Chương 1433: Hàng Ma Xử | Khấu Vấn Tiên Đạo
Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 11/03/2025
Tai nạn ập xuống Không Linh Hải.
Trong ánh mắt kinh hoàng của vô số tu sĩ.
Viêm lưu phun trào, xông thẳng lên trời.
Một số tu sĩ Kim Đan chạy không kịp, tại chỗ bị viêm lưu nuốt hết.
Tịnh Hải Tông bị viêm lưu trực tiếp lật tung, những mảnh vỡ lục địa còn sót lại bị đẩy lên mặt biển, có những mảnh vụn còn có đình đài lầu các, Phật Cấm lập lòe, nhưng đều bị viêm lưu nuốt chửng với tốc độ kinh người.
Tu sĩ xung quanh nhìn thấy, ở đó lại có một vài thân ảnh vọt ra.
Những Nguyên Anh kia không chỉ không vẫn lạc, còn các hiển thần thông, trước khi rút lui không quên vơ vét những bảo vật bị viêm lưu đánh văng ra, tình huống khẩn cấp, cũng chẳng quản là phẩm cấp gì, vơ được liền rút lui.
Trước khi Xích Viêm khí tức bộc phát hoàn toàn, bọn hắn phi tốc rời xa.
Viêm lưu mang đến Xích Viêm phong bạo, với tốc độ kinh người lan tràn ra xung quanh, ập xuống đám tu sĩ cấp thấp trong ánh mắt hoảng sợ của bọn họ.
Nước biển bốc hơi.
Sóng lớn cuồn cuộn.
Thuyền lớn không kịp rút lui, có chiếc bị lật tung, có chiếc tại chỗ tan rã, bị ngọn lửa nuốt hết.
Tu sĩ cấp thấp tu vi không đủ, trực tiếp bị phong bạo nóng rực thổi bay huyết nhục, chết đi trong sợ hãi, trước khi chết mới nhớ tới lời khuyên răn thứ nhất lưu truyền từ xưa trong tu tiên giới —— không nên đến gần chiến trường của tu sĩ cấp cao, đặc biệt là Nguyên Anh.
Trong lúc nhất thời, thảm trạng không ngừng diễn ra.
Giữa không trung.
Hỗn Ma lão nhân không giống những người khác tranh giành từng giây cướp đoạt di bảo của Tịnh Hải Tông, hắn có đôi mắt đen nhánh, nhìn khắp bốn phía như chim ưng, nhưng cuối cùng cũng không thể tìm thấy bóng người khả nghi kia.
…
Đông Nam phương Không Linh Hải.
Nơi này đã ở ngoài Không Linh Hải, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy những hòn đảo bị người chiếm giữ, có không ít tu tiên giả hoạt động ở đây.
Hai đạo nhân ảnh điệu thấp lao vùn vụt trên mặt biển, hình như đang phòng bị điều gì.
Lao vùn vụt một hồi.
Xung quanh sóng biếc bao la, phụ cận không nhìn thấy một tòa hoang đảo nào.
“Tiền bối Thủy Phủ ngay ở chỗ này.”
Trong đó, vị hán tử thân hình khôi ngô, hình dạng thô hào quan sát một lát, giơ tay chỉ về phía trước, sau đó trước tiên bay về phía trước một hồi, lặn xuống dưới mặt biển.
Người phía sau theo sát phía sau.
Hai người này chính là Tần Tang và Đàm Hào.
Hiện tại đã là ngày thứ tư sau trận đại chiến ở Tịnh Hải Tông.
Ngày đó rời khỏi Tịnh Hải Tông, Tần Tang đè xuống thương thế trên người, không quay đầu lại mang theo Đàm Hào độn xa, không ngừng nghỉ một khắc nào, không đi tìm Mộ cốc chủ, cũng không biết sự việc ở Tịnh Hải Tông kết thúc thế nào.
Bọn họ hiện tại đang tìm động phủ của Quỷ Mẫu.
Trước đó Đàm Hào đi theo Quỷ Mẫu tới Bắc Hải, từng ở lại đây một thời gian.
Tòa động phủ này lâu như vậy không bị người phát hiện, đủ thấy nó ẩn nấp, Tần Tang có thể ở chỗ này chữa thương, thanh lý thu hoạch, đồng thời sắp xếp những việc cần làm sau đó.
Xoạt!
Hai người lặn xuống không bao xa, liền nhìn thấy một tòa đảo ngầm dưới mặt biển.
Đàm Hào thử bấm niệm một cái pháp quyết, trung tâm đảo ngầm lấp lóe ánh sáng nhạt, chợt huyễn hóa ra một cánh cửa.
Tần Tang đi theo Đàm Hào lách mình mà vào, phát hiện nơi này chỉ là mấy gian nhà đá, linh khí phi thường nồng đậm, nhưng bài trí bên trong cực kỳ đơn giản, trong đó có mấy gian trống không.
“Quỷ Mẫu tiền bối không có trở lại.”
Đàm Hào đẩy ra mấy cánh cửa, xem xét rồi trả lời.
“Xem ra nàng xác thực đã rời khỏi Bắc Hải.”
Tần Tang không ôm hy vọng gật đầu, tùy ý chọn một gian, đang muốn đi vào, bước chân hơi khựng lại, “Đàm huynh, thương thế của ngươi thế nào?”
“Uống rồi Linh đan, đã không đáng ngại, nhờ có Tần huynh ngăn trở viêm lưu,” Đàm Hào hồi tưởng lại tao ngộ cuối cùng ngày đó, có chút sợ hãi, lại có chút kích động.
Bởi vì hắn phối hợp Tần Tang thành công đoạt thức ăn trước miệng cọp từ trước mặt đại tu sĩ!
Tần Tang ừ một tiếng, “Ta nhớ ngươi đã nói, trước đó ngươi hoạt động ở phụ cận, có chút nhân mạch, hẳn là sẽ không bị người hoài nghi. Đợi khi tình hình lắng xuống, ngươi ra ngoài dò hỏi tin tức, tạm thời ta còn không tiện lộ diện. Ừm, nhìn xem hậu nhân của Tề Uông hai người có dị động gì không, bọn họ có thể sẽ bị Hỗn Ma lão nhân để mắt tới, ngàn vạn lần cẩn thận, không nên trực tiếp tiếp xúc.”
Tần Tang còn lo lắng Thăng Linh Tế, nhưng không định hiện tại liền đi Bách Hoa Cốc bái phỏng.
Thông qua động tĩnh của hậu nhân Tề Uông hai người, có thể thấy được kết quả trận đại chiến kia, có người sống sót hay không.
Ba đối hai.
Vào thời khắc mấu chốt, ta còn bắt lấy thời cơ dẫn dắt lực lượng của Thiên Phật Bích, âm Hỗn Ma lão nhân một vố, cho bọn hắn tranh thủ thời gian, ít nhất có thể chạy thoát được một người chứ?
Tần Tang nghĩ thầm.
Đàm Hào gật đầu, “Qua mấy ngày ta sẽ ra ngoài.”
“Lại giúp ta nghe ngóng, người hoặc thế lực am hiểu luyện đan ở Vô Biên Hải. . .”
Tần Tang lo lắng từng việc muốn làm, cuối cùng nói, “Hàng Ma Xử của ngươi tuy là Phật bảo, nhưng may mắn tu sĩ ngoại đạo Phật Môn cũng có thể sử dụng. Bởi vì là Pháp bảo chuyên về sát phạt, năng lực đơn nhất, nhưng uy năng lại tăng lên. Tuy là thượng phẩm Pháp bảo, đợi ngươi triệt để tế luyện, hẳn có thể phát huy ra uy lực so với cực phẩm Pháp bảo. . .”
Hắn ở Phật Điện cướp được cây bảo xử kia tên là Hàng Ma Xử.
Đàm Hào nghe vậy vẻ mặt kinh hỉ, có Pháp bảo này, sau khi đột phá, hắn liền có thể không sợ những Nguyên Anh kỳ cựu.
Đúng lúc này, Tần Tang chuyển giọng, cười nói: “Tạm thời cứ để ở chỗ ta, thử xem có thể cải biến hình thái của Hàng Ma Xử hay không. Không thì, cho ngươi ngươi cũng không dám sử dụng trước mặt mọi người, trừ phi ngươi không sợ bị nanh vuốt của Hỗn Ma lão nhân tra ra.”
Đàm Hào nghĩ đến kết cục bị Hỗn Ma lão nhân để mắt tới, không khỏi rùng mình một cái.
Ầm!
Tần Tang đóng cửa lại, bày xuống cấm chế.
Hắn gọi ra Nguyên Anh Phù Khôi, khôi lỗi cháy đen, không có ngoại thương rõ ràng, nhưng Khôi Ấn đã hỏng mất một mảng lớn.
Xem xét một phen, Tần Tang tặc lưỡi nói: “Khôi lỗi thương thế còn nặng hơn lúc mới ra khỏi phong bạo. Ai, đi theo ta, làm cho ngươi chịu khổ.”
Đưa tay vuốt nhẹ một chút, Tần Tang tạm thời để Nguyên Anh Phù Khôi sang một bên.
Thiên Quân Giới chợt lóe.
Từng đạo từng đạo lưu quang như nước chảy rơi xuống mặt đất.
“Lần này thật sự là thu hoạch lớn trước nay chưa từng có. . .”
Tần Tang xoa xoa đôi bàn tay, gấp rút xem xét.
Đầu tiên là chín quả Vạn Linh Quả, tách riêng bày ra.
Linh quả quang trạch ảm đạm, nhưng không ảnh hưởng hiệu quả của chúng.
“Vẫn còn không ít dồi dào, đáng tiếc không tìm được phương pháp luyện chế Trấn Linh Hương. . .”
Tần Tang hoài nghi có thể bị Quỷ Mẫu mang đi, thoáng qua ý nghĩ này, mở ra túi Linh Thú, gọi ra Hỏa Ngọc Ngô Công.
Hỏa Ngọc Ngô Công cuộn thành một đoàn, hồng quang trên thân như hít thở, lúc sáng lúc tối.
Tam Linh Bàn Vương Trận mang đến thương thế cần thời gian dài khôi phục, mấy ngày nay Hỏa Ngọc Ngô Công vẫn luôn uể oải suy sụp.
Tần Tang mở ra một hộp ngọc, lấy ra Vạn Linh Quả, hồi tưởng lại lời Mộ cốc chủ nói về cách cho ăn, chậm rãi thôi động chân nguyên, phá vỡ lớp vỏ ngoài của Vạn Linh Quả.
Chất lỏng tỏa ra sinh cơ nồng đậm chảy ra, thanh hương xông vào mũi.
Hỏa Ngọc Ngô Công “phanh” một tiếng, thân thể căng cứng bật lên, đứng thẳng như cây côn.
Tần Tang không do dự, đánh ra mấy đạo cấm chế, tinh luyện một phen rồi dẫn động một giọt chất lỏng, đút cho Hỏa Ngọc Ngô Công, đem phần còn thừa cất vào một bình ngọc.
Hiệu quả lập tức rõ ràng.
Khí tức của Hỏa Ngọc Ngô Công lập tức vững chắc mấy phần, tiếp theo lại uể oải, lui về lòng bàn tay Tần Tang, buồn ngủ, bắt đầu tiêu hóa Linh dược.
Tần Tang bắt chước làm theo, tinh luyện hai viên Vạn Linh Quả, lần lượt đút cho Thiên Mục Điệp và tằm mập.