Chương 1362: Bát phương tân khách | Khấu Vấn Tiên Đạo
Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 10/03/2025
Loan giá bay nhanh trên tầng mây.
Bên trong có hai vị Yêu Vương, theo thứ tự là Xà Vương và Ly Hồng Yêu Vương, tọa hạ của Vũ Vương.
Giao Long Loan Phượng cưỡi mây đạp gió, ra sức kéo xe, loan giá đi như trên đất bằng.
Với thị lực của họ, có thể thấy rõ những đạo độn quang giữa dãy núi, không nghi ngờ gì, đều cùng đi đến một nơi.
“Tần đạo hữu vừa khai tông lập phái, đã có khí tượng của danh môn đại phái,” Xà Vương cảm khái nói.
“Nghe nói nhiều năm trước, Tần đạo hữu đã bắt đầu bố cục cho tông môn…”
Ly Hồng Yêu Vương có chút không yên lòng, vừa hay nhìn thấy mấy tu sĩ từ sa mạc tới, nhíu mày cười lạnh, “Sa mạc cũng có kẻ không quản xa xôi vạn dặm đến chúc mừng, xem ra Nhân tộc càng ngày càng đoàn kết!”
Xà Vương biết rõ hắn đang lo lắng điều gì, thở dài: “Đại thế khó trái, trừ phi Bắc Thần Minh xuất hiện vết rách, mới có thể sụp đổ, chúng ta có thể làm được rất ít. May mà Yêu tộc chúng ta không bị bài trừ khỏi Bắc Thần Minh, nếu không thật sự phải đứng ngồi không yên…”
Người và yêu khác biệt từ đầu đến cuối, không thể hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau.
Yêu tộc thế yếu, Bắc Thần Cảnh quanh năm chia rẽ mới phù hợp với lợi ích của họ, họ là những kẻ không muốn thấy Nhân tộc kết minh nhất.
Chẳng ngờ Tử Vi Cung phi thăng quá chấn động, ngoài chuyện đó ra, tất cả ân oán đều không đáng nhắc tới. Yêu tộc dù ngấm ngầm đổ thêm dầu vào lửa, cũng khó có thể đạt được hiệu quả.
Hiện tại Nhân tộc còn không để ý đến chuyện bài trừ đối lập, năm rộng tháng dài, nếu như một mực không tìm được tiếp dẫn đài, trở lại như ban đầu, khó tránh khỏi có kẻ sinh lòng dã tâm.
Ly Hồng Yêu Vương hừ một tiếng, “Chờ đại vương đột phá Hóa Hình hậu kỳ, một mình áp chế Nhân tộc, có đủ thời gian mưu đồ… Ta cũng không tin Bắc Thần Minh là sắt thép!”
“Vũ Vương…”
Xà Vương ngầm lắc đầu, dường như không quá coi trọng Vũ Vương, giọng nói chuyển hướng, “Hiện tại, chúng ta vẫn chỉ có thể giấu nghề. Liệt kê từng Nguyên Anh của Nhân tộc, có hi vọng tấn thăng Nguyên Anh hậu kỳ chỉ có lác đác vài người. Không có gì bất ngờ xảy ra, địa vị của Tần đạo hữu tại Bắc Thần Minh khẳng định càng ngày càng quan trọng. Tần đạo hữu và Kinh Vũ đạo hữu giao tình thâm hậu, lại là truyền nhân của Trúc Yêu, dù có kẻ sinh ra tà niệm, hắn cũng sẽ không ngồi nhìn…”
Nhiều năm trước, Kinh Vũ đột phá khánh điển, Vũ Vương tự mình đến Thiên Sơn Trúc Hải chúc mừng, sự việc Trúc Yêu quy tiên lộ ra ánh sáng, gây ra sóng to gió lớn trong Yêu tộc.
Ly Hồng Yêu Vương thường nhớ tới việc này liền cau mày không thôi.
Năm đó hắn đã bị Cửu Quật Yêu Vương cổ động, dò xét Thiên Sơn Trúc Hải, lại bị Tần Tang thiết kế dọa cho bỏ chạy.
Hồi tưởng lại, Tần Tang khẳng định đang hư trương thanh thế, thời gian đó chính là lúc Thiên Sơn Trúc Hải suy yếu nhất!
Hiện tại hối hận cũng không kịp.
“Đại vương cũng có ý này, không nên trở mặt với Tần đạo hữu. Nếu không phải đại vương đang bế quan vào thời khắc mấu chốt, còn muốn tự mình đến chúc mừng,” Xà Vương ha ha cười nói, “Tần đạo hữu danh tiếng đang thịnh, chạm tay có thể bỏng, hôm nay sợ rằng có thể nhìn thấy không ít lão quái vật…”
Lời còn chưa dứt, Xà Vương thần sắc khẽ động, đột nhiên đứng dậy.
Lúc này, Ly Hồng Yêu Vương mới phát giác được dị thường, vội vàng đứng lên theo Xà Vương đi ra khỏi loan giá.
Liền thấy nơi xa bay tới một đóa mây trắng, hai đạo nhân ảnh cưỡi mây mà đi, tiên khí phiêu diêu, nhàn tản tự tại.
Trong đó một người chính là Lư Bá Viễn.
Bên cạnh Lư Bá Viễn là một thanh niên, trên thân tỏa ra yêu khí nhàn nhạt.
“Lư đạo hữu! Hàn Tích đạo hữu! Không ngờ các ngươi cũng sẽ tự thân đến đây,” Xà Vương mời hai người lên loan giá, dò xét Hàn Tích một lát, “Chúc mừng Hàn Tích đạo hữu khỏi hẳn, không còn hậu hoạn!”
“May mắn…” Hàn Tích lộ ra vẻ tươi cười.
Lư Bá Viễn liền nói, “Tần đạo hữu khai tông lập phái, không thể không đến!”
Nói xong, hắn quay đầu hỏi Ly Hồng Yêu Vương, “Ly Hồng đạo hữu, không biết Vũ Vương thương thế thế nào?”
Ly Hồng Yêu Vương chắp tay nói: “Đại vương đã khôi phục tám thành, không đáng lo ngại.”
Đang khi nói chuyện, loan giá bay qua dãy núi, nhìn thấy Thanh Dương Quán kỳ phong cao vút, tường mây từng cơn.
Xa xa cảm nhận được khí thế của loan giá.
Lý Ngọc Phủ mang theo mấy tên đệ tử, vội vàng bay ra Nghênh Khách Phong, “Thanh Dương Quán đệ tử Lý Ngọc Phủ, cung nghênh tiền bối.”
“Ngươi chính là Lý Ngọc Phủ, đệ tử đắc ý của Tần đạo hữu? Đúng là một nhân tài! Không tệ!”
Lư Bá Viễn mấy người sóng vai đi ra khỏi loan giá.
Nhìn thấy nhiều Yêu Vương Nguyên Anh như vậy, Lý Ngọc Phủ kinh ngạc một chút, nghe bọn hắn nói rõ thân phận đại diện lần này, cao giọng hô to.
“Vạn Yêu Thành Ly Hồng Yêu Vương thay mặt Vũ Vương tới chúc!”
“Lư Chân Nhân cùng Hàn Tích Yêu Vương tới chúc!”
“Hóa Long Sơn Xà Vương dẫn môn hạ tới chúc!”
…
Thanh âm truyền vào Thanh Dương Quán, trong tông môn tiếng ồn ào biến mất, một đám tán tu ngước nhìn loan giá, chiêm ngưỡng phong thái của Yêu Vương và Nguyên Anh.
Ngay sau đó, chủ phong vang lên chín đạo tiếng chuông du dương, nghênh đón khách nhân tôn quý nhất.
Lý Ngọc Phủ khom người dẫn đường, dẫn Xà Vương và những người khác tiến vào chủ phong, loan giá cùng với những tiểu yêu khác cũng có người dẫn dắt.
Còn chưa chờ bọn họ bước lên chủ phong, bên ngoài Thanh Dương Quán liền truyền ra tiếng hô to của Mai Cô.
“Nhạc Khôi Chân Nhân, Nhạc Ngô Chân Nhân, Quý Chân Nhân…” Mai Cô một mạch niệm một chuỗi dài danh tự.
Nhạc Khôi và Nhạc Ngô chính là song sinh chiến tướng, truyền nhân của Chân Nhất đạo trưởng.
Sau khi Bắc Thần Minh thành lập, Thiên Hành Minh chỉ còn trên danh nghĩa, nhưng tu sĩ Thiên Hành cao nguyên vẫn theo thói quen báo đoàn, lấy song sinh chiến tướng cầm đầu.
Xà Vương và những người khác dừng bước, liếc nhau.
“Không ngờ, lão quái vật của Thiên Hành Minh tới hơn phân nửa, Tần đạo hữu quả nhiên có mặt mũi lớn,” Ly Hồng Yêu Vương lặng lẽ cười.
Xà Vương lắc đầu, “Thiên Hành Minh đã suy thoái, phản công Tội Uyên, Tần đạo hữu có công không thể xóa nhòa, về tình về lý bọn họ đều nên tới.”
Hàn Tích cười lạnh nói: “Còn có một nguyên nhân… Trong số truyền nhân của Chân Nhất lão đạo, chỉ có Nhạc thị huynh đệ là còn có thể chống đỡ thể diện. Bất quá, sau thời của Chân Nhất lão đạo, bọn họ đều không thể đột phá Nguyên Anh trung kỳ, phía sau chỉ sợ khó hơn, Thiên Hành Minh nếu một mực không có người kế tục, hừ hừ.”
Ba vị Yêu Vương công khai nghị luận Thiên Hành Minh, không hề cố kỵ.
Lư Bá Viễn cùng là Nhân tộc, không tiện tham dự, quay đầu thúc giục Lý Ngọc Phủ, giả bộ như không nghe thấy gì, tiếp tục dẫn đường.
Sau khi nghênh đón chúng Nguyên Anh của Thiên Hành Minh vào Thanh Dương Quán, từng tiếng chuông vang bên tai không dứt.
“Hư Linh Phái Băng Hàm Chân Nhân dẫn môn nhân tới chúc!”
“Thái Ất Đan Tông Tư Địch Chân Nhân, Dược Tĩnh Chân Nhân dẫn môn nhân tới chúc!”
…
Tần Tang khai tông lập phái, nghiễm nhiên trở thành đại thịnh sự bậc nhất của toàn bộ Bắc Thần Cảnh, những Nguyên Anh tổ sư hiếm khi xuất hiện nối nhau mà tới.
Tán tu dưới chân núi ngửa đầu, nhìn không kịp, nghe từng danh hào như sấm bên tai, cảm giác cổ đều sắp cứng lại, cảm thấy không uổng công chuyến đi này.
Thiên Yêu Khâu, sa mạc, Thiên Hành Minh, Tiểu Hàn Vực, Tội Uyên đều có Nguyên Anh tới chúc.
Thương Hồng chân nhân và các Nguyên Anh của Tội Uyên, lúc này đang thăm dò dưới đáy Thiên Ngân, hi vọng có thể tìm được mảnh vỡ của Uyên Khư, liền để Thu Chỉ tiên tử làm đại diện, mang tới hạ lễ.
Ngoài chúng Nguyên Anh và danh môn đại phái, còn có những môn phái lớn nhỏ khác. Nhất là những tông môn ở gần Thanh Dương Quán nhất thuộc Tiểu Hàn Vực, cơ bản không thiếu một ai.
Khi danh hào của Mục Nhất Phong và Thiếu Hoa Sơn truyền đến, gây nên một hồi bạo động.
Ân oán giữa Tần Tang và Đông Dương Bá, mặc dù không phải ai ai cũng biết rõ, nhưng trong giới tu sĩ cao tầng không phải là bí mật.
Không ngờ Thiếu Hoa Sơn sẽ tới, càng không ngờ Tông chủ Thiếu Hoa Sơn lặng yên không một tiếng động đổi người!