỉ có trường sinh.
Nếu có thể, Tần Tang tuyệt đối không muốn vì tu luyện công pháp mà ép buộc bản thân thay đổi phong cách hành sự và nguyên tắc.
Cũng giống như việc hắn vì Trúc Cơ mà cam làm lô đỉnh, bất luận lựa chọn điều gì, đều là tuân theo bản tâm, không hề mờ mịt, mới có thể không oán không hối!
Đương nhiên, nếu cùng đường mạt lộ, thì lại là chuyện khác.
Kiếm khí bên trong sát ý ngày càng đậm, nhưng Tần Tang vẫn vô cùng tỉnh táo, nội tâm không chút xao động, chỉ mượn Sát Phù mô phỏng sát ý, trong chiến đấu phản chứng Sát Phù.
‘Ầm!’
Tần Tang tâm thần liên kết với Ô Mộc Kiếm, linh kiếm sát khí ngút trời, ngang nhiên đâm về phía Bạch Tê yêu thú, kiếm khí sắc bén như đao.
…
Các đệ tử ở mỏ linh thạch nơm nớp lo sợ chờ đợi suốt một ngày một đêm. Ban đầu còn chứng kiến trên không trung có một đạo độn quang lóe qua, sau đó Vân Thương đại trạch nổi sóng dữ dội, hòn đảo nơi có mỏ linh thạch cũng bị ảnh hưởng, liên tục chấn động, có thể thấy được chiến cuộc ở nơi xa vô cùng kịch liệt.
Nhưng đợi đến khi trời sáng, mọi âm thanh đều im bặt, Tần sư thúc cũng không trở về.
Không có tín hiệu của Tần Tang, bọn họ không dám mở đại trận, cũng không dám ra ngoài xem xét diễn biến chiến cuộc, không biết yêu thú thắng, hay là sư thúc của môn phái thắng?
Thân Hữu Đạo bay giữa không trung, sát bên quang tráo của đại trận, trừng lớn hai mắt, như hòn vọng phu nhìn chằm chằm vào đường chân trời, trong lòng liên tục cầu nguyện Tần sư thúc mau chóng trở về, dù cho có thiếu cánh tay gãy chân, đào mệnh trở về cũng tốt.
“Đợi đến rạng sáng, nếu Tần sư thúc vẫn chưa trở lại, sẽ lập tức cầu cứu sư môn!”
Thân Hữu Đạo nôn nóng bất an, cuống họng có chút khàn khàn.
Trúc Cơ kỳ đại tu sĩ, đối mặt với một yêu thú mới chỉ sơ khai linh trí, lẽ nào đến cả năng lực chạy trốn cũng không có?
Vạn nhất Tần sư thúc bỏ mạng trong tay yêu thú, mà đám đệ tử bọn họ lại co đầu rút cổ trong đại trận không ra, chắc chắn sẽ bị sư môn trọng phạt. Hắn tuổi đã không còn nhỏ, sớm đã từ bỏ ý định tu tiên, vốn định ở mỏ linh thạch tích lũy thêm chút vốn liếng, trở về cưới vài phòng kiều thê mỹ thiếp, hưởng thụ thú vui tuổi già, không ngờ lại gặp phải chuyện trắc trở này.
Đột nhiên, ở cuối tầm mắt xuất hiện một thân ảnh to lớn, lao vùn vụt giữa không trung, đó chẳng phải là con Bạch Tê yêu thú hung hãn kia sao?
“Xong rồi!”
Trong lòng Thân Hữu Đạo ‘lộp bộp’ một tiếng, hai mắt đăm đăm, suýt chút nữa ngất đi.
Đúng lúc này, phía dưới đột nhiên có người reo hò: “Tần sư thúc thắng rồi, đã giết chết con ác yêu!”
“Hửm?”
Thân Hữu Đạo đã nghĩ đến việc có nên tìm một nữ tử để nối dõi tông đường hay không, nghe vậy vội vàng trừng lớn hai mắt, lúc này mới phát hiện phía dưới thân hình khổng lồ của Bạch Tê yêu thú có một bóng người, không phải Tần sư thúc thì còn ai?
Hóa ra con yêu thú này đã bị Tần sư thúc một tay nâng lên, sớm đã không còn hơi thở, hắn cũng là do quá lo lắng mà không nhìn rõ.
“Mau! Mau mở trận pháp, cung nghênh Tần sư thúc!”
Thân Hữu Đạo cười đến không ngậm miệng được.
Chỉ thấy Tần sư thúc tốc độ cực nhanh, thoáng chốc đã bay đến trên không hòn đảo, Thân Hữu Đạo há to miệng, đang muốn nịnh nọt, liền nghe phía trên truyền đến thanh âm: “Các ngươi đã thấy rõ, con yêu thú này đã bị ta tru sát, các ngươi đem tin tức báo cáo sư môn, sau đó hãy trông coi linh quáng cẩn thận, không được lười biếng.”
Dứt lời, Tần Tang đem thi thể Bạch Tê yêu thú thu vào Túi Giới Tử, trong ánh mắt thất vọng của mọi người nghênh ngang rời đi.
Mặc dù dùng Thập Phương Diêm La Trận vây khốn Bạch Tê yêu thú, chiếm hết tiên cơ, nhưng Bạch Tê yêu thú có năng lực ngự thủy không thể xem thường, lại thêm da dày thịt béo, năng lực phòng ngự cực mạnh, trận chiến này đánh có chút vất vả.
Hơn nữa, Tần Tang mượn nó để tham ngộ kiếm phù, cố ý quần nhau với Bạch Tê yêu thú, giằng co trọn vẹn một ngày, đợi đến khi trên thân Bạch Tê yêu thú vết thương chồng chất, sức cùng lực kiệt, mới tung ra một kích trí mạng. Tần Tang cũng vì thế mà tiêu hao không ít linh thạch và linh đan.
Đánh xong một trận, trong lòng Tần Tang mơ hồ có chút lĩnh ngộ, đối với Sát Phù hiểu sâu thêm một tầng, chỉ cảm thấy bình cảnh trước mắt chỉ còn một lớp màng mỏng, chỉ cần chọc thủng là phá, chứng tỏ con đường này là có thể thực hiện được.
Nhưng Tần Tang hiểu rõ, cái Sát Phù thứ nhất, nói trắng ra chỉ là ngòi nổ của toàn bộ công pháp, dẫn đạo người tu luyện lựa chọn con đường thích hợp với bản thân, cho nên mới dễ dàng tham ngộ như vậy, những cái tiếp theo chắc chắn sẽ không đơn giản như thế.
Độn quang lao vùn vụt, mục đích của Tần Tang chuyến này chính là hướng về phía động phủ của Xà Yêu.
Thi thể Bạch Tê yêu thú bị Tần Tang dùng cấm chế phong ấn huyết khí, đồng thời không phân chia thu lấy linh tài, bởi vì hắn chuẩn bị dùng Bạch Tê yêu thú làm mồi nhử, thử xem có thể dụ Xà Yêu ra ngoài hay không.
Đối với yêu thú mà nói, thi thể của yêu thú cùng cấp Yêu Linh kỳ là vật đại bổ, đặc biệt là thi thể tươi mới, huyết khí đầy đủ, tuyệt đối là một sự dụ hoặc cực lớn.
Vài ngày sau, thân ảnh Tần Tang lặng lẽ xuất hiện trên một ngọn núi hiểm trở.
Ngọn núi hiểm trở vươn ra mặt nước, dốc đứng như bị đao gọt, Tần Tang di chuyển thoăn thoắt, xuất hiện tại một hang động lớn trên ngọn núi, vị Vương sư huynh kia đã tìm thấy da rắn lột ở trong hang động này.
Đã qua lâu như vậy, trong sơn động vẫn còn một cỗ mùi hôi thối nồng nặc.
Tần Tang trầm ngâm một lát, bày Thập Phương Diêm La Trận trước cửa hang, sau đó lấy ra rất nhiều yêu huyết từ thi thể Bạch Tê yêu thú, đổ một nửa xuống nước, phần còn lại rải rác vào trong hang động, cuối cùng đặt thi thể Bạch Tê yêu thú ở đó, chỉ dùng một lớp thủy chướng thô sơ để ngăn chặn động phủ, yêu khí nhất thời tản mát ra.
Sau đó Tần Tang liền ẩn nấp vào chỗ tối, lặng yên chờ đợi.
‘Soạt!’
Phía dưới ngọn núi hiểm trở đột nhiên nổi lên bọt nước tung tóe, một cột sóng lớn từ không trung dâng lên, đánh vào vách núi, sau đó mặt nước khôi phục lại bình tĩnh, mơ hồ có thể nhìn thấy một cái bóng trắng dài lóe lên rồi biến mất, chìm vào nơi sâu nhất của đầm nước.
Sau khi yêu khí của Bạch Tê yêu thú tản ra, phải hơn nửa ngày sau, Xà Yêu mới xuất hiện. Con yêu này vô cùng cẩn thận, không trực tiếp xông vào động phủ, mà chỉ cách một hai canh giờ lại gây sóng gió trêu chọc một lần.
“Con Xà Yêu này e là thần trí không thấp.”
Tần Tang bất động thanh sắc, thầm nghĩ trong lòng.